Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 26: Chỉ cần nàng ở đây, hắn liền đi




Quân Lam Tuyết trầm mặc một hồi, xoay người lại nhìn núi lớn trùng trùng điệp điệp sau lưng, sương mù quanh quẩn đỉnh núi, rất lâu không tan, mơ hồ giống như đang trở lại.
Mê Vụ Sâm Lâm một hồi khi khôi phục sượng mù, như vậy so với phía trước càng thêm nguy hiểm, Quân Lam Tuyết đáy lòng mơ hồ lo lắng, hi vọng Tô Lăng Trạch không phải đi một mình…
Nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới Tô Lăng Trạch đang ở kinh đô lại tìm tới nơi này, chỉ là, vì sao hắn lại biết mình rơi xuống vách đá?
Nhưng mà mặc kệ hắn làm sao mà biết, đối với hắn mà nói, mình chẳng qua chỉ là một nô tài ở Lăng Vương phủ mà thôi, đặc biệt hơn một chút thì cũng chỉ là một người hắn cho là thích, cho dù có thực sự thích, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, không phải sao?
Vậy tại sao hắn lại làm như thế.
Thậm chí không tiếc từ kiinh đô chạy tới, không chút do dự lao vào Mê Vụ Sâm Lâm tìm nàng.
Đây là…
Lo lắng cho nàng sao?
Quân Lam Tuyết tâm trạng có chút phức tạp, lòng của Tô Lăng Trạch nàng luôn là không cách nào đoán được, lúc nàng cảm thấy hắn lãnh khốc vô tình, hắn có thể sau một giây, bá đạo cho nàng thương yêu cùng cưng chiều.
Càng khiến cho nàng sinh ra một loại ảo giác, một khi đã lâm vào cạm bẫy dịu dàng của hắn, có lẽ sẽ có một ngày rơi tan xương nát thịt.
“Tuyết nhi.” Khúc Không Nham nhìn thần sắc của nàng một chút, tựa hồ muốn nói cái gì.
Quân Lam Tuyết lại đem chủy thủy nắm chặt, thần sắc trowng nháy mắt trở nên kiên định, bất luận ý định của Tô Lăng Trạch đối với nàng như thế nào, lần này, hắn là vì nàng, như vậy, nàng nhất định sẽ không để cho hắn gặp chuyện không may.
“Ta phải quay lai.” Nàng quay đầu lại, nhìn Khúc Không Nham, thần sắc kiên định.
Tô Lăng Trạch vẫn còn ở trong Mê Vụ Sâm Lâm tìm nàng, mà nàng lại thoát ra rồi, cứ tiếp tục như vậy, hăn còn phải tìm tới lúc nào.?
Huống chi, nàng đã thoát khỏi Mê Vụ Sâm Lâm một lần, có thể nói là tương đối quen thuộc, tính ra có thể giảm bớt một chút nguy hiểm.
Đồng tử Khúc Không Nham rât nhanh xẹt qua một đạo ánh sáng khác thường.
Hắn vĩnh viễn không quên, lúc hắn tìm lại được tiểu Tuyết Nhi, nàng đối với hắn mà nói, chính là, nàng yêu một nam nhân khác.
Mà bây giờ, nàng lại kiên định như vậy tự nói với chính mình, nàng phải quay lại cứu nam nhân kia.
Khúc Không Nham nói không ra tư vị tạp trần trong đáy lòng, chỉ là cặp đồng tử đen như mực kia cứ một chút một chút trầm lắng xuống.
Nếu như ngay từ đầu, hắn không để cho nàng rời đi, có phải hay không, cũng không tồn tại vụ mất tích nửa năm này.
Càng se không để cho nàng mất đi trí nhớ, từ đó yêu một nam nhân khác?
Trong mắt xẹt qua một đạo sát ý, hắn đột nhiên khẩn cấp muốn biết, nửa năm qua, trên người Tiểu Tuyết Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuện gì, khiến cho nàng thay đổi nhanh như vậy, quên mất hắn … triệt để thế này?
“Không Nham?” thấy Khúc Không Nham không nói lời nào, Quân Lam Tuyết lại khẽ gọi một câu, tràm giọng nói: “Tô Lăng Trạch là Lăng vương, nếu như hăn có chuyện gì xảy ra, cả Lăng vương phủ trên dưới nhiều người như vậy sẽ không xong, cho nên hắn không thể có chuyện.
“Chỉ vì nguyên nhân này sao?” Khúc Không Nham đang trầm mặc hồi lâu đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ngẩn ra, không hiểu nhìn hắn.
“Hay là vì….” Khúc Không Nham tiếp tục nói: “Bởi vì nàng lo cho hắn, nhớ nhung hắn?”
“ ….” Quân Lam Tuyết đáy lòng chợt loạn, nàng chưa từng nghĩ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.