Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 7:




Edit: Ling Jade
Trong kinh thành, bên trong lầu son Hầu phủ, năm tên cướp đứng thẳng lôi kéo Đầu đứng ở một bên, một cô gái mặc y phục đỏ rực lộng lẫy ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ toạ trong đại sảnh.
Trường sa đỏ tươi vừa giống như lá phong mà cũng vừa giống như lửa, ngũ quan đẹp đẽ mày mi được tô vẽ, ngón tay dài nhỏ mảnh khảnh, chỉ khác ở chỗ lộng lẫy là ánh mắt lạnh lùng có chút dữ tợn thay thế mấy phần tuyệt mỹ.
Trước người rèm cửa được mở rộng ra, nàng ẩn thân bên trong bình phong, lạnh lùng nhìn năm tên cướp ngoài bình phong. Nếu như Quân Lam Tuyết ở đây nhất định có thể nhận ra, năm người này chính là những người công chúa phái tới bắt cóc nàng.
"Để cho nàng chạy thoát?" Trong bình phong, giọng nói của nữ tử áo đỏ có hơi cao cho thấy trong lòng lửa giận cực lớn, "Thật là vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng bắt không được?"
Sắc mặt năm tên cướp có chút không vui, tựa hồ muốn nổi giận, nhưng nhớ tới thân phận của nữ nhân trước mắt này, đành phải đem cục tức nuốt xuống, đại hán mày rậm nói: "Cô nương, cũng không phải là do chúng tôi làm việc bất lợi, là vì phía sau lại xuất hiện mấy vị cao thủ vô cùng lợi hại, cho nên mới để cho bọn họ nhân cơ hội chạy thoát?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường lúc đó, vốn là nhiệm vụ có thể lập tức hoàn thành, rất nhanh có thể lấy được tiền thưởng, trong lúc bất chợt liền xuất hiện mấy đại hán , mấy người kia võ công cao cường, mặc dù hai phe cũng không có tổn thương, nhưng dù vậy trên người vẫn bị trầy da tróc vải, thật là tiền mất tật mang? Chờ bọn hắn đánh xong lại phát hiện nữ nhân kia và đứa bé kia đều không thấy, lúc này mới tỉnh ngộ, người ta đã sớm thừa dịp bọn họ đánh nhau lén trốn đi.
Hồng y nữ tử lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, "Bản tiểu thư cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng hai ngày phải bắt nàng mang về đây cho ta, tiền thưởng ta sẽ tăng thêm gấp đôi, nếu như nàng thật sự muốn phản kháng, cho dù là chết, cũng phải bắt về cho ta, nếu như lần này các ngươi còn không làm được chuyện, vụ buôn bán này, chúng ta cũng không cần thiết làm tiếp nữa?"
Nói xong, nàng đứng dậy, kéo váy dài ra sau, bỏ lại một xấp ngân phiếu, đi về phía cổng hình vòm nhỏ sau tấm bình phong, "Những ngân phiếu này coi như tiền đặt cọc, hi vọng các ngươi không để cho bản tiểu thư thất vọng?" Nàng nói xong cũng không nhiều lời nữa, xoay người bỏ đi.
"Đầu? Người đàn bà này ngang ngược thật đấy?" Một người trong bọn cướp không chịu nổi giận dữ, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi sau tấm bình phong, giận đến độ muốn tiến lên đánh người bỏ đi kia vài cái.
Đại hán mày rậm Vương Hổ nhặt những tấm ngân phiếu kia lên, nặng nề nói: "Người ta ngang ngược, đó là bởi vì người ta có tiền có của, ngươi có không? Không có thì mau đi luyện công tốt vào cho gia?"
Hắn sờ mũi một cái lòng tràn đầy không cam lòng hừ một tiếng, bên cạnh có vị huynh đệ vội nói: "Đầu, ngươi nói nàng thật sự là công chúa?" Công chúa đều không phải là dịu dàng hiền lành, thành thạo hào phóng sao? Làm sao giống như nữ nhân này, dữ dằn mà còn hung ác cay cú như vậy?
Vương Hổ nặng nề gật đầu, giọng nói có chút kiêu ngạo, “Mặc dù nàng che giấu thân phận, nhưng khối bên hông kia chỉ có hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) nối nghiệp mới có tín vật gia nhìn một cái là đã biết, nhất định là vị công chúa của đương triều nào đó."
"Nàng bảo chúng ta bắt người của Lăng vương phủ, có phải hay không là vị kia. . . . . ." Một vị tiểu đệ suy đoán. Còn chưa có nói xong, Vương Hổ dùng sức gõ đầu hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng ở chỗ này nói bậy, bớt nói làm nhiều chuyện đi, hiểu chưa?"
Họa là từ miệng mà ra, có một số việc không phải bọn chúng nên biết, tốt nhất không cần biết, bọn họ chỉ có việc lấy tiền làm việc mà thôi. "Nói cũng phải, này, Đầu, chúng ta còn bắt hay không?"
"Bắt?" Vương Hổ nói: " Bọn họ khẳng định còn ở lại chỗ này trong thành, bây giờ bắt đầu, chúng ta chia nhau tìm kiếm?"
Trong nội viện. Hồng y nữ tử vòng qua hồ nước đi lên một đình nghỉ mát, ở nơi nào đã sớm có một người đang ngồi đợi.
"Sao rồi?" Người nọ xoay đầu lại, lại là thái tử Tô Mạc Thiên.
Hồng y nữ tử hừ lạnh một tiếng, "Tô Mạc Thiên ngươi xác định ngươi không có lừa gạt ta? Thật có một người là Lam Tử sao?"
Trong mắt Tô Mạc Thiên xẹt qua một đạo ý lạnh, thần sắc như cũ không biến sắc nói: " Bản thái tử sao có thể làm loại thủ đoạn hạ lưu này? Nếu ngươi không tin thì có thể phái người đi Lăng vương phủ hỏi một chút, thử xem bản thái tử rốt cuộc có hay không lừa ngươi."
"Ta cũng hi vọng tốt nhất không phải." Hồng y nữ tử lạnh lùng nói, "Tin tưởng ngươi cũng không hi vọng có thêm kẻ địch?"
"Đó là điều đương nhiên." Tô Mạc Thiên nói, "Tin tưởng ta, rất nhanh ngươi sẽ biết rõ đây có phải là thật hay không."
"Tốt nhất như thế."
Dứt lời, hồng y nữ tử nhìn quanh bốn phía một cái, xác định không có người thứ ba lúc này mới xoay người vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Tô Mạc Thiên khoé môi lạnh lùng cong lên, một ý cười giễu cợt nhàn nhạt thoáng qua mắt, nhanh chóng biến mất không thấy.
Chỉ là một nữ tử ngu xuẩn, hừ.
Mà lúc này, ở kinh đô người nào đó đang ở trong quán rượu.
Quân Lam Tuyết cả người khoác lên bộ quần áo ăn xin rộng thùng thình lại còn bẩn thỉu ngồi trên bàn.
Bên cạnh tên tiểu quỷ Quân Tiểu Ngôn yếu ớt tự xưng là đệ đệ nàng đang nằm sấp lên bàn.
Đối diện là một mỹ nam áo trắng ưu nhã dịu dàng cười tự xưng là vị hôn của nàng đang lẳng lặng nhìn nàng.
Trong quán rượu không ít người kỳ quái nhìn về phía bọn họ.
Một tên ăn xin và một mỹ nam tuấn mỹ không giống người phàm, tổ hợp như vậy thật đúng là giống như. . . . . . Hoa lài cắm bãi cức trâu, chỉ là cức trâu này là ám chỉ Quân Lam Tuyết nàng đây mà.
Quân Lam Tuyết nhếch miệng, ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Nàng vốn cho là mình là một sát thủ vô tình được một tổ chức sát thủ khổ cực bồi dưỡng thành, đột nhiên trong vòng một ngày lại có thêm một đệ đệ ruột và một vị hôn phu xuất hiện.
"Tuyết Nhi, mấy ngày nay có khỏe không?" Khúc Vô Nham ôn nhu nhìn nàng, trên mặt tràn đầy nụ cười, hoàn toàn không vì bộ dáng bên ngoài hiện nay của Quân Lam Tuyết mà bị ảnh hưởng.
Giống như ở trong mắt của hắn, thấy chính là một người như thế dù cho là một linh hồn thì sao.
Quân Lam Tuyết uống từng ngụm từng ngụm trà, do dự một lát, "Này, Nham thúc thúc. . . . . ."
Ừhm, gọi như vậy đi, Quân Tiểu Ngôn cũng gọi hắn là Nham thúc thúc, nàng là tỷ tỷ của Quân Tiểu Ngôn, bọn họ là cùng một vai vế cho nên gọi như vậy sẽ không sai?
Nghe vậy, Quân Tiểu Ngôn một ngụm trà phun ra ngoài, " Khụ khụ khụ. . . . . ." A, không, tỷ tỷ của hắn nhất định là đầu óc bị cháy hỏng rồi.
Vậy mà, Khúc Vô Nham như cũ rất bình tĩnh ngồi, mỉm cười nhìn nàng, trừ trong mắt hơi kinh ngạc thì trước sau như một bình tĩnh mỉm cười, "Đây là cách gọi thân thiết mà nàng tính về sau gọi ta sao?"
Nếu như gọi thân mật như vậy thì hắn tiếp nhận.
Gọi thân mật? Làm sao có thể? Quân Lam Tuyết nghiêm chỉnh mà nói: " Ta là tỷ tỷ Tiểu Ngôn, cùng Tiểu Ngôn vai vế, nó cũng gọi ngươi Nham thúc thúc, nếu để cho ta tên ngươi chẳng phải là rối loạn vai vế rồi sao?"
Quan trọng nhất là. . . . . . Nàng không biết tên hắn là gì?
"A, vậy sao?" Khúc Vô Nham quay đầu nhìn về phía Quân Tiểu Ngôn một bên đang vây xem, nhếch môi dịu dàng cười, "Tiểu Ngôn, đệ muốn gọi ta là gì?"
Hắn cười rất dịu dàng, thật rất dịu dàng.
Nụ cười nhìn giống như gió xuân tháng ba, giống như lông vũ nhẹ bay bổng, rơi vào lòng người nổi lên từng trận gợn sóng.
Gương mặt này rõ ràng là hoà ái dễ gần như vậy, nhưng tại sao hắn lại cảm giác giống như ở gió lạnh mùa đông không chút lưu tình thổi vào? Quân Tiểu Ngôn cảm giác trong lòng sợ hãi, yếu ớt đem ly trà trước mặt dọn xong, ngoan ngoãn kêu một câu, "Tỷ phu."
Nghe vậy, Khúc Vô Nham lại cười, hắn dùng tay vỗ nhè nhẹ lên cái đầu nhỏ của Quân Tiểu Ngôn, dịu dàng nói: "Thật biết nghe lời ."
Lần nữa ngẩng đầu, hắn cười như không cười nhìn Quân Lam tuyết, nói: " Tuyết Nhi, Quân gia một trăm mười bảy đại tử tôn, chỉ có nàng và Tiểu Ngôn, ở trên nàng cũng không có tỷ tỷ, chẳng lẽ nàng muốn đi theo Tiểu Ngôn cùng nhau gọi ta là tỷ phu sao?"
". . . . . ." Khoé miệng Quân Lam Tuyết không thể nghe thấy mà co rút vào.
Uy hiếp.
** Uy hiếp một cách trắng trợn.
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn, tên tiểu tử thúi này, ở trước mặt hắn trái một câu Nham thúc thúc không tốt, phải một câu Nham thúc thúc xấu xa như thế nào, vừa đến trước mặt bổn tôn thì so với con thỏ nhỏ còn ngoan ngoãn hơn, tiểu tử chết bầm?
Quân Tiểu Ngôn cùng là nỗi khổ khó nói, đừng nhìn bộ dạng khiêm tốn quân tử của Khúc Vô Nham hiện mà đánh giá, đó là bởi vì tỷ tỷ chưa từng thấy qua bộ dạng ác ma của hắn.
Hắn. . . . . . Chỉ là đứa bé, không đấu lại ác ma mà?
"A, là như vậy." Quân Lam Tuyết do dự một lát, đôi mắt sáng lấp lánh quay một vòng, nói: "Thật ra thì, ta là muốn nói với ngươi một chuyện."
"Hả? Nàng nói đi." Khúc Vô Nham tính tình dễ chịu gật đầu, giống như ở trên người của hắn có loại khí chất không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, vĩnh viễn đều là nụ cười dịu dàng yếu ớt như vậy.
Quân Lam Tuyết vỗ đầu của mình, thành thật nói: "Ta. . . . . . Không biết ngươi."
Nghe vậy, tay Quân Tiểu Ngôn đang nắm ly trà run lên, xong rồi xong rồi, Khúc ác ma muốn tức giận, ác ma tức giận, quỷ hồn tản đi bốn phía, Diêm Vương cũng muốn đi đường vòng rồi?
Mà Quân Lam Tuyết rõ ràng nhìn thấy trên mặt Khúc Vô trong nháy mắt có chút cứng ngắc, sau đó hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết, "Tuyết Nhi, chuyện đùa giỡn này không buồn cười."
Quân Lam Tuyết mắt không chớp nhìn lại hắn, không hề làm bộ, thẳng thắng thành thật nói, "Đây không phải là đùa giỡn, ta nói là sự thật."
"Tuyết Nhi, không cần bướng bỉnh, cùng ta trở về, ta dẫn nàng về nhà."
"Ngươi hãy nghe ta nói hết, lời ta nói đây đều là sự thật." Quân Lam Tuyết cắt đứt lời của hắn, thản nhiên nói: " Trên thực tế, ta đối với bất cứ chuyện trước kia, một chút cũng không nhớ được."
Nụ cười trên mặt Khúc Vô Nham rốt cuộc chậm rãi biến mất, hắn không hề chớp mắt nhìn Quân Lam Tuyết, tựa hồ muốn từ cặp mắt sáng ngời kia nhìn ra mấy phần đùa bỡn cùng trêu chọc.
Vậy mà không có.
Con mắt hắn chậm rãi rũ xuống, "Vậy nàng nhận biết được Tiểu Ngôn?" Trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Quân Lam Tuyết nhìn Quân Tiểu Ngôn, tính mang những lời nói cuẩ huyết ở những bộ phim tình cảm thanh xuân thần tượng từ hiện đại ra nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta bị thương, tỉnh lại thì tất cả mọi chuyện đều không nhớ rồi, nhưng lúc nhìn thấyTiểu Ngôn, ta lại có thể rõ ràng hô lên tên của hắn, nhưng trừ một cái tên, cái khác ta vẫn không biết gì cả, đại phu nói ta mất trí nhớ, cho nên đối với tất cả mọi chuyện đã qua đều quên."
Nàng nói thật thật giả giả, trong thật giả mang theo bản năng đề cao có độ tin cậy.
Ánh mắt Khúc Vô Nham lay động, tựa hồ cũng dần dần đón nhận lời nói này, chỉ là. . . . . . Nàng nhớ Tiểu Ngôn, cũng không nhớ hắn.
Ánh mắt buông xuống che đi cảm xúc sâu trong tâm hắn, hồi lâu, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cười dịu dàng, "Không sao, nàng đã quên tất cả, ta sẽ giúp nàng từng chút từng chút tìm về, mặc kệ nàng trở nên như thế nào, vẫn là vợ của ta, chúng ta trở về, được không?"
Tốt cái gì mà tốt?
Một chút cũng không tốt?
Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ, đây đều là chuyện gì vậy, nàng có chút hối hận, trọng sinh cũng đã trọng sinh, tại sao lại phải trọng sinh đến trong thân thể khất nợ tình cảm vậy trời ?
Lúc này, đột nhiên có mấy người đi vào quán rượu, dư quang khoé mắt Quân Lam Tuyết thấy một người đi tới không khỏi kinh ngạc.
Người này mặc một thân trang phục mày xanh, không phải là Tô Lăng trạch và Dương Thành sao?
Mắt muốn rớt ra rồi. Sao hắn lại đến nơi này? Hắn không phải ở trong sơn động ngoài thành chờ Màn lão yêu sao, còn Mạc Bạch đâu?
Giống như cảm giác được ánh mắt Quân Lam Tuyết, Tô Lăng trạch nhìn bọn họ, cho dù nàng bề ngoài là một thân rách nát đi nữa thì Tô Lăng Trạch vẫn là nhìn một cái liền nhận ra Quân Lam Tuyết, nhìn thấy Quân Lam tuyết, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, tại sao tiểu nô tài lại ở chỗ này?
Tô Lăng Trạch chuyển tầm mắt nhìn thấy Khúc Vô Nham ngồi đối diện nàng, mắt lập tức nhíu lại, cư nhiên ở chỗ này riêng tư gặp nam nhân?
Quân Lam Tuyết bị ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua, lập tức có cảm giác chột dạ, nhìn bên cạnh Khúc Vô Nham, trong lòng bỗng nhiên có ý định, nàng đối với Khúc Vô Nham nói: "Thật xin lỗi, có thể ta không thể làm vị hôn thê của ngươi nữa."
Trong mắt Khúc Vô Nham có ánh sáng kỳ lạ không nhanh không chậm lướt qua, "Tại sao?" Hắn hỏi, giọng nói bình tĩnh, lắng nghe kỹ lại giống như có cảm giác mất mác không dễ dàng phát giác.
"Bởi vì ta đã có người trong lòng rồi." Quân Lam Tuyết đưa ra lý do cẩu huyết nhất, nguyên vẹn lợi dụng tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình, áy náy nhìn Khúc Vô Nham, "Khoảng thời gian ta mất trí nhớ ta đã yêu một người đàn ông khác."
"Vậy sao." Ánh mắt Khúc Vô Nham bình tĩnh, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, không biết tin hay không tin.
Để chứng tỏ đây là lời nói thật, Quân Lam Tuyết đứng dậy, không nói hai lời đi về phía Tô Lăng Trạch, rồi sau đó, trong ánh mắt của Khúc Vô Nham không biểu tình, ôm lấy cánh tay Tô Lăng Trạch nói, "Người ta thích chính là hắn."
Được người tỏ tình là chuyện rất hạnh phúc, đó là biểu hiện sức quyến rũ bản thân được người công nhận.
Trước mắt bao nhiêu người được người tỏ tình, là một chuyện vừa kích thích lại vừa hoảng hốt, đó là sức quyến rũ bản thân không chỉ lấy được công nhận của đối phương, còn là biểu hiện gián tiếp làm cho mọi người đều biết.
Dưới ánh mắt mọi người, bị một người tóc tai bù xù, tóc bù xù giống như cỏ dại, y phục rách giống như vải rách, còn không biết là nam hay nữ người tỏ tình, chính là một chuyện đặc biệt làm cho người ta cảm thấy hoang đường.
Thậm chí, Dương cũng còn không phản ứng kịp, tên ăn xin này rốt cuộc ở đâu ra lá gan lớn như vậy, cư nhiên tỏ tình với điện hạ?
Chỉ là, rất nhanh hắn sẽ hiểu, bởi vì hắn thấy được dáng tên ăn xin nói ra câu nói kia thì đồng thời bản thân mình và Điện hạ trong nháy mắt liền sửng sốt .
Dương Thành quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra, này. . . . . . tên ăn xin này không phải là Lam Tử huynh đệ sao?
A, không, phải là Lam Tử cô nương mới đúng. Trên thế giới này trừ Lam Tử nói ra lời nói kinh người, thì chẳng có người nào có thể làm như vậy cả, hắn thật còn không có gặp qua lần thứ hai người có thể dễ dàng khích bác tâm tình Điện hạ.
Trên thực tế, quả thật Tô Lăng Trạch cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn kinh ngạc nhìn Quân Lam Tuyết.
Tiểu nô tài vừa mới. . . . . . Nói gì?
Nàng nói, nàng thích hắn sao?
Nhất thời trái tim như nước sông cuồn cuồn như sóng to gió lớn mãnh liệt vỗ vào trên bờ, khiến cho trong lòng hắn bình tĩnh như nước hồ thu vào thời khắc này không ngừng cuồn cuồn, thật lâu bình tĩnh không được.
Không phải là không có người từng nói thích hắn.
Có thể khiến cho hắn giật mình như thế, chỉ có duy nhất tiểu nô tài này, trong mơ hồ quá mức có mấy phần ngay cả hắn cũng không che giấu được. . . . . . vui sướng.
Nếu như, nếu như tiểu nô tài thật thích hắn.
Hắn nghĩ, hắn cũng sẽ không ngại. . . . . . Để cho nàng thích. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Lăng Trạch ấm áp, môi mỏng nâng lên một đường cong mờ, " Chính là bổn vương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.