Cái chết của Tả Mẫn cùng việc Tả gia ngã ngựa đã khiến đế đảng ở trên triều yên tĩnh đi một trận, đại môn của Hạ Quốc công phủ đóng chặt, thái hậu trong hậu cung cũng vì tức giận mà bị bệnh một hồi.
Tiểu hoàng đế thân thể suy yếu từ trước đến giờ ngược lại là gánh vác cả đợt sóng gió này, vẫn kiên trì ở trên triều đình.
Lúc này, năm tháng cũng coi như là một mảnh bình yên.
Khí trời càng ngày càng lạnh, y phục trên người Tề Tĩnh Uyên cũng càng ngày càng nhiều.
Áo choàng đều đổi thành áo khoác lông rất dày, mà Tạ Lâm Khê lại vẫn ăn mặc mỏng nhẹ như trước. Hắn thể chất tốt, mặc y phục tương đối đơn bạc, trừ lúc vào cung mặc quan phục còn đâu thường ngày vẫn sẽ cố định là bạch y quạt xếp, quả thực là phong lưu tiêu sái.
Tề Tĩnh Uyên biết sở thích của hắn, khi có được một một chiếc áo choàng ngân hồ sẽ cố ý sai người đưa đến Tạ trạch.
Nghe đâu, trong cung ngoài cung đều có một bộ.
Có Ngự sử âm thầm thượng tấu chương không nhẹ không nặng công kích Tề Tĩnh Uyên, nói hoàng đế còn không có thứ y có, mà y lại tùy ý tặng người khác. Dùng ý tứ khác mà nhìn việc, vậy có phải là Tề Tĩnh Uyên so với hoàng đế còn cao quý hơn quan trọng hơn rồi hay không.
Tề Tĩnh Uyên trực tiếp mang tấu chương này lên trên triều bàn luận một phen, nói Giang Nam có một gia phú tên Tần Niệm, nghe đâu hắn ruộng tốt mênh mang, bạc ở trong nhà còn nhiều hơn bạc của quốc khố, thế thì Tần Niệm kia có phải cũng quý trọng hơn hoàng đế rồi không.
Triều thần không còn gì để nói.
Sau đó Tề Tĩnh Uyên còn khách khí hỏi thăm Quý Minh Nghị kiến thức rộng rãi, hỏi hắn trên đời có đạo lý này hay không, dù sao Quý phủ cũng có một cái cốc Bách Điểu Lưu Ly Cung từ thời thái tổ ban xuống, đây chính là phần duy nhất của đại Tề.
Có rất nhiều chuyện Quý Minh Nghị không thích làm lớn lên, nhưng bị Tề Tĩnh Uyên điểm danh trước mặt mọi người, không thể làm gì khác hơn đành nói, trong nhà hắn quả thực là có vật kia, làm sao có thể nói mình có hoàng đế không có là sai được.
Quý Minh Nghị nói xong lời này, Ngự sử tức đến mức ở trên triều đình chửi ầm lên, nói hắn trộm đổi khái niệm, rõ ràng không cùng một chuyện, nhất định phải thêm thắt mổ xẻ để cùng với nhau.
Quý Minh Nghị đi qua hai đời hoàng đế, thường ngày làm việc cũng có chuẩn tắc của chính mình, bị Ngự sử mắng như thế thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Triều đình chính là như vậy, không là mỗi ngày đều là ngươi ta thăm dò lẫn nhau, càng nhiều thời điểm triều thần còn không bằng lưu manh trên phố, ầm ĩ mắng loạn, không vuốt ống tay áo cãi nhau đã là rất biểu hiện nhã nhặn rồi.
Tề Tĩnh Uyên ở bên cạnh lạnh mắt nhìn bọn họ làm ầm làm ĩ.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, muốn ngăn cản lại không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn chăm chú xem bọn họ ầm ĩ.
Cuối cùng vẫn là Tề Tĩnh Uyên nghe được mà nhịn không được, đứng lên nói với hoàng đế đau đầu muốn đi về nghỉ, tiểu hoàng đế thuận thế nói bãi triều, triều thần mới không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ nữa.
Thời điểm mà tiểu hoàng đế cùng Tề Tĩnh Uyên cùng rời đi, hắn sâu sắc thở ra một hơi, nói: "Nhờ có hoàng thúc."
Bằng không, ngày hôm nay đầu óc sẽ còn vang mãi không thôi.
Tề Tĩnh Uyên nhìn dáng vẻ tiểu hoàng đế thở dài, hiện ra có mấy phần trẻ con nên có.
Y nhìn hắn, trên mặt hiện lên tia tiếu ý, nói: "Gần đây trời vô cùng lạnh, hoàng thượng sớm trở lại đi." Sau đó liền gọi Kim Nhất đưa tới lò sưởi đến tay tiểu hoàng đế, nói: "Trời lạnh đất đông, hoàng thượng chú ý thân thể."
Hai tay của tiểu hoàng đế bị đông lạnh đến đỏ bừng, lò sưởi thả trên tay cực kỳ thoải mái, hắn mím môi gật gật đầu.
Lúc này, Tề Tĩnh Uyên mới quay người rời đi.
Trong gió rét, tiểu hoàng đế nhìn bóng lưng y rời đi, không tự chủ cắn môi một cái.
"Hoàng thượng, về thôi." Nội giám Niệm Trung bên người tiểu hoàng đế lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu hoàng đế ừm một tiếng, trước khi ngồi lên loan giá, hắn nói: "Niệm Trung..."
Niệm Trung đáp một tiếng, tiểu hoàng đế nhìn hắn tràn đầy ý cười nịnh nọt, lời muốn nói trong nháy mắt kẹt ở trong cổ họng không đi ra được.
Hắn vốn là muốn hỏi Niệm Trung, gần đây Tề Tĩnh Uyên đối với hắn có phải là không giống trước đây rồi hay không.
Nhưng hắn biết Niệm Trung sẽ trả lời ra sao, hắn sẽ nói không có, Nhiếp chính vương vẫn đối xử với hoàng thượng như trước kia. Đến ngay cả mẫu hậu của hắn cũng cho là như thế, huống hồ là một tên nô tài cái gì cũng không biết chỉ muốn yên lặng thái bình nịnh bợ chủ tử.
Tiểu hoàng đế Tề Ngọc thật sự cảm thấy có điểm nào đó không bình thường.
Tề Tĩnh Uyên đối với hắn vẫn luôn quan tâm đầy đủ, những điểm tiểu tiết lại càng tỉ mỉ.
Mà loại quan tâm này chủ yếu là vấn đề ăn mặc, nếu như hắn có nghi hoặc gì về chuyện triều chính, thời điểm hỏi tới, Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ trả lời cặn kẽ, nghiêm túc giáo dục.
Nhưng vẫn là không giống nhau.
Nếu là trước đây, căn bản không cần hắn mở miệng hỏi, Tề Tĩnh Uyên sẽ vì chủ động nói chuyện triều đình với hắn, dùng cách thức đơn giản nhất nói rõ ràng nhất một vấn đề.
Tỷ như vừa nãy, hắn nói một câu nhờ có hoàng thúc, Tề Tĩnh Uyên hẳn là nói, ngươi là hoàng thượng, bọn họ là thần tử, ngươi không muốn nghe bọn họ nói thì làm cho bọn họ ngậm miệng là được rồi, không cần quá mức miễn cưỡng bản thân đi nghe con vịt cãi nhau.
Đúng, có lúc Tề Tĩnh Uyên sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế, cũng thường âm thầm nói các vị quan chức cãi nhau chẳng khác gì mấy con vịt.
Nghĩ đến trước đây, tiểu hoàng đế ngồi bên trong loan giá nở nụ cười, sau đó ý cười rất nhanh đã bị thu lại.
Hắn nhìn lò sưởi trong tay, thần sắc trong con ngươi chìm chìm nổi nổi.
Tề Tĩnh Uyên giáo dục hắn hoàn toàn khác thái hậu, tựa như ngày lạnh này, thái hậu muốn hoàng đế đại biểu quan chức, không thể ham muốn hưởng lạc. Những khi vào triều, nóng lạnh đều phải nhịn, trở lại trong cung tất cả đều dễ nói chuyện.
Tề Tĩnh Uyên không như vậy, trời vừa lạnh y đã mang theo lò sưởi, trời vừa chuyển nóng bên cạnh y đã đặt từng lớp trái cây ướp lạnh, sau lưng còn có người quạt cho. Y nói, sống ở trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, huống hồ thân phận của bọn họ như vậy, không nên để bản thân mình uất ức.
Thái hậu vẫn luôn thầm ở sau lưng nói Tề Tĩnh Uyên là muốn chiều hắn thành hư.
Khổ có thể khiến người ta nhớ mãi, hưởng lạc lại chỉ có thể phá huỷ một người, đặc biệt là hắn bây giờ còn nhỏ, căn bản không phải là tuổi tác hưởng thụ.
Nghĩ tới những thứ này, tiểu hoàng đế nắm thật chặt lò sưởi.
Hai tay đã cóng đến hơi choáng, bị lò sưởi áp nóng như vậy, nhất thời có chút ngứa.
Tiểu hoàng đế đặt lò sưởi ở bên chân, lẳng lặng nhìn.
Trong lòng tiểu hoàng đế đang suy nghĩ gì, Tề Tĩnh Uyên không biết, mà dù biết được cũng sẽ không lưu ý càng sẽ không để trong lòng.
Tề Tĩnh Uyên ở trong Cảnh Hoa điện đi vòng vo một vòng, cảm thấy cung điện này vừa lớn vừa trống, lạnh lẽo vô cùng, y nhìn bầu trời đã nổi mây đen, nhớ tới Tạ Lâm Khê đang tiêu sái ở ngoài cung, đột nhiên lại không có tâm tình làm mấy chuyện xem công vụ phê tấu chương này nữa.
Tạ Lâm Khê đang ở ngoài cung bị Tề Tĩnh Uyên nhắc đến ở trên phố lớn bỗng nhiên hắt hơi một cái, hắn co áo của chính mình, trong lòng nghĩ có phải là mặc hơi mỏng, đêm nay trở lại phải uống trà gừng, nếu không chỉ vì chuyện này mà bị sốt sẽ khiến người chê cười.
Tạ Lâm Khê vốn ở trên đường phố bốc thuốc, Trương bá trong phủ mấy ngày trước bởi vì không chú ý khí trời thay đổi mà bị bệnh. Đại phu khai thuốc, Trương bá uống vài ngày như vậy hẳn là tốt rồi, mà Tạ Lâm Khê không yên lòng, nhất định phải đi bốc cho lão vài thang thuốc để bồi bổ thân thể.
Thuốc này đã bốc xong, hắn đang chuẩn bị đi về liền đánh hắt hơi vài cái, còn tưởng rằng chính mình cũng bị cảm rồi đây.
Còn may, chỉ hắt xì không có chảy nước mũi, cũng không choáng đầu hoa mắt, không nóng không lạnh, không có dấu hiệu bị bệnh cho lắm.
Thời điểm Tạ Lâm Khê trở lại phát hiện có người đi theo hắn, vừa bắt đầu hắn còn tưởng chính mình bị ảo giác, mà rẽ hai quẹo ba rồi, người kia vẫn cứ đi theo phía sau hắn.
Tạ Lâm Khê híp mắt một cái, những năm này hắn đắc tội không ít người, cũng có không ít người muốn treo thưởng đầu hắn, nhưng ở trên phố lớn quang minh chính đại theo dõi như thế này, hắn vẫn là lần đầu thấy.
Trong lòng suy nghĩ này đó, Tạ Lâm Khê nhanh chóng nhảy vào trong một cái ngõ hẻm.
Phía sau ngổn ngang vang lên tiếng bước chân.
Chờ âm thanh tiến gần, Tạ Lâm Khê bỗng nhiên hiện thân, dưới ánh mắt kinh nghi của người kia mà rút kiếm ra chỉ vào cổ của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai, đi theo ta làm cái gì?"
Đi theo hắn là một tiểu tử rất thanh tú, hắn mặc y phục màu trắng đục, tóc tai dùng trắng vải trắng thuần cột lên, giày có chút cũ nát, còn có thể nhìn ra vết may vá.
Nói chung người này vừa nhìn đã thấy là một thư sinh văn nhược.
Tạ Lâm Khê nhíu mày, tùy ý gạt gạt thanh kiếm lên trên, nói: "Tiểu thư sinh, ngươi không đi học cho giỏi, đi theo ta làm cái gì. Ngươi có biết ta là ai không?"
Tiểu thư sinh kia lúc đầu rất kinh hoảng, mà giờ hắn đã trấn định lại, hắn nói: "Ta biết, ngươi là Tạ đại nhân Tạ Lâm Khê."
Tạ Lâm Khê cười nhạo một tiếng: "Nếu biết, vậy ngươi nói một chút đi theo bản quan làm cái gì, nói không tốt, kiếm của bản quan là không có mắt đâu..."
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy tiểu thư sinh đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn quái dị nói: "Bảo ngươi nói chuyện cho cẩn thận, ngươi quỳ với ta làm cái gì."
Nói thì nói như thế, nhưng hắn cũng không động. Hắn gặp qua không ít chuyện bất ngờ, Ngân Lục tiền nhiệm chịu cực hình ở trong Thiên Ngục Tư lúc trước là một ví dụ. Ngân Lục tự sát, mà bọn họ sơ sẩy một cái chính mình nói không chừng còn mất mạng.
Tiểu thư sinh cũng không biết Tạ Lâm Khê đang suy nghĩ gì, hắn quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên nói: "Thảo dân Vương Trùng, bái kiến Tạ đại nhân. Thảo dân không phải cố ý tìm hiểu hành tung của Tạ đại nhân, hôm nay là cố ý đến đây nói cám ơn với Tạ đại nhân cùng Nhiếp chính vương."
Tạ Lâm Khê còn đang nghĩ cái tên Vương Trùng này có chút quen tai, lại thấy tiểu thư sinh nói tiếp: "Thảo dân đang ở trong hiếu kỳ, trên người không có công lao, không tiện đi vào Vương gia cùng quý phủ của đại nhân cảm ơn, hôm nay có thể ở trên đường phố gặp được đại nhân, quả thật là kinh hỉ. Thảo dân tạ ơn vương gia cùng đại nhân sửa lại án sai cho phụ thân Vương Ngộ."
Dứt lời này, Vương Trùng trịnh trọng tạm biệt Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê hừ cười, nói: "Thời đại này người nguyền rủa bản quan không ít, mà lần đầu tiên thấy người đi theo nhất định phải tạ ơn. Vì cha ngươi sửa lại án sai không phải ta mà là Vương gia, nếu như ngươi muốn tạ ơn liền cẩn thận nhớ kỹ Vương gia là được."
"Thảo dân phân rõ được thị phi trắng đen, thảo dân xin cáo lui." Vương Trùng nói xong lời này liền đứng dậy rời đi.
Hắn nghênh đón gió lạnh, rất nhanh đã biến mất trong ngõ hẻm.
Cho đến lúc này Tạ Lâm Khê không còn cảm giác được nguy hiểm, mới thu hồi thanh kiếm vào bên trong vỏ.
Hắn đi ra khỏi ngõ hẻm thầm nghĩ, toàn là những chuyện gì đây.
Trở lại Tạ trạch, Tạ Lâm Khê rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong phủ có chút không bình thường.
Thủ vệ nghiêm túc lên không ít, bên trong giống như là có nhân vật quan trọng gì đang ở.
Trong lòng hắn hơi động, cũng không có ý hỏi, cầm theo thang thuốc bước nhanh về phía hậu viện.
Người vừa tới, đã nghe thấy tiếng tiêu xa xôi vang lên.
Tiếng tiêu vù vù, từng tia từng sợi vang ở bên tai, như đang khóc như đang nói, ẩn ẩn hiện hiện.
Tạ Lâm Khê bỗng nhiên dừng lại, hắn bình tĩnh nhìn về người đang ở dưới tàng cây thổi tiêu.
Tử y bị gió thổi lên, sợi tóc như mực theo gió lay động, ngón tay bạch ngọc nâng lên cây tiêu cũ.
Rõ ràng không phải cùng một khúc, mà ánh mắt của Tạ Lâm Khê lại có chút nóng lên.
Tiếng tiêu này khiến hắn nhớ tới mẫu thân của mình.
Từ lúc sinh ra tới nay, đây là người thứ hai thổi tiêu cho hắn.
Qua hồi lâu, tiếng tiêu dừng lại, người thổi tiêu nhìn lại về phía hắn, cả khuôn mặt đều là ý cười.