Thời điểm Tử Y mở miệng diễn xướng, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng là kinh hỉ cho thái hậu, kết quả chẳng ai nghĩ tới lại sẽ chấn động như vậy.
Tử Y tất nhiên biết thời gian cấp bách, hắn hát rất nhanh rất bi tráng, nhưng chữ chữ rõ ràng, câu câu ai oán. Người ở chỗ này đều nghe rõ mồn một, có người thậm chí bị giọng hát của hắn làm cho ngơ ngác.
Chỉ mới nói vài câu ngắn ngủi, mà thời gian hoảng hốt đã qua.
Chờ hắn hát xong, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, mọi người mới phản ứng được hắn đã làm cái gì.
Thị vệ cùng nội giám gần nhất lập tức xông về phía Tử Y, chuẩn bị bắt lấy hắn.
Tử Y kia nhất định là một lòng muốn chết, nếu không phải cũng sẽ không ở trong trường hợp này mà nói ra những câu chữ bi tráng như vậy. Khi những người đó vẫn chưa tới gần hắn, hắn đã vội cầm lấy một thanh đoản đao bên người, tự đâm vào trong ngực của mình.
Thị vệ đi lên trước bắt lấy hắn, thời điểm người bị mang xuống, trên đài đã để lại một vết máu thật dài.
Động tĩnh này rốt cục cũng thức tỉnh những người khác.
Quan chức đến đây tham gia yến tiệc chỉ hận chính mình không thể ngày hôm nay bị bệnh, kể cả bị cho là cùng phe với Nhiếp chính vương cũng còn tốt hơn vạn lần xuất hiện tại chỗ này.
Nhưng bọn họ không có năng lực báo trước tương lai, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những thứ này phát sinh.
Thái hậu bị chỉ trích trước mặt mọi người từ đầy mặt ý cười giờ đã thành xanh lét, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Mà giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy yến tiệc này là một trò hề, mà nàng càng là một trò hề.
Lòng nàng tràn đầy lửa giận, cuối cùng đứng lên mạnh mẽ vỗ xuống ngự án trước mắt mình, cắn răng nghiến lợi nói: "Lẽ nào lại có lí đó lẽ nào lại có lí đó..."
Những người khác đều bởi vậy mà cúi thấp đầu xuống, Tạ Lâm Khê lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó thu mắt lại, nghĩ thầm, người này cũng nói không sai cái gì. Một cái Thánh Lân đài, xây xong cũng dùng hết mấy vạn lượng bạc.
Nếu không phải Tề Tĩnh Uyên lén lút lấy bạc của chính mình đi bố trí lều cháo, không biết còn phải chết bao nhiêu người.
Việc này mọi người để trong lòng không nói, thái hậu chẳng lẽ còn thật sự nghĩ là tất cả con dân đại Tề đều chỉ biết nói thầm? Người giả ngu đến trình độ lừa mình dối người cũng là một môn có liên quan đến độ dày của da mặt.
Thời điểm thái hậu nói người này chắc chắn là bị người khác sai khiến cố ý vấy bẩn chính mình, Tề Tĩnh Uyên chậm rãi đứng lên.
Tề Tĩnh Uyên có hành động khác, lời muốn nói của thái hậu đều mắc trong cổ họng, nàng vào lúc này còn chưa dám trực tiếp trở mặt với Tề Tĩnh Uyên, nhưng phẫn hận trong mắt đến nửa điểm cũng chưa tiêu.
Tạ Lâm Khê thấy rất rõ ràng, trong lòng cũng nhịn cười.
Người này có lúc lại buồn cười đến như vậy, biết rõ chuyện liên quan đến Thánh Lân đài cùng sinh thần của thái hậu Tề Tĩnh Uyên không hề mảy may tham dự, mà chuyện vừa xảy ra, phản ứng đầu tiên của thái hậu vẫn cứ là hoài nghi y.
Thân là Nhiếp chính vương, dù cho có móc tim móc phổi, cuối cùng vẫn không được người tín nhiệm.
Ngẫm lại, vừa đáng thương cũng thật buồn cười.
Tề Tĩnh Uyên cũng nghĩ như vậy, khóe miệng y bắt đầu cười lạnh, lãnh đạm phân phó: "Người đâu, mang người bị thương cùng người của toàn bộ gánh hát đều đưa đến Thiên điện của Cảnh Hoa điện, tìm ngự y chữa trị cho hắn. Người, không thể để chết được."
"Vương gia làm như vậy là có ý gì?" Thái hậu gắt gao bấu lên trên của ngự thư án lạnh lùng nói: "Người này phạm vào chuyện gì, Vương gia chẳng lẽ không biết? Dám to gan ở dưới con mắt mọi người chửi bới thái hậu, chu di cửu tộc cũng đã là dễ dàng cho hắn."
"Nguyên nhân chính là như vậy, bản vương mới muốn cứu người." Tề Tĩnh Uyên ngữ khí lãnh đạm: "Thái hậu nương nương không phải mới vừa nói sau lưng có người sai khiến sao, vậy nếu như người cứ thế mà chết đi, biết đi đâu tìm người đứng sau hắn đây?"
Thái hậu nhất thời nghẹn lời, nàng hiện tại chỉ muốn ngũ mã phân thây cái con hát đã phá huỷ yến tiệc sinh thần của chính mình, còn tâm trí đâu mà quản nhiều như vậy.
Thái hậu còn muốn nói gì đó, tiểu hoàng đế đã đứng dậy nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng.
Thái hậu nhìn tiểu hoàng đế, những lời phẫn hận cuối cùng cũng không nói ra.
Tiểu hoàng đế dùng ngữ khí chân thành: "Trẫm tin tưởng hoàng thúc, việc này liền giao cho hoàng thúc làm đi." Nói xong lời này, hắn liền ho khan hai tiếng, khụ khụ đến đỏ rần cả mặt.
Tề Tĩnh Uyên đối với tiểu hoàng đế cũng dịu sắc mặt đi hai phần, ngữ khí hòa hoãn: "Hoàng thượng, nếu như người này là ăn nói linh tinh, vậy càng phải cứu sống người, nếu như người này đêm nay chết rồi, chẳng phải là càng khẳng định lời nói của hắn đêm nay sao."
Tiểu hoàng đế gian nan gật gật đầu, hắn nói: "Hoàng thúc, trẫm thân thể không khỏe, cùng mẫu hậu hồi cung trước, hết thảy đều do hoàng thúc làm chủ."
Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng.
Trong lòng thái hậu vô cùng uất ức, nàng đây là người câm ăn thiệt thòi mà vẫn không thể nói.
Cái sinh thần năm nay thiếu chút nữa khiến nàng tức chết.
Thái hậu chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, mà ngọn lửa này trực tiếp đốt lên tận tóc.
Tề Tĩnh Uyên nói lời kia rõ ràng là suy nghĩ cho thanh danh của nàng, nhưng nghe vào lại đặc biệt chói tai, khiến người nghe khắp toàn thân đều không thoải mái.
Không thoải mái vẫn phải nhịn, dù sao Tề Tĩnh Uyên cũng có thể làm chủ được.
Thái hậu cùng tiểu hoàng đế rời đi.
Quan lại khác ở nơi đó cảm giác như cái mông găm lên đinh vậy, giãy qua giãy lại, thập phần bất an.
Bọn họ cũng muốn rời đi, nhưng thời điểm yên tĩnh này, ai cũng không muốn trở thành người đầu tiên mở miệng. Sắc mặt Tề Tĩnh Uyên rõ ràng không dễ nhìn, người đầu tiên mở miệng khẳng định sẽ làm người khác chú ý.
Việc của ngày hôm nay, bọn họ muốn làm nhất chính là điệu thấp.
Đến ngay cả Quý Minh Nghị có biệt danh cáo già cũng hơi híp mắt lại ở nơi đó giả say, bọn họ những người này còn có thể nói cái gì nữa.
Bọn họ không mở miệng, Tề Tĩnh Uyên ngược lại là lên tiếng, y xem xét một vòng, nhàn nhàn nói: "Tiệc rượu này giải tán đi, các vị đại nhân đều không trở về nhà sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục xem cuộc vui?"
Tạ Lâm Khê chỉ cảm thấy cái từ xem cuộc vui này vô cùng chuẩn xác.
Xem diễn trên đài, còn xem cả những người khác diễn.
Các vị đại thần ngoài mặt đều hiện lên biểu tình chính mình không có ý nghĩ này, máu trên đài còn chưa khô, bọn họ nào dám nói nhiều, dồn dập đứng dậy xin cáo lui.
Người đều đi rồi, hiện trường chỉ còn dư lại hai người Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê nói: "Vương gia, trời giá rét, trở về đi thôi."
Hắn có ý muốn tiến lên giúp Tề Tĩnh Uyên chỉnh lại y phục, nhưng bốn phía đều có thị vệ cùng nội giám đứng quanh, hắn thật sự không tìm được cơ hội thích hợp làm những việc này, chỉ có thể nói một câu như vậy.
Tề Tĩnh Uyên bó lấy ống tay áo, y lên tiếng: "Kim Nhất, lò sưởi."
Kim Nhất vội đi lên trước, đưa đến một cái lò sưởi khéo léo tinh xảo. Tề Tĩnh Uyên không nhúc nhích, như cười như không mà nhìn hắn, trong lòng Kim Nhất run lên, mí mắt giật lên, lò sưởi liền đổi phương hướng, đưa tới trước mắt Tạ Lâm Khê.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Bản vương không lạnh, vật này ngươi cầm đi."
Tạ Lâm Khê cũng không từ chối, tiếp nhận đồ vật để ở trong tay.
Thân là thần tử, mặc y phục cũng có yêu cầu, hắn mặc mỏng hơn so với Tề Tĩnh Uyên, vào lúc này nếu còn bởi từ chối mà bị bệnh, vậy khó chịu nhất chỉ có mình và người trước mắt này.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn nhận lấy lò sưởi, đáy mắt hiện lên tia cười khe khẽ, y nói: "Đi, quay về đi."
Trong lòng Tạ Lâm Khê hơi động, hắn đi bên cạnh Tề Tĩnh Uyên, nói: "Vương gia ý là hôm nay về vương phủ."
"Ừm." Tề Tĩnh Uyên đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Cảnh Hoa điện có huyết khí, không được sạch sẽ, bản vương ở đó trong lòng sẽ không thoải mái, vẫn nên xuất cung thì tốt hơn, huống chi, bản vương không phải là đáp ứng ngươi à."
Câu huống chi kế tiếp, y nói rất nhẹ, vừa vặn có thể để cho người bên cạnh nghe thấy.
Tạ Lâm Khê tự nhiên biết đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, chỉ là hắn vẫn đáp một câu: "Vương gia có lòng."
Tề Tĩnh Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ hừ hai tiếng: "Hiện tại mới biết bản vương có lòng."
"Vẫn luôn biết." Tạ Lâm Khê nghiêm mặt nói.
Tề Tĩnh Uyên lúc này mới thoả mãn.
Thời điểm xuất cung, Tề Tĩnh Uyên ngồi kiệu, Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa.
Tề Tĩnh Uyên có ý muốn để người ngồi chung kiệu, mà Tạ Lâm Khê không chịu, chủ yếu là thái hậu mới vừa xảy ra chuyện, người nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh Uyên khẳng định nhiều vô cùng, nếu như bọn họ quá thân mật quá chói mắt, sẽ dễ dàng khiến người bắt được nhược điểm.
Lại nói, trên tay hắn có lò sưởi, căn bản không cảm thấy lạnh.
Trong lòng Tề Tĩnh Uyên hiểu rõ lo lắng của hắn, nhưng mà vẫn cứ không cao hứng.
Phần không cao hứng này không phải đối với Tạ Lâm Khê, mà là với chính y, y đang nghĩ, y rốt cuộc phải ngồi ở vị trí nào, mới có thể không để Tạ Lâm Khê chịu ủy khuất.
Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt y tối tăm vô cùng.
Cũng may vương phủ cách hoàng cung không xa, đi như vậy một lát cũng đã đến.
Vào trong chính điện, Tề Tĩnh Uyên một bên dặn dò Kim Nhất kêu người chuẩn bị bữa cơm, một bên nắm chặt Tay Tạ Lâm Khê nói: "Còn nói không lạnh, lạnh lắm đây này."
Y rất không thích cái cảm giác này, luôn khiến y nghĩ tới Tạ Lâm Khê đã chết trong mùa đông kia.
Trên người hắn chảy xuôi máu, nhuộm đỏ đất tuyết, mà thân thể của hắn so với tuyết còn lạnh hơn.
Tạ Lâm Khê không biết vì sao sắc mặt của Tề Tĩnh Uyên lại âm trầm như thế, mà điều này cũng không gây trở ngại đến việc hắn muốn an ủi người, vì vậy bên tai Tề Tĩnh Uyên truyền đến một luồng âm thanh trầm thấp: "Tay là lạnh, tâm là ấm."
Tề Tĩnh Uyên ngước mắt, gò mà trơn bóng như ngọc của Tạ Lâm Khê kia cũng không có biểu tình thừa thãi, mà trong ánh mắt của hắn tràn đầy ý cười.
Cả người hắn tựa như cùng một nhánh cây, thời điểm không có gió sẽ yên tĩnh an phận.
Mà thời điểm gió nổi lên, từ trên xuống dưới vang lên tiếng ào ào, thu hút ánh mắt của mọi người.
Tề Tĩnh Uyên cũng không biết bây giờ mình đang là tâm tình gì, có bi thương khi chìm vào chuyện xưa, cũng có ấm nóng.
Đến cuối cùng, y đè xuống tất cả tâm tình đang cuộn trào, nói: "Ngươi là cố ý, biết rõ ta không chịu được ngươi nói những điều này, còn nhất định phải nói cho ta nghe."
Rõ ràng là lên án, mà bên trong ngập tràn là vui vẻ cùng ngọt ngào.
Tạ Lâm Khê trầm thấp cười ra tiếng, hắn nói: "Vương gia thế mà lại không muốn nghe sao?"
Tề Tĩnh Uyên vẫn còn chưa phản bác, hắn lại nói: "Nhưng ngoại trừ Vương gia, ta còn có thể nói cho ai nghe."
Tề Tĩnh Uyên cảm thấy chính mình trốn không thoát, mặc dù cũng không nghĩ tới muốn chạy trốn, nhưng đối diện với Tạ Lâm Khê như vậy, y căn bản là không có cách nào trốn được. Điều này cũng khiến y rõ ràng, đời trước bọn họ rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì.
Đời trước Tạ Lâm Khê ở bên cạnh y mãi mãi vẫn là khắc chế lễ độ, dù ngẫu nhiên cũng nói chút lời quan tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không quá giới hạn.
Tạ Lâm Khê như vậy là lạnh lẽo, đứng trên triều đình không đâu địch nổi. Hiện tại Tạ Lâm Khê là ấm áp, chỉ thuộc về một mình y.
Vành mắt Tề Tĩnh Uyên nóng lên, còn không chờ y làm gì, Tạ Lâm Khê đã tiến lên ôm người vào lòng.
Tiểu trù phòng đưa tới cơm nước đã nấu tốt, thời điểm Kim Nhất gõ cửa, liền được Tề Tĩnh Uyên cho một câu, "Cút".
Người của tiểu trù phòng sợ đến run rẩy, Kim Nhất vừa nghe tiếng của Tề Tĩnh Uyên, liền biết y đang đè nén cái gì.
Kim Nhất nhìn trời một chút, thầm nghĩ, còn không ăn nữa là thành đồ ăn sáng đấy.
Cũng may còn không chờ hắn dặn người đưa đồ về dùng lửa nhỏ đun lại đã nghe thấy Tạ Lâm Khê lên tiếng: "Kim công công, đưa đồ vào đi."
Kim Nhất đáp một tiếng, tự mình bưng thức ăn tiến vào.
Thời điểm Kim Nhất đi vào, Tạ Lâm Khê đang giúp Tề Tĩnh Uyên chỉnh lại y phục.
Không phải hắn muốn nhìn, thật sự là Tề Tĩnh Uyên căn bản không nghĩ tới chính mình, cứ lười biếng mà ngồi như vậy.
So sánh với đó, Tạ Lâm Khê vẫn mặc rất sạch sẽ.
Cơm nước bày ra xong, Kim Nhất vội rời đi.
Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên ngồi chung một chỗ, hai người chậm rãi ăn món mặn, uống bát canh còn nóng hổi.
Tạ Lâm Khê ở trong cung đã ăn không ít, chỉ là ngự thiện trong cung đã ít còn nguội lạnh, đồ trong vương phủ vừa ngon miệng lại vừa nóng hầm hập, ăn vào rất thoải mái.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn khẩu vị vô cùng tốt, chính mình cũng cùng dùng không ít.
Cuối cùng còn không nhịn được liền tự mình múc cho Tạ Lâm Khê chén canh, còn có chút ý tứ nhìn nửa thân dưới của người ta mà bảo: "Trong này có không ít thuốc bổ, ngươi xác định uống xong không nổi hỏa sao?"
Tạ Lâm Khê cười khanh khách nhận lấy chén canh, chậm rãi mở miệng nói: "Vương gia trong lòng rõ ràng, có thể làm cho ta phát hỏa căn bản không phải canh, huống hồ, ta đây vẫn luôn chưa hề tiêu hỏa."
Một câu nói khiến Tề Tĩnh Uyên đỏ mặt.
Y di chuyển tầm mắt, thần sắc nhìn như trấn định nói: "Không tiêu thì phải tiêu đi, đừng để nhịn gần chết."
Tạ Lâm Khê bình tĩnh nhìn y.
Tề Tĩnh Uyên rõ ràng không có nhìn hắn, nhưng lại biết ánh mắt của người này đang đặt trên người mình, ánh mắt chăm chú lại nóng rực.
Y không thoải mái liếm liếm miệng, mặt càng ngày càng nóng, hỏa khí trên người càng ngày càng vượng.
Tất cả là do bát canh, Tề Tĩnh Uyên trong lòng là nghĩ như vậy.
Tạ Lâm Khê cụp mắt, đưa chén canh lên uống xong.
Đêm đó, Tề Tĩnh Uyên nằm ở trên giường hơi híp mắt lại nhìn họa tiết trên xà nhà.
Y kỳ thực căn bản không thấy rõ trên đó có cái gì, nhưng y cứ nhìn như thế, tựa như đang tìm một điểm chống đỡ vậy.
Không biết qua bao lâu, y khàn khàn cổ họng không ngừng gọi Vô Song ca ca.