Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 36:




Tạ Lâm Khê ở trong vương phủ cùng với Tề Tĩnh Uyên ba ngày, ba ngày này hai người đến cả cổng vương phủ cũng không đi ra.
Bên ngoài, chuyện có liên quan đến sinh thần của thái hậu đã bị lưu truyền sôi sục, đại khái là dân chạy nạn ngoài thành quá nhiều, làm quan lại thường không đi ra ngoài thành, không tiếp xúc tới những người này, dân chúng bình thường ngược lại là có thể nhìn thấy cuộc sống của lưu dân.
Những cảnh tượng đó rất dễ khiến dân chúng bình thường liên tưởng đến chính mình, nếu có một ngày bọn họ lưu lạc vào hoàn cảnh này, vậy cuộc sống sẽ thành cái dạng gì? Đây còn là ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử, thế những nơi cách xa hơn còn không biết có bao nhiêu xương trắng đang bị vùi lấp.
Mà Hộ bộ rõ ràng là có bạc, nhưng lại dùng những bạc này để xây dựng Thánh Lân đài cho thái hậu.
Nếu như không xây dựng Thánh Lân đài, vậy những bạc này có thể được dùng ở nơi cần dùng rồi...
Có một số việc không thể liên tưởng, bởi càng liên tưởng, trong lòng càng sẽ nhấp nhô chập chùng.
Thái hậu cao cao tại thượng, nhưng bây giờ đến một con hát cũng dám chỉ trích nàng không đúng. Nàng có quyền thế, là nữ tử tôn kính nhất trên đời này, nhưng nàng là không chặn nổi miệng của tất cả mọi người trên đời này.
Thanh danh của thái hậu bị ảnh hưởng rất lớn, đến ngay cả Hạ gia phát cháo cho dân chạy nạn cũng bị liên lụy.
Có người nói Hạ Vận là ngụy quân tử, biết rõ thái hậu tiêu tốn nhiều bạc như vậy, Hạ gia còn giả vờ giả vịt lấy ra một ít bạc phát cháo. Nếu như Hạ gia thật sự có thành ý, nên lấy ra con số bằng với xây dựng Thánh Lân đài, lúc này mới là biện pháp tốt nhất.
Về phần Hạ gia có gia nghiệp lớn như vậy hay không, bọn họ không quan tâm.
Lúc này ở trong mắt một vài người, một tòa trạch viện của Hạ gia cũng không nên tồn tại. Bán đi một tòa trạch viện, không biết có thể đổi được bao nhiêu bạc.
Hạ Vận làm quan từ trước đến giờ chính trực, những năm này đắc tội không ít người, sự kiện lần này tự nhiên có người đục nước béo cò.
Ngày Tạ Lâm Khê ra khỏi vương phủ, có một số người đang tụ tập trước cửa Hạ Quốc công phủ, bảo là muốn Hạ Quốc công trả cho nạn dân bên ngoài một cái công đạo.
Tạ Lâm Khê mắt lạnh nhìn bọn họ.
Người chính trực vô tư tựa hồ cũng dễ dàng bị công kích vậy.
Hạ Vận như vậy, Tề Tĩnh Uyên cũng là như thế.
Hạ Vận từng bị thương chốn biên quan, hắn làm quan công chính, nhưng những này người chỉ cần hơi bị xúi giục một chút liền quên mất công lao của hắn, liền cảm thấy hắn là người vô cùng đáng ghét.
Tề Tĩnh Uyên càng không cần nhắc tới, vô luận làm chuyện gì đều sẽ khiến cho mấy người hoài nghi.
Cũng may là bọn hắn đủ công chính, phẩm tính ngay thẳng, làm việc đa phần là vi công bất tư. Chỉ là càng như vậy, thói đời đối với bọn họ càng hà khắc.
Người ta vẫn có câu, nhân vô hoàn nhân, nhưng mấy người kia lại chỉ hy vọng bọn họ thập toàn thập mỹ.
Chuyện giống vậy, nếu là do một vài nịnh thần làm ra, bọn họ sẽ giấu diếm đi, nhưng nếu là Tề Tĩnh Uyên làm ra, đó chính là tội ác tày trời. Thật giống như trên mặt y có ghi chữ ta bụng dạ khó lường, ta là người bỉ ổi vậy. Nghĩ tới đây cái, sắc mặt Tạ Lâm Khê lại lạnh lẽo thêm một phần.
Lúc trước khi bọn họ chỉ là quân thần, hắn đã nghĩ, nếu Tề Tĩnh Uyên có thể nghĩ cho bản thân nhiều một chút thì tốt rồi. Ít nhất sống sảng khoái tự tại chút, hiện tại Tề Tĩnh Uyên thay đổi, trong lòng hắn cao hứng, mà lại càng thêm đau lòng tình cảnh của y.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, trong đầu luôn không tự chủ được mà nghĩ, Hạ Vận của ngày hôm nay chính là Tề Tĩnh Uyên của trước đây.
Nghĩ tới chuyện này, Tạ Lâm Khê hơi cụp mắt, sau đó hắn chậm rãi đi đến đám người nói: "Thiên Ngục Tư phá án."
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, mà bởi vì có ba chữ Thiên Ngục Tư, liền trong nháy mắt khiến đám người ồn ào yên tĩnh lại. Có người đột nhiên lại run rẩy cả chân, ngã nhào trên mặt đất.
Người tụ tập ở chỗ này phần lớn là sợ sệt Thiên Ngục Tư, cảm thấy nơi đó là đại ngục âm u, đi vào liền phải chịu hình phạt của mười tám tầng địa ngục, tỷ như rút lưỡi móc mắt vân vân.
Cho nên hiện tại có người của Thiên Ngục Tư đến đây, bọn họ lập tức muốn rời khỏi.
Chỉ là nhìn người trước mắt chỉ giống như phong lưu quý công tử bình thường, bọn họ không hề rời đi. Có người gan lớn một chút tiến lên phía trước nói: "Ngươi là Thiên Ngục Tư?"
Tạ Lâm Khê nhíu mày liếc mắt nhìn hắn, không có hé răng.
Người kia lại bạo gan hơn nữa, chắp tay nói: "Chúng ta tập hợp ở đây cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn để quốc công cho các nạn dân ngoài thành một câu trả lời hợp lý."
"Ngươi muốn câu trả lời gì?" Tạ Lâm Khê ngữ khí bình bình: "Hơn nữa, lại dùng thân phận gì để đòi Hạ Quốc công trả lời? Người nhà người chết? Kinh Triệu Doãn? Hình bộ? Đại Lý tự? Thiên Ngục Tư? Hay Hoàng thượng?"
Thần sắc của người nói chuyện theo chất vấn của hắn mà càng ngày càng lưỡng lự, hắn nói: "Chúng ta chính là nghe nói..."
"Nghe nói? Là chuyện không có chứng cứ, các ngươi lại muốn bắt được cái gì? Hoặc là muốn đội cho Hạ Quốc công cái tội danh gì đây?" Tạ Lâm Khê cười lạnh hai tiếng nói: "Ai cho các ngươi lá gan này, năm đó khi Hạ Quốc công ở biên cảnh giết địch các ngươi còn đang uống sữa đi. Bây giờ nói xem, ai sai các người đến đây."
"Không có ai..."
"Không có ai, ngươi nói vậy là muốn gạt quỷ à." Câu nói này không phải là Tạ Lâm Khê nói ra.
Mà là do Hạ Thiện từ Hạ Quốc công phủ đi ra, hắn đi về phía đó, quả thực là khí thế của quý công tử kinh thành, nói: "Các ngươi một không có công văn, hai không phải quan chức, không có ai ở phía sau giựt giây, các ngươi lại dám tới nơi này gây sự?"
"Hạ công tử nói đúng lắm, nếu không những người gây sự này ta mang tới Thiên Ngục Tư thẩm vấn kĩ càng một chút cũng được." Tạ Lâm Khê ở bên cạnh lành lạnh thêm vào.
Lời này vừa ra liền khiến người bạo gan kia đổ mồ hôi lạnh, những người còn lại đều muốn nhân cơ hội chạy trốn, hắn vội nói: "Không phải, chúng ta chính là nghe những người khác nói Hạ Quốc công sẽ đòi lẽ phải cho nạn dân, chúng ta liền thương lượng cùng đi, nghĩ nhiều người sức sẽ lớn. Chúng ta tin tưởng Hạ Quốc công, bây giờ chúng ta sẽ rời đi ngay, không quấy rầy đại nhân phá án."
Nói xong lời này, hắn quay người chuồn, những người còn lại cũng tản ra tứ phía.
Trước cửa khôi phục lại thanh tịnh ngày trước, Hạ Thiện nhìn về phía Tạ Lâm Khê, trịnh trọng nói: "Đa tạ Tạ thống lĩnh giải vây."
Tạ Lâm Khê nói: "Hạ công tử khách khí." Hắn vốn là trong lúc vô tình đi qua nơi này, nếu không phải liên tưởng đến tình cảnh của Tề Tĩnh Uyên, hắn căn bản sẽ không vì Hạ gia nói hơn một câu.
Chỉ là chuyện này Hạ Thiện cũng không biết, cũng không gây trở ngại Tạ Lâm Khê nhận được phần ân nghĩa này.
Hạ Thiện đầy mặt khách khí nói: "Tạ thống lĩnh vào phủ uống chén trà nóng đi." Vốn là khi chuyện mới bắt đầu, hắn đã muốn chạy đến trước cửa bắt người chửi cho một trận, nhưng Hạ Vận không cho hắn đi ra, nói là làm không chuyện tốt sẽ chỉ khiến càng ngày càng nát.
Hạ Thiện biết hắn là bận tâm đến thái hậu cùng tiểu hoàng đế trong cung, nhưng cảm giác này thật sự quá uất ức.
Cũng may thời điểm hắn không nhịn được mà chạy ra, vừa vặn nghe được Tạ Lâm Khê chất vấn. Lời kia quả thực là nói ra tiếng lòng của hắn, hiện tại hắn giống như là giữa trời lạnh giá được tắm ôn tuyền vậy, cả người vô cùng thoải mái.
Tạ Lâm Khê căn bản không muốn dây dưa quá sâu với Hạ gia, hắn khách khí nói: "Ta còn có công vụ phải làm, lần sau đi. Những người này ta ngược lại thật ra có một ý tưởng, Tử Y kia ở kinh thành có thanh danh rất tốt, có rất nhiều ngươi giao hảo với hắn, không sợ quyền thế khẳng định cũng có. Hạ công tử không bằng thuận manh mối này đi tra một chút."
Hạ Thiện sau khi nghe xong vội vàng gật đầu cảm ơn hắn. Hắn biết hai phe quan hệ phức tạp, cũng không tiện giữ lại, nói câu lần sau nhất định vào Hạ Quốc công phủ uống trà, sau đó tiễn hắn rời đi.
Tạ Lâm Khê đi rất tự nhiên, hắn làm chuyện này cũng không phải là không có dự định khác.
Bây giờ Tề Tĩnh Uyên có mưu đồ riêng, mà trước đây y vẫn tương đối kính trọng Hạ Vận. Tạ Lâm Khê tuy rằng chưa bao giờ can thiệp những việc này, nhưng hôm nay thay Hạ gia giải vây, ở trong mắt người khác nhất định là ý tứ của Tề Tĩnh Uyên.
Từ mặt khác tới nói cũng sẽ cho người thở một hơi, ít nhất bọn họ sẽ cảm thấy Tề Tĩnh Uyên đối xử bình thường với Hạ Vận, thế cuộc trước mắt khẳng định cũng không có ý tứ gì khác.
Thứ giống như lời nói dối này, tuy rằng đâm một cái sẽ rách, nhưng có thể chống đỡ đến khi nào liền chống đỡ đến khi đó, tình huống cụ thể cũng chỉ có người trong cuộc rõ ràng.
Về phần lắm miệng chỉ điểm cho Hạ Thiện, sau này Hạ gia sẽ quan tâm mấy chuyện kia hơn, bớt đi mấy con mắt nhìn chằm chằm hắn và Tề Tĩnh Uyên.
Một mũi tên hạ hai chim, không làm chẳng phải là có lỗi với chính mình sao.
Tạ Lâm Khê đi đoạn đường này tâm tình rất tốt, tâm tình tốt kéo dài đến đi gặp Tống An.
Hắn thu liễm lại tâm tình, ít nhất từ ngoài mặt mà nhìn thì vẫn thấy giống Tạ Lâm Khê lạnh mặt của trước kia.
Tống An ở kinh thành không có tọa trạch, hắn hiện tại đang ở nhờ chỗ của Tần Niệm.
Tần Niệm ở kinh thành có vài trạch viện, nơi đây là một trạch viện ba gian, so với quan to quý nhân không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối đủ dùng.
Tần Niệm ngược lại cũng không ở nơi này, không có chủ nhân, Tống An ở tương đối thoải mái.
Lúc Tạ Lâm Khê đến đó, Tống An còn đang chăm chim.
Nhìn thấy Tạ Lâm Khê trên mặt hắn mừng rỡ, nói: "Tạ huynh, Vương gia có bảo để ta về Cẩm Châu không?" Hắn là có mệnh lao lực, hưởng thụ không nổi xa hoa trụy lạc của kinh thành, trong lòng vẫn luôn một mực tâm niệm về Cẩm Châu.
Đấy là nơi một tay hắn vun đắp, bây giờ vẫn còn nhiều vấn đề, nhưng hắn vẫn muốn cai quản cho tốt, trở thành một niềm kiêu ngạo thuộc về với chính mình.
Tạ Lâm Khê tức giận nói: "Ngươi nghĩ cái gì đây. Chuyện của Tả gia còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi còn muốn rời khỏi kinh thành."
"Vậy phải đợi lâu lắm, không phải ta đều đã nói hết sự tình rồi sao." Tống An có chút không vui, nói: "Người là bị diệt ở Cẩm Châu, nhưng không có quan hệ gì với ta mà."
"Dù thế nào cũng phải hết năm đi." Tạ Lâm Khê không để ý đến sự oán trách của hắn nói thẳng: "Tính ra cũng không có mấy ngày, chờ lấy được dấu, nháy mắt mấy cái cũng liền qua."
Tống An lườm một cái, nói: "Ngươi nói thoải mái ghê."
Thê, tử của hắn đều đang ở Cẩm Châu, hắn lại một mình lủi thủi ở đây đón năm mới là cái kiểu gì, đến cả cái gối ấm áp cũng không có.
Tạ Lâm Khê vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Tạ Lâm Khê mơ hồ có chút đắc ý, thầm nghĩ, hắn năm nay có người bầu bạn, gối đầu chăn nệm ấm áp gì đó, một cái cũng không thiếu.
Có lẽ là bởi vì như vậy, tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều, nhìn Tống An cũng đặc biệt vừa mắt.
Có thể cùng người mình thích ở cùng nhau, hai bên tình đầu ý hợp, nhìn những người khác liền không nhịn được mà có thêm chút đồng tình, đây là đạo lý thiên cổ bất biến rồi.
Tạ Lâm Khê nghĩ đến Tề Tĩnh Uyên, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, hắn nói: "Đừng có oán trách nữa, ta hôm nay tới là phụng mệnh lệnh của Vương gia, hỏi ngươi chuyện Tả gia bị diệt môn có chỗ nào khả nghi hay không."
"Thế cuộc trước mắt của kinh thành ngươi cũng thấy đấy, có một số việc Vương gia không tiện đích thân hỏi đến." Tạ Lâm Khê nhẹ giọng nói, hỏi quá nhiều, lực chú ý của những người khác sẽ đặt lên người Tống An.
Tầm mắt thả rộng hơn một chút, nói không chừng còn thu hút vài con thiêu thân.
Cho nên tốt nhất là không hỏi, hiện tại có thái hậu dời đi tầm mắt, Tạ Lâm Khê liền nhân cơ hội đến đây gặp Tống An.
Người chết, đặc biệt là nhiều người chết như vậy đều sẽ để lại đầu mối gì đó.
Tống An cũng rõ ràng tình cảnh của Tề Tĩnh Uyên, trong lòng hắn thập phần oán giận.
Trong mắt Tống An, Tề Tĩnh Uyên đảm nhận cái Nhiếp chính vương đã là tốt đến không thể tốt hơn được nữa, mà như vậy vẫn có người không vừa lòng, cũng không biết trong đầu những người kia mỗi ngày đang suy nghĩ gì, nhét đầy là cỏ à.
Oán giận ở kinh thành này là không thể nói, đề phòng tai vách mạch rừng.
Tống An mời Tạ Lâm Khê ngồi xuống uống trà, sau đó dựa vào việc thưởng trà, hắn thấp giọng nói: "Những thứ khác không có gì, chuyện đột nhiên xảy ra, thời điểm ta hồi kinh Vương gia bảo ta chú ý thi thể nhiều hơn. Ta cố ý đi xem xét một chút, những thi thể này cụt tay thiếu chân, hẳn là thiếu mất một hài tử đang trong tuổi lớn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.