Trên đời này, có nơi phồn hoa thì cũng có nơi loạn lạc.
Phố Đông của kinh thành chính là một nơi như thế. Nó cùng kinh thành xa hoa trụy lạc rất không hài hòa, những người ở đây đa số là gia cảnh bình thường, không ai có chức vị, trong túi cũng không bạc. Bọn họ chỉ buôn bán nho nhỏ hoặc đi làm công ở các tửu lâu hàng quán, mà càng nhiều người ở đây là thuê nhà.
Khi Tạ Lâm Khê đến đây không mang theo quá nhiều người, những người tới đều không mặc quan phục, những đứa nhóc choai choai nhìn nhóm người đến đây, nhìn thấy nhiều người của Thiên Ngục Tư đến đây như vậy nhất định phải ẩn trốn.
Nếu như dọa người chạy đi mất, vậy việc nghe ngóng càng tốn thời gian.
Tạ Lâm Khê đã sớm phái người điều tra rõ ràng, Tả gia chỉ có thứ tử của Tả Mẫn - Tả Nhiên là đang lên tám, đang ở tuổi thành niên. Thứ tử này bình thường sức khỏe không tốt lắm, rất ít xuất hiện trước mặt người ngoài, càng rất dễ bị người xem nhẹ.
Một đứa trẻ đang lớn muốn từ Cẩm Châu đi tới kinh thành vô cùng khó khăn, hắn vì chính mắt nhìn thấy người thân bị giết mà lo lắng sợ hãi, chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Đoạn đường đi tới kinh thành này, nhất định là nửa xin ăn nửa đói bụng.
Vì khoảng thời gian này không ngừng có lưu dân của Vạn An chạy về kinh thành, hắn nhân cơ hội trà trộn vào bên trong mới sẽ không bị người chú ý.
Chỉ là trong thời gian này hắn trải qua bao nhiêu đau khổ cũng không ai biết, dù sao dân chạy nạn đang vô cùng đói bụng cũng sẽ ăn thịt người, một hài tử tám tuổi nếu muốn vượt qua tất cả những thứ này là điều cô cùng khó khăn.
Trên đường không bài trừ khả năng Tả Nhiên đã chết, không bài trừ khả năng hắn trước đó bị người giật dây bắt đi, lại càng không bài trừ khả năng những người kia vì để cho hắn hãm hại Tề Tĩnh Uyên mà sẽ tận lực đưa hắn an toàn vào kinh.
Trong một đoàn lưu dân mà muốn gióng trống khua chiêng tìm một người vô cùng không khả thi, mấu chốt là nhất cử nhất động của Thiên Ngục Tư đều có người ở nhìn chằm chằm. Người đứng sau án diệt môn của Tả gia lại càng như vậy, những người kia khẳng định cũng đang tìm đứa bé này.
Bởi vậy Tạ Lâm Khê cũng không làm như thế, hắn đưa tầm mắt về phía nhóm người gần nhất chạy vào kinh thành.
Tả Nhiên, vô luận hắn đi như nào đến kinh thành, hắn chung quy cũng phải vào thành.
Hắn quay về, nhất định là rất muốn liên hệ với Hạ Quốc công phủ, dù cho hắn biết sẽ gặp nguy hiểm. Phái người nhìn chằm chằm Hạ Quốc công phủ là chuyện tất nhiên, chuyện như vậy Thiên Ngục Tư làm đã quen tay.
Ngoại trừ phương pháp ôm cây đợi thỏ này, Tạ Lâm Khê càng muốn tìm người cùng những kẻ ăn mày hỏi thăm tin tức, những người này ở trong thành qua lại lui tới loạn cả lên, tin tức tự nhiên vô cùng linh thông.
Tả Nhiên không bạc không thế lực, muốn ở kinh thành tiếp tục sống, tất yếu phải cùng đám người kia giao du.
Trong thành có thêm một tên ăn mày nhỏ, việc này có thể che giấu đám quan lại, nhưng không giấu nguyên cả hội ăn mày.
Tạ Lâm Khê sai người nghe ngóng rất lâu, gần đây rốt cục cũng nhận được tin tức xác thực, nói trong thành gần đây có thêm một nhóc ăn xin, người ở phố Đông.
Tạ Lâm Khê sau khi nhận được tin cũng không ngay lập tức đi đến phố Đông, ngược lại còn kiềm chế nhẫn nại mấy ngày, nghe được liên tục mấy ngày người đều ở phố Đông hơn nữa còn thu nhỏ được phạm vi hắn mới quyết định hành động.
Đã tới đích đến, Tạ Lâm Khê phất phất tay, người phía sau hắn từ từ tản ra.
Nơi này nhỏ hẹp lại dơ bẩn, bốn phía tản ra mùi hôi thối không biết tên, có mấy người ăn mày đang rúc bên trong một căn nhà lá, là nơi che giấu người rất tốt. Có người thấy cảnh này liền trực tiếp rụt đầu, chỉ lo có chuyện phiền toái gì tìm tới cửa.
Tạ Lâm Khê mặt không biến sắc đi vào bên trong khu nước bẩn, hắn nhìn xung quanh, hài tử đang lớn vẫn là rất dễ dàng nhìn thấy.
Chỉ là ánh mắt đảo đi khắp nơi cũng không có nhìn thấy người như vậy.
Tạ Lâm Khê cũng không lo lắng có người đưa tin lừa hắn, trừ phi người này không muốn sống nữa.
Người hắn mang tới rất nhanh đã tập hợp về phía hắn, rất nhiều người âm thầm lắc lắc đầu, biểu thị không tìm được người.
Tạ Lâm Khê híp mắt một cái, Trình Soái cách hắn gần nhất thấp giọng nói: "Đại nhân, liệu có người nhận được tin tức sớm hơn mang người đi mất rồi?"
"Không biết." Tạ Lâm Khê nhàn nhạt nói, việc này hắn không để bất luận người nào nhúng tay, đến ngay cả mấy người Trình Soái cũng là đến nơi rồi mới biết phải làm gì, cho dù Thiên Ngục Tư có nội gián của người khác cũng sẽ không nhận được tin tức.
"Đại nhân, làm sao bây giờ? Có muốn mở rộng phạm vi lục soát hay không?" Trình Soái có chút lo lắng thấp giọng nói.
Bọn họ có cẩn thận ra sao đi nữa thì việc người của Thiên Ngục Tư xuất hiện ở phố Đông chắc chắn là không che giấu nổi, nếu như hôm nay không bắt được người, vậy ngày mai khẳng định càng không bắt được.
Khi Tạ Lâm Khê đang muốn nói điều tra kĩ lưỡng một lần thì cách đó không xa đột nhiên nghe có người đang kêu: "Hai người các ngươi đứng lại."
Trình Soái lắng nghe một chút vội nói: "Đại nhân, là giọng của Vương Chúc..." Chắc là có phát hiện.
Tạ Lâm Khê vội đi đến nơi phát ra tiếng, cách chỗ này một con hẻm.
Chỉ thấy Vương Chúc cùng một ty nha khác của Thiên Ngục Tư đang tra hỏi hai người, một người trong đó mười lăm, mười sáu, mặc bạch y thuần khiết, dáng vẻ thư sinh, một người khác khoảng tám, chín tuổi, nháy mắt tỉnh tỉnh mê mê, là trang phục của thư đồng.
Người mười lắm mười sáu tuổi kia đối diện Vương Chúc không tự ti cũng không ngạo mạn lên tiếng giải thích: "Hắn là thư đồng của ta, tên Vương Nghĩa."
Nhìn thấy hai người, Tạ Lâm Khê nhíu mày, hắn đi lên phía trước nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Vương Chúc nhìn thấy hắn vội nói: "Thống lĩnh, hai người này thần sắc quỷ dị, nhìn thấy chúng ta liền muốn chạy, ta thấy hình như đứa nhóc nhỏ hơn này là người chúng ta muốn tìm, cho nên đến đây dò hỏi một phen."
Tạ Lâm Khê ừm một tiếng nhìn về hai người kia.
Chỉ thấy người thư sinh kia nhìn thấy Tạ Lâm Khê liền sững sờ, nói một tiếng: "Tạ đại nhân."
Tiểu thư sinh này không phải ai khác, chính là Vương Trùng.
Kì phụ Vương Ngộ, Công bộ thị lang vì Lân Đài nhuộm máu mà bị Tả Mẫn hãm hại.
Tạ Lâm Khê hướng Vương Trùng khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía thư đồng bên cạnh hắn nói: "Người này là thư đồng của ngươi đồng?"
Vương Trùng nhấp nhấp miệng nói: "Đúng vậy."
Hắn vì chuyện của phụ thân mà đối với Tạ Lâm Khê có ấn tượng vô cùng tốt, trong lòng vẫn luôn nhận định hắn là người tốt, chẳng hề sợ hãi như người khác, thế nên còn nói thêm một câu: "Tạ đại nhân đang tra án sao? Ta và mẫu thân thuê nhà lâu dài ở đây, đối với người chung quanh đều hiểu khá rõ, nếu như Tạ đại nhân có yêu cầu gì, ta cũng có thể giúp đỡ."
Tạ Lâm Khê nhìn về phía Vương Trùng nói: "Các ngươi hiện tại đang ở chỗ này?"
Vương Trùng rất tự nhiên gật gật đầu, Tạ Lâm Khê ừm một tiếng nói: "Không có việc gì, các ngươi trở về đi thôi."
Vương Trùng thấy hắn không cần giúp đỡ, chào một cái liền dẫn tiểu thư đồng ly khai.
Sắc mặt Trình Soái sốt ruột nhìn Tạ Lâm Khê, nghĩ thầm tiểu thư đồng kia trước mắt là đối tượng duy nhất phù hợp, không mang về đi thẩm vấn một phen...
Tạ Lâm Khê không nhìn Trình Soái, sau khi Vương Trùng dẫn tiểu thư đồng đi được vài bước, hắn đột nhiên hờ hững gọi lên: "Tả Nhiên..."
Tiểu thư đồng tự động quay đầu lại.
Vừa quay đầu, thân thể cứng đờ, mơ màng trong mắt hóa thành lo sợ.
Hắn dùng tay nhỏ đẩy Vương Trùng một cái, muốn đẩy hắn đi.
Vương Trùng thì lại sững sờ nhìn Tả Nhiên, trên mặt chợt lóe lên các loại biểu tình, trước khi Tạ Lâm Khê đi tới, hắn run giọng nói: "Ngươi tên Tả Nhiên, vậy ngươi là có quan hệ với Hình bộ Thị lang Tả Mẫn?"
Tả Nhiên không biết tại sao Vương Trùng lại hỏi như vậy, hắn cúi đầu mím môi một cái nói: "Hắn... Hắn... Hắn là phụ thân ta."
"Phụ thân?" Sắc mặt của Vương Trùng trong nháy mắt trở nên rất khó coi, hắn nghiền ngẫm lẩm bẩm hai chữ này, bình tĩnh trên mặt trở thanh châm biếm.
Tả Mẫn là kẻ thù của Vương gia hắn, còn hắn những ngày qua thế mà vẫn luôn nuôi con của kẻ thù. Thậm chí còn vì con của kẻ thù mà nói dối với ân nhân, thật buồn cười biết bao.
Tả Nhiên nhìn Vương Trùng, chẳng biết vì sao có chút hoảng loạn.
Hắn muốn tiến lên bắt lấy tay Vương Trùng, nhưng Vương Trùng lui lại một bước.
Tránh né rõ ràng khiến Tả Nhiên ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác đứng đó không biết làm sao.
Tạ Lâm Khê đi lên trước, ty nha của Thiên Ngục Tư đã bao quanh bốn phía Vương Trùng cùng Tả Nhiên, căn bản không có khả năng để bọn họ chạy thoát.
Đương nhiên, hai người muốn vũ lực không vũ lực, cần nhân thủ không nhân thủ, căn bản cũng chạy không thoát.
Tạ Lâm Khê để Trình Soái mang Tả Nhiên đi, Tả Nhiên quay đầu lại nhìn Vương Trùng.
Một người khi gặp phải tuyệt cảnh, chỉ cần là người hơi hơi có chút thiện ý với hắn, hắn đều sẽ ghi nhớ trong lòng cả đời. Vương Trùng đối với hắn không chỉ là có chút thiện ý, hắn còn thu lưu chính mình, coi chính mình như đệ đệ mà đối xử.
Tả Nhiên kỳ thực rất muốn cùng Vương Trùng nói vài lời cáo biệt, nhưng vì đã trải qua tình người ấm lạnh khiến hắn rõ ràng, hiện tại Vương Trùng căn bản không muốn cùng hắn nói chuyện.
Thời điểm Tạ Lâm Khê quay người rời đi, Vương Trùng gọi hắn một tiếng.
Tạ Lâm Khê quay đầu lại, Vương Trùng do dự một chút nói: "Thảo dân biết Tạ thống lĩnh là người tốt, vừa nãy chỉ là muốn trở lại trước tiên quay về tìm hiểu rõ sự tình, cũng không phải là có ý định giúp hắn che giấu."
Hắn lượm được một nhóc ăn mày đói bụng trước cửa, cho hắn tên là Vương Nghĩa, để hắn làm thư đồng cho mình mà trên thực tế lại coi như đệ đệ. Biết trên người Vương Nghĩa có thù hận có hận, nhưng hắn cũng không có hỏi.
Mặc dù là gặp Tạ Lâm Khê, hắn cũng tôn trọng Vương Nghĩa, cũng sẽ không bởi vì mình tin tưởng Tạ Lâm Khê liền đem người trực tiếp đưa lên.
Nhưng vận mệnh lại vô cùng yêu thích đùa cợt con người, người hắn nhặt về lại là con của kẻ thù.
Tạ Lâm Khê ừm một tiếng nói: "Bản quan biết, sắc trời không còn sớm, Vương công tử nên về rồi, miễn cho lệnh đường lo lắng."
Vương Trùng đáp một tiếng, nhấc chân rời đi, đi được mấy bước, vẫn là không nhịn được mà nói: "Hắn... Hắn sẽ làm sao?" Chuyện Tả gia bị diệt môn phố lớn ngõ nhỏ đều truyền khắp, hắn tự nhiên cũng nghe nói, mẫu thân hắn khóc lóc nói đây là trời xanh có mắt, là lão thiên gia đang thay Vương gia bọn họ báo thù.
Việc không liên quan tới mình, hắn cũng không để tâm, chỉ là xưa nay chưa từng nghĩ tới, chính mình cùng người nhà họ Tả còn có duyên phận như vậy.
Tạ Lâm Khê nhìn Vương Trùng một cái nói: "Chỉ là là hài tử đang lớn, sẽ không đem hắn làm sao cả."
Vương Trùng "À" lên một tiếng, biết Tả Nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tạ Lâm Khê đối với việc Tả Nhiên cùng Vương Trùng làm sao lại ở chung một chỗ cũng không có hứng thú, hắn hiếm thấy kiên nhẫn cùng Vương Trùng nhiều lời vài câu đã là cực hạn, nói đến chỗ này, hắn liền quay người rời đi.
Tả Nhiên bị mang tới Thiên Ngục Tư, rất nhiều người nghe đến Thiên Ngục Tư đều sẽ sợ đến cả người phát run, tựa như trong này có ác quỷ ăn thịt người vậy.
Nhưng một đứa trẻ tám tuổi như Tả Nhiên lại không sợ, hắn thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh.
Cũng đúng, một người từ trong đống người chết bò ra ngoài vẫn không bị điên cũng không thể là người bình thường được.
Tạ Lâm Khê là đơn độc gặp Tả Nhiên, bên cạnh cũng không có người khác, hắn cũng không hù dọa một người đến chết còn không sợ, rất thẳng thắn mở miệng hỏi: "Ngươi là người còn sống duy nhất của Tả gia, các ngươi ở Cẩm Châu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?"
Tả Nhiên lẳng lặng nhìn hắn, sau đó quỷ dị nở nụ cười, hắn dùng thanh âm non nớt lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi, ngươi là Tạ Lâm Khê, là người của Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương phái người giết người, lại muốn ngươi ở nơi này làm người tốt sao?"
Đối với cách nói này Tạ Lâm Khê đến lông mày cũng không thèm nhíu một lần, hắn nói: "Ngươi nói là Vương gia phái người, có bằng chứng không?"
Tả Nhiên trấn định như vậy, hoặc là không sợ hãi, hoặc là không cần mạng.
Tạ Lâm Khê cảm thấy hẳn là loại thứ nhất.
Tả Nhiên nhìn hắn không có hé răng.
Tạ Lâm Khê vừa nhìn tình huống này liền rõ ràng, trong tay hắn có đồ vật, hơn nữa còn là đồ vật vô cùng bất lợi đối với Tề Tĩnh Uyên.
Tả Nhiên không tin hắn, hắn hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Có thể có được những tin tức này, cũng phải thiệt thòi Tả Nhiên quá nhỏ, tâm kế có thâm trầm ra sao thì ở trước mặt Tạ Lâm Khê vẫn sẽ bị tìm ra lỗ thủng, nếu như tuổi tác lớn hơn một chút, vậy cũng khó nói.
Tạ Lâm Khê không làm gì với Tả Nhiên, cũng không để người ở lại Thiên Ngục Tư, mà là trực tiếp đem người mang đến vương phủ.
Thời điểm hắn đến, Tề Tĩnh Uyên đã từ trong cung trở lại.
Tâm tình đại khái thật không tốt, Kim Nhất còn đang chạy tới lui giữa hai cổng, sau khi nhìn thấy Tạ Lâm Khê sắc mặt rõ ràng đã khá hơn chút, mà khi nhìn thấy trong tay Tạ Lâm Khê còn có đứa nhỏ, trên mặt hắn liền cứng ngắc.
Tạ Lâm Khê cũng không giải thích, trực tiếp đem Tả Nhiên ném cho hắn nói: "Tắm rửa cho hắn, chuẩn bị chút thức ăn."
Kim Nhất đáp lại, đem người mang đi.
Tả Nhiên biết mình chạy không thoát, cũng không muốn chạy, thành thật bị Kim Nhất tha đi.
Trong lòng hắn kỳ thực có chút mờ mịt, hắn nghĩ chính mình sẽ ở Thiên Ngục Tư chịu một phen hình phạt, không nghĩ đến lại bị mang tới vương phủ...
Bọn họ nhất định là muốn mua chuộc chính mình, muốn từ chỗ mình lấy được đồ vật, thời điểm Tả Nhiên cúi đầu liền nghĩ.
Vào lúc này, Tạ Lâm Khê đã sớm quên mất Tả Nhiên ở sau ót.
Sau khi hắn đem người ném cho Kim Nhất liền trực tiếp đi vào tẩm điện của Tề Tĩnh Uyên.
Sau khi tiến vào, liền thấy Tề Tĩnh Uyên chán chường ngồi ở chỗ đó, thần sắc bình tĩnh, trong mắt lại đầy hỏa khí.
Tạ Lâm Khê cài cửa lại, đi đến ngồi ở bên cạnh y, cầm lấy tay y nói: "Thái hậu nương nương khiến Vương gia tức giận sao?"
Tề Tĩnh Uyên hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đoán xem, nàng nói bản vương cái gì."
Tạ Lâm Khê nghiêm túc nghĩ một hồi nói: "Là chuyện Lê Hoa Ban?"
Tử Y của Lê Hoa Ban đã sớm tỉnh rồi, Lê Hoa Ban cũng vẫn luôn bị giam lỏng trong Cảnh Hoa điện. Thời điểm phong ấn thái hậu không để ý đến những người này, nhưng sau khi mở ấn, thái hậu vẫn luôn thấy những người này không vừa mắt, thỉnh thoảng còn ngụ ý bảo Tề Tĩnh Uyên giải thích.
Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn dùng lý do chưa tìm được người đứng sau lờ đi.
Thái hậu biết y cố ý, lại không làm gì được y, lúc trước nói có người sai khiến chính là nàng, hiện tại Tề Tĩnh Uyên đi điều tra cái người sai khiến này cũng hợp tình hợp lý.
Tạ Lâm Khê nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm cho thái hậu gây phiền đến Tề Tĩnh Uyên cũng chỉ có chuyện này.
Ai biết hắn mới vừa nói xong, chỉ thấy Tề Tĩnh Uyên lắc đầu cười lạnh.
Tạ Lâm Khê hơi kinh ngạc, hắn nghĩ một hồi, Tề Tĩnh Uyên lúc đó còn gọi cả tiểu hoàng đế tới. Chỉ là hắn thật sự không nghĩ ra thái hậu đã làm cái gì mà lại Tề Tĩnh Uyên mất hứng như vậy.
Vì thế hắn nói: "Thần đoán không ra."
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, trong nụ cười có chút lạnh lùng, còn có chút trào phúng, y nói: "Vô Song ca ca thông minh như vậy cũng đoán không ra, có thể thấy được ý định của thái hậu căn bản không giống người thường. "
Tạ Lâm Khê bị một tiếng Vô Song ca ca này làm cho rung động, hắn nghiêm túc nói: "Thỉnh Vương gia chỉ giáo."
Tề Tĩnh Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, sâu xa nói: "Thái hậu muốn lấy thân phận trưởng tẩu bàn chuyện hôn nhân cho bản vương, nói bản vương đã trưởng thành, bên người không có cái Vương phi gì đó, hoàng huynh dưới hoàng tuyền cũng sẽ không sống yên ổn."
Sắc mặt Tạ Lâm Khê thoắt biến, ôn nhuận trên mặt đều tiêu hết, người giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, lộ rõ sự sắc bén, hắn nói: "Thái hậu nương nương tưởng cũng thật xa."
Nghĩ lại hắn lại nghĩ, Tề Tĩnh Uyên không thành thân, liền mang ý nghĩa không có dòng dõi, thái hậu cao hứng còn không kịp, lúc này nói chuyện này cũng không biết có hàm ý gì.
Ánh mắt của hắn đặt ở trên người Tề Tĩnh Uyên, chỉ thấy người này đầy mắt ý cười tiếp tục nói: "Bản vương đương nhiên là cự tuyệt, vì vậy thái hậu biểu thị vô cùng tiếc nuối, nàng nói, hoàng thượng thân suy yếu, nàng mơ thấy hoàng huynh báo mộng cho nàng, bảo là muốn xác định một mối hôn sự cho hoàng thượng, thân thể của tiểu hoàng đế sẽ chuyển biến tốt."
Tạ Lâm Khê đầy mặt khiếp sợ, hắn nói: "Thái hậu muốn cho hoàng thượng đại hôn?"
Tề Tĩnh Uyên có cũng được mà không có cũng được gật gật đầu.
Tạ Lâm Khê cười nhạo một tiếng, hắn lắc đầu nói: "Thật sự là quá hoang đường, hoàng thượng thân thể suy nhược thành như vậy, làm sao có thể đại hôn? Hành hạ từ trên xuống dưới như thế, hoàng thượng lại sẽ chịu nổi sao?"
Chuyện này thật sự rất khiến người hoài nghi, thái hậu làm như vậy rốt cuộc là thương yêu hoàng đế hay là muốn dằn vặt chết người ta đây.
Tề Tĩnh Uyên cảm thán một tiếng, nói: "Đúng nha."
Tạ Lâm Khê thực sự không nghĩ ra thái hậu đến cùng là đang suy nghĩ gì, hắn nhìn về phía Tề Tĩnh Uyên nói: "Vương gia thì sao?"
Tề Tĩnh Uyên nói: "Bản vương á? Việc này phải xem hoàng thượng, bản vương nói nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì."
Đời trước, chuyện thái hậu muốn tiểu hoàng đế thành thân là vào tận năm sau, khi đó Tề Tĩnh Uyên không hề nghĩ ngợi đã bác bỏ việc này.
Thái hậu bởi vậy còn cùng Tề Tĩnh Uyên huyên náo rất lâu, bốn phía đều nói tiểu hoàng đế thành thân xong thì thân thể sẽ khỏe mạnh lên, nhưng chỉ có Nhiếp chính vương là không cho, là cố ý muốn thân thể của tiểu hoàng đế suy yếu...
Giằng co liên tục như vậy, miễn cưỡng qua năm tháng, mới để cho tiểu hoàng đế thành hôn.
Chuyện tiểu hoàng đế đại hôn, y tận tâm tận lực mà chuẩn bị, dựa theo tổ chế mà làm, dây dây dưa dưa đến gần một năm thì tiểu hoàng đế mới được thành hôn.
Y một lòng nghĩ cho tiểu hoàng đế, cũng không để trong lòng những lời đồn đãi kia, nhưng chuyện như vậy cứ nhiều hơn, ngày sau đều thành tội của y. Cọc cọc kiện kiện, đều bị người hữu tâm nhớ kỹ, một bút một bút viết xuống, chờ tới thời cơ chín muồi liền đem ra gây khó dễ cho y.
Tạ Lâm Khê từ trong giọng điệu bình thản của Tề Tĩnh Uyên mà nghe ra được y sẽ không nhúng tay vào chuyện này, hắn hơi sửng sốt một chút.
Tề Tĩnh Uyên không có nhìn hắn, cúi đầu thưởng thức tay hắn nói: "Việc này nói cho cùng vẫn phải xem hoàng thượng, nếu như hắn không muốn, ai cũng miễn cưỡng hắn không được. Mà nếu như hắn không muốn chọc giận thái hậu, chỉ có thể nhận, bản vương cũng không giúp được hắn. Vô Song, ngươi có cảm thấy bản vương là cố ý..."
Bởi vì muốn vị trí kia, cố ý nhìn tiểu hoàng đế rơi xuống hoàn cảnh này.
Tề Tĩnh Uyên không sợ cái nhìn của thế nhân, nhưng y sợ nhìn thấy Tạ Lâm Khê dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, nếu như vậy y sẽ điên mất.
Tạ Lâm Khê lật tay nắm chặt đôi tay có chút lạnh lẽo của Tề Tĩnh Uyên, nhàn nhạt nói: "Nếu như hoàng thượng tìm đến Vương gia, nói không đồng ý hôn sự, Vương gia có lại sẽ giúp hắn một tay không?"
Tề Tĩnh Uyên hơi híp mắt lại, nói: "Nếu như hắn nói với bản vương, bản vương tự nhiên sẽ giúp hắn." Dù cho hậu quả của việc làm như vậy sẽ khiến y phải đi con đường gập ghềnh hơn, y vẫn sẽ nhận.
Chỉ là lần này, y sẽ không chủ động ôm hết thảy mọi việc lên người mình nữa.
Y muốn xem một chút, không có y, Tề Ngọc đến cùng sẽ làm thế nào.
Tạ Lâm Khê nở nụ cười, nói: "Vương gia vẫn là quá mềm lòng rồi, từ xưa tới nay hoàng gia rất vô tình, bao nhiêu huynh đệ phụ tử thành thù. Vương gia vào thời điểm này vẫn còn muốn xem hoàng thượng, vậy Vương gia lo lắng cái gì."
Tề Tĩnh Uyên lúc này mới ngẩng đầu.
Tạ Lâm Khê lẳng lặng nhìn y, so với Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê biết lòng mình mới càng lạnh.
Thái hậu cũng được, tiểu hoàng đế cũng thôi, ai sống ai chết hắn đều có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, ý cười lan ra tràn đầy gương mặt xinh đẹp kia.
Trong đầu y đang nghĩ, đời trước y vì Tề Ngọc chặn lại tất cả đao kiếm, cuối cùng lại chẳng có gì.
Đời này, y chỉ cần một người trước mắt này, y đã chiếm được, mà lại vẫn chưa thỏa mãn, y muốn cùng Tạ Lâm Khê ở bên nhau cả đời, dù cho có chết cũng phải chết chung một cỗ quan tài.