Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 5:




Tạ Lâm Khê ra khỏi Tạ trạch, tâm tình của hắn không hề tốt đẹp, trên mặt thực sự rất tối tăm, bỗng nhiên nhìn lại rất có bộ dáng của ngọc diện La Sát giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.
Hắn không lộ tâm tình ra bên ngoài, những năm này đi theo bên cạnh Tề Tĩnh Uyên, trên căn bản cũng không có việc gì có thể làm cho hắn trở mặt, sự kiện bạch ngọc tiêu hôm nay là một việc hiếm thấy.
Tạ Lâm Khê vì bạch ngọc tiêu này mà trong lòng hiện lên đủ loại ý nghĩ, cuối cùng đều bị chôn lại nơi sâu nhất trong lòng.
Tiêu là cố nhân tiêu, người tặng tiêu này vẫn còn nghĩ hắn là đứa trẻ không hiểu chuyện của mười mấy năm về trước, khát cầu ấm áp xưa nay không thuộc về mình, tùy tiện nói hai câu nhẹ nhàng lừa gạt liền có thể lung lay được hắn.
Nghĩ tới đây, Tạ Lâm Khê ở đáy lòng cười nhạo một tiếng, mà trên gương mặt trơn bóng như ngọc kia vẫn cứ không có biểu tình gì, thậm chí nhìn qua so với trước đây càng thêm nhã nhặn càng thêm anh khí.
Không còn tâm tình ăn cơm, nghĩ đến đêm nay còn phải vào cung phiên trực, Tạ Lâm Khê ở trên phố lớn người đến người đi nhìn sắc trời một chút liền trực tiếp quay người vào cung.
Đến trong cung, hắn trực tiếp đến Cảnh Hoa điện, đi ngang qua khu vực thông báo báo cho Tề Tĩnh Uyên hắn đến, đồng thời cũng báo cáo luôn chuyện tử vong của Ngân Lục tiền nhiệm để Tề Tĩnh Uyên biết.
Tạ Lâm Khê đi tới Cảnh Hoa điện, chỉ cảm thấy trước điện tràn đầy khí tức xơ xác.
Thị vệ trước cửa đều đang mặt lạnh tay vỗ chuôi đao, tỉ mỉ nhìn thật kỹ còn có vẻ kinh hoảng, cửa điện đóng chặt, trước cửa là Ngân Lục cùng các nội giám đang quỳ.
Mọi người thấy hắn đến, thần sắc hơi động, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm lại giống như càng căng thẳng hơn.
Vì lo lắng Tề Tĩnh Uyên có chuyện, Tạ Lâm Khê bước nhanh qua đài bậc màu xanh đi đến cửa điện.
Thị vệ đương nhiên sẽ không ngăn hắn, chỉ là hắn tại cửa điện tự động dừng lại, sau đó bảo Ngân Lục thông bẩm một tiếng.
Ngân Lục đứng lên run run giơ tay gõ cửa điện, thanh âm khàn thấp nói: "Vương...Vương gia, Tạ thống lĩnh cầu kiến."
Trong điện yên lặng một lát, sau đó âm thanh của Tề Tĩnh Uyên truyền đến: "Là Lâm Khê à, vào đi." Có lẽ là bởi nguyên do cách cửa điện, thanh âm của y có chút lơ lửng không cố định, giống như gió lớn thổi qua trong rừng núi cao, rất đột ngột, khiến người không bắt được.
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn đám nội giám cùng Ngân Lục một cái, ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ nghe âm thanh Tề Tĩnh Uyên bình thường vô cùng, cũng không biết những người bên ngoài này e ngại cái gì.
Cửa điện mở ra, hắn đi vào.
Chỉ mới tiến một bước, lông mày Tạ Lâm Khê bỗng nhiên nhíu lại. Hắn quanh năm ở Thiên Ngục Tư, mũi vô cùng nhạy bén, bên trong điện này có mùi huyết tinh.
Tạ Lâm Khê rùng mình trong lòng, đóng cửa lại nhanh đi tới.
Chỉ thấy trong điện không có nội giám cung nữ phụng dưỡng, Tề Tĩnh Uyên lẳng lặng ngồi trên đệm tháp, mặt trên dải ra ngân hồ mềm mại.
Y khép hờ con mắt, nửa khuôn mặt bị bức bình phong bên cạnh che lấp tối tăm âm u, khiến người không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Dưới chân y là một cũng nữ khuôn mặt thanh lệ đang nằm, máu trên khóe miệng cung nữ này đã đọng lại, cái cổ vặn vẹo, đôi mắt mở thật to, trên mặt vẫn còn hiện rõ nỗi sợ hãi e ngại, giãy dụa, độc ác cùng oán hận trước khi chết.
Chỉ cần liếc mắt một cái liền biết cung nữ này đã chết.
Thống lĩnh Thiên Ngục Tư Tạ Lâm Khê đã quen nhìn cái chết thấy cảnh này trên mặt có chút khiếp sợ cùng không biết làm sao, hắn thấy tử vong quen rồi, đối với cái chết của một cái cung nữ cũng sẽ không quá khiếp sợ, hắn khiếp sợ chính là vết máu trên đôi tay trắng nõn nhẵn nhụi cùng vạt áo của Tề Tĩnh Uyên.
Máu đã khô cạn, mà người nhuốm máu cũng không lau đi nó.
Từ cảnh tượng này không khó nhìn ra cung nữ là Tề Tĩnh Uyên giết, Tạ Lâm Khê thậm chí có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi đó, Tề Tĩnh Uyên làm sao tự tay vặn gãy cổ của cung nữ này, cung nữ giãy dụa phản kháng, giọt máu trên khóe miệng rơi xuống tay y, rồi từ từ lăn xuống nhiễm đỏ vạt áo y.
Tề Tĩnh Uyên là Nhiếp chính vương, bị người gọi là thôi bạo tàn ác Nhiếp chính vương, đương nhiên y từng giết người, nhưng y giết người cũng chỉ cần hạ lệnh.
Tạ Lâm Khê đến nay còn nhớ, thời điểm Tề Tĩnh Uyên hạ lệnh giết thần tử đầu tiên, tay y gắt gao siết chặt dưới bàn trà, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, năm ngón tay gắt gao cắm vào lòng bàn tay.
Y sợ sệt, mà ngữ khí hạ lệnh bình tĩnh lại lãnh khốc, y dùng ngữ khí xem thường nói cho mọi người, cái gì gọi là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Mà ngoại trừ Tạ Lâm Khê, không có ai biết y cũng sợ sệt, cũng không muốn giết người.
Từ đó về sau, Tề Tĩnh Uyên giết qua rất nhiều người, nhưng chưa từng lại tự mình động thủ một lần.
Mà hiện tại, Tề Tĩnh Uyên lại đích thân giết một người. Tạ Lâm Khê đi theo bên cạnh y nhiều năm như vậy, biết y không phải người thích lạm sát kẻ vô tội.
Cung nữ này tuyệt đối có vấn đề mới khiến Tề Tĩnh Uyên hạ sát thủ.
Chỉ là y giết người, lại để thi thể lưu lại bên chân không làm bất kỳ xử trí gì, người trầm mặc ngồi đó.
Có lẽ là quên kêu người thu dọn, hoặc cũng có lẽ là không thể tin được chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tạ Lâm Khê không hiểu tại sao y làm như thế, giết người, cho dù là giết một người tội ác tày trời, tư vị cũng sẽ không dễ chịu.
Tề Tĩnh Uyên từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, lại vô cùng thích sạch sẽ, trên tay đến một chút tro bụi cũng không muốn nhiễm, nếu như không phải quá kinh ngạc sợ hãi, làm sao đến mức sẽ ngồi trước mặt một kẻ đã chết, hoảng hốt đến không phát hiện ra vết máu trên người.
Tạ Lâm Khê bình tĩnh cơ hồ là có chút thất lễ nhìn Tề Tĩnh Uyên, sau đó hắn đi lên trước nhẹ giọng gọi Vương gia.
Tề Tĩnh Uyên ngước mắt, thời điểm nhìn thấy vết máu trên tay của chính mình, vô ý thức muốn lấy đồ vật lau chùi một chút. Chỉ là ngón tay hơi cong lại, liền chậm rãi buông ra, mặc cho mạt đỏ kia tồn tại.
Tạ Lâm Khê rũ mắt xuống, hắn nhẹ giọng nói: "Vương gia, nếu như người này phạm tội, kêu người bắt đến Thiên Ngục Tư là được rồi, hà tất ô uế tay của ngài đây."
Tề Tĩnh Uyên nghe lời này ừm một tiếng, sau đó y hờ hững nói: "Không có gì, bản vương chỉ là muốn biết tâm tình của ngươi khi thường ngày làm những việc này mà thôi." Dứt lời, y nhìn lên cánh tay nhuốm máu nói: "Cảm giác thật buồn nôn, mấy năm qua, khó khăn cho ngươi rồi."
Tạ Lâm Khê hoàn toàn không nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên lại nói như vậy, trong lòng hắn hơi chấn động, trong lúc nhất thời trong lòng trào lên đủ loại tâm tình, giống như nước suối mà nhộn nhạo trong lòng hắn.
Hắn khẽ nhúc nhích hầu kết, quay mắt đi nói: "Vương gia, Lâm Khê thân là thần tử, cùng chủ nhân phân ưu chính là bản phận. Từ khi vi thần chưởng quản Thiên Ngục Tư tới nay, chưa bao giờ giết oan qua người nào, ngửa mặt lên trời không thẹn đối mặt phủ địa tâm an, chức trách hành sử của vi thần là được ân điển, là việc thiên kinh địa nghĩa. Vương gia thân phận cao quý, không nên như vậy."
Nói đến vế sau, hắn ngữ khí nặng nề, hơi có thất thố, ánh mắt phức tạp, hơi hơi động một tia trách cứ.
Tề Tĩnh Uyên lẳng lặng nhìn Tạ Lâm Khê, y hiểu Tạ Lâm Khê, tự nhiên biết người nọ là có chút tức giận.
Chỉ là do thân phận hạn chế, bị vướng bởi vị trí, hắn không tiện lộ ra tâm tình.
Vĩnh viễn khắc chế, vĩnh viễn lý trí, đây chính là Tạ Lâm Khê.
E rằng Tạ Lâm Khê không muốn nhớ tới một chuyện, nhưng y vĩnh viễn nhớ tới, năm đó Thiên Ngục Tư mới vừa thành lập, không người chủ quản, tán loạn bất kham.
Người này chủ động yêu cầu đi vào Thiên Ngục Tư trở thành một thanh đao, hắn nói mình muốn từ bên trong Thiên Ngục Tư nắm được quyền thế, năm ấy Tạ Lâm Khê cũng chỉ mười tám tuổi.
Sau khi tự tay hành quyết người đầu tiên, ngày đó Tạ Lâm Khê trở lại vương phủ, thời điểm không người nôn đến đau tim đau phổi, nửa đêm rồi cũng vẫn đang rửa tay.
Máu trên tay từ lâu đã không còn, nhưng hắn cứ liều mạng mà rửa, giống như trên đó lưu lại đồ vật dơ bẩn bất kham.
Nhưng vết máu ở trong lòng, nước làm sao có thể rửa sạch.
Khi đó Tề Tĩnh Uyên liền đứng ở đằng xa nhìn, y không tiến lên dò hỏi cũng không lên tiếng an ủi, cứ như vậy cùng tiếng gió tiếng côn trùng kêu vang nhìn một đêm.
Năm đó, y mang Tạ Lâm Khê về vương phủ, không có ý gì khác. Khi đó y chỉ là một vương gia nhàn tản được tiên hoàng sủng tín, cũng chỉ là nghĩ muốn tìm người bạn chơi cùng.
Không nghĩ tới một năm sau, Tạ Lâm Khê vì y mà trên tay nhuộm đầy máu tươi.
Nghĩ đến chuyện cũ, trên mặt Tề Tĩnh Uyên khẽ nhúc nhích, y nói: "Hôm nay bên trong điện này cũng không có người khác, cung nữ này lòng mang ý đồ xấu tay cầm lợi khí, ta cũng chỉ thuận thế mà làm. Giờ Dần hôm nay ngươi không phải đang làm nhiệm vụ sao, sao sớm như vậy đã vào cung rồi?"
"Nếu không phải vào cung trước thời gian, vi thần sợ là còn không biết Vương gia hôm nay sẽ làm việc này đâu." Tạ Lâm Khê đáp lời, mang theo một chút tức giận chính mình cũng không nghe ra.
Tề Tĩnh Uyên biết rõ canh giờ mình làm nhiệm vụ, lại lựa chọn động thủ vào lúc này, rõ ràng là muốn tránh né mình.
Cho nên khi nghe thấy mình cầu kiến, âm thanh mới có chút đột ngột lơ lửng như vậy.
Tề Tĩnh Uyên im lặng, cảm thấy bản thân thực sự không nên nói ra câu cuối cùng kia.
Tạ Lâm Khê vừa nói xong liền biết mình đi quá giới hạn, hắn cụp mắt chốc lát lại nói: "Vương gia những năm này vì đại Tề đắc tội không ít người, hoàng cung lại là nơi lòng người phức tạp nhất, Vương gia thân ở trong cung vạn vạn không nên dùng thân mạo hiểm."
Tề Tĩnh Uyên nói: "Vô Song nói đúng lắm."
Sau đó, y lại nói thêm: "Đừng tức giận."
Tạ Lâm Khê hơi sững sờ, mắt hơi ngước lên.
Tề Tĩnh Uyên đứng lên, thần sắc đã khôi phục thường ngày, chỉ thấy y vỗ tay một cái, nội giám cùng thị vệ bên ngoài đẩy cửa mà vào, kéo cung nữ trên mặt đất ra ngoài.
Thời điểm cửa điện lần thứ hai bị đóng lại, Tạ Lâm Khê nói: "Vương gia, không bằng cho người đem thi thể của cung nữ này đến Thiên Ngục Tư, vi thần..."
"Không cần." Tề Tĩnh Uyên không chờ hắn nói hết đã trực tiếp bác bỏ đề nghị của hắn.
Tạ Lâm Khê không rõ, có lúc trên thi thể cũng có thể tra được rất nhiều thứ, trước đây Thiên Ngục Tư cũng điều tra án như thế.
Người chết sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng đồng thời người chết cũng sẽ không nói dối.
Đáy mắt Tề Tĩnh Uyên hiện ra lạnh lẽo: "Cung nữ này là ai phái tới đều không sao cả, bây giờ người đã chết, sẽ không bẩn tay ngươi."
Nghe ra trong giọng nói có chút không tình nguyện không cao hứng, Tạ Lâm Khê lần thứ hai trầm mặc, dù sao danh xưng Nhiếp chính vương biến ảo không ngừng này cũng không phải chịu oan.
Quan trọng nhất là, Tề Tĩnh Uyên nếu đã dám gióng trống khua chiêng làm ra chuyện ngày hôm nay, khẳng định có biết thân phận của cung nữ kia.
Có lẽ là liên quan đến tiểu hoàng đế, dùng thân phận của mình lúc này không nên tùy tiện vướng vào bên trong, Tạ Lâm Khê cũng không xoắn xuýt vấn đề này, một lát nữa tất cả mọi người trong cung đều biết Cảnh Hoa điện chết một cung nữ, đây cũng coi như nhắc nhở trực tiếp.
Tề Tĩnh Uyên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, liền thuận miệng nói: "Ngươi cầm hộp gấm trong tay làm cái gì, là phải đưa cho bản vương sao?"
Vốn là tùy tiện nói lái sang chuyện khác, vế sau còn mang theo ý cười.
Mà Tạ Lâm Khê nghe lời này, lại bỗng nhiên nắm thật chặt hộp gấm trong tay, dùng hành động này như là nói, vật này hắn rất coi trọng, căn bản không dự định tặng người.
Đối với phản ứng này của hắn, Tề Tĩnh Uyên híp híp đôi mắt phương hẹp dài, gò má tinh xảo đẹp đẽ nổi lên chút không thèm để ý, y cười nói: "Vô Song chớ để tâm, bản vương thuận miệng nói một chút thôi. Nếu như có đồ vật ngươi yêu thích, bản vương đưa cũng không kịp, làm sao lại đoạt của ngươi được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.