Tề Hàn Chương vào cung vừa nằm trong dự liệu lại vừa trong bất ngờ của Tạ Lâm Khê, chủ yếu là hắn chỉ bày tỏ một chút như vậy, người này liền vào cung.
Thật sự là quá mức vội vàng.
Nếu như hắn biết chuyện đời sẽ hiểu được, đời này hắn và Tề Hàn Chương giao thiệp thật sự quá ít. Cho tới nay, Tề Hàn Chương vẫn luôn cho mọi người cảm giác hắn đi lại rất gần với Tề Tĩnh Uyên.
Một thế tử như vậy, sẽ không có ai nguyện ý cùng hắn thổ lộ tâm tình.
Mấu chốt nhất chính là, đời này bên cạnh Tề Hàn Chương không có Tạ Lâm Khê, đủ loại kế sách của hắn không có cách nào thực hiện được. Hắn có nguyện ý đến Tạ trạch tìm người, nhưng bây giờ quan hệ của Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên đã không còn như trước.
Rất nhiều chuyện Tề Tĩnh Uyên không nói, mà trong lòng Tạ Lâm Khê lại rõ ràng, người này về mặt tình cảm có chút dính người, chỉ hận đôi mắt không thể từ sáng đến tối đều mọc trên người mình, đương nhiên, Tạ Lâm Khê cũng nguyện ý để y bám dính lấy mình.
Hai người này, một người nguyện ý đánh một người nguyện ý chịu, ngày tháng trôi qua vô cùng thư thái.
Chỉ là như vậy, tâm tư của Tạ Lâm Khê toàn bộ đều đặt lên người Tề Tĩnh Uyên, căn bản không có quá nhiều thời gian rảnh trở về Tạ trạch, đến ngay cả Trương bá cũng đã lâu lắm rồi không gặp được hắn, càng không cần phải nói những người khác, cho nên Tề Hàn Chương muốn lợi dụng Tạ Lâm Khê làm những gì đều không làm được.
Đủ loại phương án trong lòng hắn, mà không có cái nào thực hiện nổi.
Huống chi, bây giờ nội đấu của Vân Nam Vương phủ đã rất nghiêm trọng, Tề Hàn Chương có thể sớm một bước hồi Vân Nam, vậy liền đại biểu hắn có thể chiếm được vị trí cùng điều kiện càng có lợi trong cuộc tranh đấu này.
Nắm giữ Vân Nam Vương phủ trong tay, Vân Nam liền sẽ trở thành địa phương ngoài quốc pháp của đại Tề, cứ như thế mà phát triển mười mấy năm, không hẳn là không thể cạnh tranh với kinh thành được.
Tề Hàn Chương đời trước đã làm như vậy, một mặt muốn có được ủng hộ của Tề Tĩnh Uyên, mặt khác muốn lấy được chỗ tốt nhất từ Tề Ngọc cùng thái hậu.
Đời này cũng sẽ không ngoại lệ.
Tạ Lâm Khê không biết chuyện của đời trước, nhưng hắn từ trước đến giờ đều thích suy nghĩ mọi việc theo chiều hường xấu nhất, đồng dạng lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là sau khi hắn nghe được tin tức cũng không lập tức đi theo vào cung, hắn quẹo sang một hướng khác, đi theo đại phu vừa ra khỏi phủ của Tề Hàn Chương.
Xác định được vị trí y quán của đại phu, Tạ Lâm Khê sau khi xác nhận phía sau không có ai đi theo giám sát mới đi vào y quán.
Chỗ này khá hẹp, đường phố tương đối tiêu điều, dáng vẻ rất không có nhân khí.
Trước khi đi vào hắn đã hỏi thăm qua, đại phu này họ Tô, là chủ nhân của tiệm thuốc này, tay nghề của Tô đại phu không cao, cùng lắm cũng chỉ có thể xem được một vài bệnh nhẹ. Bởi vì làm ăn không ra làm sao, bên trong cũng không có người hầu bàn, mọi chuyện đều do Tô đại phu này tự làm.
Thời điểm nhìn thấy Tạ Lâm Khê, phản ứng đầu tiên của Tô đại phu này là giấu đi hòm thuốc của mình, kết quả lại bị Tạ Lâm Khê dùng tay tóm được trước, hòm thuốc rơi xuống đất, từ bên trong lăn ra mấy nén bạc.
Tạ Lâm Khê cầm bạc trong tay nhìn áng chừng một chút, sau đó hắn ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn về phía Tô đại phu.
Tô đại phu chưa từng thấy hắn, lại bản năng cảm thấy sợ sệt, hắn hơi co vai lại nuốt nước miếng một cái, tận lực nghĩa chính ngôn từ nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi lẽ nào muốn cướp đoạt trắng trợn sao, bạc này là tiền ta chữa bệnh cho người của phủ Vân Nam Vương thế tử, là phủ thế tử đấy, ngày mai ta còn muốn qua phủ thế tử xem bệnh, nếu như bây giờ ngươi rời đi, ta liền coi như việc này chưa từng xảy ra."
Tạ Lâm Khê đứng lên, nói: "Trong phủ thế tử rốt cuộc là người nào bị bệnh, một lần chữa đã nhiều tiền như vậy, ta cũng hiểu chút y thuật, nếu không Tô đại phu hỗ trợ đề cử ta một chút đi."
Tô đại phu nghe lời này liền ngậm miệng không nói.
Tạ Lâm Khê đóng cửa lại, để phòng vạn nhất.
Tô đại phu đảo mắt vòng đi vòng lại hai vòng, Tạ Lâm Khê sâu xa nói: "Đây vốn là tiền tài bất ngờ có được, mệnh kiếm được tiền không nhiều, nhưng nếu như Tô đại phu ăn ngay nói thật, bạc một phân cũng không thiếu ngươi, nhưng nếu như che giấu, vậy bạc này về tay ai cũng không biết được."
Cả người Tô đại nhân run lên.
Thân ở kinh thành, nên có tầm mắt vẫn phải có, hắn tâm tư xoay chuyển một cái, ngẫm lại lời này cũng có lý. Hơn nữa, hắn vốn là chuẩn bị cầm bạc này rời khỏi kinh thành trở về nguyên quán, hiện tại nói hơn một câu cũng không phải là không thể.
Huống chi, Tạ Lâm Khê tuy rằng đầy mặt ý cười, nhưng khí thế trên người hắn làm cho lão sợ sệt. Hắn không nói, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô đại phu thở dài nói: "Ta thân là đại phu, vốn là làm chuyện cứu người. Phủ của Vân Nam Vương thế tử có hạ nhân bị bệnh bảo ta đến xem, ta cũng không thể không đi. Bọn họ cho nhiều bạc như vậy, trong lòng ta cũng sợ, nhưng ta chỉ là một lão bách tính bình thường, ta có sợ cũng không dám từ chối."
"Nếu nói tới phủ của Vân Nam Vương thế tử thì cũng thực kỳ quái, người bị thương là một tỳ nữ, lớn lên xinh đẹp hoạt bát, nhưng cả người đều là vết thương, ta nhìn cũng biết là phải chịu tội không ít. Mà ta y thuật lại không cao, vốn còn muốn khuyên bảo bọn họ tìm một đại phu khác đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tỳ nữ này là tỳ nữ nhà người ta, ta nói nhiều cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn có thể gặp họa. Vì vậy kê đơn thuốc, cầm lấy bạc liền trở về."
Nói đến phía sau, Tô đại phu cũng có chút thổn thức.
Có một số việc chỉ dùng miệng nói, không tận mắt nhìn thấy hoàn toàn không có cách nào hình dung.
Nghĩ đến nha đầu kia, cũng quá đáng thương.
Tạ Lâm Khê nhíu mày, hắn so với Tô đại phu thì nghĩ được nhiều lắm.
Trong phủ của Vân Nam Vương thế tử, ai dám lại xuống tay với một tỳ nữ nặng như vậy? Huống chi, Tề Hàn Chương cũng biết đến chuyện trong phủ mời đại phu.
Cho nên động thủ với tỳ nữ chính là Tề Hàn Chương? Nhưng hắn tại sao lại làm như thế?
Tỳ nữ là gian tế, cho nên đang bị thẩm vấn? Hoặc là đã làm chuyện mà Tề Hàn Chương không thích cho nên mới bị trừng phạt như vậy.
Mà hắn tự mình động thủ là vì cái gì, phát tiết tức giận?
Nghĩ đến đây, hắn không biết làm sao đột nhiên lại nghĩ đến Chương Khưu chết đặc biệt thê thảm lúc trước.
Chương gia rớt ngựa, Chương Khưu vốn muốn rời khỏi kinh thành, nhưng cuối cùng lại chết ở ngoài thành, tư thái khi chết rồi không có cách nào khiến người không liên tưởng đến thù oán. Chỉ là Chương Khưu trong ngày thường ỷ vào thanh danh của phụ thân đã mở miệng đắc tội không ít người, vụ án này cũng bởi vậy mà trở thành án treo.
Mọi người nhất thời không nghĩ ra ai lại cùng Chương Khưu có thù hận lớn như vậy.
Việc này nếu như có liên quan đến Tề Hàn Chương thì sao? Chương Khưu trước mặt mọi người khiến Tề Hàn Chương mất mặt, Tề Hàn Chương lúc đó cũng không nói gì, cũng nhìn như không để chuyện này trong lòng.
Có thể tưởng tượng đến đáy lòng hắn ẩn giấu bí mật, Tề Hàn Chương đối với Chương Khưu lẽ nào không có một tia hận ý sao?
Nghĩ đến có khả năng này, trong lòng Tạ Lâm Khê co thắt lại, cả người khó chịu không thôi, giống như có bàn tay của ai đó đang bóp chặt lấy trái tim hắn. Người mà Tề Hàn Chương vào cung muốn gặp là Tề Tĩnh Uyên, biết rõ bên cạnh Tề Tĩnh Uyên thị vệ tầng tầng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Tạ Lâm Khê liếc nhìn Tô đại phu, ném bạc vào trong lồng ngực của hắn nói: "Bạc cho quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, Tô đại phu nghĩ là có mệnh kiếm tiền, nhưng vẫn nên nhanh chóng tính toán thì tốt hơn."
Tô đại phu sắc mặt trắng nhợt, nói liên tục: "Ta đây liền chuẩn bị rời đi."
Vân Nam Vương thế tử, mặc dù chỉ là một chất tử, nhưng muốn đánh chết một người dân không quyền không thế như hắn cũng rất dễ dàng. Khi hắn xem vết thương cho tỳ nữa kia, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến việc thu dọn tiệm thuốc liền rời đi.
Hiện tại có Tạ Lâm Khê xuất hiện, chút may mắn mong chờ của hắn cũng biến mất, tiệm thuốc này kể cả có phải vứt bỏ hắn cũng phải rời đi, vạn nhất trì hoãn được thêm mấy ngày lại xảy ra chuyện gì vậy lúc đó có nói cái gì cũng đã trễ rồi. Bạc trong tay hắn cũng có thể tìm một nơi khác, một lần nữa mở lại hiệu thuốc.
Tạ Lâm Khê nói xong liền quay người rời đi.
Hắn đi rồi, Tô đại phu cái gì cũng không thu dọn, vác hòm thuốc vội vã chạy về nhà, tùy ý thu thập một phen liền rời khỏi kinh.
Mà Tạ Lâm Khê lại dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong cung.
Biết Tề Hàn Chương còn đang ở Cảnh Hoa điện, hắn lập tức chạy tới nơi đó.
Thời điểm hắn đến, lời mà Tề Hàn Chương muốn nói cùng tỏ rõ cõi lòng cũng đã nói xong, Tề Tĩnh Uyên sắc mặt nặng nề ngồi ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Lâm Khê tiến lên hành lễ, Tề Tĩnh Uyên lấy lại tinh thần nhìn về phía Tề Hàn Chương, nói: "Lời ngươi nói, ta sẽ kiểm chứng, ngươi đi về trước nghỉ ngơi thật tốt."
Tề Hàn Chương đáp lại, lúc gần đi, thần sắc hắn rất cô đơn.
Tạ Lâm Khê vốn là nghĩ diễn kịch diễn đến cùng, chuẩn bị đưa hắn xuất cung. Nhưng lại nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên an an ổn ổn ngồi ở đó, hắn lại không diễn màn kích động này nữa, chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Tề Tĩnh Uyên gọi Kim Nhất đưa Tề Hàn Chương xuất cung, chờ cửa điện đóng lại, y nói: "Làm sao vậy, sao lại sốt sắng như vậy?"
Tạ Lâm Khê lau một cái mặt, nói: "Sắc mặt thần rất khó coi sao?"
"Không có, rất bình thường." Tề Tĩnh Uyên có chút cười đắc ý nói: "Ta chỉ là hiểu khá rõ ngươi, ngươi động đậy đầu ngón tay ta liền biết ngươi đang suy nghĩ gì, huống hồ khi ngươi nhìn về phía ta, trong mắt đều là lo lắng."
Tạ Lâm Khê thở phào nhẹ nhõm, hắn nói ra tin tức biết được từ phía Tô đại phu một lần nữa.
Tề Tĩnh Uyên sau khi nghe nhíu mày nói: "Không quản có chuyện như vậy hay không, ngươi sau này cũng phải cách hắn rất xa."
Vẻ mặt đó, thật giống như Tề Hàn Chương là hồng thủy mãnh thú gì vậy.
Tạ Lâm Khê nói: "Ta không phải ở trong cung thì cũng ở vương phủ, làm sao có thời giờ gặp thế tử, ngược lại là Vương gia, các ngươi trên danh nghĩa vẫn là thúc chất, hắn muốn gặp ngươi..."
"Hiện tại không cần, ít nhất thì trước khi chuyện của Vân Nam được điều tra rõ ràng, hắn muốn sống yên ổn một thời gian." Tề Tĩnh Uyên tiếp lời, y cong cong mi mắt còn nói: "Ngươi đang lo lắng ta."
Giọng khẳng định, lời cũng khẳng định.
Tạ Lâm Khê không có phủ nhận, điều này cũng không có gì tốt mà phủ nhận, hắn dị thường nghiêm túc nói: "Vương gia là quan trọng nhất của ta, ta tất nhiên là lo lắng cho Vương gia."
Lời nói này khiến lỗ tai của Tề Tĩnh Uyên nóng lên, cơ mà y thích. Y thích ánh mắt Tạ Lâm Khê nhìn mình, cũng thích Tạ Lâm Khê nói quan tâm mình, càng thích thời gian tốt đẹp hai người ở bên nhau.
Đến bây giờ, mọi quyền chủ động đều ở trên tay y, mấy người kia tựa như quân cờ trên tay y, y chỉ cần đặt họ vào đúng vị trí nên đặt, sau đó ngồi yên chờ đợi kết quả cuối cùng là được.
Tạ Lâm Khê không cần bị thương, không cần tin tưởng lời nói ma quỷ của Tề Hàn Chương vào thời khắc y không còn ai có thể dùng được nữa.
Y muốn cùng Tay Tạ Lâm Khê tay nắm tay, cùng nhau đi qua mấy chục năm xuân hạ thu đông.
Tưởng tượng tốt đẹp luôn có thể khiến cho lòng người vui vẻ, Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười với Tạ Lâm Khê, sau đó đi lên trước nắm chặt tay hắn, y nói: "Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ."
Ngày tháng bi thương nhất cô độc nhất y cũng đã trải qua, bây giờ có người này ở bên cạnh, y càng không có gì đáng sợ.
Tạ Lâm Khê nắm lại tay y, nói: "Ta cũng giống vậy."
Tề Hàn Chương hồi phủ liền tính toán lại kế hoạch trong lòng đến mấy lần, hắn biết ý nghĩ của Tề Tĩnh Uyên, Tề Tĩnh Uyên muốn Vân Nam quy thuận kinh thành, không còn là nước trong nước nữa.
Lúc này, dùng người lấy thứ giả đích như hắn sẽ là một quân cờ vô cùng hữu dụng.
Chuyện bất đồng duy nhất chính là hắn vốn muốn mượn tay Tạ Lâm Khê làm hết thảy việc này, chỉ tiếc, quan hệ của Tạ Lâm Khê với hắn không như trước.
Cái này cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của hắn, chỉ cần Tề Tĩnh Uyên có tâm tư thu nạp Vân Nam, hắn ắt có niềm tin chuyện sẽ cáo thành.
Tề Hàn Chương nghĩ tới đây, tâm tình rất tốt, cho nên buổi tối khi thuộc hạ mặc áo đen đến đây bẩm báo nói Tô đại phu kia không biết tung tích, hắn cũng không hề tức giận, chỉ là hỏi một câu, chuyện gì xảy ra.
Hắc y nhân nói, Tô đại phu kia đến hiệu thuốc cũng không thèm, mang theo người nhà đã rời khỏi kinh thành.
Tề Hàn Chương nghe đến đó nhíu mày lại, lựa chọn buổi tối động thủ chính là vì thuận tiện diệt khẩu.
Người chết rồi, chỉ cần một trận cháy, cái gì cũng không còn.
Một tên tiểu đại phu, hiệu thuốc lâu năm chưa tu sửa, bị lửa đốt sạch cũng không khiến người khác hoài nghi gì.
Kế hoạch thì tốt lắm, nhưng bây giờ người không thấy đâu.
Tề Hàn Chương cảm giác được, thật giống như có thứ gì đó ở thời điểm hắn không biết đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế.
Hắc y nhân giương mắt nhìn hắn một chút, nói: "Thế tử, có phải là trong lòng hắn sợ sệt liền chạy rồi hay không."
Tề Hàn Chương nói: "Không phải điều tra được hắn tham tài vô cùng, một thứ cũng không nỡ ném đi hay sao, tiệm thuốc kia của hắn cũng đáng chút bạc, trực tiếp không thèm đã bỏ chạy rồi?"
Cũng là bởi vì đã điều tra cho nên mới nghĩ trong lòng hắn còn mong chờ may mắn, sẽ không lập tức rời đi, không nghĩ tới sự tình lại rất ngoài ý muốn.
Hắc y nhân thì lại cẩn thận nói: "Tiệm thuốc kia đúng là đáng giá ít bạc, nhưng chúng ta cho còn nhiều hơn, cũng không thể có người âm thầm báo tin cho hắn, cùng ngày nhìn thấy Tô đại phu này chỉ có Tạ thống lĩnh."
"Ngươi nói Tạ Lâm Khê?" Tề Hàn Chương nhíu mày, hắc y nhân cúi đầu nói: "Ngoại trừ Tạ thống lĩnh, cũng không ai từng thấy qua đại phu này..."
Tề Hàn Chương nghiêm túc nghĩ một hồi, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi không hiểu Tạ Lâm Khê, nếu như hắn thật sự biết điều gì, nhất định sẽ điều tra tới cùng. Mọi tâm tư của hắn đều đặt trên người hoàng thúc, ta có nhược điểm như vậy, nếu Tạ Lâm Khê biết được, chắc chắn sẽ không che giấu hoàng thúc. Hoàng thúc cái gì cũng tốt, chính là quá yếu lòng, quá quang minh lỗi lạc, y biết được rồi, nhất định sẽ hỏi ta nguyên do..."
Nói đến đoạn sau, hắn gần như là đang tự lẩm bẩm.
Hắc y nhân trầm mặc đứng đó, chờ Tề Hàn Chương nói xong, hắn nói: "Cũng có thể là chúng ta nhìn lầm, trong lòng Tô đại phu có chút lòng dạ, cho nên cầm bạc chạy trốn."
Đây cũng không phải là không thể, ngàn cân treo sợi tóc, một người sẽ lựa chọn làm như thế nào cũng không ai biết được.
Tề Hàn Chương trầm tư một chút nói: "Phái người ở kinh thành lần theo đại phu kia, khổ sở hoàn thành trong một lần là tốt nhất. Nếu người không ở kinh thành, vậy thì thôi đi, trước khi phía hoàng thúc kiểm chứng ra thân thế của ta, chúng ta tạm thời không cần có quá nhiều động tĩnh."
Hắc y nhân một tiếng, Tề Hàn Chương phất tay để hắn lui ra, lại một mình lâm vào trầm tư.