Sủng Thê Đại Trượng Phu

Chương 10:




Áp suất thấp mạnh mẽ bao phủ đại trạch Quan gia, tất cả người giúp việc đều đứng thành hàng trong phòng khách, bầu không khí ngưng trọng không ai dám hé răng .
Quan Trạch Thao ngồi ở trên ghế sô pha, lo lắng vội vàng điện thoại tìm người .
” Bặc tổng biên, tôi là Quan Trạch Thao .” Anh trầm thanh tự giới thiệu .
” Vâng !” Đột nhiên nhận được điện thoại của Quan đại tổng giám đốc, tổng biên thiếu chút không nhảy dựng lên .
” Ngài biết Cảnh Nghị tăng ca đến mấy giờ sao ? Hiện tại đã chín giờ rưỡi, các ngài phòng làm việc cũng đã không có người, thế nhưng Cảnh Nghị đến bây giờ vẫn chưa trở về nhà, điện thoại di động cũng không gọi được, có thể hay không nhờ gọi điện thoại hỏi một chút nhân viên tăng ca khác ?” Quan Trạch Thao giọng điệu lạnh lùng khắc chế quá tức giận .
Tổng biên ở bên kia đầu điện thoại cứng họng, kinh ngạc với tình hình như lời nói của Quan Trạch Thao, hồi lâu mới phản ứng .” Được, được, tôi lập tức liên lạc, xem kết quả thế nào sẽ báo cho ngài .”
” Cảm ơn .” Quan Trạch Thao cắn răng dập điện thoại, tức giận càng thiêu càng mạnh .
Liên thẩm cầm lấy điện thoại bàn, vội vội vàng vàng bước nhanh tới :” Thiếu gia, lão Trần gọi điện thoại về .”
Quan Trạch Thao thân hình rung lên, rồi đột nhiên đứng dậy, vội vàng đoạt lấy ống nghe .
” Lão Trần, thế nào ?”
” Thiếu gia, xe thiếu phu nhân vẫn còn ở bãi đổ xe ở tầng hầm tạp chí xã hội, cửa xe thì mở ra, túi xách rớt ở bên cạnh xe …” Lão Trần được phái đến tạp chí xã hội xem tình hình khẩn trương báo về .
Quan Trạch Thao trái tim như nhảy tới cổ họng, vẻ mặt khiếp sợ .
Đây là có ý gì ? Xe ở mà người không ở, hơn nữa cửa xe mở, túi xách của cô rơi, xẩy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao ?
” Thiếu gia ?” Không có nghe đến trả lời, lão Trần nghi hoặc gọi .
” Ngươi …” Mở miệng, Quan Trạch Thao phát hiện tiếng nói mình có chút run run, không khỏi đè xuống dừng lại chút, mới duy trì ổn định .” Ngươi hỏi một chút nhân viên quản lý trong bãi đỗ xe có phát hiện cái gì khác thường không, sau đó chờ ở đó nhìn một chút, có bất luận tình huống gì lại gọi điện thoại về .”
” Vâng .” Nhận được mệnh lệnh , lão Trần lập tức hành động .
Quan Trạch Thao suy sụp ngồi xuống, vẻ mặt hoảng hốt, mọi người nhìn thấy cũng run như cầy sấy, hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi lại không dám hỏi .
” Liên thẩm, trước gọi điện bảo đồn trưởng quản khu * qua đây .”Quan Trạch Thao trầm giọng nói. Anh biết không thể báo mất tích , bây giờ còn không đủ thời gian theo quy định, cho nên vận dụng chút quan hệ cơ bản vậy .
( *bảo vệ khu vực này, chắc thế..hay là cảnh sát )
” Được.” Liên thẩm nhanh chóng gọi điện thoại .
” Thiếu thiếu gia .” A Nhạc cũng rất lo lắng rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm, tầm mắt mọi người tất cả đều hướng cậu nhìn lại .” Thiếu phu nhân có thể hay không bị người ta bắt cóc ?”
Lời vừa nói ra, con mắt tất vả mọi người đều trừng lớn giống như chuông đồng, Quan Trạch Thao vẫn ở trong hỗn loạn sầu lo giống như được dội một bát nước cho tỉnh lại, trong đầu bỗng nhiên thoát ra tên một người —-
” Chu Toàn Huy ?” Anh không xác định thầm lẩm bẩm, âm thầm đoán .
Sẽ là cậu ta sao ?
Là cậu ta mượn tiền không được, ngược lại thay đổi cách thức khác sao ?
” Nếu như là bắt cóc, vì sao bây giờ còn không nhận được điện thoại? ” Quan Trạch Thao ngơ ngác hỏi .
Chỉ cần là chuyện tiền có thể giải quyết, vậy sẽ xử lí tốt, chỉ sợ đối phương muốn không chỉ tiền, chỉ sợ cậu ta khiến Cảnh Nghị bảo bối của anh bị thương tổn .
Nhưng vào lúc này, di động Quan Trạch Thao vang lên, anh vô thức nhìn về phía điện thoại, là dãy số xa lạ, nhịn không được nín thở nhấn nghe —–
” Uy ?”( alo )
” Quan tổng giám đốc sao? Tôi là lão Vương ở văn phòng thám tử .”
Không phải là kẻ bắt cóc ! Quan Trạch Thao không nhịn được thả lỏng chút .
Lập tức, anh mới bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi quá mức hỗn loạn, lại quên còn có tuyến văn phòng thám tử này —anh ở mấy ngày trước có ủy thác Vương tiên sinh phái một người giám thị Chu Toàn Huy.
” Đúng là tôi, có phát hiện cái gì sao ?”
” Có, ngài dự cảm không sai, Chu Toàn Huy quả thực có hành động .” Vương tiên sinh nói. Lúc trước Quan Trạch Thao sau khi xác định Chu Toàn Huy nói dối, liền lập tức phòng ngừa chu đáo ủy thác ông tìm người giám thị Chu Toàn Huy, lo lắng cậu ta sẽ đối lão bà anh gây bất lợi, hiện tại chứng minh anh lo lắng là đúng.
May là anh thuê bọn họ, hiện tại cũng mới có thể trước tiên nắm giữ đầu mối !
Anh trong lòng bất ổn hỏi ” Có hành động là có ý gì ?”
” Thiếu phu nhân có đúng hay không không ở nhà ?” Vương tiên sinh hướng anh xác nhận .
” Đúng, thế nào ? Ông biết cô ấy ở nơi nào sao ?” Quan Trạch Thao gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đứng dậy ở trong phòng khách đi qua đi lại .
” Căn cứ chúng tôi phái người báo cáo về , Chu Toàn Huy khoảng chừng tám giờ từ bãi đỗ xe tạp chí xã ly khai, lại đem một cô gái đến vứt bỏ ở một nông trại, theo trong điện thoại hình dung, ta nghĩ hẳn là thiếu phu nhân, cho nên nhanh chóng gọi điện thông tri ngài .”
Vương tiên sinh là cảnh sát về hưu, cho nên kinh nghiệm lão thành, lập tức theo lời nhân viên báo về, cũng cử thêm người đi trước .
” Chết tiệt ! Qủa nhiên là cậu ta !” Quan Trạch Thao nhịn không được tức giận mắng, sau đó vội nói :” Tình hình hiện tại của phu nhân tôi thế nào ?”
” Ngài hiện tại có thể tương đối yên tâm chính là thiếu phu nhân không có lập tức nguy hiểm, hơn nữa người của chúng tôi vấn theo dõi tình hình trong nông trại .” Vương tiên sinh trấn an nói.
” Tốt, tôi lập tức báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến, nhờ người của ông bảo hộ phu nhân tôi an toàn, chuyện lần này, tôi sẽ hảo hảo đền đáp ông .” Quan Trạch Thao nghiêm túc nói .
” Đây là nhất định, xin ngài không cần lo lắng .” Đối với VIP., Vương tiên sinh xuất đủ toàn lực, lấy kinh nghiệm phá án lúc trước cho ý kiến .” Được rồi, Chu Toàn Huy nếu có gọi điện đòi tiền ngài, nhớ kĩ trước thuận theo yêu cầu của cậu ta, mới có thể tranh thủ thời gian, cũng không được làm cậu ta tức giận, miễn cho phu nhân chịu tội .”
” Tôi biết, như vậy bất cứ lúc nào cũng bảo trì liên lạc .”
Một mảnh đen kịt !
Mùi vị ẩm mốc !
Lúc Kiều Cảnh Nghị tỉnh lại đầu tiên ý thức được con mắt mình bị bịt kín, miệng bị nhét , sau đó ngửi thấy mùi mốc meo hôi thối.
” Ngô ngô…..” Cô muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ngay cả tay mình cũng bị buộc chặt .
Nơi này là chỗ nào ? Xẩy ra chuyện gì ? Cô tại sao lại thành như vậy ?
Cô nỗ lực nhớ lại, nhớ tới cô ở trong tạp chí xã, cô tăng ca, tan tầm, đến bãi đổ xe muốn lái xe về nhà, sau đó….Sau đó cô liền mất đi ý thức !
Lẽ nào, đây là một trong những tin tức thường thấy trên ti vi—-bắt cóc ? Mà cô, thành con tin ?!
( tội nghiệp chị luôn là nhân vật chính trong phim truyền hình –mất trí nhớ — bắt cóc ~.~ thật thảm )
Trời ạ !
Cô sợ hãi đứng lên, liều mình giãy dụa, nhưng đổi lại, ngoại trừ va chạm đau đớn do dây thừng ma sát tạo thành, một chút cũng không có thoát ra được .
Cô nên làm gì bây giờ ? Ai tới cứu cô a !
Trạch Thao biết cô bị bắt cóc sao ? Anh tìm được cô không ?
” Ngô ngô …” Cô không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm, sợ hãi nước mắt rơi như mưa.
Cô làm sai cái gì ? Vì sao muốn đối đãi cô như vậy ?
” Cô nhanh như vậy đã tỉnh a ?”
Bỗng nhiên, xuất hiện thanh âm xa lạ, Kiều Cảnh Nghị sởn gai ốc, dừng lại một chút .
” Ngô ngô ngô ngô ngô…..” Cô muốn nói, nhưng chỉ có thể ngô không phát ra được tiếng nào, ảo não vô cùng.
“Không nên ngô, tôi sẽ không lấy miếng vải trong miệng cô.” Chu Toàn Huy lạnh lùng nhìn cô đang rất kích động, tận lực đè thấp thanh âm, để tránh khỏi bị cô nhận ra.” Kỳ thật cô không cần quá sợ hãi, mục đích của tôi chỉ là đòi tiền, cô ngoan ngoãn không ầm ĩ, có thể ăn ít đau khổ, chỉ cần tiền đến tay tôi, tôi sẽ thả cô đi .”
Này không thể trách cậu, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ quá hẹp hòi, Hồng Trạch tập đoàn lợi nhuận nhiều như thế, Quan Trạch Thao giá trị con người trên triệu vạn , chỉ là mượn mấy vạn cũng không chịu !
Nếu như bọn họ dứt khoát cho cậu mượn, cậu sẽ không bị buộc phải cùng đường, hiện tại cũng không tốn phí hoảng hốt lớn như vậy, bí quá hóa liều đem Kiều Cảnh Nghị bắt đến !
Bất quá, một không làm, hai không ngừng, nếu đã làm liền làm lớn, ba mươi vạn không cho mượn, vậy hiện tại cậu mượn năm nghìn vạn , để Quan Trạch Thao hảo hảo có thể lĩnh hội cái gì là nhân tiểu thất đại !( vì nhỏ mất lớn )
” Năm nghìn vạn đối với Quan tổng giám đốc mà nói, hẳn chỉ là tiểu CASE * đi ?”Tưởng tượng đến năm ngìn vạn tới tay sau phải nhập cư trái phép đến địa phương khác hảo hảo hưởng thụ, Chu Toàn Huy không nhịn được dương lên dáng tươi cười .
(* Cái này ta chịu ..ai biết không, có giống như cát – sê của ca sĩ không biết, ta nghĩ chắc ám chỉ tiền lương ah )
Cậu còn không có bắt đầu liên lạc Quan Trạch Thao, bởi vì cậu muốn cho Quan Trạch Thao trước tiên hảo hảo cảm thụ một chút tư vị thê tử thân ái mất tích, cảm thụ tư vị đau đớn tận cùng kia, sau đó cậu mới gọi điện đòi tiền, đối phương sẽ lại càng dễ tiếp nhận điều kiện của cậu .
Nhẫn nại một vài ngày, cậu có thể biến thành kẻ có tiền , không cần bị chủ nợ làm cho nghĩ nhảy lầu nữa !
Thừa dịp hắn nói, Kiều Cảnh Nghị lặng lẽ dùng đầu lưỡi đỉnh ra vải bố trong miệng, hai tay bị buộc sau lưng, cũng len lén không ngừng giãy dụa, mặc dù rất khổ cực, nhưng hình như cũng có chút hiệu quả .
Nhưng mà, Chu Toàn Huy cũng rất cẩn thận, sau một lúc liền phát hiện cô không an phận .
” An phận chút, đừng ép tôi đối cô động thủ !” Cậu cảnh cáo, lần này đem vải bố nhét càng chặt .
” Ngô !” Phi phi phi…. này bại hoại rốt cuộc dùng vật gì nhét vào mồm cô ? Có cổ mùi lạ, sẽ không là tất , giẻ lau các loại chứ ? Ách ..
” Cô đang không phải đối tôi mắng lời thô tục chứ ?” Cậu mẫn cảm phỏng đoán, khiển trách níu chặt đầu cô .
Hỗn đản ! Kiều Cảnh Nghị ở trong lòng chửi mắng hắn thiên biến vạn biến ( nghìn lần vạn lần ), cho dù con mắt bị che, cô vẫn có thể nghe thấy biết rõ chỗ hắn đứng , sau đó dùng ánh mắt không thấy được trừng hắn, đem hắn trừng ra mấy trăm cái lỗ thủng .
” Cô nếu như lại phát ra tiếng kỳ quái, tôi liền dứt khoát làm cô hôn mê lần nữa, đỡ phải phiền phức .” Chu Toàn Huy cảm thấy mệt mỏi rã rời từ từ mất đi nhẫn nại, bắt đầu uy hiếp đe dọa.” Tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai lại hảo hảo đối phó lão công cô .”
Cô không thể lại hôn mê nữa, cô phải bảo trì thanh tỉnh, mới có thể thừa dịp hắn ngủ liền nghĩ biện pháp thoát ra.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Cảnh Nghị nghe được tiếng ngáy như sấm nổ của Chu Toàn Huy vang lên, vốn hai tay bị buộc chặt, cô lợi dụng gân cốt mình mềm mại, cô hướng đến phía trước . Vì vậy , vải bố trong miệng , trên mắt đều có thể thuận lợi gỡ xuống.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, kẻ bại hoại bắt cóc cô, dĩ nhiên sẽ là Chu Toàn Huy ! Thật sự là rất khiến cô thương tâm thất vọng rồi !
Cô hảo tâm giúp đỡ cậu ta , cậu ta nhưng lại đối đãi với cô như vậy ? Thảo nào Trạch Thao muốn ám chỉ cô kết giao bằng hữu phải cẩn thận .
Cô thật là bị quỷ che mắt, cư nhiên còn đem cậu ta thành người tốt ?! Qủa thật là tri nhân tri diện bất tri tâm a! *
(* Tri nhân tri diện bất tri tâm : biết người biết mặt không biết tâm )
Sau một lúc khiếp sợ cảm khái, cô khẽ bước đi ra ngoài, muốn thừa dịp khi cậu ta ngủ, nhưng là đang lúc cô mở cửa thì, ván cửa rỉ sắt phát ra thanh âm, nhất thời đánh thức hắn.
Xong đời ! Nếu đánh thức cậu ta , cũng không cần phải phóng nhẹ động tác.Kiều Cảnh Nghị co cẳng chạy ra bên ngoài .
” X, Đừng nghĩ chạy !” Chu Toàn Huy đứng dậy vớ lấy cầu bổng ( gậy với phần đầu có nắm tròn, chắc giống giống gậy chơi golf) liền truy .
” Người đâu cứu mạng a—-” Kiều Cảnh Nghị đem hết sức lực vừa chạy vừa hét chói tai .
Vừa mới đến nơi này xe cảnh sát cố ý tắt còi báo động đi lần nữa lại bật lên, thanh âm rất lớn, khiến cho Chu Toàn Huy sợ đến sắc mặt tái nhợt, sửng sốt tại chỗ, không biết nên chạy trốn hay tiếp tục truy đuổi Kiều Cảnh Nghị .
” Buông vũ khí, ngươi đã bị bao vây !”
Thanh âm từ loa trên xe cảnh sát vang lên, rất nhiều cảnh sát xuống xe lấy súng hướng vào hắn, súng đạn đã lên nòng, khiến cho Chu Toàn Huy lần đầu phạm án rất nhanh liền dơ tay đầu hàng , bị bắt .
Kiều Cảnh Nghị quá mức hoảng sợ, không xác định Chu Toàn Huy có bị bắt hay không, hoảng loạn chạy dường như lướt qua xe cảnh sát, như cũ sống chết hướng đồng ruộng chạy .
” Cảnh Nghị !”
” Thiếu phu nhân !”
Quan Trạch Thao theo sau cảnh sát nhìn thấy cô, vội vàng xuống xe đuổi kịp, ngay cả A Nhạc cũng xuống xe hỗ trợ truy .
” Đừng đuổi theo tôi, người đâu cứu mạng —- ” Kiều Cảnh Nghị thất kinh, đồng ruộng tối đen, căn bản cái gì cũng không thấy rõ lắm, cô không dám dừng lại .
Thế nhưng, cô hình như nghe thấy thanh âm Quan Trạch Thao gọi cô ! Anh tới cứu cô sao ?
” Trạch Thao là anh sao ?” Cô hơi chút thả chậm tốc độ, run giọng xác nhận .
” Là anh, đừng chạy nữa, rất nguy hiểm .” Quan Trạch Thao đáp lại .
Nghe đúng là anh, Kiều Cảnh Nghị lớn tiếng khóc , lại chạy trở về, nghĩ nhanh chóng trở lại bên người anh .
Không nghĩ tới, ngay lúc nguy hiểm được giải trừ, chuyện ngoài ý muốn xẩy ra —-
” A!” Tiếng kêu sợ hãi phát ra từ Kiều Cảnh Nghị, cô rơi xuống ruộng, đụng vào bờ ruộng, ngất đi .
Bệnh viện giống vậy , phòng bệnh hạng nhất như nhau , như nhau là mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong không khí, thanh âm máy chữa bệnh vang lên, buổi sáng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến nhập phòng bệnh, chiếu rọi thiên hạ đang mê man trên giường —-
Kiều Cảnh Nghị.
Cô hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu băng bó băng gạc, nằm thẳng trên giường bệnh, lúc này đây, vẫn là đụng trúng đầu, bất quá, còn tốt hơn trước, lần này bị thương nhỏ hơn rất nhiều .
Quan Trạch Thao ngồi ở bên giường, bàn tay to lớn cầm lấy tay cô, mặc dù không lo lắng như lần trước, nhưng đau lòng có lẽ cũng không ít hơn .
Không may gặp gỡ Chu Toàn Huy dân cờ bạc, vô duyên vô cớ đưa tới một hồi tai bay vạ gió, thật sự là vận khí không tốt .
Xem ra, anh phải đợi Cảnh Nghị tỉnh lại, đi cầu phúc mới được, để tránh khỏi luôn đụng tới loại chuyện xui xẻo này .
Bỗng dưng, bàn tay cô có động tĩnh, trong lòng anh chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đợi cô từ từ tỉnh lại.
Chốc lát, cô chậm rãi xốc lên mi mắt, đồng dạng, ánh mắt còn không có tiêu cự nhìn trần nhà phía trên, sau khi ngưng tụ tiêu cự lập tức nhìn xung quanh.
” Cảnh Nghị, em tỉnh rồi ?” Anh mừng rỡ khẽ gọi .
Nghe tiếng gọi, Kiều Cảnh Nghị đem ánh mắt hướng anh, chống lại tầm mắt của anh, nhìn thấy trong đáy mắt anh mừng rỡ cùng quan tâm, thần trí vốn có chút hoảng hốt, lúc này hoàn toàn tỉnh táo lại .
Cô bình an trở lại bên người anh !
” Cảm giác thế nào ? Có khó chịu ở đâu không ?” Anh quan tâm liên tiếp hỏi , ở trên mặt cô sờ đông sờ tây.
” Không có .” Cô theo phản xạ muốn lắc đầu , bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được nhăn thành bánh bao thịt, đau nhức kêu ra tiếng :” Tê ối …”
” Em vừa đụng vào đầu .” Quan Trạch Thao rất bất đắc dĩ nói .
Cô mím môi, ở trên đầu sờ thấy băng gạc, sau đó thoáng nhìn vẻ mặt yêu thương của anh, nhất thời trong lúc đó, một ý niệm lóe lên trong đầu —-
” Chớ có sờ !” Quan Trạch Thao thấy cô đưa tay sờ vào vết thương, không khỏi lấy tay ngăn cô lại .
Kiều Cảnh Nghị nhưng giống như đụng tới đồ vật bị bẩn dường như vội tránh đụng chạm của anh, phòng bị nhìn về phía anh .
Trong lòng đánh cái đột, anh buồn bực hỏi :” Làm sao vậy ?”
” Tiên sinh, xin hỏi ngươi là ai ?” Kiều Cảnh Nghị dáng dấp một bộ càng buồn bực .
Thanh âm hỏi khẽ nhưng thoáng như sét đánh , bổ về phía Quan Trạch Thao .
Hiện tại là quỷ đả tường hay là anh gặp ác mộng ?
Vì sao chuyện mấy tháng trước từng trải qua, lại sau mấy tháng liền phát sinh lần nữa ?
” Em lại quên anh ?!” Anh nhẹ hỏi, trong lòng có một cỗ muốn đem cô tóm đứng lên, xúc động muốn nâng đầu cô lên lắc lắc .
Kiều Cảnh Nghị cố ý vô tội nháy mắt mấy cái, không có trực tiếp trả lời .
Vẻ mặt anh thật buồn cười, giống như bị sét đánh tới, bị quỷ hù dọa, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng muốn phát điên.
” Được, em chờ một chút, anh đi gọi bác sĩ đến .” Từng có một lần kinh nghiệm, mặc dù lại muốn thương tâm lần nữa nhưng phải bình tĩnh.
Nhìn dáng dấp anh bị đả kích, Kiều Cảnh Nghị tâm mềm nhũn, kết thúc trò đùa dai bướng bỉnh .
” Trạch Thao, không cần gọi bác sĩ đến, em chính là nói đùa .” Cô giương giọng gọi anh lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp .
Quan Trạch Thao dừng lại cước bộ xoay người lại, thân thể bị kéo căng nhất thời buông lỏng, tâm tình lại ấm áp lên, cắn răng nhìn cô, liền vừa bực mình vừa buồn cười .
” Kiều Cảnh Nghị tiểu thư! Ta hẳn là hảo hảo giáo huấn ngươi .” Anh đến bên giường bệnh, lật thân thể cô lại, hướng mông cô vỗ lên.
” Ôi !” Cô không dám kháng nghị, ai bảo cô trêu cợt anh .
Hai tay anh ôm chặt cô vào lòng , liếc cô hỏi :” Em biết, Quan Trạch Thao anh sống ba mươi ba năm, câu nói anh sợ nhất là gì không ?”
” Cái gì ?” Cô hiếu kì hỏi .
” Đó chính là —- Tiên sinh, xin hỏi ngươi là ai ?” Anh chán ghét bĩu môi, phun ra những lời này .
Kiều Cảnh Nghị buồn cười, bật cười .
” Nhớ kỹ a, sau này không được lại làm anh sợ !” Anh nhéo nhéo chóp mũi cô, nghĩ mình sớm muộn cũng sẽ bị dọa mà bị bệnh tim .
Cô nhanh như chớp khẽ đảo mắt, trêu ghẹo nói :” Nếu như là thật lại quên anh, vậy anh làm sao bây giờ ?”
” Không sao, mặc kệ em đem anh quên bao nhiêu lần, dù sao cuối cùng đều nhất định sẽ yêu anh .” Anh tự tin tràn đầy, rất chắc chắn.
” Em muốn đo xem da mặt anh dày bao nhiêu .” Cô cười anh, đưa tay chà đạp khuôn mặt anh tuấn của anh .
” Lẽ nào anh nói sai sao ?” Anh mặc cô ở trên mặt anh càn quấy .
” Đúng đúng đúng, dù cho lại mất trí nhớ cũng sẽ lại yêu anh, bởi vì… trên thế giới này sẽ tìm không được người sủng ái em giống như lão công em!” Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
” Bất quá, cố gắng không mất trí nhớ vấn tốt hơn.” Anh liếc nhìn cô, dù cho có kinh nghiệm, dù cho có chuẩn bị tâm lý lần nữa, vừa bị cô lừa gạt vẫn là chịu đả kích .” Anh đối em yêu càng lúc càng sâu, thế nhưng em đối với anh yêu nhưng lại như bắt đầu, đem anh đối với em thật là tốt đều quên hết, như vậy rất không công bằng .”
” Ai, không có quên hết a …” Cô nghiêng đầu , nghĩ trí nhớ hình như có chút bất đồng, vì vậy thử chỉnh lí lại một chút kí ức.
” Có ý gì ?” Quan Trạch Thao sửng sốt, thấy cô dường như đang suy nghĩ cái gì, không khỏi yên tĩnh đợi, để tránh quấy rối cô .
“Em nhớ ra rồi….” Kiều Cảnh Nghị mặt lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt vụt sáng.
” Em là nói phần trí nhớ bị mất sao ?” Anh vô cùng kinh ngạc .
Đã quên thương tích trên đầu, cô gật đầu như giã tỏi, một trận đau đớn kéo tới, nhanh chóng giữ chặt đầu, dừng lại mới tiếp tục mở miệng .
” Em đều nhớ , em sau khi tốt nghiệp đã làm hai ba công việc, sau đó mới vào làm ở tạp chí xã hội, không bao lâu Chu Toàn Huy cũng thành đồng sự …Em còn nhớ rõ mẹ cậu ta hai năm trước đã qua đời, khi đó các đồng sự trong tạp chí xã còn cùng nhau đi cúng tế a !”
” Không sai .” Quan Trạch Thao nhãn tình sáng lên.” Mẹ tên kia sớm đã qua đời, còn nói dối em rằng mắc bệnh ung thư nằm viện.”
” Di ? Anh làm sao biết ?” Cô nghi hoặc chớp chớp mắt .
” Anh thuê văn phòng thám tử điều tra, biết cậu ta nói dối lần này đến lần khác, anh có dự cảm không tốt, cho nên liền ủy thác văn phòng thám tử phái người giám thị cậu ta …Cũng may như vậy, khi cậu ta bắt cóc em, cũng vì có người báo địa điểm , anh mới có thể nhanh chóng báo cảnh sát .”
Anh vừa nói vừa nhớ tới ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đồng thời may mắn mình nhạy cảm, mới có thể hữu kinh vô hiểm ( có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm ) né tránh kiếp nạn lần này .
” Thì ra….” Cô nhìn này trước mắt bờ vai rộng rãi ấm ấp của nam nhân , vừa ổn trọng tin cậy lại như vậy yêu thương sủng ái cô, trong lòng dâng lên nồng đậm yêu thương cùng thật sâu cảm động, viền mắt không khỏi phiếm hồng .
” Còn sợ a ?” Thấy viền mắt cô đỏ lên, anh yêu thương xoa xoa khuôn mặt cô, ôn nhu an ủi :” Đều đã qua, đừng sợ .”
Cô hướng anh mở ra hai tay, làm nũng đòi ôm, anh tươi cười yêu thương, không chút do dự ôm chặt cô.
” Thì ra anh đều ở sau lưng bảo hộ em nha !” Cô dán chặt trong ngực anh, nghe kia tiếng tim đập trầm ổn, cảm thấy an tâm cùng ấm áp .
” Kia đương nhiên, anh là trượng phu của em, phải thủ hộ em cả đời .” Đại chưởng ở trên lưng cô vỗ vỗ, ôn nhu nhưng kiên định mà nói ra lời hứa hẹn trong lòng .
” Trạch Thao, em yêu anh .” Cô ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, cảm động nước mắt tràn đầy .
” Anh biết .”Anh mỉm cười, đưa tay nhẹ lau nước mắt trong suốt như trân châu kia.
Kiều Cảnh Nghị nắm trụ khuôn mặt anh tuấn kia, hôn lên mi tâm anh, chóp mũi, sau đó hôn lên môi anh, trút xuống sâu nhất nồng đậm nhất cảm tạ cùng yêu say đắm…..
Đời này, cô sẽ dùng nhiệt tình cuồn cuộn không dứt, báo đáp lại anh đối với cô sủng ái, mãi mãi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.