Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 19: Tiếng kêu cứu yếu ớt




Editor: Hoàng Lan Anh
Beta: Di
Lâm Hiểu tìm kiếm Diệp Khinh Ngôn theo con đường mà Sở thiếu căn dặn, nhà này là khách dặn năm sao gian phòng cũng không vượt quá một trăm, nhưng là thật muốn một gian một gian mở ra để nhìn, nhất định là phải tốn thời gian rất lâu. Tốt nhất là cô đừng xảy ra chuyện xấu gì, mà bây giờ lại không có cách nào tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để gọi người tới.
“Đến tột cùng cô ấy ở phòng nào?”
Hắn lầm bầm lầu bầu, nghĩ lại vừa nãy thấy Diệp Uyển San xuất hiện ở chỗ rẽ, hay là cần phải bắt đầu tra từ tầng này đi lên. Tầng này có mười mấy cái gian phòng, lại chia làm nhiều loại, mà cửa phòng thì luôn đóng chặt, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy được cái gì, liền bên trong có khách hay không đều không làm rõ được.
“Tôi đương nhiên hiểu rõ cô ấy, tiểu Ngôn nhưng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, coi như tôi giấu được người khác cũng không dấu nổi Sở thiếu anh. Tôi cùng tiểu Ngôn mặc dù quan hệ bình thường, thế nhưng cuộc sống riêng của cô ấy nhưng lại phi thường đặc sắc a, để tôi cái này giao tiếp danh viện đều hít khói.” Diệp Uyển San cố ý nói, cô một phút đều không thể nhẫn nại.
Chỉ cần nhắm mắt liền nghĩ đến hình ảnh Diệp Khinh Ngôn ở trước mặt Lệ Thiếu Sở cởi quần áo, cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô chán ghét Lệ Thiếu Sở, cũng hận Diệp Khinh Ngôn. Nghe thấy ba chữ con riêng, cô liền cảm thấy trên mặt tối tăm, nguyên bản đẳng cấp cũng bị tiểu tiện nhân kia kéo xuống, ở cùng hắn danh viện dùng thành kiến đối xử trước, hận không thể bỏ của chạy lấy người.
“Diệp Uyển San cô có phải đã gặp cô ấy, Diệp Khinh Ngôn hiện tại ở đâu?” Lệ Thiếu Sở tiến lên một bước, trừng trừng mà nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy trong mắt cô lấp lóe liền biết chuyện gì xảy ra.
“Tôi vừa nãy đi tới phòng rửa tay, cái này Sở thiếu cũng muốn biết à?” Diệp Uyển San chột dạ nói, trên mặt lại vẫn tỏ ra ung dung như thường, thật giống tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì với cô.
Lệ Thiếu Sở hé miệng nở nụ cười, cảm giác lạnh như băng ở xung quanh liền biến mất, hắn nhìn Diệp Uyển San cười tủm tỉm, trong lòng đều là những phương án buồn nôn. Không nghĩ tới hắn đi mấy tháng nay mà cô vẫn không có học được cách che giấu khuyết điểm phô bày ưu điểm, ý nghĩ của cô xác thực khác với tất cả mọi người, tiện nhân cùng bị coi thường mãi mãi không cùng một cấp bậc.
“Diệp Uyển San không biết Lệ Thiếu Sở cười gằn là ý tứ gì, có thể là cô vẫn rơi vào nụ cười mê người của hắn. Ở Tấn Thành có quá nhiều cô gái đều muốn trở thành người phụ nữ của Lệ Thiếu Sở, bất quá hắn chọn phụ nữ quá xoi mới, cho dù là đại mỹ nữ, ở bên cạnh hắn cũng bất quá một tháng, càng khỏi phải nói những cô gái bình thường khác.
Bị cả người hắn tỏa ra hormone mùi vị hấp dẫn lấy, Diệp Uyển San không tự chủ được muốn tới gần, chuyên chú nhìn chằm chằm con ngươi màu hổ phách của nam nhân, tay vuốt nhẹ lên lông mày đang nhăn thành một nhúm của hắn, kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới anh vẫn yêu thích cau mày, lẽ nào anh vì tiểu Ngôn mà phiền lòng à?”
“Diệp Uyển San cô rất muốn trở lại trong ngực của tôi có phải không?” Lệ Thiếu Sở tà khí hướng về trên mặt cô thổi hơi.
Trêu đến nữ nhân thân thể run lên, Diệp Uyển San theo bản năng muốn đẩy nam nhân ra, lại bị hắn chăm chú ôm. Ngửi được mùi vị cổ long dễ ngửi, cô rất muốn cứ như vậy sa vào trong khuỷu tay của Lệ Thiếu Sở.
“Sở thiếu, tiểu Ngôn nhưng là tiểu tình nhân của Phó tiên sinh, anh tốt nhất không nên có ý đồ gì với nó.”
“Xem ra Diệp Quốc Minh vì tiền đồ của mình, ngay cả con gái ruột thịt cũng bán, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Nhìn thấy cô bộ dạng hồ mị, Lệ Thiếu Sở lạnh lùng nắm cằm của cô: “Làm sao, vừa mới có vị hôn phu, hiện tại đã nghĩ vứt bỏ hắn. Không biết nếu Kiều Nghệ nhìn thấy vị hôn thê của mình ở trong lồng ngực người khác sẽ có ý nghĩ gì.”
Diệp Uyển San cả kinh, giương mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Kiều Nghệ.
Lệ Thiếu Sở buông ra cánh tay đặt bên hông nữ nhân, hướng về phía Kiều Nghệ đẩy ra, chuẩn xác nhìn thấy Diệp Uyển San nhào vào lòng Kiều Nghệ, mới thu dọn áo khoác, cùng người không liên quan như thế vung vung tay: “Vị hôn thê của anh liền giao cho anh dạy dỗ.”
Lâm Hiểu nhìn hai gian phòng cuối cùng, bất lực gõ cửa, bên trong yên lặng như tờ, bốn phía lặng lẽ, xem ra phòng này cũng không có ai. Hắn đã làm tốt chuẩn bị đi lầu ba thăm dò, lại muốn không tìm được cũng chỉ có thể làm cho Sở thiếu động viên hắn nhân tố quan hệ.
Không biết bất tỉnh bao lâu, Diệp Khinh Ngôn mơ màng mở mắt ra, mí mắt nặng trĩu. Cô không thể động đậy, cả người vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, đầu váng mắt hoa nhìn chằm chằm cửa phòng. Bỗng nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng Diệp Uyển San nói ở bên tai, cô không thể đợi thêm, tiếp tục nữa mẹ nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
“Mẹ, con hiện tại liền đến cứu người........người đợi con.......”
Môi khô cạn lợi hại, liên tục giọng nói đều là khàn khàn, không biết bị nhốt ở trong phòng thời gian bao lâu, trong phòng đen sì, chỉ có thể xuyên thấu qua màn cửa mới thấy được một tia sáng.
“Cứu mạng......mau cứu tôi......mau cứu tôi.....”
Cô nghĩ người người đầu tiên cứu mình sẽ là Lệ Thiếu Sở, thế nhưng qua thời gian dài như vậy hắn cũng không xuất hiện, hi vọng càng ngày càng mong manh. Cô bắt đầu giãy dụa, ý đồ xê dịch cái ghế, Diệp Khinh Ngôn biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, nhất định phải tranh thủ sớm một chút ra ngoài.
Lâm Hiểu tựa hồ nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt, hắn nghi hoặc trở lại gian phòng yên tĩnh vừa rồi, dán trên cửa nghe lấy, lúc này mới nghe thấy bên trong có động tĩnh. Hắn dùng sức đá văng cửa phòng, thời điểm hắn nhìn thấy Diệp Khinh Ngôn, cô đang bị trói trên ghế, vẻ mặt hốt hoảng, ý thức tan rã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.