Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 4: Toàn thân cô nóng rực




"Tiểu Ngôn, mày nghĩ cho, nếu mày không theo tao trở lại thì mẹ của mày làm sao bây giờ." Diệp Dũng nói, từng câu từng chữ đều là mùi vị uy hiếp, hiển nhiên không đem chàng trai trẻ xuất hiện ở nữa đường để vào trong mắt.
"Nếu cô đồng ý, đứng dậy và đi theo tôi, ông chủ không thích chờ đợi." Lâm Hiểu nói nháy mắt cho cô, nhìn cô miễn cưỡng đứng lên, hơi nhíu cau mày, trên người cô...... Như thế nào, đều là vết thương, xem ra rất đáng thương.
Diệp Dũng cảm thấy thật mất mặt dừng lại ở giữa chỗ bọn họ: "Mày dám! Đây là chuyện của Diệp gia chúng ta, mày biết đại ca của của tao là ai không, nói ra sợ rằng hù chết ngươi, Diệp thị mậu dịch chủ tịch Diệp Quốc Minh mày biết không?"
Lâm Hiểu buồn nôn liếc mắt nhìn hắn: "Diệp Quốc Minh, hừ, hắn xách giày cho ông chủ tôi cũng không xứng đáng”.
"Tiểu tử mày muốn chết!" Diệp Dũng hoàn toàn bị mất mặt, nhìn nắm đấm liền đi tới.
Diệp Khinh Ngôn hai tay che lại miệng của mình, lo lắng người đàn ông tay không mang vũ khí, nếu như hắn bị đánh, cô sẽ không thể đi.
"Cấm nhúc nhích!" Lâm Hiểu từ trong túi liền móc ra một đồ vật màu đen, bước kế tiếp đặt ở trên đầu Diệp Dũng.
Diệp Dũng cùng anh em phía sau trao đổi ánh mắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người đàn ông cầm khẩu súng lục màu đen trong tay, sợ sệt lùi về sau một bước, không một người dám manh động.
"Người anh em, người anh em, có chuyện gì chúng ta từ từ nói......" Diệp Dũng sợ đến nói năng lộn xộn, nhìn khẩu súng lục đen như mực, sợ đến hai chân đều run cầm cập, lời nói đều không hoàn toàn.
Diệp Khinh Ngôn hoảng sợ nhìn người đàn ông này, sợ đến chân đều mềm nhũn, sợ sệt nói: "Anh có súng......"
"Cô qua đây, ông chủ của tôi đang chờ cô." Lâm Hiểu mặt không chút biến sắc nói.
Diệp Dũng nóng lòng nhìn Diệp Khinh Ngôn mà tức giận thét lớn tiếng: "Cô không thể không quản sự sống chết của chúng tôi, Diệp Khinh Ngôn mày đừng tưởng rằng mày là cháu gái của tao, tao sẽ buông tha mày...... Ai u!"
Lâm Hiểu cho hắn một cước, nhìn hắn đau đớn ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Dáng vẻ chật vật bị Diệp Khinh Ngôn nhìn vào trong mắt, cô không dám có bất kỳ thất lễ nào, thật nhanh chạy đến phía trước cửa xe của chiếc xe Lincoln.
Lệ Thiếu Sở hơi di chuyển vị trí, từ trong bóng tối lộ ra gò má trắng xám, liếc qua một cái vào bộ quần áo rách nát của cô gái, hạ thấp giọng nói: "Cô tên là gì?"
"Diệp Khinh Ngôn, diệp là lá, khinh là nhẹ nhàng, ngôn là ngôn ngữ." Diệp Khinh Ngôn nhẹ nhàng nói, trong giọng nói trong suốt trong đều là tiếng rung, không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mắt, trái tim cô đập loạn, ngón tay không ngừng mà xoa nắn quần bẩn thỉu.
Ánh mắt sắc bén dường như xuyên thấu thân thể của cô gái, nhìn mái tóc lộn xộn của cô, khóe miệng bầm tím, điềm đạm đáng yêu khiến lòng người sinh trìu mến, bàn tay của hắn theo bản năng mà nắm chặt: "Lên xe, không để cho tôi nói lần thứ hai."
Được cho phép, Diệp Khinh Ngôn ngạc nhiên mà nhìn nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông xem ra rất lạnh lùng, khiến người ta không dám tới gần. Cô kéo cả thân thể đau đớn tiến vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
Lâm Hiểu nhìn mở to hai mắt nhìn Diệp Dũng, bình tĩnh mà nói: "Không muốn đắc tội với Sở thiếu, nếu đã nhận ra rồi nhanh chóng cút!"
"Tôi lăn, tôi liền lăn ngay bây giờ......" Diệp Dũng trên mặt lộ ra vẻ trắng bệch, liên tục lăn lộn, mang theo anh em khác rời đi khỏi tầm mắt của bọn họ.
Diệp Khinh Ngôn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện thân thể chính mình nhẹ nhàng, thật giống ngồi ở trên cây bông, ý thức của cô đã dần dần rời xa bản thân, nhưng bên tai vẫn truyền đến âm thanh như hiện như ẩn.
Tại biệt thự mang phong cách Châu Âu của Lệ gia, trong khách phòng, bác sĩ tư nhân đến để tiêm cho cô gái nằm ở trên giường, lúc này mới yên lòng thudọn dụng cụ, theo bản năng mà nhấc nhấc kính cận trên sống mũi, xoay người cười nói: "Ngủ một giấc, ra mồ hôi là không sao."
Lâm Hiểu gật gù, ngược lại nhìn về phía Sở thiếu, phát hiện tầm mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi cô gái đang mê man bất tỉnh trên giường.
Người bác sĩ tư nhân vẫy tay, trong lòng rõ ràng Lâm Hiểu đã rời đi, hắn đi tới lay động cánh tay: "Sở thiếu, chẳng lẽ cậu coi trọng cô ấy? Cậu phẩm vị càng ngày càng đặc biệt."
"Xong việc liền cút đi!" Lệ Thiếu Sở mặt không chút biến sắc nói, trên mặt mang theo tia lạnh lẽo nhất định, không phải hắn muốn nhìn cô, mà là khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của cô, làm hắn rơi vào những hồi ức thật sâu trong trong quá khứ, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Sở thiếu, cậu dùng hết gia nhân rồi lại đuổi người ta đi, thật là không có lương tâm."
Đang suy nghĩ bị âm thanh vướng đến, Lệ Thiếu Sở khó chịu quét qua khuôn mặt của hắn: "Chu Phàm Thần, cậu tốt xấu gì cũng là bác sĩ có uy tín trong nghành, cậu giả bộ khuôn mặt đáng tiếc làm tôi cảm thấy làm tôi cảm thấy thật buồn nôn."
Nhìn thấy hắn nổi giận, Chu Phàm Thần hiểu được, hắn nở nụ cười vô cảm, cánh tay khoát lên trên bả vai Lệ Thiếu Sở: "Xem ra Sở thiếu của chúng ta đối với cô gái bình thường cảm thấy thực sự hứng thú, lẽ nào tương lai cô ấy sẽ là Cô bé lọ lem?"
Hiện ra trạng thái suy tư người đàn ông đột nhiên đẩy cánh tay của hắn ra: "Đừng tưởng rằng chúng ta là bạn bè thì cậu có thể tùy tiện đùa giỡn, cô ta khẳng định không phải cô gái bình thường, tôi đã để Lâm Hiểu đi thăm dò, sẽ nhanh chóng có được tin tức."
"Có đúng không? Vậy tôi sẽ mỏi mắt mong chờ...... Tôi đi đây." Thu thập xong tất cả, cầm lấy hộp công cụ, Chu Phàm Thần lẫm lẫm liệt liệt rời đi khỏi tầm mắt của Lệ Thiếu Sở, cửa phòng ngủ bị hắn nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, trên giường khuôn mặt cô gái ửng đỏ, tay lạnh lẽo chạm đến trán của cô, cảm nhận được trên người cô cảm giác nóng rực, con mắt Lệ Thiếu Sở tối sầm lại, đảo qua nàng khóe miệng ứ đọng máu, trên cánh tay lộ ra vết sẹo. Do dự đem tay áo của cô vén lên, quả nhiên đều là vết sẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.