Ngoài xe sớm đã đứng đầy nô bộc của phủ thừa tướng ra nghênh đón.
Tiêu thừa tướng đứng đầu vừa lòng nhìn đôi nam nữ vừa xuống xe, trên nét mặt già nua không khỏi ánh lên một tia đắc ý. Tứ vương gia quyền khuynh thiên hạ cuối cùng cũng có chút yêu thương con gái của hắn. Chỉ cần
nhìn Tiêu Ngọc Khanh vẻ mặt thẹn thùng và đầu tóc hơi hỗn loạn là đã
biết hai người bên trong xe vừa làm gì.
Hắn cười cười nhìn Hoàng Phủ Luật nói “Tứ vương gia, mau vào trong
nghỉ ngơi.” Tiện thể phân phó nô bộc phía sau “Mau mau đi chuẩn bị cho
Tứ vương gia.”
Đoàn nô bộc đều giật mình khom người lui xuống.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn một màn này, buông tay để tỳ nữ đỡ nữ
tử trong ngực mình vào phủ, không nói gì tiêu sái tiến vào Phủ thừa
tướng.
Quả nhiên là thịnh yến của nhà giàu có, chỉ thấy tỳ nữ lần lượt theo
thứ tự bưng đồ ăn lên, còn Tiêu Như Tự ngồi trên ghế thủ tọa, sau đó là
Tiêu Ngọc Khanh, tiếp theo là hắn, tiếp theo nữa là một nữ tử trang điểm xinh đẹp. Trên bàn bốn người ngồi thành một vòng, cao lương mỹ vị đầy
bàn, phía sau mỗi người đều có một lục y nha hoàn hầu hạ, rót rượu cho
bọn họ, đủ thấy Tiêu Như Tự đối với con rể như hắn coi trọng đến thế
nào.
Coi trọng? Hắn cười lạnh, không biết lão cáo già này lại đang giở trò gì?
“Ngọc Khanh, mau gắp đồ ăn cho Tứ vương gia!” Tiêu Như Tự nhắc con gái.
Tô Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, không gắp cũng không uống rượu. Giờ phút này, nàng thật khó chịu. Trừ bỏ việc cơ thể khó
chịu sau khi rơi xuống nước, còn có khí huyết không nhuận. Nàng cảm thấy tức giận chính mình vừa rồi tại sao lại chìm đắm trong dục vọng của
hắn, lại còn đáp lại hắn…. Nếu không vừa lúc tới phủ thừa tướng, không
phải nàng và hắn đã… Ban đầu là chống cự sự bá đạo của hắn, sau lại
không biết từ lúc nào trở thành không cự tuyệt được sự nhiệt tình của
hắn…Nàng nhận thấy chính mình càng ngày càng thay đổi một cách rõ ràng.
Từ lúc đầu phản cảm đến từ từ chấp nhận, thậm chí là trầm mê, thiếu chút nữa đã lạc lối…
Sao nàng có thể không biết hắn chỉ trêu đùa nàng? Bởi vì nàng luôn
muốn thoát khỏi hắn, bởi vì nhiều lần nàng khơi mào lửa giận của hắn,
nên hắn mới cố ý làm như vậy, cố ý khiến nàng không thể thoát khỏi hắn…
Mà nàng lại có phản ứng với hắn… ngu ngốc!
Hai nam nhân đều nhìn nàng, một người là “cha”- nàng chỉ mới gặp mặt
một lần, một người là “phu quân” chỉ lạnh lùng xem kịch vui. Cuối cùng,
nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Luật, tiến sâu vào đôi mắt thăm
thẳm không đáy của hắn, sau đó lạnh lùng đứng lên, nói “Ngọc Khanh cảm
thấy không thoải mái, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.”
Không để ý vẻ mặt của những người khác, nàng đứng lên đi về phía hậu viện phủ thừa tướng.
“Ngọc Khanh!…” Tiêu Như Tự nhìn thân ảnh nữ nhi, bất đắc dĩ hô một
tiếng, sau đó xin lỗi nam nhân lạnh lùng đang ngồi nhìn “Đứa nhỏ Ngọc
Khanh này vẫn hay tùy hứng như vậy… Thật là….”
Hoàng Phủ Luật cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lạnh lùng
nói “Nàng là sườn phi của bổn vương, nàng như thế nào bổn vương rõ
nhất!”
Tiêu Như Tự xấu hổ cười cười, vội vàng tiếp nhận bầu rượu trong tay
tỳ nữ, rót đầy chén Hoàng Phủ Luật “Được rồi, để lão phu mời tứ vương
gia một ly…”
Hoàng Phủ Luật không nói gì, nâng chén lên, lại một ngụm uống cạn.
Tiêu Như Tự giơ bầu rượu lên, vừa muốn rót tiếp, lại bị nam nhân ngăn lại.
Hoàng Phủ Luật bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú không có
chút men say “Đao thương trên người bổn vương mới tạm khỏi, không tiện
uống nhiều rượu, nhạc phụ đại nhân.”
Tiêu Như tự chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo. Hắn run run buông
bình rượu xuống, gắp thức ăn cho Hoàng Phủ Luật, cố gắng giữ cho giọng
nói bình tĩnh “Nếu vậy thì hiền tế ăn nhiều đồ ăn vào…”
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng theo dõi hắn, cũng không ăn thêm, nhìn chằm
chằm khuôn mặt già nua trước mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, bạc môi hơi cong
lên, sau đó đột nhiên lấy một nha hoàn ngây ngô kính rượu bên cạnh kéo
vào trong ngực, để nàng ta ngồi lên đùi mình. Hắn ung dung bình thản rót rượu, một tay ôm chặt eo tiểu nha hoàn còn đang bối rối, tay kia đưa
chén rượu lên môi nha hoàn, nói với Tiêu Như Tự vẻ mặt kinh ngạc “Nếu
con rể đã không thể uống rượu, không thể làm nhạc phụ đại nhân cao hứng, vậy để cho tỳ nữ này uống thay bổn vương, nhạc phụ đại nhân… người thấy được không?”
Tiêu Như Tự tức giận, nhưng cũng phải cố gắng nhịn xuống. Tên “con
rể” này không hề đơn giản, nhiều lần muốn giết hắn mà không thành, nên
bây giờ đành phải nhẫn nhịn. Hắn giả bộ cười nói “Thì ra Tứ vương gia
thích kiểu non tơ như vậy… Để lão phu sai người mặc cho nàng quần áo đẹp nhất đem vào phòng Tứ vương gia.”
Hoàng Phủ Luật không để ý tới hắn, chỉ ôm chặt eo tiểu nha đầu, bắt
nàng ta uống rượu, sau đó gắp thức ăn đút vào cái miệng nhỏ nhắn của
nàng. Tiểu nha đầu chỉ biết hoảng sợ nuốt vào, nước mắt ở hốc mắt đảo
quanh. Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn nàng, tay vuốt ve lưng nàng, bạc
môi nhẹ mở “Vậy tiểu tế đa tạ nhạc phụ đại nhân.” Ánh mắt và giọng nói
đều không có một chút độ ấm.
Tô Ngọc Thanh hoang mang đi vào hậu viện phủ Thừa tướng. Cảnh vật xa
lạ, con người xa lạ… nơi đây đối với nàng cũng chỉ là một chiếc lồng bí
bách như ở thân vương phủ. Cũng may có một tiểu nha đầu đi theo nàng,
dẫn nàng về khuê phòng trước đây của Tiêu Ngọc Khanh.
Trên giường đã trải sẵn chăn đệm mới tinh, nàng nằm xuống, cho nha đầu xa lạ lui ra.
Nàng lẳng lặng nằm một lúc, cảm thấy tâm tình đã khá hơn một chút, cơ thể cũng đã thoải mãi hơn.
“Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của tiểu nha đầu.
Tô Ngọc Thanh trợn mắt, không hiểu tiểu nha đầu có ý gì “Ta có phân phó ngươi làm gì sao?”
“Người quên rồi sao tiểu thư? Trước kia mỗi ngày người đều phải tắm rửa trong hương phòng…”
Thì ra là như vậy, cũng vừa khéo nàng cũng đang muốn đi tắm.
Nàng đứng dậy, mở cửa để nha hoàn dẫn đến hương phòng.
Vừa bước vào hương phòng, nàng đã được hơi nước làm cho thư giãn.
Giữa hương phòng là một hồ nước nóng lớn, hơi nước nóng thơm nồng bốc
nghi ngút, quả thật khiến người ta liên tưởng đến chốn bồng lai tiên
cảnh.
Tiểu nha đầu giúp nàng cởi áo ngoài, sau đó là trung y. Bàn tay trắng nõn của Tô Ngọc Thanh che cái yếm đỏ thắm lại, nhẹ giọng bảo tiểu nha
đầu lui ra. Nàng không quen không mặc gì trước mặt người khác, cho dù
đối phương chỉ là một cô nương.
Chờ tiểu nha đầu lui ra, nàng mới cởi bỏ tất cả quần áo trên người, bước vào hồ.
Nước ấm áp quá, làm người ta có cảm giác thật dễ chịu, thanh tỉnh.
Nàng đem mái tóc dài hất sang vai trái, nhắm mắt khẽ tựa vào thành hồ,
lộ ra làn da trắng nõn cùng bờ vai như tuyết trắng…
Sau đó làn da bạch ngọc dần chuyển sang màu hồng nhạt mê người, đôi
môi càng thêm đỏ tươi ướt át kiều diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện trong màn sương càng thêm phần quyến rũ…
Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, nàng bước ra khỏi hồ, dùng khăn
lau khô người, mặc quần áo nha hoàn đã chuẩn bị. Đi ra ngoài cửa, nàng
cảm thấy tâm tình vô cùng thư thái, cảm giác khó chịu bay biến, ngay cả
bước đi cũng nhẹ nhàng lưu loát…
Bước trên hành lang dài trở về phòng, nàng không khỏi nhớ tới Hoàng
Phủ Luật, không biết hắn và “phụ thân” đang nói cái gì đây? Đêm nay hắn
cũng sẽ ở lại phủ thừa tướng sao?
Giờ khắc này, nàng đột nhiên có cảm giác chờ mong đêm nay hắn sẽ ở lại nơi lạnh lẽo này cùng nàng.
Tiểu nha đầu ôm quần áo thay ra đi phía sau, đột nhiên kêu lên “Tiểu thư, người nhìn kìa, hình như kia là Tiểu Thao tỷ tỷ!”
Tiểu Thao? Tô Ngọc Thanh vẫn chưa nghe qua cái tên này, nhưng đột
nhiên nghe tiểu nha đầu kêu thế, biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Vì thế nàng quay ra nhìn về hướng tiểu nha đầu chỉ, thấy nơi hành lang gấp khúc, một nữ tử dùng sa mỏng bao lấy thân mình đang được hai lão mụ tử
đỡ về phía phòng nghỉ. Nhìn qua, nàng cũng biết nữ tử này phải đi thị
tẩm, phỏng chừng cũng là tiểu thiếp của “ phụ thân”, chuyện này thì có
gì phải ngạc nhiên đâu?
Nàng thu hồi tầm mắt, lại thấy tiểu nha đầu nhìn nàng chằm chằm, vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi.
“Nói đi.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Nô tỳ nghe Tiểu Ti nói, Tứ vương gia muốn Tiểu Thao thị tẩm đêm nay. Tiểu thư không tức giận sao?”
Ngay cả người của phủ thừa tướng hắn cũng muốn thử? Lòng Tô Ngọc
Thanh trở nên giá lạnh. Hắn cố ý. Hắn nạp tiểu thiếp là vì muốn giải
độc, là vì hoài niệm nhớ nhung chính phi của hắn. Nhưng hôm nay ở phủ
thừa tướng, hắn lại làm như vậy chính là vì muốn làm nhục “phụ thân” của nàng, cũng là… làm nhục nàng…
Nàng chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, sau đó ngồi gục xuống thềm, tựa lưng vào cửa.