Lát sau, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.
“Ngọc Khanh, mở cửa, là cha.” Giọng Tiêu Như Tự.
Tô Ngọc Thanh hít thật sâu, đứng dậy mở cửa ra, để người cha xa lạ bước vào.
Tiêu Như Tự vẫy lui thị nữ ngoài cửa, bước vào liền nhìn chằm chằm khuôn mặt con gái, có chút dò xét. Tô Ngọc Thanh cũng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng không
khỏi có chút kích động. Tuy nàng không quen người “phụ thân” này,
nhưng trực giác mách bảo nàng rằng hắn cũng không phải người
hiền lành hòa ái gì, vì cặp mắt kia ẩn chứa quá nhiều thứ.
Nàng bỗng cảm thấy sợ, hay là hắn đến trách mắng nàng vì chuyện lúc nãy?
“Cha, mời cha ngồi.” Nàng quyết định đi từng bước tính từng bước.
Tiêu Như Tự ngồi cạnh bàn, ý bảo nữ tử trước mắt cũng
ngồi xuống. Tô Ngọc Thanh bất an ngồi xuống, chờ hắn nói
chuyện.
“Khanh nhi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình
thường, huống chi hắn là Vương gia quyền cao thế trọng, con cũng
nên rộng luợng một chút…”
Thì ra là chuyện này. Tô Ngọc Thanh chợt cảm thấy thật khó
chịu. Không thể tưởng tưởng trên đời lại có loại cha sẵn sàng đem
trượng phu của con gái mình tặng cho người khác, còn trơ trẽn khuyên con nên “rộng lượng” như vậy!
Nàng lạnh lùng nhìn đôi mắt tràn ngập mưu toan của lão nhân
trước mặt, thản nhiên đáp “Ngọc Khanh chưa bao giờ để ý trong
lòng.”
Tiêu Như Tự lẳng lặng nghe, vừa lòng gật đầu, sau đó đột
nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh nói “Cháu ngoại
của ta khỏe không? Lần này vì sao không đưa nó đến?”
Tô Ngọc Thanh không kịp chuẩn bị, có chút kinh hoảng, nhưng
rồi cũng trấn định được, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia,
trả lời “Vân La nhiễm phong hàn, giờ đang được chúng tỳ nữ chăm sóc ở Vương phủ, mong phụ thân thứ lỗi.”
Tiêu Như Tự thu hồi ánh mắt trên người nữ tử, đứng dậy, sau
đó khoanh tay đưa lưng về phía Tô Ngọc Thanh, chỉ nghe hắn nói
“Khanh nhi, con nói cho ta biết, có phải con đã yêu Hoàng Phủ Luật rồi
nên không nỡ xuống tay với hắn?”
Mắt Tô Ngọc Thanh chợt ánh lên nét buồn. Nàng yêu Hoàng Phủ Luật sao? Nàng thương hắn sao? Nàng chỉ biết là nàng để ý đến việc
bàn tay hắn vừa mới chạm vào mình, rồi lại âu yếm nữ nhân
khác. .. Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt mơ hồ của sư
huynh, vì thế nàng kiên định nói “Con không yêu Hoàng Phủ Luật,
chưa bao giờ yêu hắn!” Cũng không dám yêu hắn…
Lão nhân rốt cục quay người lại, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Thanh
“Tốt nhất là như vậy. Khanh nhi! Vốn tưởng rằng con có thể chế trụ hắn, ai ngờ con lại làm cho ta thất vọng…” Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên sắc bén “Nếu hắn không cho ta lợi dụng, ta phải trừ
bỏ hắn. Mạnh Tố Nguyệt yêu nhầm Hoàng Phủ Luật, kết cục như thế
nào, con cũng thấy rồi đó!”
Kết cục???
“Không phải là nàng nhảy xuống sông tự sát sao?” Ngọc Thanh nhìn sâu vào đôi mắt nham hiểm của “phụ thân”, đột nhiên cảm thấy cái chết của
Mạnh Tố Nguyệt không hề đơn giản.
“Khanh nhi, con không nhớ gì sao?” Đôi mắt già nua của Tiêu Như Tự ánh lên một tia hoài nghi.
“Con…” Tô Ngọc Thanh đang không biết trả lời như thế nào thì bất
chợt Tiêu Như Tự ngẩng đầu nhìn lên mái nhà quát “Ai?” sau đó liền
nhanh chóng mở cửa đuổi theo.
Tô Ngọc Thanh mệt mỏi ngồi xuống, thở phào một hơi. Nếu Tiêu Như Tự hỏi thêm một hai câu nữa, nàng chắc chắn sẽ bị lộ.
Nếu hắn biết nàng không phải con gái hắn, hắn sẽ tha cho nàng
sao?
– Phòng nghỉ –
Trong sa trướng phấn hồng, một nữ tử lõa thể nằm trên giường, bên
cạnh là một nam nhân quần áo đầy đủ ngồi ở mép giường, đưa
lưng vê phía nữ tử, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Vào đi, Trình Tuấn.” Nam tử nói nhỏ.
Một hắc y nam tử như ma quỷ lập tức xuất hiện. Hoàng Phủ Luật đứng dậy, khoanh tay đứng trước giường.
Hắc y nam tử cảnh giác nhìn nữ tử trên giường, không mở miệng.
Nam tử kia thản nhiên liếc mắt lên giường “Không cần đề phòng, nàng ngất rồi.”
Hắc y nam tử lúc này mới dám mở miệng đem chuyện vừa nghe được báo cho chủ tử, không thiếu một từ.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật càng lúc càng
khó coi, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy lại càng thăm thẳm không đáy, chờ hắc y nam tử báo cáo xong, bạc môi khẽ mở “Quả nhiên là
do chúng giở trò!” Sau đó, hắn đè nén tức giận, hỏi lại “Đã tra
ra được kẻ đó đang ở đâu chưa?”
Hắc y nam tử cúi đầu “Thuộc hạ còn chưa điều tra được. Nhưng
mà hôm nay lại xảy ra thêm một vụ án mạng, là Vân Mộc Phi – con cả Vân Kỵ Úy.”
Hoàng Phủ Luật nhíu mày. Mấy tháng nay các tri châu đều xảy ra
những vụ án mạng giống hệt nhau. Người chết đều là kẻ trung
thành với giới cầm quyền, không thấy độc cũng không có vết
thương, cứ như vậy mà chết bất ngờ. Manh mối duy nhất bọn họ
có chỉ là một sợi tóc dài. Đó là sợi tóc đen của nữ tử, dài đến thắt lưng, giống như cố ý lại giống như vô tình, quấn chặt
quanh cổ người chết. Trừ sợi tóc này ra thì không tìm thấy bất cứ dấu vết gì hung thủ để lại.
Vân Kỵ Úy là Ngũ phẩm võ tướng trấn giữ biên cương. Tổ tiên của ông từng thề sống chết nguyện trung thành với triều đình,
cũng không có ân oán gì với giang hồ. Theo quan sát của Hoàng Phủ
Luật, trừ “nhạc phụ đại nhân” của hắn ra thì không thấy bất cứ thế lực
nào có động tĩnh gì cả. Hung thủ thần bí này chẳng lẽ chính là tay
chân của Tiêu Như Tự? Hắn nhất định sẽ quăng lưới bắt hết bọn chúng
lại!
“Trình Tuấn, tiếp tục điều tra! Nếu bổn vương đoán không sai, mục tiêu kế tiếp sẽ là Lục Thiểu Khanh.” Cùng là ngũ phẩm,
hắn không tin hung thủ sẽ bỏ qua.
“Tuân mệnh, Vương gia.” Trình Tuấn lưu loát đứng dậy, ngay sau
đó liền biến mất trước mặt nam tử, vô thanh vô tức giống như
lúc xuất hiện.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hoàng Phủ Luật cười lạnh, bỏ trường bào trên người xuống, tao nhã lên
giường, sau đó đem nữ tử đã hôn mê ôm vào lòng, chờ người
ngoài cửa đến.
Quả nhiên…
“Vương gia, vừa có thích khách đến gần phòng nghỉ. Vì an nguy
của Vương gia…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiêu
Như Tự.
Trên giường, nam tử vuốt ve eo nhỏ của nữ tử, cắt lời “Cứ vào, bổn vương không ngại.”
“Vậy lão phu đắc tội.” Lúc này Tiêu Như Tự như kiến bò trên chảo nóng, thà rằng đắc tội chứ nhất quyết không bỏ qua.
Vì thế hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn hai hộ vệ bước vào,
nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau, vội vàng dừng lại. Lúc này nam
tử không mặc gì trên giường buông nữ tử ra, ngồi dậy. Hắn đi ra
ngoài trướng, tùy ý phủ thêm áo ngoài, ung dung nói “Bổn vương
cũng thật phải cám ơn nhạc phụ đại nhân ban ân, thật sự là khiến cho bổn vương mất hồn…”
Tiêu Như Tự sửng sốt, lập tức cười nói “Chỉ cần Vương gia
thích, lão phu sẽ chọn cho Vương gia thêm vài nữ nhân còn non mềm
hơn.”
Nam tử lại thích thú mỉm cười “Vậy bổn vương lại phải đa tạ
nhạc phụ đại nhân yêu quý rồi.” Sau đó hắn lạnh lùng nhìn hai thị
vệ đi vào “Phải lục soát thật kĩ đó, một khắc đêm xuân của bổn vương đáng giá ngàn vàng.”
Mọi người đều toát mồ hôi hột. Tiêu Như Tự vội nháy mắt với hai
thị vệ. Hai thị vệ tìm kiếm qua loa một chút, sau đó ghé vào tai Tiêu
Như Tự nói nhỏ vài câu rồi lui ra.
“Lão phu đã quấy rấy rồi, mong vương gia thứ lỗi.” Tiêu Như Tự
cười nịnh nọt, liếc qua bên trong trướng, sau đó đi ra ngoài.
Nam nhân lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng lại, bạc môi khẽ
nhếch. Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, hắn lẳng lặng mặc
trường bào, đi giày, trầm ổn đi ra ngoài cửa.