Sương Hà

Chương 3: Diệp Sương Hà..




May mắn thoát được đại nạn, mọi người trong Thuận Phong tiêu cục vô cùng cảm kích. Tổng tiêu đầu muốn đưa ngân lượng để cảm tạ hai người nhưng Diệp Sương Hà chẳng thèm trả lời, còn Liễu Lạc rất thẳng thắn xua tay cự tuyệt. Thấy vậy, các tiêu sư bèn cáo từ đi trước.
Làm được một chuyện tốt, tâm tình Liễu Lạc rất tốt, kéo tên cầm đầu bọn cướp nói: "Tôi đưa hắn đi, giao cho sư huynh tôi."
Diệp Sương Hà hiếm khi chủ động hỏi: "Sư huynh cô là ai?"
Liễu Lạc có chút tự hào: "Sư huynh của tôi là Giang Mặc Vũ."
Thảo nào cô gái này võ công không kém, Diệp Sương Hà nghĩ.
Giang Mặc Vũ, cái tên này cũng giống như Nguyệt Hoa Sinh, không ai không biết không ai không hiểu. Mặc Vũ Sơn trang của hắn và Huyết Nguyệt Giáo trên giang hồ đều nổi danh như nhau. Mặc Vũ Sơn trang không lớn, cũng không thường gây xích mích với Huyết Nguyệt Giáo. Chủ yếu là sơn trang này có liên quan tới triều đình, không thể coi là bang phái giang hồ. Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người e sợ Huyết Nguyệt Giáo nhưng không sợ Mặc Vũ Sơn trang.
Liễu Lạc đẩy hắn: "Huynh muốn đi theo à?"
Diệp Sương Hà đáp: "Ta phải mang hắn đi."
Liễu Lạc không đồng ý: "Hắn giết người cướp hàng là phạm pháp, tôi phải giao hắn cho nha môn thẩm vấn."
"Nha môn?" Diệp Sương Hà cười nhạt, "Cái chốn nay vừa vào mai đã ra."
Liễu Lạc sửng sốt một chút, nói: "Không phải tất cả nha môn đều như vậy.." Lời còn chưa dứt, cô đã cảm thấy cổ tay tê rần, trong chớp mắt, tên cướp đã rơi vào tay Diệp Sương Hà.
Liễu Lạc đuổi theo kéo hắn lại: "Này, huynh không thể tự ý xử lý trọng phạm!"
Diệp Sương Hà nói: "Buông ra."
Liễu Lạc từ chối: "Người là do tôi bắt được, tôi phải giao hắn cho nha môn thẩm vấn!"
Một hòn đá từ dưới đất bắn lên, bắn vào huyệt đạo của cô không lệch một li. Không đợi cô kêu tiếp, Diệp Sương Hà đã đi mất tăm mất tích, giống như hồ ly tinh ẩn hiện trong núi sâu. (Còn không quên khen ổng đẹp nữa -_- )
Thân thủ như vậy, tuyệt không phải cao thủ bình thường! Liễu Lạc giật mình.
Ánh trăng từ từ biến mất sau những áng mây, ban đêm gió núi rất lạnh, rét đến mức toàn thân cô nhanh chóng cứng nhắc. Người tập võ đặc biệt mẫn cảm với động tĩnh xung quanh, hai bên cánh rừng truyền đến rất nhiều âm thanh, gần đó còn có tiếng "sàn sạt", hình như có thứ gì đó đang bò trên mặt đất.
Nghĩ đến bên cạnh mình thi thể đầy đất, Liễu Lạc kinh hồn táng đảm.
Bỗng nhiên, trên bắp chân bị con gì đó cắn!
Bị con gì cắn rồi, Rắn? Liễu Lạc biết lúc này cô nên lập tức vận công bức độc tố ra khỏi cơ thể, khổ nỗi cô bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy. Không bao lâu sau toàn thân cô bắt đầu tê dại.
Trong lúc mơ màng, Liễu Lạc cảm giác có dòng khí lưu động trong cơ thể. Có thứ gì đó dâng lên tới cổ họng, cực kỳ khó chịu, "Ụa", cô phun ra ngụm máu đen.
Mở mắt ra, vẫn là bầu trời đêm.
Bên cạnh là ánh lửa hừng hực, Liễu Lạc phát hiện mình vẫn đang ở trong khu rừng ấy. Cô ngồi dậy, phía sau dường như có người.
Thấy rõ mặt người nọ, Liễu Lạc mừng rỡ: "Huynh trở lại rồi?"
Nếu không phải mình trở lại ngay sau đó thì cô ta thực sự đã mất mạng rồi. Diệp Sương Hà đi tới đối diện ngồi xuống, lúc này trên người hắn còn có thêm một chiếc áo choàng màu xanh xẫm có lớp lót nhung đen, tơ vàng thêu trên bề mặt áo lấp lánh trong ánh lửa, cực kỳ đẹp.
Liễu Lạc muốn đứng lên nhưng đùi đau nhức, cô đau quá "Ối" một tiếng rồi vội vã nhấc váy vén ống quần, chỉ thấy chân nhỏ đã được băng bó rất cẩn thận.
Diệp Sương Hà rốt cục mở miệng giải thích: "Độc rắn đã được ép ra rồi."
Là huynh ấy băng bó cho mình ư? Ánh lửa khiêu vũ, Liễu Lạc thấy tim đập nhanh hơn: "Huynh.. tên gì?" (Lửa trong mắt? Lửa lòng hay là cảnh? Bà nội mệ zai quá)
Diệp Sương Hà không đáp.
Khát nước quá, Liễu Lạc lặng lẽ liếm đôi môi khô khốc, nhưng không dám nói ra, chỉ đành hỏi: "Tên kia đâu rồi?"
Diệp Sương Hà nói: "Chết rồi."
Liễu Lạc kinh ngạc: "Cái gì?"
Diệp Sương Hà không đáp nữa.
Liễu Lạc lẩm bẩm: "Dù hắn đáng chết, nhưng huynh tùy tiện giết người là không đúng, phải giao hắn cho quan phủ.."
Diệp Sương Hà đứng dậy rời đi.
"Ế!" Liễu Lạc lò cò nhảy vài bước đuổi theo hắn, "Huynh đừng đi chứ, tôi không muốn ở đây một mình đâu, này! Này -"
Người đi rồi, cả khu rừng lại yên lặng như cũ.
Liễu Lạc vịn cây ngơ ngác, đột nhiên thấy rất tủi thân
"Hắn tên Diệp Sương Hà." Có tiếng cười từ trên cao vọng xuống.
"Ai!" Liễu Lạc giật mình.
Trên cao chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người thanh niên. Hắn nhàn rỗi ngồi trên chạc cây, tuổi tác cũng không lớn hơn Diệp Sương Hà bao nhiêu. Dung mạo hắn rất đẹp, mắt mày như có ý cười, vạt áo dài trắng tinh trong đêm đen cực kì nổi bật.
Tựa hồ biết Liễu Lạc đang thắc mắc điều gì, hắn bèn chủ động tự giới thiệu: "Tôi là bằng hữu của hắn, tên Hoa Nguyệt."
Cảm nhận được đối phương cũng không có ác ý, Liễu Lạc hỏi: "Diệp Sương Hà là tên của hắn sao?"
Hoa Nguyệt thở dài nói: "Là tên trước kia của hắn, nhưng người nhà hắn bị kẻ ác hại."
Liễu Lạc vội hỏi: "Hắn đã tới nha môn tố cáo những kẻ đó?"
"Ừ, đã đi," Hoa Nguyệt nói, "Nhưng những kẻ xấu xa ấy mua chuộc nha môn, bắt giết cả nhà họ Diệp. Thân nhân của hắn đều chết hết rồi, chỉ còn một mình hắn trốn thoát."
Liễu Lạc ngớ ra, vành mắt từ từ đỏ, cả giận nói: "Là ai, ta bảo sư huynh giết tên cẩu quan kia!"
Hoa Nguyệt mỉm cười an ủi cô: "Hắn đã giết hết những tên bại hoại kia từ lâu rồi, cô xem, giờ hắn lợi hại đến thế cơ mà."
"Nếu như chúng rơi vào tay tôi.. Hừ!" Liễu Lạc vẫn chưa hết hận, nhấc chân đá ngã một cái cây.
Nụ cười trên môi Hoa Nguyệt nhất thời cứng ngắc, lát sau hắn mới hỏi: "Một cô nương như cô sao lại một mình chạy đến chốn này?"
Liễu Lạc nói: "Tôi không muốn gả cho sư huynh."
Hoa Nguyệt lấy làm lạ: "Vì sao? Vừa nãy nghe cô nói, sư huynh cô là Giang Mặc Vũ, người muốn gả cho hắn rất nhiều cơ mà."
Liễu Lạc bĩu môi: "Hắn không giống đàn ông chút nào!"
Nụ cười ở trên mặt Hoa Nguyệt lần thứ hai đông cứng lại, hắn liếc nhìn thân cây to cỡ miệng chén bị đá ngã trên mặt đất, câm lặng.
Liễu Lạc nhanh chóng nhớ lại chuyện chính: "Huynh biết Diệp Sương Hà đi đâu không?"
"Ngoan ngoãn chờ đi, hắn sẽ trở lại." Hoa Nguyệt lẩm bẩm, "Tôi đi trước đây, càng nhìn cô, tôi càng cảm thấy mình không giống đàn ông."
Hoa Nguyệt đi không lâu sau thì Diệp Sương Hà quả thực đã trở về, còn cầm theo một bình đầy nước, Liễu Lạc mừng thầm, thì ra hắn nhìn ra cô khát nước, nên đi tìm nước?
Liễu Lạc uống mấy ngụm nước, lặng lẽ nhìn hắn, nhỏ nhẹ gọi: "Diệp Sương Hà?"
Diệp Sương Hà nâng mi nhìn cô.
Liễu Lạc cẩn thận hỏi: "Huynh lạnh không?"
Diệp Sương Hà lắc đầu.
Liễu Lạc vội hỏi: "Vậy huynh không nóng ư?"
Diệp Sương Hà nhìn cô một lát, cởi áo choàng xuống ném cho cô.
Đêm thu lạnh lẽo, Liễu Lạc đã lạnh cóng chịu không nổi từ lâu rồi, lập tức nhận lấy cái áo choàng bọc lấy mình. Cô thấy rất xấu hổ, mấy phen muốn nói lại thôi, trong ánh lửa chói lọi, khuôn mặt cô phơn phớt hồng.
Thấy cô như vậy, Diệp Sương Hà nhịn không được mím môi, hỏi một câu giống Hoa Nguyệt: "Sao cô lại một mình hành tẩu bên ngoài?"
Liễu Lạc nói đến chuyện này thì lại tức giận: "Cha tôi muốn tôi gả cho sư huynh."
Giang Mặc Vũ là mỹ nam tử nổi danh phong lưu, võ công cũng vang danh thiên hạ, Diệp Sương Hà nghe vậy quả thật thấy bất ngờ: "Vì sao cô.."
Lúc này Liễu Lạc ngắt lời hắn: "Hắn không giống đàn ông chút nào cả."
Giang Mặc Vũ không giống đàn ông? Diệp Sương Hà kinh ngạc tập hai. Cũng may hắn chẳng phải thắc mắc lâu, bởi vì ngay sau đó hắn liền thấy Liễu Lạc lấy ra một thanh đao to chừng cánh tay, hai ba nhát đã chặt xong miếng thịt, dùng mũi đao đâm xuyên miếng thịt rồi cho vào lửa nướng lên.
Thanh đao sáng loáng, lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh lửa, dần dần mùi thịt bắt đầu lan tỏa.
Diệp Sương Hà trầm mặc nửa ngày, rốt cục nhịn không được hỏi: "Đao của cô ở đâu ra?"
Liễu Lạc thành thật chỉ về phía khe núi đằng kia: "Tôi thấy bọn chúng chết hết rồi, đem theo đao cũng vô dụng, bèn bảo Hoa Nguyệt qua đó lấy một thanh về."
Nghe tên Hoa Nguyệt, Diệp Sương Hà cũng không ngạc nhiên. Hắn ngửi thấy trong mùi thịt thấp thoáng có mùi máu tươi, lại nghĩ đến những thi thể ở đằng kia: "Cô.. lấy đâu ra thịt thế?"
"Lúc trước tôi có mua mấy cục thịt bò," Liễu Lạc giơ cây đao đang xiên thịt tới trước mặt hắn, "Nướng lên thơm lắm, huynh nếm thử xem."
Diệp Sương Hà do dự.
Khuôn mặt Liễu Lạc đầy mong đợi: "Tôi nướng thịt ngon lắm!" Thấy hắn không phản ứng, cô tựa hồ hiểu ra điều gì, thế là chỉ vào bình nước giải thích: "Tôi vừa rửa bằng nước rồi, máu trên bề mặt thịt đã được rửa sạch rồi."
Diệp Sương Hà thấy dạ dày quặn thắt, hắn bình tĩnh đón lấy miếng thịt, ngăn không cho cô nói nữa.
(Thanh niên gan dạ đấy)
Liễu Lạc giục: "Mau ăn đi!"
Diệp Sương Hà miễn cưỡng nếm thử một miếng, vị cũng khá ngon, nếu như quên đi cái đao đang xiên thịt kia.
Liễu Lạc thấy thế rất vui: "Tôi tên Liễu Lạc."
Diệp Sương Hà: "Ừ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.