Sửu Hoàng

Chương 34: Phiên ngoại 4




Một đợt gió lạng mang theo hơi ẩm từ cửa sổ chính diện phía bắc thổi tới, lướt qua sa trướng bên giường rồi lại đi theo cửa sổ phía nam rời đi.
Trương Bình trở mình, y thích mở cửa sổ ngủ, kể cả mùa đông cũng vậy. Đáng tiếc bởi vì y luôn ở cùng hắn, các cửa sổ thường đóng chặt.
Khó có được một đêm ngủ mình, y đem cả hai cửa số trước sau mở toang.
Màn che trên giường bị gió thổi khẽ bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đung đưa.
Lộp bộp.
Đầu tiên là thanh âm rất nhỏ, nương theo hơi gió lạnh ẩm truyền đến tai. Dần dần thanh âm ngày càng rõ.
Mưa rơi, lớn dần.
Trương Bình không ghét mưa, huống chi mùa xuân nước mưa quý như dầu, tuy nói hiện tại đã cuối mùa xuân nhưng lượng nước mưa vẫn đều đặn.
Trong phòng có điểm lành lạnh, thanh thanh, nhưng không đến nỗi phải đốt bếp sưởi. Lạnh như thế, ngoại trừ cửa sổ mở ra, có thể cũng bởi vì thiếu đi hơi người nào đó. Ở chỗ này qua đêm, chính là lần đầu tiên của y.
Trong phòng rất sạch sẽ, đệm chăn, đồ dùng cũng đầy đủ, không vì chủ nhân vắng mặt mà sơ suất.
Trong phòng bài trí rất ít, đối diện với cửa sổ ở phía bắc là một cái bàn, trước bàn là một cái ghế tựa.
Gần góc tường phía tây nam đặt một tủ đựng y phục, vẫn còn mới tinh, khắc hình hoa mẫu đơn, thảo cỏ, chất gỗ lim giống giường.
Chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, đầu giường quay về phía đông, thoạt nhìn rất chắc chắn. Hai bên giường đều đặt vài cái bàn nhỏ.
Tổng thể thì căn phòng này tạo cảm giác giản đơn, mộc mạc, nhưng thực tế. Tựa như Trương Bình vậy. Chỉ có rèm che trên giường là tăng thêm vẻ mềm mại cho căn phòng mộc mạc.
Trương Bình nghe tiếng mưa rơi, muốn dùng phương diện võ học cảm thụ thiên nhiên. Ngưng thần nghe khoảng một tuần trà nhỏ, trở mình quay mặt về cửa sổ phía bắc. Một hồi, vươn chân kẹp lấy chăn, một hồi nữa qua đi, thu chăn được đắp lên người. Tiếp đó, y lại xoay người, lần này quay mặt về hướng cửa sổ phía nam. Cuối cùng Trương Bình quyết định bỏ việc lĩnh ngộ tiếng mưa rơi.
Lúc này người nọ đang làm gì?
Hai tiếng trống canh hai vừa vang lên, báo hiệu đã đến giờ hợi. (21h)
Chuẩn bị lên giường? Hay đang tắm? Thông thường lúc này bọn họ thường chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tiểu tử sẽ không qua đây chứ?
Trương Bình nhịn không được mở mắt nhìn về hướng cửa sổ. Không phải hy vọng hắn sẽ tới, chỉ là……Chỗ này thực sự cách tẩm cung hoàng đế rất gần, rất gần.
Gần đến mức nào?
Nói thế này, nếu như ngươi từ cửa chính đi ra, sẽ đi qua hai tòa cung điện, đi qua một hoa viên. Nhưng nếu ngươi không đi ra từ cửa chính mà từ sau tẩm cung hoàng đế nhảy ra, như vậy chỉ cần đi bộ khoảng chừng trăm bước, sẽ thấy một đình viện thoạt nhìn rất phong nhã, ngươi có thể thấy một cửa sổ đang mở toang, mà bên trong cửa sổ hé ra một chiếc giường lớn cực mời gọi, nằm trên giường là một gã……thái giám.
Xuyên qua màn mưa, xuyên qua đêm tối, Trương Bình thấy ngọn đèn bên cửa sổ đối diện đã tắt.
Bất quá y cũng không vì vậy mà nhắm mắt lại, y đã thấy cửa sổ đối diện chuyển động, sau đó có bóng đen nhảy ra.
Phía sau kẻ ấy lập tức xuất hiện hai người, một người che ô cho hắn, một người đứng hầu bên cạnh.
Cự ly một trăm bước bộ thực sự rất gần.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện bên ngoài cửa sổ, bàn tay đè lên cửa sổ một cái, nhảy vào.
Trương Bình mở to mắt nhìn hắn nhàn nhã đi tới trước giường, coi đây như phòng của chính mình, rất tự nhiên cởi y phục, thắt lưng.
Người che ô đi phía sau hắn y chưa từng gặp, cũng không rõ đã ẩn đi chỗ nào rồi.
Trương Bình nhìn người nọ cởi y phục, giầy tất, cuối cùng để lại mỗi tiết khố ngồi bên mép giường.
“Nằm dịch vào trong một chút.” Người nọ nhấc chân lên giường, một bên đưa tay đẩy y.
Trương Bình lầm bầm một tiếng, nhượng chỗ cho người nọ.
Hoàng Phủ Kiệt xốc chăn lên nằm xuống.
“Ài…”Nam nhân thở dài một hơi, thả lỏng toàn thân.
“Nhiễm phong hàn còn mở cửa sổ ngủ, ngươi muốn bệnh kéo dài thêm?” Thanh âm rất nhẹ, cũng không giống trách cứ, trái lại còn có điểm bất đắc dĩ.
Trương Bình im lặng một lúc, thấp giọng trả lời :”Ta thích mở cửa sổ ngủ, trước đây ở nhà ta cũng vậy. Mùa đông có tuyết rơi cũng mở.”
“A?” Nam nhân trở mình, vòng tay ôm lấy lưng Trương Bình, đầu chạm vào trán Trương Bình, cúi đầu nói :”Ngươi xem, chúng ta sinh hoạt cùng một chỗ lâu vậy, ngươi còn có rất nhiều chuyện ta không biết.”
“Ta cũng không cần nói hết cho ngươi. Nằm nhích ra một chút, ngươi thật sự muốn bị ta truyền bệnh a?” Trương Bình đẩy đầu hắn.
“Không sao. Chút phong hàn nhỏ có thể làm khó được ta ư?” Nam nhân cười khẽ, đưa tay chạm mặt Trương Bình. Chỉ chạm vào thôi chưa đủ, cúi đầu gặm đôi môi của y.
“Đừng làm loạn. Ngươi không để ta hảo hảo ngủ một giấc sao?”
“Bình, ta cho ngươi ăn ta, chẳng phải hảo ư?”
“Ta không muốn ăn.” Trương Bình đạp chân đuổi hắn.
Hoàng Phủ Kiệt mở chân kẹp lấy chân y, “Được rồi, ý người bệnh là quan trọng nhất, không ăn thì không ăn. Cố tình lấy oán trả ơn ta, cũng không nghĩ xem người nào trước đó đánh vào mặt ta, đánh cho thiếu chút nữa không thể gặp ai.”
Trương Bình lặng lẽ thu lại chân, trở mình.
Hoàng Phủ Kiệt từ sau ôm lấy y, vóc người cao lớn hơn thường nhân, bao lấy Trương Bình – dáng người tuyệt đối không thấp nhỏ vào lòng.
“Trước đây a, mấy người ca ca cũng thích đánh lên mặt ta, bọn họ vừa đánh vừa nói : làm cho ta hảo, làm cho mặt ta thoạt nhìn giống người hơn một chút.” Hoàng Phủ Kiệt người cao, tay chân cũng lớn. Một tay hầu như đặt lên hơn nửa ngực Trương Bình.
“Ta nghĩ mặt ngươi một điểm cũng không xấu.” Trương Bình nói thật, nhìn khuôn mặt như thế đã nhiều năm, y từ lâu đã không còn cảm giác đối phương là đẹp hay xấu.
Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu, hé miệng cắn nhẹ vành tai Trương Bình, day day.
“Ta, ta còn bệnh a.” Trương Bình nói lắp bắp.
“Ta biết. Đêm nay trừ phi ngươi muốn, bằng không trẫm tuyệt không dùng đại nhục bổng cắm vào tiểu nhục huyệt của ngươi.”
“Câm miệng. Ngươi hiện tại nói chuyện càng ngày càng mắc ói. Ngươi rốt cuộc học ở đâu ra?”
“Bảo bối, ngươi đừng quên chúng ta đã ở trong quân sáu năm. Phục vụ trong quân đội, hạng người nào mà chẳng có? Ta là nguyên soái, dĩ nhiên cũng nhiễm không ít.”
Trương Bình trở mình, nhìn hắn khinh thường, “Ngươi nói phải giữ lời.”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.”
Trương Bình an tâm. Y kỳ thật cũng chẳng phải ghét bỏ làm chuyện đó với Hoàng Phủ Kiệt , chỉ là cũng chưa tới mức thích. Thỉnh thoảng làm một hai lần, cảm giác có phần kích thích. Nhưng làm thường xuyên, y có điểm ăn không tiêu. Huống chi y bây giờ đang có bệnh, càng bất lực không thể ứng phó được đại biến thái – hầu như luôn tràn đầy dục vọng.
Phải biết rằng đối với nam nhân mà nói thì trên cơ bản, các bộ phận tương ứng với nhau. Người nọ cao lớn, cường tráng hơn thường nhân, phía dưới không cần nói cũng biết…..Trương Bình Trương công công không phải không hề đố kỵ!
Mưa, rơi rào rào trên mặt đất, mưa liên miên khó dứt, xem chừng sẽ kéo dài tới sáng ngày mai.. Trong phòng lúc đầu còn có thanh âm đối thoại, dần dần cũng an tĩnh.
Người ở bên trong an tĩnh , bọn thị vệ bên ngoài càng thêm cảnh giác. Vô luận là minh vệ hay ám vệ, đều mở to mắt, căng tai quan sát lục phương tám hướng trong đêm mưa, chỉ lo sẽ có nguy hiểm nhảy ra.
Nhưng vào lúc này…
“Ngươi làm gì a!” Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát thấp giọng.
Bọn thị vệ dựng lỗ tai.
Hoàng Phủ Kiệt một tay ôm lấy đầu Trương Bình, một tay đặt trước ngực y, rất là mờ ám nói :”Không làm gì a. Ngủ đi, đừng kinh ngạc nữa.”
“Tay ngươi chạm chỗ nào?”
Hoàng Phủ Kiệt không nguyện ý, “Chuyện gì? Ta chỉ sờ thôi mà, ngươi cũng chẳng phải nữ nhân, sờ chút ngực có sao.”
“Vậy ngươi có thể đừng sờ được không ?” Trương Bình tức khí.
“Được rồi được rồi, không sờ sẽ không sờ.”
Nam nhân quả nhiên không sờ nữa, hắn chuyển sang xoa nắn, cảm thấy người kia cứng đờ, dùng đầu ngón tay miết vài cái, cảm giác mềm mại đi rất nhiều.
“Hoàng Phủ Kiệt !”
“Suỵt, ngươi mở cửa sổ a, người bên ngoài đều có thể nghe rõ.”
Trương Bình đỏ mặt, y đã quên sạch sành sanh đám thị vệ đứng bên ngoài cửa. Vội đem thanh âm nén xuống mức thấp nhất, dẫn theo điểm thỉnh cầu :”Thực sự đừng loạn động ta có được hay không?”
“Bình, quan hệ đã lâu, ta đã mê làm chuyện đó với ngươi. Buổi sáng, ngươi đánh ta khiến ta nhớ lại tuổi thơ của mình, khiến ta bây giờ nhắm mắt lại thì hồi ức ấy ùa về. Ta vốn muốn ngươi giúp ta quên nó đi, nhưng chính là hiện tại thân thể ngươi không khỏe, ta…Ai.” Nam nhân thở dài thườn thượt.
Trương Bình không nói một lời.
Một lúc sau, ngón tay nam nhân lại bắt đầu đùa bỡn hai điểm trước ngực y, Trương Bình đành cắn răng. Bỏ đi, chịu đựng một chút sẽ qua.
Hoàng Phủ Kiệt thầm mỉm cười. Nếu như lúc này Trương Bình ngẩng đầu nhìn lên, y sẽ thấy nụ cười đó mang theo khí tức dâm ngược. Giống như là dã thú động dục rình bên cạnh con mồi, vận sức chờ phát động.
Hoàng Phủ Kiệt lúc này đang suy nghĩ cái gì a?
Hắn chẳng nghĩ gì hết. Hắn hiện tại hoàn toàn đều dựa vào bản năng hành động.
Nói đến con người Hoàng Phủ Kiệt, kỳ thực cũng chẳng thể tính hắn giống người bình thường được. Vô luận là tâm lý hay hành vi. Nhưng nếu cần, hắn sẽ phủ lên mình bộ dạng thoạt nhìn rất bình thường.
Cái này giống như một gốc cây vốn mọc xiên nhưng ngọn cây vẫn vươn thẳng lên trời, ở trên thoạt nhìn thì thẳng, nhưng ở phía dưới ít ai chú ý đến, càng ngày càng nghiêng. Để giữ cho cây không đổ, rễ sẽ bò sâu xuống đất. Về sau, rễ càng nhiều, càng dài, càng to, người khác cư nhiên quên chuyện thực ra cây này chính là xiêu vẹo.
Thế nhưng nghiêng vẫn chính là nghiêng. Để bảo toàn cân bằng chính mình, hắn nhất định phải tìm một bả vai chống đỡ bản thân. Hơn nữa, bả vai đó phải phi thường kiên cố vững chắc mới có thể chống đỡ cho đại thụ vươn tới trời xanh.
Trương Bình đối với Hoàng Phủ Kiệt chính là có một sự ỷ lại.
Bản thân Hoàng Phủ Kiệt cũng rõ vạn phần. Với tâm lý chẳng rời nổi Trương Bình, hắn càng có mang theo một loại bệnh trạng tham lam, nhu cầu cao.
Đừng thấy hắn là đế hoàng, nói trắng ra, đại khái hắn chỉ có thượng Trương Bình mới thật sự hưởng cảm giác an toàn trọn vẹn.
Hoàng Phủ Kiệt trong đêm tối phát ra tiếng cười nhạt.
Thân thể Trương Bình khẽ run lên.
Hoàng Phủ Kiệt cắn vành tai y, nhẹ giọng nói :”Đừng sợ, ta không có điên.”
Trương Bình muốn khóc, chính bộ dạng này của ngươi mới khiến ta sợ a!
Bàn tay thô ráp, dẫn theo lực đạo bắt đầu xoa nắn ngực y. Điều này làm Trương Bình phát cáu, người y rất săn chắc, xoa miết như vậy sẽ rất đau.
Ngón tay nam nhân bắt lấy viên nhỏ lồi ra ngoài y phục. Cách một lớp tiết y mỏng, liên tục dùng đầu ngón tay vân vê. Xác định viên nhỏ dựng lên thì kéo nó, hung hăng nhéo một cái.
“Đau…” Trương Bình nhịn không được, rên rỉ một tiếng.
Nam nhân cắn lên cổ y một cái.
Đối với nhũ đầu đang bị đùa giỡn, ngược đãi, Trương Bình có cảm giác sợ hãi rằng nhũ đầu của y sẽ bị đối phương bỡn cợt cả tối.
Ô… Tên xấu xa nhà ngươi chơi có một bên a! Trương Bình khóc không ra nước mắt.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, rất kỳ diệu, rõ ràng không phải kích thích mãnh liệt, nhưng vẫn là nhịn không được kẹp chặt hai chân. Trương Bình cố gắng kiềm chế, ngay lúc y không thể chịu được nữa, muốn giãy ra thì trong nháy mắt nam nhân cởi y phục thân trên Trương Bình.
Bàn tay thô ráp xoa nắn trực tiếp lên bộ ngực trần. Thương cảm viên nhỏ bên trái bị nhéo, ma sát muốn rách da, giống như đang chứng tỏ sự thành thục. Lần này nam nhân rốt cục đã đổi bên chơi đùa.
“A…” Cổ họng Trương Bình phát sinh tiếng than nhẹ khó kiềm chế.
“Đêm nay chúng ta thử xem, chỉ đùa bỡn hai nhũ đầu của ngươi thì có thể cho ngươi có khoái cảm hay không.”
“Ngươi…ngươi còn không bằng cho ta thống khoái một phen!” Trương Bình giọng đầy căm hận nói.
“Ha hả, là ngươi cầu trẫm a. Cầu trẫm dùng kim cương xử (chày) dập vào huyệt này của thái giám chết bầm nhà ngươi. Chi bằng chúng ta cứ tiếp tục đùa thêm chút nữa.”
Trương Bình cả người run lên, định mở miệng quát to.
“Đã nói ngươi thích mà, thái giám biến thái thích ta ngược đãi. Đừng chối, ta dám đánh cuộc huyệt này của ngươi hiện tại khẳng định đã bắt đầu ướt. Có muốn trẫm dùng dây trói ngươi lại? Có muốn trẫm dùng tay phát lên mông ngươi? Có muốn trẫm thượng ngươi đến mức phải thét lên?”
Trương Bình run rẩy càng lớn :”Nói xằng…ngươi….”
“Ngươi chẳng phải lợi hại hơn ta sao? Sao không chạy đi? Sao không thoát khỏi ta? Sao không đánh ngã ta một chưởng? Ân?”
“Ngươi, ngươi đừng cho là ta…ta không dám đánh ngươi…”
Trương Bình, ngươi thừa nhận a, ngươi cũng giống ta, chúng ta chính là nồi nào úp vung nấy.” Nam nhân hung hăng cắn lên cổ y, ngón tay lại bắt đầu vân vê, ngắt nhéo nhũ đầu theo tần suất lớn.
“Đừng a!” Trương Bình co ngực lại, muốn giãy ra khỏi dày vò này.
Nhưng phía sau cổ bị nam nhân cắn lấy, day day, khẽ động sẽ có một loại cảm giác tê tê.
“Ngươi không muốn ta thượng ngươi sao? Ngươi thực sự không muốn ta thượng ngươi?” Nam nhân hé miệng, ngậm lấy vành tai y, ngón tay rốt cục đã buông tha ngực y, chộp lấy hạ thân.
Trương Bình kẹp chặt hai chân sống chết giãy dụa.
Hoàng Phủ Kiệt thuận thế cưỡi trên người y, tay trái chế trụ đầu y, tay phải lần xuống đũng quần y, khai mở nơi tư mật.
“Ngươi không thực sự từ chối, có đúng không muốn cái này? Ta biết ngươi thích ta dùng ngón tay thao lộng ngươi! Mỗi lần ta khuấy động hậu huyệt của ngươi, ngươi đều hưng phấn đến phát sốt. Hắc hắc! Úc, thiếu chút nữa đã quên, kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ, thái giám chết bầm nhà ngươi thích nhất ta liếm ngươi ở đây đúng không? Ân, có muốn ta liếm ngươi, có muốn ta chơi đùa phía trước của ngươi đến vãi tè? Nói a!”
“Con bà nó, muốn thượng thì thượng, đừng nói nhiều!”
Bọn thị vệ bên ngoài nghe âm thanh rống lên từ bên trong, đột nhiên cùng nhau ngửa mặt nhìn trời. Có thể thấy đâu đó vài cái liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu đi, chuyển hướng hai nơi. (=))))) khổ thân các anh)
“Cuối cùng ngươi cũng cầu ta sao?” Thanh âm Hoàng Phủ Kiệt đã phát run, hắn nhẫn đến giờ cũng sắp đến cực hạn.
“Hoàng Phủ Kiệt, con bà ngươi, nếu không thượng thì mau cút xuống khỏi người lão tử!” Trương Bình hiện tại mặc kệ người bên ngoài có nghe thấy hay không, nếu đương kim hoàng đế không biết xấu hổ, làm thái giám như y còn giữ thể diện cái khỉ gì?
Con bà nó, tên hỗn đản nhà ngươi thử tiến vào xem, lão tử kẹp chết ngươi!
Hoàng Phủ Kiệt bị Trương Bình kẹp chết a?
E rằng người hiểu rõ nhất chính là thủ vệ cùng vài tên minh vệ, ám vệ đứng canh ngoài cửa.
Ngửa mặt nhìn trời, bọn họ chợt nghe tiếng hoàng đế bệ hạ sảng khoái gầm nhẹ, đôi lúc còn nghe thấy vài tiếng kêu khóc kỳ quái.
Mà trong đêm nay, câu nói họ nghe nhiều nhất chính là : “Bình, thật thoải mái. A a… A! Bình, ra sức kẹp! Đúng, là thế! A! Thật sướng! Bình, co lại, co chặt chút! Úc úc úc ──!”
Lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Vũ đế lười biếng không muốn dậy, còn càm ràm nói muốn sửa lại thời gian lâm triều buổi sáng. Hắn rửa mặt xong xuôi mới khôi phục tinh thần long mã, chẳng có lấy một chút uể oải hay bệnh độc xâm nhập.
Hơn phân nửa bọn thị vệ thủ ở cửa đêm qua đã thay ca. Khi thay ca thoạt nhìn cả đám đều rất bình thường. Chỉ là sau có người nói ban thị vệ khi trở về đều biểu hiện khá dũng mãnh, đến nỗi trước mặt ai cũng nói nếu không dũng mãnh như vậy, sẽ không trụ nổi ở đây.
Mà dĩ nhiên người còn nằm trên giường giả chết trong thời gian lâm triều chính là Trương Bình, Trương công công của chúng ta.
Bình Vũ đế nhìn Trương công công nằm trên giường yếu ớt, đắp chăn giúp y, rất là trìu mến sờ lên trán y, yêu thương nói một câu:” Bệnh nặng hơn hôm qua, sốt nhẹ rồi.”
Trương công công tứ chi liệt, hai mắt vô thần, không có bất kỳ phản ứng nào với thanh âm của thánh long.
Bình Vũ đế cúi đầu, cắn môi Trương công công nhà hắn một cái :”Ngoan, ngươi ở chỗ này hảo hảo nghỉ dưỡng bệnh, đừng chạy loạn. Chờ trẫm hạ triều quay về sẽ tìm cách giúp ngươi xuất mồ hôi, tắm rửa cho ngươi.”
Nói xong lại gặm lấy môi đối phương, dây dưa cho đến lúc môi y sắc hồng tím như hai viên nhỏ trước ngực y, vừa sưng vừa trơn bóng, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn đi vào triều.
Con ngươi Trương Bình giật giật. Bàn tay tê dại trên giường cũng dần dần nắm lại thành đấm.
Buổi trưa, Bình Vũ đế bãi triều trở về, đi thẳng đến chỗ ở của Tổng quản thái giám.
Tối hôm qua hắn đã rất thoải mái, hiện tại cần phải hảo hảo vỗ về xoa dịu Trương công công của hắn mới được. Hắn phát hiện, đây cũng là một trong những thú vui của mình.
Cửa vừa mở, Bình Vũ đế chau mày.
Chẳng phải đã nói y ở trên giường nghĩ ngơi sao? Lại chạy đi đâu rồi?
Bình Vũ đế suy nghĩ một chút, đóng cửa đi đến phòng luyện công. Bỏ đi, để Trương Bình đánh hắn một trận cho y hả giận là được. Miễn cho sau này y thực sự có hứng cũng quyết không cho ta chạm vào, ta đây cũng chẳng được khoái hoạt.
Lúc này trong phòng Tổng quản thái giám, có một tờ giấy nhắn lại bị gió thổi bay phất phơ.
Nếu như Bình Vũ đế thấy được tờ giấy ấy, hắn sẽ không đi đến phòng luyện công. Bởi vì trên giấy viết một câu :
“Sửu bát quái, lão tử thân thể bất hảo, muốn ra ngoài nghỉ dưỡng một thời gian. Chưa định lúc về. Không cần lo nhớ.
Hạ bút đề tên : thái giám chết bầm, kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ, Trương Bình ~~~ “
———–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.