Editor: Sweet
Học kì chấm dứt là đến lúc nghỉ đông.
Nghỉ đông chấm dứt, mùa xuân đến là lúc khai giảng.
Bàng Cùng Hiên không ngờ tới cuối cùng chỉ còn một mình mình trong phòng, dẫu sớm biết rằng điều này cũng sẽ đến nhưng không ngờ sớm vậy. Nghỉ đông hắn vẫn như mọi khi, Tần Duyệt cùng trần Nghệ Gia đều bề bộn nhiều việc, Bàng Cùng Hiên sợ làm ảnh hưởng đến bọn họ nên sau Tết mới gửi tin nhắn chúc mừng.
Lương Mama kêu gọi mọi người xả láng tiền mừng tuổi, thế là Bàng Cùng Hiên lần thứ hai có kinh nghiệm đi shoping cùng bạn học. Hắn hưng phấn không ít có điều ba người kia tất nhiên mùa trước đã mua sắm quá đủ rồi nên chỉ chốc lát là cảm thấy chán.
Đúng lúc vừa đi đến rạp chiếu phim gần đó, mọi người bàn với nhau vào đó kiếm film xem, tiêu chút thời gian.
Cuốn film thực rẻ tiền, miễn cưỡng có đôi chỗ gây cười, sau khi xem film xong, mọi người đến quán lẩu Tiểu Cửu đề nghị để dùng cơm
Trong bữa, Tiểu Cửu muốn uống rượu, Tiểu Mập mãnh liệt hưởng ứng, Lương Mama cùng Bàng Cùng Hiên khuyên ngăn bất thành, cũng đành phải uống một chút, kết quả càng uống càng nhiều, tại bàn rượu không ai muốn làm người yếu thế cả, ngoại trừ toàn thân đầy mùi rượu ra, ai trông cũng có vẻ rất ổn y hệt đám học sinh vừa mới tan trường về.
Nhưng đến lúc về phòng ngủ rồi thì không còn giống vậy nữa, Tiểu Cửu bắt đầu mượn rượu giỡn cợt, Tiểu Mập rượu vào lời ra, Bàng Cùng Hiên cũng không biết mình bị gì nữa, có lẽ hắn cũng say, đem chuyện người đàn ông mình thích kể ra
Vốn chỉ cần yên lặng thích anh ta là được rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ta, không, chỉ cần có thể ngẫu nhiên liên lạc, để biết tình hình của anh ta dạo gần đây thế nào là được rồi.
Nhờ rượu tác động nên mới có thể thốt ra những lời ai oán như vậy, “Tớ chỉ thích cậu ấy, đời này cũng chỉ thích cậu ấy, không có cậu ấy tớ cũng sẽ không thích người khác, ngoài những lời này ra, tớ còn biết làm sao đây?”
Chịu kích động nhiều nhất là Lương Mama, còn chưa kịp tiếp thu việc Tiểu Mập vì thằng nào đó mà rối rắm, bây giờ đến lượt Tiểu Hiên ngoan hiền được mọi người cưng chiều nhất phòng cũng tuyên bố mình yêu đàn ông, hơn nữa có vẻ thâm tình rất sâu nặng!
“Ha ha ha ha!! Biểu cảm của cậu rất buồn cười, nếu tớ nói với cậu tớ cũng thích đàn ông, cậu muốn đi nhảy lầu hay không?”
Tiểu Cửu cũng chỉ nghĩ nói đùa cho vui, nhưng Lương Mama thần kinh mỏng manh nghe cái là tin liền theo bản năng.
Có phải cậu đây chính là dê béo giữa một bầy lang sói?
Sau khi khai giảng,bốn người phòng 615 cảm tình tựa hồ trở nên rất tốt, không biết có phải do lần đó say rượu nói ra tất cả những mối quan hệ thầm kín hay không nhưng dù sao bọn họ đều cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh nhau.
Có điều Lương Mama không biết bị làm sao mà cậu ta luôn tìm cơ hội để thanh minh thanh nga với mọi người về giới tính bình thường của mình….. thế là bị ba người còn lại trong phòng lờ đi
Hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn khiến cho Tiểu Mập đến khoảng thời gian ăn cơm ưa thích cũng không có chút tinh thần, nguyên nhân là do hoa khôi của khóa chủ động đề nghị làm quen với Tiểu Mập.
Tuy rằng sự thật là do nàng bị một nam sinh khóa trên đeo bám làm phiền nên lấy Tiểu Mập làm tấm chắn che đỡ nhưng hoa khôi không chỉ xinh đẹp, dáng người ok, tính cách cũng chân thật, có thể cùng một cô gái như vậy cùng một chỗ, đổi thành nam nhân bình thường đã sớm chảy nước miếng, huống chi Tiểu Mập đang có vấn đề với thanh mai trúc mã của mình, lúc này là thời điểm phải lựa chọn một trong hai.
Bàng Cùng Hiên đã được Tiểu Cửu cùng Lương Mama dặn dò trước, không gây thêm áp lực cho Tiểu Mập nữa, chỉ cần ở một bên xem tình hình diễn biến ra sao thôi.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Tiểu Mập sợ tới mức thịt mỡ toàn thân đều run cả lên.
Tiểu Cửu buông đũa ăn chọt vào người Tiểu Mập:“Là điện thoại của Tiểu Hiên”
Từ hôm Giáng Sinh đến giờ không nhận được điện thoại của Tần Duyệt, vốn hại anh ta đợi ở ngoài rét cóng nên sau đó Bàng Cùng Hiên lúc nào cũng mang điện thoại di động bên mình, nhưng quả thật bởi vì ít người gọi, cho nên Bàng Cùng Hiên cũng chẳng nhớ rõ lắm nhạc chuông của mình, Tiểu Cửu phải nhắc thì hắn mới biết điện thoại của mình đang reng.
Nhìn vào dãy số hiển thị trên điện thoại,Bàng Cùng Hiên giống như bị dọa vậy, chạy nhanh vào một góc im ắng nghe điện thoại.
“A…… Alo?”
“Ở đâu?”
“Đang, đang ăn cơm!”
Tần Duyệt vì sao lại gọi điện thoại cho hắn? Đã xảy ra chuyện gì? Anh ta còn có vẻ tức giận, sao thế nhỉ?
“Ở căn tin?”
“Vâng, đúng vậy.”
“…… Tới cửa đi chờ tôi.”
Bàng Cùng Hiên còn muốn hỏi rõ ràng, nhưng Tần Duyệt đã cúp điện thoại. Tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Bàng Cùng Hiên vẫn ngoan ngoãn chạy tới cửa căn tin chờ.
“Quá chậm!”
Nhìn Tần Duyệt đứng ở đây, Bàng Cùng Hiên cũng vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Vì sao lại……”
Tần Duyệt thoạt nhìn rất không kiên nhẫn,“Ăn xong chưa?”
“A, vẫn chưa……”
“Tôi cùng cậu đi ăn, ăn xong rồi đi theo tôi.”
“Hả? Buổi chiều, tôi còn có tiết.”
“Nhanh lên!”
Tần Duyệt nhất định là có chuyện gì đó quan trọng, lúc nghỉ đông anh ta chưa bao giờ nhắn tin cho Bàng Cùng Hiên, hiện tại lại đến trường học tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng..
Bàng Cùng Hiên đầu óc rối loạn đi trở về bàn ăn, cả nhóm ngồi ở một cái bàn nhỏ, chỉ có bốn cái ghế, ghế bên cạnh cũng đã có người ngồi. Nói ra Bàng Cùng Hiên thật không dám ngồi, Tần Duyệt phải đứng thì hắn làm sao dám ngồi
Tần Duyệt nhìn một bàn đầy đồ ăn kia, lại nhìn đến Tiểu Mập trước mặt hồng hồng thịt mỡ “Ăn những thứ này à?”
“Muốn cùng ăn sao? Tôi, tôi mời?” Bàng Cùng Hiên căn bản nghe không ra ý nghĩa của câu nói Tần Duyệt, thầm nghĩ đến tiền mình để dành có thể dùng cho bữa cơm này, nếu Tần Duyệt muốn ăn gì thì đều có thể gọi.
“Không cần, cậu mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi.”
Quả nhiên là việc gấp,“Kỳ thật, không ăn cũng không sao.”
Tần Duyệt liếc nhìn Bàng Cùng Hiên một cái, Bàng Cùng Hiên mau chóng cúi đầu, lời vụt ra khỏi miệng hắn mới ý thức được, phải chi nói sớm một chút là tốt rồi, như vậy Tần Duyệt sẽ không cần phải vào tận đây với hắn.
“Đi!”
“Chậm chút,” Tiểu Cửu thật khó chịu, trong phòng, người cậu ta cưng chiều nhất là Tiểu Hiên, đương nhiên cũng là người áp bức Tiểu Hiên nhất, tận mắt thấy “Món đồ chơi” của mình bị người khác kêu đến gọi đi, tiểu Cửu thiếu gia cũng không phải là một chủ nhân nhường nhịn,“Anh không thấy rằng cậu ta vẫn chưa ăn xong sao?”
Bàng Cùng Hiên muốn nói với Tiểu Cửu, Tần Duyệt không phải người xấu, anh ấy vội vã như vậy đến tìm hắn, nhất định là đã có chuyện cực kì nghiêm trọng xảy ra. Hắn biết Tiểu Cửu nhất định là ngứa mắt thái độ của Tần Duyệt với hắn nên mới lên tiếng, nhưng hắn không muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn
Ánh mắt Tần Duyệt lóe sáng, hỏi Bàng Cùng Hiên,“Bạn của cậu à?”
Tần Duyệt biết người này, không cần hỏi Bàng Cùng Hiên anh cũng biết, tên này nhất định chính là Tiểu Cửu, từ những tin nhắn ngắn gọn của Bàng Cùng Hiên mỗi ngày có thể biết được cậu ta là người bảo hộ Bàng Cùng Hiên nhiều nhất trong phòng cũng như lúc trên giảng đường, nickname “Búp bê giả”- Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đứng lên mới phát hiện người này tuy trông gầy nhưng so với cậu ta thì cao hơn hẳn một cái đầu. Bị người khác từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt khinh thường, Tiểu Cửu tức giận nghiến răng,“Tôi là bạn trai của cậu ấy!”
Trong căn tin đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở bàn của bọn họ
Tần Duyệt đột nhiên nở nụ cười nhưng Bàng Cùng Hiên lại cảm thấy độ ấm chung quanh giảm hẳn rất nhiều
“Các người thực xứng đôi,” Tần Duyệt cố ý thở dài một hơi, ra vẻ thật sự chăm chú nhìn ngắm gương mặt tiểu cửu,“Này khuôn mặt…… Dao kéo bao nhiêu lần rồi?”
Tiểu Cửu lập tức xù lông,“Thằng khốn! Lão tử thiên sinh lệ chất!”. W𝘦b đọc nhanh tại ﹎ 𝗧rUm 𝗧r𝒖𝙮𝘦n.Vn ﹎
Tần Duyệt nét cười không thay đổi nhưng ai cũng đều cảm thấy nụ cười này của anh ta so với khi nãy tốt hơn rất nhiều
Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt vì sao lại nói vậy, hắn từng nói qua với anh ta rằng Tiểu Cửu rất ghét người khác bảo cậu ta giải phẫu thẫm mỹ.
Tiểu Cửu nói cậu ta không sửa, Bàng Cùng Hiên liền tin, bởi vì hắn không quan tâm điều đó, Tiểu Cửu là bạn của hắn, cậu ta không vì bề ngoài của hắn mà xa lánh hắn, hắn cũng sẽ không vì dung mạo Tiểu Cửu như thế nào mà tẩy chay cậu ta.
Tiểu Cửu chính là Tiểu Cửu.
Tần Duyệt cảm giác quần áo của mình hơi bị kéo kéo xuống, anh quay đầu, nhìn thấy kẻ vốn khúm núm bên cạnh anh, Bàng Cùng Hiên, đang nhíu mày,“ Cậu đừng khi dễ cậu ấy?”
Tần Duyệt mặt lập tức trầm hẳn, Bàng Cùng Hiên vì người khác cùng anh xung đột, đây là lần đầu tiên.
Cũng bởi vì là lần đầu tiên, cho nên Tần Duyệt không hề biết rằng việc nhỏ nhặt ấy ở trong mắt bạn bè bình thường, căn bản không thể gọi là “Xung đột”.
“Ngươi nói cái gì?”
“Tiểu Cửu không có sửa mặt, mặt cậu ấy đẹp tự nhiên không có sửa gì cả, cậu không cần…..”
Bàng Cùng Hiên lời nói rất chậm rãi, cả căn tin im lặng nghe thanh âm hắn trong trẻo tuyệt vời, không một lời nói lắp.
“Ngươi cho rằng hắn cần một kẻ quái dị nói giúp mình?”
Chỉ có Tần Duyệt mới hiểu rõ ba chữ ” Kẻ quái dị ” có bao nhiêu cay đắng, cảm giác hiện tại của anh giống như một người chủ bị con chó nhỏ mình nuôi cắn lại. Hất đi cánh tay Bàng Cùng Hiên, giống như anh bị một thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào, Tần Duyệt mạnh mẽ phủi phủi chỗ vừa rồi bị Bàng Cùng Hiên chạm qua, rồi mới đi thẳng ra cửa
Tiểu Cửu thật hối hận, cậu ta chính là không phục, lại khiến cho Bàng Cùng Hiên bị tổn thương, cậu muốn an ủi Bàng Cùng Hiên, nhưng tay cậu còn không kịp chạm đến bả vai Bàng Cùng Hiên, Bàng Cùng Hiên đã run run né tránh.
Thật vất vả để cho một người ngẩng đầu lên được giờ lại phải cúi thấp xuống nữa để che giấu biểu cảm của mình.
“Tớ đi ra ngoài trước một chút, tớ, tớ, tối nay trở về.”
Tần Duyệt đi không mau, nghe thấy giọng của Bàng Cùng Hiên ở phía sau, những chuyện không thoải mái trong lòng lập tức tiêu tán rất nhiều.
Quả nhiên, anh mới là người quan trọng nhất.