Suỵt, Dưới Lầu Có Người!

Chương 1:




1.
Cửa phòng vẫn đóng, nhưng không khóa.
Tôi nhìn thấy một tia sáng le lói qua khe cửa.
Cả hai chúng tôi đều có một chút bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vì thế trước khi đi ngủ sẽ luôn kiểm tra xem đèn dưới lầu có bị quên tắt hay không.
Trước khi đi ngủ, tôi còn nhớ rõ là tôi đã tự tay tắt đèn rồi.
Thế mà bây giờ, bên dưới lại đang bật đèn.
Trộm sao? Không, trộm nào mà lại bật đèn một cách công khai như vậy.
Có thể là một vụ cướp? Hay là một kẻ giết người hàng loạt chăng?
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi ngay lúc này.
Bạn trai nói thầm với tôi là anh ấy sẽ đi ra khóa cửa.
Nhưng có một vấn đề ở đây, đó là muốn khóa cửa phải tra chìa khóa vào ổ.
Muốn làm như thế, trước tiên phải đứng dậy mở cửa, rút chìa bên ngoài rồi sau đó cắm chìa, khóa lại.
Điều này chắc chắn sẽ gây ra tiếng động.
Tôi lo lắng toát mồ hôi.
Tất nhiên, tôi đã lập tức báo ngay cho cảnh sát thông qua tin nhắn.
Cảnh sát nhanh chóng trả lời tôi, họ sẽ tới, nhưng phải mất nửa tiếng nữa.
Căn hộ này là tôi và bạn trai thuê. Chúng tôi không thêm WeChat hay có số điện thoại của nhân viên bảo vệ ở tầng dưới.
Nửa tiếng sau đó, rất có thể khi bạn trai tôi mở cửa, người ở dưới tầng sẽ chú ý tới.
Nửa tiếng, đủ lâu để hắn giết cả hai chúng tôi.
Tôi nắm chặt tay bạn trai, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng hoảng loạn.
Bạn trai tôi cũng rất lo lắng, môi run run nhưng vẫn vỗ nhẹ vào tay tôi.
Tôi nhìn bạn trai mình đang thận trọng đi về phía cửa, đầu tiên, anh ấy nằm xuống, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài, sau đó lắc đầu với tôi và nói bằng khẩu hình rằng hiện tại không có ai ngoài hành lang cả.
Tôi không hề thở phào nhẹ nhõm, cả sống lưng căng thẳng, vểnh tai lên nghe ngóng từng động tĩnh dưới lầu.
Có một tiếng động nhỏ ở tầng dưới, nghe có vẻ kỳ lạ, giống như là dùng móng tay cào thứ gì đó.
Sau đó là tiếng vali mở khóa, người bên dưới đang lục lọi vali.
Nhưng thứ trong vali chỉ là quần áo tôi mang theo vào chuyến công tác tuần trước mà thôi, tôi không có thời gian xếp lại, trong đó cũng không có thứ gì đáng giá cả.
Bạn trai mở cửa, nhanh chóng rút chìa rồi đóng cửa khóa lại.
Cả hai chúng tôi đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không tránh khỏi vẫn gây ra tiếng động nhỏ.
Tôi chỉ có thể hy vọng trong tuyệt vọng rằng người đàn ông ở dưới tầng không nghe thấy.
Nhưng thật không may, hắn dường như đã nghe thấy nó.
Bởi vì chúng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Cộp cộp cộp.
Bước chân có lực, hẳn là đàn ông.
Tôi kiểm tra thời gian, còn 25 phút trước khi cảnh sát tới.
Và ở đây chúng tôi không có bất cứ bạn bè hay hàng xóm nào có thể giúp đỡ được.
Bạn trai tôi giấu tôi dưới gầm giường để trốn.
Trước đây chúng tôi có nuôi mèo, để ngăn không cho mèo chui xuống gầm giường, chúng tôi đã mua một tấm ván bao quanh gầm giường lại.
Bạn trai tôi tháo một tấm trong đó ra rồi bảo tôi vào đó.
Tôi cầm điện thoại, run rẩy đi vào.
Lúc này, vẫn còn 20 phút trước khi cảnh sát tới.
Và chúng tôi đều nghe rõ rằng, tiếng bước chân đột ngột dừng lại, như thể đang đứng trước cửa phòng chúng tôi vậy.
2.
Tim tôi thắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động ngoài ý muốn.
"Sơ Sơ?"
Nghe giọng nói này, tâm trạng tôi giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, tôi đột nhiên thả lỏng tinh thần đang căng chặt ra.
Tôi rất quen thuộc với giọng nói này, đó là giọng nói của bạn thân khác giới của tôi, Hà Trạch.
Cậu ấy là cảnh sát giao thông.
Là bạn thân nhất của tôi, Hà Trạch cũng quen biết bạn trai tôi.
Trước kia khi còn nuôi mèo, Hà Trạch thường giúp chúng tôi cho mèo ăn mỗi khi chúng tôi đi công tác.
Vì thế, cậu ấy cũng biết mật khẩu vào nhà của chúng tôi.
Mặc dù tôi không biết tại sao Hà Trạch lại chọn tới vào lúc này mà không chào hỏi gì trước, nhưng trái tim tôi vẫn nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Khi tôi chuẩn bị chui ra khỏi gầm giường, tôi nghe thấy Hà Trạch nghiêm túc nói: "Sơ Sơ, Lục Ngôn có ở trong phòng không?"
Lục Ngôn là tên bạn trai tôi.
Tôi vừa định trả lời thì một bàn tay đột nhiên đưa ra bịt miệng tôi lại.
Là Lục Ngôn.
Lúc này, vẻ mặt anh ấy rất kỳ lạ, anh ấy lắc đầu với tôi.
Tôi nghe thấy Hà Trạch tiếp tục nói: "Sơ Sơ, cậu nghe rõ những gì tớ chuẩn bị nói đây. Nếu Lục Ngôn quay lại, cậu nhất định không được cho anh ta vào phòng! Phải lập tức gọi cảnh sát!"
Tôi sững sờ, hỏi trong vô thức: "Tại sao?"
Hà Trạch nghiêm túc nói: "Vừa rồi có một vụ tai nạn giao thông trên đường Bắc Thành, nạn nhân là một ông lão 60 tuổi, sau khi hung thủ vô ý đâm phải thì đã cán ông ấy ba lần rất nặng dẫn tới tử vong. Tớ vừa xem xong giám sát, hung thủ là Lục Ngôn."
"Lục Ngôn bỏ xe và chạy mất rồi. Tớ đoán có thể anh ta đã về nhà."
Toàn thân tôi lạnh toát, tôi ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Lục Ngôn, người đàn ông vẫn luôn luôn dịu dàng này.
Anh ấy là một luật sư liền lành, người đã từng hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông vô gia cư đang hấp hối trên đường.
Tôi không tin là Lục Ngôn đâm xe rồi sẽ bỏ chạy, không tin rằng anh ấy sẽ cán chết một ông lão 60 tuổi một cách tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà, Hà Trạch cũng không nhất thiết phải nói dối tôi.
Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, trước khi tôi gặp Lục Ngôn, khi tôi khó khăn nhất, Hà Trạch luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi nhìn Lục Ngôn thở hổn hển, như đang muốn anh xác nhận.
Lục Ngôn thở dài, đưa tay chạm vào đầu tôi, nhưng tôi lại tránh đi.
Anh lặng lẽ gõ một đoạn văn trên điện thoại.
[Sở Sở, em tin anh, người giết ông lão không phải anh mà là Hà Trạch, anh nhìn thấy biển số xe của Hà Trạch, anh không lựa chọn báo cảnh sát, anh muốn cho cậu ấy một cơ hội.]
[Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó Hà Trạch đã phát hiện ra anh rồi. Cậu ta tới đây để giết người.]
Đoạn văn này lại khiến tôi bối rối, trong nhất thời, tôi không biết nên tin Lục Ngôn hay Hà Trạch.
Nhưng về mặt tâm lý, tôi vẫn có xu hướng nghiêng về phía Lục Ngôn hơn.
Tôi trấn tĩnh lại, nhớ lại tiếng kéo vali mà tôi nghe được trước đó.
Trước đây khi đi công tác, tôi đã li xe đi và luôn có thói quen ăn trái cây trên xe.
Tôi không quen với mọi thứ ở bên ngoài cho nên luôn mang theo trong vali một con dao gọt hoa quả.
Cả Hà Trạch và Lục Ngôn đều biết rõ thói quen này.
Tại sao Hà Trạch lại mang dao tới?
Có đúng như Lục Ngôn nói, Hà Trạch tới đây để giết người diệt khẩu hay không?
Lúc này, tay nắm cửa liên tục xoay.
Hà Trạch: "Sơ Sơ, cậu mở cửa đi, tớ mới nhận được một tin tức quan trọng hơn về Lục Ngôn, cậu mau mở cửa cho tớ vào!"
Tay nắm cửa xoay càng lúc càng nhanh, giọng của Hà Trạch càng lúc càng gấp gáp.
"Cho tớ vào! Bạch Sơ!"
Tôi sợ hãi trốn vào trong vòng tay của Lục Ngôn, sau đó ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Mùi máu tươi này tỏa ra từ trên người Lục Ngôn, trộn lẫn với mùi hương khác khiến tôi có chút buồn nôn.
Tôi chậm rãi buông Lục Ngôn ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao tự dưng tối nay anh lại xịt nước hoa?"
3.
Lục Ngôn nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: "Anh làm thế để che giấu mùi máu trên người, nhưng không phải như Hà Trạch nói đâu. Bạch Sơ, em có tin anh không?"
Tôi nhìn vào đôi mắt của Lục Ngôn, đôi mắt rất dịu dàng, hơi rũ xuống.
"Sao anh lại có mùi máu?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Lục Ngôn thở dài, cho tôi xem cánh tay của anh.
Lúc này tôi mới nhận ra trên cánh tay anh có một vết thương dài.
Vết thương đã được băng bó, nhưng vẫn có máu nhàn nhạt rỉ ra.
"Lúc tan tầm, anh nhìn thấy một con mèo con mắc kẹt trong khe hở, lúc anh bắt được nó thì bị nó cào." Lục Ngôn thản nhiên nói.
Điều này nghe qua rất giống phong cách của Lục Ngôn.
Lục Ngôn là kiểu người dễ mềm lòng, anh ấy luôn sẽ lấy đồ của mình cho những con vật bị lạc bên đường ăn.
Tôi cảm thấy mình đúng là một cô bạn gái vô dụng, mặc dù Lục Ngôn đã giải thích rất lâu nhưng việc đầu tiên tôi làm lại là xé băng cá nhân của anh xuống.
Đúng là vết xước của động vật cào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, áy náy nhìn Lục Ngôn: "Lục Ngôn, xin lỗi anh, em bận quá nên không để ý tới vết thương của anh."
Lục Ngôn xoa đầu tôi, nhìn tôi cười dịu dàng.
Hà Trạch ở bên ngoài hẳn là đã nghe thấy giọng nói của Lục Ngôn, tốc độ vặn tay nắm cửa của cậu ấy càng ngày càng dồn dập.
"Sơ Sơ, đừng tin lời Lục Ngôn nói! Lục Ngôn, mày là đồ cặn bã!"
"Vết thương trên tay gã hoàn toàn không phải do mèo cào, là do ông lão đó! Sau khi Lục Ngôn cán ông ấy ba lần, gã đã xuống xe để xem ông lão chết chưa. Ông lão trước khi chết đã dùng hết sức bắt lấy tay của gã đó!"
"Sơ Sơ, cậu không phải cảnh sát, cậu thật sự có thể phân biệt được vết trầy xước do người làm và do động vật làm ra sao?"
Hà Trạch ở bên ngoài càng nói càng kích động, bắt đầu điên cuồng dùng dao đâm vào cửa.
Những lời của Hà Trạch lại khiến tôi nghi ngờ Lục Ngôn, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại, còn 15 phút nữa cảnh sát mới tới.
Tôi nói: "Hà Trạch, chúng ta cùng bình tĩnh lại đi. Tớ đã gọi cảnh sát rồi, 15 phút nữa họ sẽ tới."
Âm thanh bên ngoài đột ngột dừng lại, rơi vào sự im lặng chết chóc.
Thanh âm Hà Trạch cực khàn vang lên: "Bạch Sơ, cậu gọi cảnh sát làm gì?"
Câu nói này khiến trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
"Hà Trạch, cậu thật sự đã giết ông lão đó sao?" Thanh âm tôi tràn đầy lạnh lùng.
Hà Trạch mà tôi biết giống như mặt trời nhỏ, sưởi ấm những người xung quanh vậy.
"Không phải! Là Lục Ngôn!"
Tiếng gầm của Hà Trạch từ bên ngoài vọng vào.
"Không được để cảnh sát vào, không được!"
Tôi không muốn nói bất cứ điều gì với Hà Trạch, bình tĩnh chờ cảnh sát tới.
Lục Ngôn ngồi cạnh nắm chặt tay tôi.
Đột nhiên, tôi thấy một khoảng trống trong tủ đột nhiên mở ra.
Tủ quần áo này là kiểu cũ, Lục Ngôn và tôi mua ở chợ đồ cổ với giá 1000 NDT.
Lúc đó chúng tôi rất vui mừng, nhưng sau khi có kết quả thẩm định, chúng tôi như chết lặng.
Đây không phải đồ cổ gì hết, chỉ là làm giả mà thôi.
Tủ quần áo được đặt trong phòng ngủ, trong đó có quần áo mùa đông của tôi và Lục Nhan, đã ít nhất một tháng rồi tôi không có mở cái tủ này ra.
Lúc này, từ khóe mắt tôi nhìn thấy trong khe hở của tủ quần áo có một đôi chân nhợt nhạt lộ ra.
Tim tôi đập dữ dội.
Tôi từ từ rút tay lại, vô thức nhích ra xa Lục Ngôn một chút.
Lúc này, vẫn còn 12 phút trước khi cảnh sát tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.