Suỵt, Dưới Lầu Có Người!

Chương 4:




10.
Lục Ngôn ôn nhu cười nhìn tôi, tựa như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nhưng tôi rất rõ ràng, người trước mặt không phải Lục Ngôn, gã là một tên cầm thú khoác da người, là một ác ma đã ngụy trang thành Lục Ngôn.
“Anh là Lâm Lăng hay Lâm Thần?”
Tôi vừa phẫn nộ vừa oán hận nhìn người đàn ông trước mặt.
“Là Lâm Lăng.” Lâm Lăng cong môi nói.
Trên mặt gã là vẻ đắc ý khiến người ta chán ghét.
Đó là một loại hứng thú sau khi vờn qua vờn lại con chột, rốt cuộc cũng đắc ý lộ ra nanh vuốt.
Lâm Lăng cười như không cười nhìn tôi: “Bạch Sơ, cô có biết Lục Ngôn là chết như thế nào không? Trước khi chết hắn đã một mực khẩn cầu tôi buông tha cho cô, tôi dùng cưa điện cắt tay chân hắn, hắn còn khóc cầu tôi đừng làm tổn thương tới cô nữa đấy...”
Lúc này, Lâm Thần cũng xuất hiện ở trước mặt tôi.
Miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Bạch Sơ, cô đúng là con ả rất có phúc khí đấy, có hai người đàn ông luôn sẵn lòng bảo vệ cô, Hà Trạch cũng vậy nha, sức chịu đau so với bất cứ tên cảnh sát nào tôi từng gặp đều mạnh hơn nhiều lắm.”
“Nhưng mà chỉ cần là vấn đề liên quan tới cô, Hà Trạch liền trở nên hèn mọn, hắn bảo tôi tùy tiện làm gì hắn cũng không sao cả, chỉ cần tôi có thể buông tha cho cô một mạng, tôi dùng máy khoan điện đục một lỗ trên sọ hắn, tôi muốn xem xem một người đàn ông thâm tình như vậy, đại não rốt cuộc sẽ có hình dáng gì.”
Tôi phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, tôi cảm thấy bản thân là đứa ngu ngốc không gì sánh bằng!
Bạn trai của tôi, bạn thân nhất của tôi đều đã chết, tôi thế mà lại không nhận thấy có điều không thích hợp từ họ, còn cùng bọn họ sinh hoạt hơn nửa năm liền.
Nước mắt đã sớm làm tầm mắt tôi mơ hồ, giờ khắc này, tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, tôi muốn hai tên ác ma này đền mạng.
Tôi tự nhủ, Bạch Sơ, đã tới nước này rồi, mày phải mạnh mẽ lên.
Lâm Lăng lấy nhẫn kim cương từ trong túi ra vứt cho tôi, đứng ở bên cạnh vẻ mặt cười tươi như hoa khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
“Nhẫn kim cương này là trước khi Lục Ngôn chết, tôi đã tìm thấy ở trên người hắn, hắn thực sự rất yêu cô nha, Sơ Sơ.”
Tôi run rẩy siết chặt nhẫn, ngẩng đầu, âm lãnh nhìn gã.
“Lâm Lăng, Lâm Thần, tôi đã báo cảnh sát, các anh không sợ sao?”
“Sợ?” Lâm Thần khoa trương cười ha ha, tiếng cười bén nhọn chói tai.
“Bạch Sơ, cô thật sự cảm thấy, cảnh sát đáng tin tới vậy sao?” Lâm Thần nhìn tôi, trong ánh ămts mang theo chút phức tạp, còn có thương hại, thêm vả tia oán hận chợt lóe lên.
11.
Tôi nắm chặt nhẫn ở trong tay, Lâm Thần có ý gì?!
“Sơ Sơ, cảnh sát sẽ không tới cứu cô đâu.”
Lâm Lăng đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, sắc mặt lạnh xuống, hắn nâng tay dùng sức tát tôi một cái.
Mặt tôi rất nhanh đã sưng lên, rất đau.
Một dòng máu ấm nóng chảy từ mũi tôi xuống.
“Có đau không?”
Lâm Lăng giống như ma quỷ, lau máu tươi trên mũi tôi đi.
“Đừng đụng vào tôi!” Tôi hận thù nhìn gã.
Khuôn mặt này giống Lục Ngôn bao nhiêu, tôi càng có thể tưởng tượng được trước khi chết Lục Ngôn đã trải qua thống khổ cỡ nào.
Bị cắt đứt hai tay hai chân, đến chết vẫn cầu xin hai gã cầm thú này buông tha tôi.
Tôi hoàn toàn không tin lời Lâm Lăng và Lâm Thần nói, cảnh sát nhất định sẽ tìm tới hòn đảo này.
Lâm Thần cười ha ha, gã cười đến mức nước mắt chảy ra, như thể nghe được câu chuyện gì đáng cười lắm vậy.
Lâm Lăng: “Bạch Sơ, không có cảnh sát nào hết, cho tới bây giờ đều không có cảnh sát nào hết.”
Những lời này làm tôi sững sờ tại chỗ.
“Vì sao chứ...” Tôi cố gắng gian nan nói ra ba chữ từ sâu trong cổ họng, nghẹn đến mức khiến tôi phát đau.
“Vì sao? Đương nhiên là bởi vì gã cảnh sát nói chuyện với cô chính là tôi nha!” Lâm Thần quơ quơ điện thoại, lộ ra một tia mỉm cười đắc ý.
Hắn nói xong, sau đó liền điều chỉnh giọng phát ra thanh âm giống y như đúc với vị cảnh sát đã nói chuyện với tôi qua điện thoại, “Thưa cô, cô phải cẩn thận đấy...”
“Sao... sao có thể?”
Cho dù Lâm Thần có thể chỉnh giọng, nhưng tôi nhắn tin và gọi điện rõ ràng là số khẩn cấp của cảnh sát cơ mà.
Lâm Lăng nở nụ cười, “Sơ Sơ, cô nói xem sao chúng tôi có thể phạm loại sai lầm này được chứ, nhân lúc cô đang ngủ, chúng tôi đã sớm đổi điện thoại của cô rồi, điện thoại kia đã bị chúng tôi thiết trí qua, mặc kệ là cô gọi vào số nào, đều sẽ gọi tới số của Lâm Thần mà thôi.”
Tôi hít sâu một hơi, ngực đau đớn kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiết trí đặc biệt vì tôi như vậy, có ý nghĩa gì sao?”
“Có ý nghãi chứ, đương nhiên là có ý nghĩa rồi! Bạch Sơ, cô là một người thông tin, mà người thông minh phải dùng tới thủ đoạn thông minh. Cô hẳn là nên cảm thấy may mắn, đây là vinh quang cao nhất mà chúng tôi dành cho cô đấy.” Lâm Lăng nói.
Gã rút ra một con dao, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, để ở trên trán tôi: “Để tôi nhìn xem, đại não của người thông minh có gì khác biệt đi.”
Nhưng ngay sau đó, thần sắc Lâm Lăng chợt biến nhìn tôi.
Một khẩu súng chống ở trên ngực gã.
Tôi mở miệng nói: “Tôi đã sớm phát hiện đêm nay các người sẽ động thủ với tôi, cho nên đã sớm liên hệ cảnh sát chân chính rồi, bọn họ sẽ lập tức tới đây.”
“Lâm Lăng, Lâm Thần, khoanh tay chịu trói đi.” Tôi lạnh mặt nghiêm túc nói.
Lâm Lăng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, đột nhiên, gã mạnh mẽ dùng sức đánh về phía tôi, bàn tay bóp chặt cổ tôi.
Tôi lập tức nổ súng, nhưng mà súng lại hoàn toàn không nổ đạn.
Lâm Lăng cười nói: “Sơ Sơ, cô cảm thấy tôi bất cẩn như vậy sao, súng, tôi đã sớm đổi rồi.”
“Trước khi cảnh sát tới, tôi có đủ thời gian để giết cô, hòn đảo này là chúng tôi tỉ mỉ thiết kế qua, chúng tôi có đủ cơ hội và thời gian để chạy trốn.”
“Sơ Sơ, thật ra tôi từng thích cô đấy, nếu tôi là một người bình thường, phỏng chừng sẽ tìm một cô bạn gái như cô, có điều thật đáng tiếng, tôi không phải một người bình thường.”
“Sơ Sơ, tôi sẽ cho cô chết thoải mái một chút nhé, đây là vì tôi thích cô đấy.”
Lâm Lăng chậm rãi siết chặt bàn tay đang bóp cổ tôi.
Đột nhiên, ý cười trên mặt gã dừng lại.
Lâm Lăng quay đầu, khiếp sợ nhìn Lâm Thần, máu tươi từ miệng gã trào ra.
Trên lưng Lâm Lăng, cắm một con dao.
Lâm Thần lạnh lùng nói: “Lâm Lăng, mày rất tự đại, cho nên cũng không có phát hiện ra tao không phải Lâm Thần đi.”
Lâm Lăng mạnh mẽ ho ra một búng máu, định đứng lên thì lại bị Lâm Thần một cước đá ngã ra đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Thần.
Từ trên mặt hắn nhìn ra một tia cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Hà Trạch?”
Hà Trạch nhếch miệng cười, “Sơ Sơ, bây giờ mới nhận ra tôi?”
“Cậu không chết!”
Mừng rỡ quá độ, tôi như điên nhảy lên nhào vào trong ngực Hà Trạch, nước mắt chảy ra không dứt.
Tôi vừa khóc vừa cười đấm vào ngực hắn.
Lúc này, trên không trung vang lên thanh âm của trực thăng.
Đi đầu là một người lính đặc công, đi tới trước ặmt tôi, làm một động tác chào hỏi với Hà Trạch, “Hà sĩ quan.”
“Sơ Sơ, tôi biết em có rất nhiều chuyện muốn hỏi, sau khi lên máy bay sẽ nói hết chân tướng với em nhé.” Hà Trạch nói.
Lâm Lăng đang hôn mê đã bị cảnh sát áp giải lên trực thăng.
Trên trực thăng, Hà Trạch đem tất cả mọi chuyện nói cho tôi nghe.
Thân phận bên ngoài của hắn là cảnh sát giao thông, thực ra là để Lâm Lăng thả lỏng cảnh giác mà thôi.
Hắn giả bộ bị Lâm Thần bắt đi, sau đó thừa dịp Lâm Thần sơ ý đã giết chết gã.
“Lâm Lăng và Lâm Thần có phong cách hành hạ tới chết khác nhau, cho nên tới bây giờ hai người họ đều sẽ không gây án cùng nhau, hơn nữa sau khi bọn chúng giết người đều sẽ không gặp mặt, sẽ chỉ gửi cho nhau một tin nhắn ngắn gọn.”
“Tôi đã nắm giữ được quy luật này của bọn chúng, cho nên mới ngụy trang thành Lâm Thần, sống ở bên cạnh em.”
“Từ khi nào thích xem phim kinh dị thế?” Tôi trêu ghẹo nói.
Trên mặt Hà Trạch hiện lên một tia ảo não, “Có quỷ mới biết, tôi phải kiên trì xem cái phim kinh dị mà Lâm Thần thích biết bao nhiêu lần chứ...”
Tôi nghe xong, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên lại nghĩ tới những lời Hà Trạch từng nói qua trước đó.
Mặt tôi dần dần đỏ lên, “Lúc đó cậu nói, là thật sao?”
Mặt Hà Trạch cũng đỏ lên, hắn trốn tránh như không dám nhìn vào mắt tôi, chúng tôi cùng giữ im lặng.
Thật lâu sau, tôi mới nghe được tiếng nói vô cùng nghiêm túc của hắn, “Là thật.”
Trái tim không thể khống chế mà run lên.
Đột nhiên, Hà Trạch nắm lấy tay tôi.
Tay hắn rất ấm áp, mang theo hơi hơi run rẩy: “Sơ Sơ, chúng ta hẹn hò đi.”
Tôi không có lập tức trả lời, nhỏ giọng nói: “Để tớ nghĩ kỹ đã.”
Nhưng thật ra trong lòng tôi đã có một đáp án chính xác rồi.
Tôi nặng nề thiếp đi trên vai Hà Trạch.
Trên tấm kính thủy tinh, phản chiếu gương mặt âm u của Hà Trạch.
(END)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.