Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 13: Chất vấn




“Thật không cần em đi cùng chị à?”
“Khỏi cần, nếu em ở đó chị sẽ cười không tập trung được —— chị đi đây!” Đinh Nhược Kỳ thay giày, vẫy tay, rồi đóng sầm cửa lại.
Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn thời gian, mới chín giờ sáng. Hôm nay Đinh Nhược Kỳ ra ngoài thử vai, chắc đến chiều mới về. Đinh Huyên suy nghĩ tới trường một chuyến lấy đồ đạc, rồi đi mua đồ ăn. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ quốc khánh, cơ mà ngày mai cô không có lớp.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Bỏ quên đồ à?” Đinh Huyên không chút nghĩ ngợi mở cửa ra, tưởng là chị gái.
Bóng dáng cao lớn của Đoàn Luật Minh ngăn chặn ánh nắng rạng rỡ trên hành lang.
Đinh Huyên chầm chậm lui về phía sau, một bước, hai bước: “Sao anh lại tới đây?”
“Cô nên vui mừng, tôi từ cửa đi vào.” Đoàn Luật Minh tự nhiên nhấc chân bước vào cửa.
Đinh Huyên đóng cửa lại, trong lòng thế mà vẫn còn bình tĩnh —— không sao, không sao, người đàn ông này là do cô tạo ra, cô hiểu rõ tính cách của anh, hiểu rõ tất cả nguyên tắc hành động của anh —— không, anh chẳng có nguyên tắc hành động, anh chưa bao giờ tin tưởng nguyên tắc gì đó.
“Đinh Nhược Kỳ đi thử vai?” Đoàn Luật Minh đứng chính giữa phòng khách, nhìn xung quanh căn phòng.
“Ừm.” Đinh Huyên dừng bước chân, anh đều biết cả? Cô đem bát đũa trên bàn ăn bưng vào bàn bếp nằm cạnh cửa phòng bếp, chưa đến nỗi đối chất với anh tại phòng khách.
Quay người lại, suýt nữa cô đụng vào Đoàn Luật Minh đứng sau lưng cô, chặn tại cửa phòng bếp. Khoảng cách gang tấc khiến Đinh Huyên chỉ giương mắt lên là nhìn thấy hình ảnh trong suốt của mình trong con ngươi đen láy của anh.
Anh quan sát cô với vẻ sâu xa. Ánh mắt như là động vật máu lạnh sẽ khiến người ta lạnh buốt sởn gai óc, từ trán cô đến mặt mũi rồi dần dần đi xuống.
“Còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô không?” Anh chậm rãi hỏi, kéo dài cũng hưởng thụ cảm giác khống chế đàn áp toàn bộ này.
Đinh Huyên nhìn anh chằm chằm, mà dáng vẻ điềm tĩnh của anh hình như nếu cô không mở miệng nói chuyện thì anh sẽ áp bức tiếp, vì thế cô hé miệng: “Tọa đàm?”
“Không, hai giờ ba phút trưa ngày mười tám tháng chín.” Đoàn Luật Minh mỉm cười, “Dưới lầu viện y học, cô ở cùng Tôn Văn —— cô có biết giữa cô và họ có điểm gì khác nhau không?”
Đinh Huyên theo bản năng lắc đầu, lùi về sau một bước.
“Thật ra cô có thể đoán được, đúng không?” Đoàn Luật Minh bước về phía trước, hạ giọng, như là đang nói ra một bí mật, “Tôi không nhìn thấy số mệnh của cô.”
Đinh Huyên đột nhiên mở to hai mắt. Cô không ngờ tới, việc dàn cảnh nam chính có thể nhìn được số mệnh trong kịch bản cũng trở thành sự thật. Có điều, anh lại không nhìn thấy tương lai của cô? Là sao đây?
“Ngạc nhiên lắm à? Không phải đều do cô viết ra sao?” Đoàn Luật Minh tiếp tục đi về phía trước, khiến Đinh Huyên chỉ có thể lui về sau một bước, “Viết ra năm tập kịch bản rồi.”
Đinh Huyên không nhìn thấy sau lưng mình, một con hồ ly nhẹ nhàng nhảy lên ngăn tủ phía trên bàn bếp, lăn hai vòng, bước chân không hề phát ra tiếng động. Thú vị, rất thú vị.
“Anh đã xem kịch bản của tôi?” Sắc mặt Đinh Huyên trắng bệch, tình tiết này hoàn toàn đi ngược hướng với tưởng tượng của cô.
“Chuyện của tôi —— cô từ đâu biết được?” Đoàn Luật Minh đột nhiên thu lại nụ cười, giống như hôm đó ở sân bay, anh đang mai phục, sẵn sàng tấn công thợ săn bất cứ lúc nào.
Lồng ngực Đinh Huyên bắt đầu phập phồng dữ dội, vấn đề này cô không thể trả lời. Cô từng suy đoán rất nhiều tình cảnh có khả năng xảy ra, nhưng chỉ không đoán được Đoàn Luật Minh lại biết được số phận của mình trước tiên —— cô thức đêm xóa bỏ mọi thứ trong máy tính, bây giờ xem ra uổng công rồi.
Hồ ly luôn xem náo nhiệt chẳng chê nhiều việc, càng khỏi bàn đến chuyện có liên quan đến sự sinh tồn của nó. Trên mặt nó lộ ra nụ cười đúng tiêu chuẩn, giống như con người cong mắt, nhếch môi, đầu lưỡi dài hơn cả con chó thè ra, nụ cười lặng lẽ càng thu hút hơn cả chó Samoyed. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống, tại giá đựng dao nằm trên tường nó lấy ra một con dao thái dưa hấu bén nhọn, rồi khẽ nhảy lấy đà tại chỗ, trở về ngăn tủ, nó ngậm lấy cán dao, để lưỡi dao hướng về phía dưới, nhắm ngay đỉnh đầu Đinh Huyên.
Đoàn Luật Minh giương mắt nhìn thấy hành động của hồ ly, anh không hề ngăn cản. Anh vẫn thận trọng nhìn chằm chằm Đinh Huyên, thái độ thậm chí được coi là ôn hòa lễ độ: “Cô xem, cô chỉ cần trả lời một vấn đề này thôi.”
Thế nên, quyền chủ động vẫn là do cô? Đinh Huyên không biết tình trạng tại đỉnh đầu mình, cô lui một bước nữa, dừng lại. Hồ ly cũng đi theo cô.
“Anh cũng biết đó là kịch bản…tôi bắt đầu viết từ nửa năm trước, nhưng khai giảng học kỳ này tôi mới biết được sự tồn tại của anh. Tôi tưởng chỉ là trùng tên họ thôi, nhưng không ngờ…”
“Cho nên cô biết tiên đoán?” Đoàn Luật Minh hơi suy ngẫm. Hồ ly nghiêng đầu, tiếp tục ngậm dao đong đưa trên đỉnh đầu Đinh Huyên.
“Tiên đoán?”
Nói cách khác, Đoàn Luật Minh không cho rằng Đinh Huyên tạo ra anh, mà nghĩ rằng cô tiên đoán cuộc sống của anh mà thôi.
“Đề cương đâu?” Anh lại hỏi.
“Không còn đề cương. Nếu anh lấy được kịch bản của tôi, khẳng định cũng biết tôi xóa bỏ đề cương rồi.” Nghĩ tới nghĩ lui, Đinh Huyên quyết định nói rõ sự thật, “Bởi vì phía hợp tác không hài lòng cho lắm, thế nên sửa chữa rất nhiều lần. Cuối cùng tôi xóa hết. Phía đối phương cũng không lưu lại bản thảo.” Cô biết giám chế Trương chỉ đọc qua loa đề cương hai ba lần thôi, hơn nữa bên đó chưa từng giữ bản thảo của cô.
“Viết lại những gì cô còn nhớ rồi giao cho tôi.” Đoàn Luật Minh lập tức nói.
Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn anh: “Được, nhưng tôi cần thời gian. Nửa năm qua đề cương đã qua sửa chữa ít nhất năm mươi lần. Có một số chi tiết tôi không còn nhớ. Cho dù viết ra tôi cũng không thể cam đoan hiện thực có dựa theo phiên bản mà tôi viết ra hiện tại không, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Anh đã đọc kịch bản chắc cũng biết rồi, trong năm tập chỉ khớp có bốn tập thôi, chứng minh hiện thực có thay đổi. Càng đừng nói đến đề cương.” Tuy nói là đồng ý, nhưng là ngầm từ chối. Cô không thể viết, tuyệt đối không thể viết ra. Ngộ nhỡ sau khi cô viết xong, Đoàn Luật Minh lại nổi lên ý giết người thì phải làm sao?
Hơn nữa, đây cũng là lời nói thật. Cô không thể xác định hiện thực rốt cuộc sẽ như thế nào. Đinh Huyên phát hiện, sau khi mình dựa theo yêu cầu của giám chế Trương, sửa lại cảnh tốn chi phí cao, ví dụ như cảnh xe đưa đón tại sân bay đổi thành xe taxi, xóa cảnh du thuyền ra biển —— cảnh này để Uông Tiểu Nhân xảy ra sự cố khi nam chính Đoàn Luật Minh ở trong biển —— còn thêm nữ chính Nhan Nghiên, nhưng hiện tại xem ra những chuyện không nên xảy ra đã xảy ra, nên xảy ra thì không xảy ra. Ngược lại giống như…tình tiết quyết định mấy tháng trước đang phát sinh, mà phân đoạn đã sửa chữa thì lại không phát sinh.
Đoàn Luật Minh nhìn chằm chằm Đinh Huyên.
Đinh Huyên trực tiếp đón nhận ánh mắt của anh, không hề lảng tránh.
“Được.” Anh nói.
Trong nháy mắt hồ ly rút dao về.
“Quan hệ yêu đương của chúng ta, tiếp tục duy trì.” Đoàn Luật Minh vô cùng thản nhiên, cặp mắt kia sâu sắc như bầu trời đêm.
“Anh có ý gì?” Đinh Huyên ngạc nhiên.
“Cô đã muốn đi một bước xem một bước, như vậy ngoài thời gian học hành thì ở bên cạnh tôi. Yêu đương không phải là thế này à.” Đoàn Luật Minh điềm tĩnh nói, “Tôi cần cô báo trước mọi nguy hiểm.”
Đinh Huyên sửng sốt, phát hiện cô kéo mình vào trong cái hố còn lớn hơn nữa.
Anh lại hỏi: “Kết cục cô đã viết là gì?”
Đinh Huyên lập tức lắc đầu: “Tôi còn chưa viết tới…kết cục không phải tự tôi quyết định được, phải xem yêu cầu của khán giả, yêu cầu của giám chế.”
Tuy rằng cô biết cuối cùng anh khẳng định sẽ hóa thành tro bụi. Sửa chữa nhiều lần như vậy…chỉ có kết cục là không thay đổi.
Đoàn Luật Minh nhìn thấy rõ ràng biểu cảm bế tắc của cô, đột nhiên anh vươn tay sờ cổ cô, hình như là cảm nhận mạch đập.
Đinh Huyên cứng đờ ngay lập tức, nhưng không nhúc nhích cũng không giãy dụa. Bàn tay Đoàn Luật Minh rất lạnh.
“Cô không sợ tôi?” Anh nheo mắt hỏi.
“Tôi biết anh sẽ không giết tôi.” Đinh Huyên chậm rãi nói. Ánh mắt cô nhìn chăm chú Đoàn Luật Minh rất ươn ướt. Khi đối mặt với kẻ mạnh, cô cần tỏ ra yếu kém vừa phải. Lời tín nhiệm này ẩn chứa sự biểu hiện lòng thiện chí đối với Đoàn Luật Minh.
Khoảnh khắc anh buông tay ra, trong lòng Đinh Huyên như trút được gánh nặng.
Hồ ly liếm bộ lông trên người, nhảy một cái từ cửa sổ mở rộng trong phòng bếp đi ra ngoài. Đưa đến một trận gió, then cài cửa vang lên tiếng cụp.
“Nếu quan hệ của chúng ta tiếp tục duy trì, thế thì tôi sẽ không làm tổn thương cô nữa. Nhưng cô nên nhớ kỹ, có tốt cùng tốt, có hại cùng hại.” Đoàn Luật Minh xoay người đi về phía cửa vào. Nếu Đinh Huyên không thể chứng minh giá trị của cô, thế thì anh không tránh khỏi nguy hiểm, vậy thì không cần tuân thủ hứa hẹn gì đó.
“Hai giờ trưa mai cô đến khán phòng lầu hai viện y học.” Anh nói.
“Tại sao?” Đinh Huyên cắn môi.
“Lễ trao tặng áo blouse trắng cho sinh viên mới.” Đoàn Luật Minh nói đơn giản, mở cửa ra.
Đinh Nhược Kỳ ở ngoài cửa đang chuẩn bị gõ cửa chợt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trong nhà.
“Sao chị về nhanh thế?” Trong lòng Đinh Huyên căng thẳng, cô hoàn toàn không muốn để Đoàn Luật Minh gặp được Đinh Nhược Kỳ, cô vội đi tới.
“Chị quên mang di động.” Đinh Nhược Kỳ ngạc nhiên đánh giá người đàn ông cao lớn chân dài, tuấn tú sáng chói trước mắt.
“Chào cô.” Đoàn Luật Minh mỉm cười, hết sức lịch sự.
“Anh là ai?” Đinh Nhược Kỳ bị Đinh Huyên kéo vào trong.
Đoàn Luật Minh không trả lời, mà là cụp mắt nhìn Đinh Huyên, xem cô trả lời thế nào.
“Anh ấy…” Đinh Huyên cứng đờ, câu “anh ấy là giáo sư tại trường bọn em” vừa ở bên miệng dưới sự áp lực biến thành —— “Anh ấy là bạn trai em.”
“Trời ơi.” Đây thật đúng là một tin tức động trời, trước kia Đinh Nhược Kỳ chưa từng nghe nói đến chuyện thánh học Đinh Huyên yêu đương, trong mắt cô lóe lên tia sáng, cô cười gõ vai Đinh Huyên, “Vậy mà không nói cho chị biết!” Cô lại quay đầu nhìn Đoàn Luật Minh, “Anh phải đi à? Ở lại ăn bữa cơm nhé.”
“Anh ấy có việc!” Đinh Huyên lập tức nói, nói xong lại chần chừ lo lắng nhìn Đoàn Luật Minh.
“Tôi còn có việc bận, không thể ở lại. Tạm biệt.” Đoàn Luật Minh vẫn mỉm cười, sau khi chào hỏi thì rời khỏi.
“Ôi ôi ôi, bạn trai em từ đâu nhảy ra thế? Trông rất ưu tú, kể chị nghe chút đi.” Nhược Kỳ vòng qua từ phía sau Đinh Huyên, “Hai người quen biết hồi nào?”
Đinh Huyên tìm được di động từ trên sofa đưa cho chị gái: “Chị đi thử vai trước đi, đừng đến muộn. Về rồi nói.”
Đinh Nhược Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ, Đinh Huyên hình như hoàn toàn không muốn nói về bạn trai mình.
“Đúng rồi, hôm nay giáo sư hướng dẫn của em về nước.” Đinh Huyên chuyển đề tài, “Ngày mai bọn em có buổi liên hoan. Em có thể hỏi cô ấy chuyện kịch bản.”
“Người đại diện giúp chị hỏi thăm chút tin tức.” Đinh Nhược Kỳ xem tin nhắn của người đại diện trên di động, cô rất hưng phấn, giọng nói trong veo, “Bộ phim lần này sẽ quay ở Ninh Nam. Nếu chị nhận được vai diễn này, ít nhất là ba tháng tiếp theo chúng ta đều ở cùng một nơi!”
“Tuyệt quá!” Đinh Huyên cũng mừng rỡ tươi cười, tiến lên cho chị một cái ôm cổ vũ, “Chị nhất định phải cố lên đó!”
“Khẳng định rồi, chị còn chưa diễn vai y tá đâu!” Đinh Nhược Kỳ đã quyết chí, tuy rằng phải đóng cùng Nhan Nghiên rất nổi tiếng dạo này.
Suy nghĩ khó chịu nào đó trong đầu nhanh chóng biến mất, Đinh Huyên không nghĩ nữa, cô mau chóng chìm ngập trong sự vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.