Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 17: Quay phim




Ngày hôm sau, cảnh đầu tiên, nam nữ chính diễn cảnh hôn ở văn phòng.
Bảy giờ sáng, nhân viên có mặt đầy đủ tại hiện trường, bảo an bệnh viện cũng vào chỗ. Nam chính Lý Nhiên tới sớm, sau khi bảo trợ lý khoác áo blouse trắng cho anh ta thì đứng bên cửa sổ dưới ánh nắng ban mai tự chụp hình đăng lên weibo.
Đinh Huyên còn chưa ăn bữa sáng, cô cầm sữa đậu nành mua ở trên đường đứng bên cạnh, lo lắng Đinh Nhược Kỳ còn chưa ăn uống, trong tay cô còn xách theo bữa sáng mua cho Đinh Nhược Kỳ —— chị gái ở cùng đoàn phim, không về nhà ở.
Đạo diễn họ Doãn, tên Trường Kiêu, đặt cái tên cực kỳ khí phách. Vừa đến hiện trường, đạo diễn Doãn liền gọi Lý Nhiên nói về cảnh diễn cho anh ta.
Đinh Huyên vẫn đứng bên cửa sổ, một cơn gió thổi vào, đạo diễn Doãn đột nhiên nhìn về phía cô, hơi nheo mắt lại.
Đinh Huyên cầm sữa đậu nành, theo bản năng cười cười, nghi hoặc cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình —— không sao mà.
“Cô là ——” Đạo diễn Doãn kéo dài âm thanh.
“Đinh Huyên, tôi đi theo tổ biên kịch, học trò của biên kịch Uông.”
“À.” Đạo diễn Doãn dường như đăm chiêu gật đầu, âm thanh đầy ý sâu xa.
Lý Nhiên biếng nhác vừa dựa vào tường vừa cười: “Cô nói cô là chị của Đinh Nhược Kỳ? Khuôn mặt này làm biên kịch đáng tiếc quá.”
“Cậu xem lời thoại đi.” Đạo diễn Doãn ho khan một tiếng, không nói tiếp lời Lý Nhiên, xoay người tiếp tục nói về cảnh diễn.
Nữ chính Nhan Nghiên bảy giờ bốn lăm mới thong dong tới muộn. Cô ta chỉ chào đạo diễn, ngồi xuống không nói gì, thuận tay lấy ra một gói thuốc lá nữ từ trong túi áo khoác, lập tức bị người đại diện nhanh tay lẹ mắt lấy qua, vội vàng nói gì đó bên tai cô ta. Nhan Nghiên bĩu môi, nhấc chân lên bắt chéo, chẳng nói gì.
Nhan Nghiên và Lý Nhiên mới gặp nhau lần đầu hôm qua, tới hôm nay thật ra cũng không quen biết bao nhiêu, cảnh đầu tiên chính là cảnh hôn sau khi nam chính tỏ tình, hai người có lẽ đều có kinh nghiệm, cũng không xấu hổ. Đạo diễn hô một tiếng quay, hai người họ liền tiến vào trạng thái. Nhưng lúc đầu còn chưa hợp cạ, phải quay lại mấy lần.
Đinh Huyên vẫn đứng bên cạnh không hề nhúc nhích. Chị Lưu còn tưởng cô thấy mới mẻ, Đinh Huyên cười cười cũng không giải thích, chỉ nhìn sang ánh mắt Nhan Nghiên dưới tấm ván trắng vẫn mang theo vẻ do dự.
Chuyện đến hiện giờ, cho dù cô không muốn thừa nhận, cũng phải thừa nhận —— cuộc sống hiện thực vẫn dựa theo đề cương kịch bản rồi. Nhan Nghiên xuất hiện, giống y chang cô viết trong đề cương, đến bệnh viện quay phim, tiếp theo…chính là quen biết Đoàn Luật Minh.
Đinh Huyên hoài nghi, tình tiết này là hồi tháng chín cô gặp giám chế Trương lấy từ bản thảo bỏ đi thêm vào đề cương —— nói cách khác sửa chữa lúc đó coi như tính vào? Thế tại sao sửa chữa sau đó lại không thay đổi?
Cô cau mày, nhớ kỹ lại tình huống cùng ngày hôm đó, sực nhớ ra hôm đó sau khi sửa xong nhấn nút lưu lại thì màn hình máy tính chợt đen ngòm trong nháy mắt. Sau đó ra khỏi công ty cô thấy được tin tức xe đưa đón sân bay tự bốc cháy —— cho nên chẳng lẽ là đề cương vẫn còn hiệu quả trước khi màn hình bị tắt? Mà sau đó Đoàn Luật Minh đã xuất hiện, có thay đổi thêm cũng không thể nào?
Cô phỏng đoán, đắn đo suy nghĩ cũng không nghĩ ra được gì. Cơ mà hiện tại vẫn quan trọng nhất, Nhan Nghiên xuất hiện. Dựa theo phương hướng đề cương ——
“Đứng đây ngây người làm gì đó?!” Đột nhiên có người chọt lưng cô.
Đinh Huyên quay đầu lại, trông thấy Đinh Nhược Kỳ đã hóa trang xong mặc bộ váy y tá.
“Đẹp không?” Đinh Nhược Kỳ lập tức giơ tay hình chữ V.
“Đẹp!” Đinh Huyên cười, kéo cô sang một bên, “Chị ăn sáng chưa? Em mang cho chị này.”
“Không, chị không ăn, dạo này khuôn mặt phù quá.” Đinh Nhược Kỳ vỗ mặt, nhưng vẫn cầm lấy sữa đậu nành trong tay em gái, “Chị uống cái này thôi.” Đinh Nhược Kỳ cầm cốc sữa đậu nành âm ấm, “Hôm nay mới ngày đầu tiên, cô ta sẽ không tùy ý sửa lời thoại —— em tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi đi.”
“Không được,” Đinh Huyên thoáng suy tư, hỏi, “Chị thấy Nhan Nghiên có chỗ nào kỳ lạ không?”
“Là sao?” Đinh Nhược Kỳ không hiểu.
“Thì là…trên người cô ta có đeo thứ gì kỳ lạ không? Dây chuyền vòng tay gì đó.” Đinh Huyên suy nghĩ, có phần nản lòng, “Hôm qua em không để ý.”
“Em không xem kỹ kịch bản à?” Đinh Nhược Kỳ nghiêm túc dạy bảo em gái, “Đóng phim về y khoa sao có thể cho diễn viên đeo dây chuyền vòng tay? Ngày hôm qua chị đã tháo ra hết trang sức rồi.”
“Em không phải nói chuyện này…” Đinh Huyên không nói tỉ mỉ, chỉ dặn dò, “Nếu chị nhìn thấy có cái gì bất thường, nhất định phải cho em biết.”
“Được được được.” Đinh Nhược Kỳ hoàn toàn không để tâm, cảm thấy em gái lo nghĩ không đâu.
“Chào buổi sáng bác sĩ Đoàn.” Dì lao công đứng bên cạnh đột nhiên chào hỏi. Giọng bà ta rất lớn, nhân viên đoàn phim gần đó đều nhìn qua.
Ánh sáng hành lang sạch sẽ, Đoàn Luật Minh mặc áo sơ mi sọc màu sáng, bên ngoài khoác áo blouse trắng, trong túi áo đựng bút, tay trái cầm bảng bệnh án đi tới. Theo sát phía sau là một nhóm nghiên cứu sinh thực tập sinh cũng mặc áo blouse trắng. Tôn Văn cũng ở trong đó.
“Đây không phải bạn trai em sao?” Đinh Nhược Kỳ không thấy Đoàn Luật Minh ở lễ khởi quay, lúc này cô rất kinh ngạc, “Anh ta là bác sĩ à?”
“Chờ một chút.” Đinh Huyên không kịp giải thích gì, “Thầy —— thầy Đoàn!” Cô tiến lên mấy bước giữ lại cánh tay của Đoàn Luật Minh.
“Cô Uông đã nói với anh chưa? Anh…đồng ý hay không đồng ý?” Ánh mắt cô mang theo vẻ mong đợi.
Hôm nay phải quay cảnh tại bàn phẫu thuật, cận cảnh bàn tay nam chính đương nhiên phải mời bác sĩ chuyên nghiệp hoàn thành. Mà Uông Ninh đã nhìn trúng bàn tay của Đoàn Luật Minh từ trước. Dùng lời nói của bà, Đoạn Luật Minh có thể dùng bàn tay làm mẫu kiếm tiền.
“Ba giờ chiều tôi có buổi phẫu thuật.” Anh nói, thản nhiên nhìn lướt qua bàn tay cô vẫn đang níu ống tay áo của anh.
“Thế trước ba giờ có thời gian không?”
“Trước hai giờ.”
Đinh Huyên lập tức yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười, lúc này cô mới thả cánh tay anh ra: “Vậy không thành vấn đề!” Nói xong cô liền xoay người đi thông báo với chị Lưu, kết quả vừa quay lại liền đụng trúng người đạo diễn Doãn.
Đạo diễn Doãn cười dè dặt: “Cậu Đoàn.”
“Chào ông.” Đoàn Luật Minh gật đầu, “Biên kịch Uông mời tôi giúp các người hoàn thành một phần của cảnh quay, trước hai giờ trưa tôi có thời gian.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Đạo diễn Doãn vội vàng nói, “Sau cảnh này sẽ quay cảnh phòng phẫu thuật ngay.”
Đoàn Luật Minh gật đầu, xoay người bỏ đi, tiến về phía trước mấy bước, rồi lại xoay trở về, vươn tay về phía Đinh Huyên.
Trong lòng bàn tay anh là cây bút của cô lần trước bị Cửu Vĩ đổi đi.
“Lần sau giữ cho kỹ.” Anh nói, lại rời đi.
Tôn Văn nhỏ giọng chào hỏi Đinh Huyên, sau đó vội vàng bắt kịp.
Đạo diễn Doãn vẫn còn quan sát Đinh Huyên đang vẫy tay với Tôn Văn, ông ta thu lại nụ cười trên mặt. Ông ta khôi phục vẻ nghiêm túc trở lại quay phim tiếp, nhưng vẫn có người khẽ thầm thì.
“Bạn trai em có lai lịch gì hả? Trông rất lợi hại, ngay cả đạo diễn cũng khách khí với anh ta như vậy.” Đinh Nhược Kỳ túm lấy em gái nhỏ giọng buôn chuyện trêu ghẹo.
“Suỵt —— về rồi nói.” Đinh Huyên vội vàng dừng chị gái, sợ người khác nghe được.
Nhan Nghiên tựa vào cánh cửa, không hề nhúc nhích vẫn nhìn theo Đoàn Luật Minh đã bỏ đi xa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên độ cong tựa như ánh trăng.
Mười một giờ sáng, quay cảnh tại phòng phẫu thuật.
Các diễn viên đều thay trang phục giải phẫu màu xanh nhạt, mang dép, tại hiện trường có một người phụ trách khoa nói với bọn họ không được đụng vào dụng cụ nào cả. Đinh Nhược Kỳ xuất hiện tại cảnh này.
Là y tá, cô cần chuyển dao kéo cho nam chính Lý Nhiên. Bên cạnh bàn giải phẫu có chân bàn đạp, chỉnh rất cao, Đinh Huyên chỉnh thấp xuống cho cô, cô mới đứng lên được.
Chỉ chốc lát sau, Đoàn Luật Minh cũng thay đồ giải phẫu tới nơi, anh nhìn Đinh Huyên đứng cạnh cửa một cái.
“Bác sĩ Đoàn, dây áo phía sau anh còn chưa cột chặt.” Người lên tiếng lại là Nhan Nghiên vừa mới mang nón giải phẫu xong.
Ánh mắt Đoàn Luật Minh tự nhiên dừng tại khuôn mặt cô ta. Nhan Nghiên cười, độ cong bên môi rất xinh đẹp.
Giây tiếp theo Đoàn Luật Minh liền xoay người, rất tự nhiên đưa lưng về phía Đinh Huyên. Đinh Huyên sửng sốt một chút, lúc này mới vươn tay cột chặt dây áo cho anh.
Đinh Nhược Kỳ đứng một bên chuyển động con ngươi, cô hé miệng cười, lấy cánh tay chọt chọt Đinh Huyên.
Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, vốn có thể quay ngay, nhưng bởi vì sát vách đột nhiên có một bệnh nhân tiến vào cấp cứu, ở đây không thể có tiếng ồn nào, thế nên tạm dừng việc quay phim.
“Tôi cầm dao như vậy có đúng không?” Cạnh bàn giải phẫu, Nhan Nghiên vẫn đứng bên cạnh Đoàn Luật Minh.
“Ngón tay cái hướng lên trên.” Ánh mắt Đoàn Luật Minh lướt qua bàn tay cô ta.
“Đây là cái gì?” Cô ta lại cầm một cái chai lắc lắc.
“Chlorhexidine, dùng để khử trùng.”
“Khử trùng? Là rửa sạch vết thương phải không?” Nhan Nghiên nghiêng đầu, biểu tình có vẻ rất ngây thơ.
“Bác sĩ Đoàn,” một giọng nữ vang lên, còn kèm theo tiếng chỉnh sửa quần áo, “Đinh Huyên có chuyện muốn hỏi anh.”
Đinh Huyên xấu hổ đỏ mặt, cô thật là không giữ chặt chị gái. Đinh Nhược Kỳ vốn không vừa mắt với Nhan Nghiên, vừa thấy cô ta nói chuyện với Đoàn Luật Minh, cô liền bực bội, giục Đinh Huyên bảo vệ quyền lợi của mình, gọi bạn trai trở về.
Nhan Nghiên quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt chuyển động tựa như mang theo nửa phần châm chọc, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất hòa nhã.
Đoàn Luật Minh bước xuống bàn giải phẫu, đi thẳng tới: “Em có việc gì?”
“À…” Đinh Huyên hơi đau đầu, cơ mà thật sự chợt nhớ tới một vấn đề, cô nhỏ giọng hỏi, “Tại sao đạo diễn khách khí với anh như vậy?”
“Ông ta không phải khách khí với tôi, mà là sợ tôi.” Đoàn Luật Minh đứng bên cạnh cô.
“Sợ anh?” Đinh Huyên không hiểu.
Đoàn Luật Minh đột nhiên đưa tay từ sau lưng vòng qua, khoát lên đầu vai bên kia của cô.
Trong tầm nhìn Đinh Huyên, đạo diễn Doãn đang sắp xếp công việc với trợ lý, sau lưng ông ta chợt hiện ra một cái đuôi.
“Ông ta là…” Đinh Huyên thấp giọng hoảng hốt kêu lên. Ông ta là yêu quái.
“Đúng vậy.” Đoàn Luật Minh nghe ra nửa câu sau mà cô nghẹn ở cổ họng.
Thế nên, giống như động vật ăn cây cỏ sợ hãi thú dữ ăn thịt, Doãn Trường Kiêu sợ sệt Đoàn Luật Minh. Đây là tính sợ hãi trời sinh, đến từ sự nhút nhát phục tùng. Nhưng khuôn mặt Đinh Huyên lại tái xanh —— trong đề cương cô hoàn toàn không nhắc đến đạo diễn cũng là yêu quái. Đương nhiên, đề cương hoàn toàn không thể nào viết ra tường tận như vậy. Chỉ có thể nói, ở trong kế hoạch sắp xếp của cô, đạo diễn không phải là một nhân vật có ảnh hưởng lớn.
“Có một việc, tôi phải nói với anh.” Sau khi trầm mặc, Đinh Huyên cất tiếng.
Đoàn Luật Minh bình tĩnh nhìn ánh mắt cô, chờ cô nói tiếp.
“Ở trong đề cương của tôi, tôi sắp xếp một nữ chính cho anh.” Cô ngẩng đầu nhìn sang Nhan Nghiên đang ngồi trên ghế vừa chơi di động vừa để nhân viên trang điểm lại, “Chính là Nhan Nghiên.”
“Thế nên?”
“Có lẽ…anh sẽ yêu cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.