Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 34: Đạo diễn




Ngày hôm sau, trời ngừng mưa, ánh mặt trời lờ mờ lồng sau đám mây dần dần xuất hiện.
Vừa đến nhà hát, Đinh Huyên còn chưa kịp đặt ba lô xuống, đã bị chú Kim nhét cho bút và giấy: “Đạo diễn mới muốn họp, đi thôi, đến 402.”
“Đạo diễn mới? Là phó chủ nhiệm Chu ạ?” Đinh Huyên đi vài bước đuổi kịp, tò mò hỏi. Trước đây dưới sự phỏng đoán riêng của mọi người, đều cho rằng chắc là phó chủ nhiệm Chu trẻ trung khỏe mạnh.
“Không phải,” người lên tiếng là học trò của chú Kim, Vương Lực, “Còn nhớ lần trước gặp giáo sư Cổ, ông ấy có một trợ lý không? Chính là người trợ lý đó.” Thấy thầy mình quay đầu liếc mình một cái, anh ta thấp giọng, “Hình như tên là Thái Nhung.”
Thái Nhung…
Ấn tượng của Đinh Huyên về ông ta có phần mơ hồ, loáng thoáng nhớ lại dáng vẻ trông hơn bốn mươi, rất gầy, nói năng thận trọng. Mà tại khoảnh khắc đẩy cửa ra tiến vào phòng họp, Đinh Huyên nhìn một cái liền nhận ra Thái Nhung ngồi ở vị trí cao nhất.
Trong phòng họp mới đây bị hỏng một cái đèn, Thái Nhung ngồi trong cái bóng che khuất ngọn đèn, hai má trông càng lõm xuống hơn. Phần giữa tóc ông ta mang màu muối tiêu, trông hơi bồng bềnh, tạo ra cảm giác như là nhà nghệ thuật, nhưng sắc mặt lại rất hờ hững, không nói chuyện với bất cứ ai.
“Trước đó ông ta cũng là đạo diễn? Sao tôi chưa từng nghe nói?” Sau khi ngồi xuống, Đinh Huyên nhỏ giọng hỏi Vương Lực.
“Nhờ quan hệ mà thôi, nghe nói là cháu trai của giáo sư Cổ, cha mẹ đều qua đời, sau đó làm trợ lý cho giáo sư Cổ.” Vương Lực cũng nhỏ giọng trả lời, xoay tròn con ngươi, “Có lẽ cô cũng biết con gái giáo sư Cổ di dân ra nước ngoài phải không? Lại muốn có tiếng là hiếu thảo, cho nên… chỉ là nghe đồn thôi, nghe nói ông ta muốn chăm sóc tốt cho giáo sư, để giáo sư thuận lợi sống qua đại thọ chín mươi, thế thì ông ta có thể nhận được một khoản.” Vương Lực viết xuống cuốn sổ con số “5”, sau đó là sáu số không, “Có điều, cô cũng biết rồi. Hiện tại giáo sư Cổ không chỉ mắc chứng Parkinson, còn có vấn đề về trái tim đã rất nhiều năm.” Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu, khoản tiền này đoán chừng không dễ lấy đâu.
Chú Kim ho một tiếng, ý bảo hai người họ đừng thầm thì nữa.
Sau khi tất cả nhân viên đến đông đủ, cuối cùng đương nhiên là diễn viên. Tư Nam vừa đúng giờ sải bước đi vào, ngồi trên ghế thật mạnh, tháo kính râm xuống đặt trên bàn: “Shit, fan bây giờ điên cuồng quá rồi.”
“Anh chú ý chút đi.” Tiểu Lâm dời ghế ra sau ngồi xuống.
Nữ diễn viên chính đi vào sau đó, là tài năng mới của học viện kịch nói, một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, tên là Toàn Phức Lâm, là nữ chính được giáo sư Cổ tuyển chọn. Thoạt nhìn, dáng vẻ trông chẳng hề bắt mắt, nhưng trước khi thử trang phục, lại sống động tựa như xuất hiện trên báo ảnh dân quốc, mang theo cảm giác đặc biệt của niên đại.
“Cô đến muộn năm phút đồng hồ.” Đây là câu đầu tiên mà đạo diễn Thái Nhung thốt ra.
Toàn Phức Lâm còn đang tươi cười chào hỏi với những người khác chợt sững sờ, sau đó nhịn không được nói: “Là vì trên đường kẹt ——”
“Những người khác qua đây chẳng lẽ không kẹt xe sao? Chỉ đặc biệt mình cô à?” Thái Nhung điềm tĩnh nói.
Trong phòng họp im ắng.
“Tôi không thích dùng diễn viên đến muộn. Nếu xảy ra lần nữa, nữ B lên diễn.” Thái Nhung bỏ thêm một câu. Trước đó việc tuyển chọn nữ chính đến lúc cuối cùng đã định ra hai người, A là Toàn Phức Lâm, B là một cô gái khác. Cuối cùng giáo sư Cổ chọn A.
Toàn Phức Lâm không dám tin Thái Nhung lại độc đoán như vậy, lại phát cáu với cô ta trước mặt mọi người, nguyên nhân chỉ là đến muộn năm phút. Cô ta ngoan cố, “Tôi là do giáo sư Cổ chọn ——”
“Ông ấy chỉ đưa ra ý kiến về việc tuyển chọn vai diễn, người dàn dựng vở kịch chính là tôi.” Giọng điệu Thái Nhung dửng dưng, “Muốn khóc thì ra ngoài, nơi này sắp họp.”
Chị Tôn, nhà thiết kế trang phục, lặng lẽ nhét túi khăn giấy vào trong tay Toàn Phức Lâm. Cô ta cúi đầu, không lên tiếng.
“Nói thẳng đề tài chính. Dựa theo kế hoạch ban đầu, ‘Thương Long’ sẽ trình diễn vào dịp Tết âm lịch. Thế nên thời gian tập luyện không còn nhiều lắm, trước đó đã lãng phí quá nhiều thời gian.” Thái Nhung không hề hỏi chức vụ của nhân viên ở đây là gì, cũng có lẽ ông ta biết cả rồi, “Tổ đạo cụ phải bắt kịp với thời gian đã lên kế hoạch. Tất cả chi tiết của đạo cụ phải dựa theo yêu cầu của kịch bản, không được phép tùy ý thay đổi. Cho nên, những vật dụng gia đình hồi trước mô phỏng theo nước ngoài làm ra, hủy bỏ tất cả.”
Bốn chữ cuối cùng vừa thốt ra, nhân viên đạo cụ sắc mặt trắng bệch.
“Tiến độ của vũ đạo thế nào rồi?”
“Còn vài vật liệu của phông màn còn chưa mua được, tôi đã bảo nhân viên ra ngoài mua, chắc là ngày mai trở về.” Biên đạo múa lập tức đáp.
“Chắc là?”
Thấy lông mày Thái Nhung càng ngày càng nhíu chặt, chị Tôn vội vàng nói giúp biên đạo múa: “Tiểu Tiền rất đáng tin cậy. Tổ bọn họ dựng cảnh vừa nhanh vừa đẹp.”
“Không phải cô nói đẹp là đẹp, còn phải xem khán giả phản hồi.” Thái Nhung đáp lại một câu.
Thế là chị Tôn im bặt.
Tư Nam vẫn luôn im lặng, anh ta hiếm khi có lúc im lặng như vậy, cũng thường xuyên hí hoáy trên tờ giấy, như là đang ghi chép. Cho đến khi anh ta đột nhiên đẩy một cuốn sổ đến trước mặt Đinh Huyên.
“…” Đinh Huyên im lặng nhìn chằm chằm trang giấy trên cuốn sổ này —— trên đó anh ta vẽ hình chibi của mình, bên cạnh kèm dòng chữ: “Nói nhiều như vậy, chủ và thợ không nghe câu nào. (xin lật trang tiếp theo)”
Đinh Huyên giương mắt nhìn Tư Nam đang nằm bò trên bàn, anh ta cách Vương Lực mà nhướn mày về phía cô, cô nghĩ nghĩ, rồi lật sang trang tiếp theo, tờ này không có hình vẽ, chỉ có chữ ——
“Thời tiết đẹp như vậy, cô lại đẹp như vậy,”
Đinh Huyên lật một trang nữa ——
“Có rảnh hai ta nói chuyện yêu đương nhé?”
Đinh Huyên lấy đóng cuốn sổ lại.
Tư Nam rất không hài lòng, bảo Vương Lực truyền lời cho mình: “Anh ta nói cô còn chưa xem hết.”
“Không cần xem.” Đinh Huyên trông bận rộn, “nghiêm túc” ghi chép trên cuốn sổ của mình.
Một tiếng sau, cuộc họp chấm dứt.
Thái Nhung có việc muốn dặn riêng chú Kim, thế nên hai người đi trước. Sau khi cửa phòng họp đóng lại, những người khác đột nhiên xôn xao.
Mấy người phụ nữ đều xúm lại bên cạnh Toàn Phức Lâm an ủi cô ta. Mặc dù Toàn Phức Lâm có phần mất kiên nhẫn, nhưng thật ra đối với công việc cô ta vẫn rất nghiêm túc.
Tư Nam đi sang bên cạnh Đinh Huyên.
Đinh Huyên liếc anh ta một cái, giơ cuốn sổ lên: “Sổ ký tên của anh.”
“Tặng cô đó.” Tư Nam thừa dịp cô không để ý, nhét cuốn sổ vào trong ba lô của cô nằm trên cái ghế ở đằng sau.
“Đi thôi đi thôi. Mau đến phòng tập luyện.” Tiểu Lâm ở bên cạnh hối thúc.
“Cô có đi cùng tôi không?” Tư Nam hỏi.
“Không.” Đinh Huyên lắc đầu.
“Về trường à?”
“Đi bệnh viện.” Đinh Huyên cầm ba lô, “Tôi đã xin phép nghỉ với chú Kim.” Có một số việc, cô muốn đích thân xác nhận, bằng không cứ luôn băn khoăn.
“Cho dù cô đi thăm, chủ nhiệm Cầu cũng không lập tức tỉnh lại.” Tư Nam tưởng rằng cô muốn đi thăm chủ nhiệm Cầu.
“Anh đi diễn kịch đi. Tôi đi đây, tạm biệt.” Đinh Huyên đẩy cửa ra, nghĩ ngợi, rồi ngoảnh đầu nói, “Tôi không phải đi thăm chủ nhiệm Cầu, tôi đi tìm bạn trai tôi.”
Tư Nam không nói gì, bàn tay đút trong quần bò, chỉ là hơi híp mắt lại.
Tới bệnh viện, Đinh Huyên vào thẳng thang máy đến văn phòng viện trưởng. Thang máy chạy tới lầu năm, cửa mở ra. Bên ngoài là Cửu Vĩ mặc áo blouse trắng đứng đó trông rất buồn chán.
“Cửu Vĩ? Đã lâu không gặp rồi.” Đinh Huyên ló đầu nhìn ra ngoài, “Sao anh lại ở khoa nhi?”
Cửu Vĩ lười nhác tiến vào, chẳng thèm nâng mí mắt: “Ở đây có con nít.”
“Cho nên?” Đinh Huyên tò mò nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Con nít chơi vui lắm. Cô chưa từng chơi sao?”
“…Sở thích của chúng ta không hề giống nhau.”
Cửu Vĩ thở dài một hơi, giống như đang cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, đột nhiên anh ta ngửi ngửi, quay đầu lại trong phút chốc ánh mắt đầy sức sống: “Giữa cô và Đoàn Luật Minh có mờ ám gì hả?”
“Ơ?” Đinh Huyên đầu tiên ngẩn ra, sau đó nói, “Không có gì.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Cửu Vĩ đột nhiên nghiêm túc gật đầu, lại ngửi khụt khịt nữa, “Trên cổ cô là cái gì vậy?”
“Anh biết cái gì?”
“Cô rất thích anh ta.” Đây là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, anh ta lại hỏi, “Trên cổ cô đeo gì đó?” Cửu Vĩ mau chóng nhảy vọt qua chuyện “Thích”, hiển nhiên vật trên cổ cô càng đáng để anh ta chú ý hơn chuyện này.
“Là của Đoàn Luật Minh cho tôi.” Đinh Huyên cố gắng xem nhẹ sự gượng gạo dưới đáy lòng, lấy ra mặt dây chuyền.
Cửu Vĩ nhìn chằm chằm mặt dây màu xanh thẫm kia, ánh mắt sắc bén tựa như có thể đem thứ này nhìn thấu đáy lòng người. Sau một lúc lâu, anh ta nói: “Cô đến tìm Đoàn Luật Minh phải không? Hiện tại anh ta không ở văn phòng, đang ở khoa tim.”
Thang máy dừng lại, Cửu Vĩ đi ra ngoài trước, không hề quay đầu: “Tôi đưa cô đi qua.”
Thật ra anh ta cũng không cần dẫn đường, giây tiếp theo Đoàn Luật Minh đi ra từ một phòng bệnh đằng trước.
“Đinh Huyên qua đây tìm anh.” Cửu Vĩ giành nói trước.
“Anh nghe ngóng được gì chưa?” Tâm tình Đinh Huyên rất phức tạp.
Đoàn Luật Minh hất cằm về phía phòng bệnh mình vừa đi ra: “Chiếc giường chính giữa.”
Trong nháy mắt Đinh Huyên hiểu được. Vậy mà trùng hợp đến thế? Lại là ở nơi này. Có điều… Đinh Huyên quả thật cũng nghe nói bệnh viện này của Đoàn Luật Minh nổi tiếng về khoa tim, mà trong những luận văn điều trị được công bố của chính Đoàn Luật Minh, cũng nhiều nhất là về bệnh tim. Mà hiện tại xem tình hình này, nếu chủ nhiệm Cầu bỏ trị liệu, thế thì trái tim của ông ta đúng lúc thuộc về người bệnh tại chiếc giường chính giữa của gian phòng bệnh này?
Cô đứng ở cửa, nhìn vào trong. Tôn Văn đang ở bên trong nói cười với người nhà còn có bệnh nhân, trông thấy cô liền vẫy tay với cô: “Đinh Huyên.”
Mượn cơ hội này, Đinh Huyên gặp dịp đi vào: “Cậu cũng ở đây à.”
Phòng bệnh này dành cho ba người. Có điều hiện giờ chỉ có hai người. Sát cửa sổ chính là một cậu bé mập mạp tựa như ngọn núi, ngồi ở trên giường, để mẹ cậu lau mặt cho cậu. Trên tủ đầu giường đặt một quyển sách toán học năm nhất cao trung.
Mà tại giường chính giữa, có hai người mặc đồ bệnh nhân đang dùng giọng địa phương trò chuyện. Chàng trai trông hơn hai mươi, rất gầy, nhưng rất có tinh thần, ngũ quan đặc biệt hiền hòa, nhìn là biết tính tình rất tốt. Cô gái còn lại chừng mười sáu mười bảy, mặc dù đang cười, nhưng sắc mặt rất tái nhợt, bờ môi xanh tím, hơn nữa trên gương mặt còn có vài vết bớt bằng cỡ móng tay. Bộ dạng của cô gái thật ra rất trắng trong thuần khiết, chỉ là sự tồn tại của vết bớt khiến người ta dễ dàng bỏ qua vẻ ngoài vốn có của cô gái.
Thế nên, rốt cuộc là ai nằm ở đây?
Đinh Huyên do dự vài giây. Bên cạnh có người đàn bà nói một tràng tiếng phổ thông không thông thạo cho lắm, bà ta đưa một quả táo cho cô: “Cháu gái, ăn táo này.”
“Không cần không cần ạ.” Đinh Huyên xua tay liên tục, ngượng ngùng.
“Chị cầm đi, quả táo này trồng ở nhà tôi, có một vườn trái cây to lắm.” Chàng trai ngồi trên giường cười nói, âm thanh nói chuyện cũng rất êm dịu.
“Cám ơn.” Đinh Huyên không từ chối nữa. Thế thì xem ra, người đàn bà này và chàng trai là hai mẹ con. Thế cô gái này thì sao?
“Chị là bác sĩ thực tập mới tới à?” Chàng trai hỏi, “Trước đây chưa từng thấy chị.”
“Cô ấy là bạn học cùng trường với chị, không phải ở viện y học.” Tôn Văn giới thiệu, “Đinh Huyên cậu tới tìm thầy Đoàn phải không?”
“Bác sĩ Đoàn vừa mới đi ra ngoài.” Cô gái chỉ về phía cửa, định xuống giường, “Em dẫn chị đi tìm anh ấy.”
“Chị biết anh ấy ở bên ngoài.” Đinh Huyên vội vàng nói, “Em tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
“Không nghỉ ngơi nữa không nghỉ ngơi nữa.” Hai chân cô gái đã đặt xuống đất mang dép vào, “Em phải về phòng bên cạnh, chị y tá sắp tới kiểm tra nhiệt độ cơ thể —— Phương Cách, lát nữa em sang chơi với anh.”
“Cầm lấy di động của em này, của anh hết pin rồi.” Chàng trai ngồi trên giường nói.
Trong lòng Đinh Huyên trầm xuống.
Chính là cậu ta.
……
Ngoài cửa, Cửu Vĩ nhìn bóng lưng của Đinh Huyên trong phòng bệnh.
“Anh vậy mà đưa vảy cho cô ta?” Anh ta nhìn Đoàn Luật Minh, dùng vẻ mặt hết sức khó tin, “Chuyện này cũng không phải là điềm báo tốt gì.”
Giao long, chỉ cách rồng một bước bay lên trời, nhưng lại rơi vào yêu đạo. Cửu Vĩ mặc kệ Đinh Huyên sắp đặt anh ta thế nào ở trong kịch bản của cô, anh ta chỉ biết những gì nằm trong phạm vi hiểu biết của mình, giao long là sự tồn tại hùng mạnh nhất, mà vảy của giao long quả thật có thể nói thành “bùa hộ mệnh” từ miệng Đinh Huyên.
Hầu kết của Đoàn Luật Minh lăn lên xuống một chút, anh không nói gì, sắc mặt điềm tĩnh, ghim cây bút trên hồ sơ bệnh án.
“Nếu tôi là anh, ngay từ đầu tôi sẽ giết cô ta.” Cửu Vĩ không có biểu cảm, “Để trừ hậu hoạn. Đương nhiên, nếu anh không ra tay được, tôi có thể làm thay cho anh.” Đây là lựa chọn của anh ta, bởi vì anh ta là yêu, không phải người.
“Không cần.” Đoàn Luật Minh từ chối thẳng, xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.