Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 36: Mời khách




Cánh cửa lớn cổ xưa, cạnh cửa dán câu đối mới, âm thầm dính chặt. Một góc của dòng chữ to trên tường “Đả đảo chủ nghĩa đế quốc” bị vểnh lên lặng lẽ run rẩy. Đèn đường bị hỏng, còn chưa kịp tu sửa, cái bóng của chụp đèn chiếu thẳng xuống mặt đất. Trong màu sắc phông nền, con đường dài dẳng chỉ có hai chiếc đèn lồng đỏ trong bóng đêm yên tĩnh điểm tuyết trắng rét lạnh.
“Tuyết rơi rồi, em trở về đi.”
Tư Nam mặc một bộ quân trang, đứng dưới ánh đèn.
Cô gái trước mắt có khuôn mặt trẻ trung nhu mì xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc là người phụ nữ có chồng, sườn xám đường viền xanh khoác áo ngoài cộc tay, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng ngọc bích.
“Em đã chờ anh.” Cô ta xoay người đi một bước hướng về cửa nhà, im lặng, ngoảnh đầu lần nữa nói.
“Anh biết.” Cô gái đi vào cửa, một mảnh tối đen, cánh cửa lớn dần dần khép lại.
Một mình anh ta đứng ở trong tuyết thật lâu.
Đinh Huyên đứng ở bên trái hậu trường sân khấu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Tư Nam. Đôi mắt kia tựa như nhìn thấy bóng tối vô tận, dường như không có ánh sáng, cho đến một khi một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, anh ta mới đột nhiên trầm ngâm, cầm mũ, xoay người rời khỏi.
Đây là lần đầu tiên hóa trang diễn tập. Tuy Đinh Huyên đã biết diễn xuất của Tư Nam, nhưng cũng phải xúc động khi nhìn anh ta mặc trang phục diễn. Tài năng diễn xuất của Tư Nam thiên phú nổi bật, ít nhất Đinh Huyên chưa từng thấy diễn viên nào nhập vai nhanh hơn anh ta. Một cái ngoảnh đầu một nét mặt nhăn nhó, là sĩ quan trong vở kịch, mà không phải Tư Nam trong cuộc sống hiện thực.
Sân khấu tối sầm, tổ đạo cụ lập tức lên sân khấu, phải thay đạo cụ trong vòng mười giây. Việc thay đạo cụ cũng chia theo tình huống, nếu là trong lúc diễn, diễn viên diễn ở phía trước, nhân viên đạo cụ có thể thoải mái thay đổi đằng sau tấm phông. Giống như bây giờ chỉ tắt đi ánh đèn, thế thì thời gian của tổ đạo cụ cũng chỉ có mười giây. Nhân viên đạo cụ cần phải nhớ kỹ tất cả vị trí của đạo cụ trước đó.
Nhưng bởi vì không có ánh đèn, tuy rằng đã tập luyện nhiều lần, nhưng có khi cũng không tránh khỏi việc va chạm ——
“A ——” một giọng nữ sắc bén cùng với tiếng vật nặng rớt xuống. Nhân viên xung quanh khựng lại, trong chớp mắt bước chân loạn xạ.
“Mau bật đèn! Bật đèn!” Chú Kim vừa hô vào bộ đàm vừa chạy lên sân khấu. Thái Nhung thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mấy ngọn đèn lớn trên trần từ từ sáng lên, trong phút chốc ánh sáng chiếu vào đột ngột khiến người ta không thể mở mắt ra. Mà tình hình trên sân khấu cũng rốt cuộc rõ ràng. Không biết bởi vì ai đụng vào, cánh cửa lớn nặng nề ngã xuống.
“Tránh ra tránh ra!” Tiểu Lâm xông lên, cùng vài nhân viên nam nâng cánh cửa lên. Dưới tấm gỗ nặng trĩu, Tư Nam che chở cả người Toàn Phức Lâm định đứng lên. Nhưng có lẽ bị thương ở thắt lưng, cuối cùng anh ta nhíu mày đặt mông ngồi trên mặt đất. Toàn Phức Lâm thì hoàn toàn không bị thương, chỉ là cái trán bị đụng trúng hơi đỏ. Lúc này Thái Nhung mới từ tốn đi tới.
“Trẹo thắt lưng rồi?” Tiểu Lâm vội vàng hỏi.
“Chắc là vậy.” Tư Nam trả lời rồi xì một tiếng, trên trán loáng thoáng toát ra mồ hôi.
“Có hộp sơ cứu không? Anh ấy chảy máu rồi.” Đinh Huyên nhìn thấy trên cánh tay trái của anh ta bộ quân trang màu xám đậm đã lộ ra màu sắc khác thường.
“Tôi đi lấy.” Tiểu Lâm lập tức quay đầu chạy đi.
“Tổ đạo cụ họp. Lão Kim anh theo dõi bên này.” Thái Nhung nhìn Tư Nam, có lẽ cảm thấy anh ta không có vấn gì nghiêm trọng, quay đầu gọi tổ đạo cụ đi họp.
Đinh Huyên vội nhìn bóng lưng của Thái Nhung, dường như có chút đăm chiêu.
“Tư Nam cậu mau cởi đồ ra.” Chú Kim giúp nâng cánh cửa lên, quay đầu lại căn dặn Đinh Huyên, “Đinh Huyên cháu giúp cậu ấy đi.”
Đinh Huyên vội vàng buông bảng kế hoạch trong tay, quỳ gối bên cạnh cởi khuy áo cho Tư Nam.
“Anh chịu đau một chút.” Đinh Huyên nói, không nhìn thấy biểu tình của Tư Nam, chuyên tâm cởi khuy áo, bộ trang phục này may rất vừa người, khuy áo lại quá nhỏ.
“Không sao.” Tư Nam cười với cô, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
“Cám ơn anh Tư Nam.” Toàn Phức Lâm đứng bên cạnh, lúng túng không biết nên làm gì.
“Đừng khách sáo.”
Toàn Phức Lâm dụi mắt, đột nhiên chạy ra bên ngoài: “Tôi đến phòng nghỉ của anh lấy quần áo qua đây.”
Đinh Huyên rốt cuộc giúp anh ta cởi áo khoác ra, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, lúc này mới nhìn thấy vết thương dần dần không chảy máu nữa: “Chắc là bị phần chạm trổ trên cửa rạch trúng, có thể phải tiêm phòng uốn ván.”
Tư Nam dùng tay kia chống đất định đứng dậy. Một nhân viên nam dìu anh ta.
“Shit, thắt lưng đau quá.” Anh ta cắn chặt răng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, “Không nghiêm trọng tới vậy chứ? Uốn ván.”
Tiểu Lâm vội vàng cầm hộp sơ cứu chạy tới, đúng lúc nghe nói vậy: “Đợi lát nữa tới bệnh viện tiêm phòng uốn ván —— bệnh này xử lý không tốt là chết người đó.” Nói xong, cậu ta xé ra miếng băng dán vết thương lớn. Đinh Huyên ở bên cạnh giúp đỡ.
Tư Nam thấy cô cầm kéo cắt băng gạc, nửa nói đùa: “Đúng lúc đi hiến tạng rồi. May nhỉ, vừa mới ký thỏa thuận xong.”
“Cái miệng quạ đen của anh, phi phi phi.” Tiểu Lâm “phi” liên tục mấy tiếng.
“Anh có ý gì?” Đinh Huyên chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng Tư Nam trông điềm nhiên như không, “Hiến tạng?”
“Đúng vậy,” người đáp là Tiểu Lâm, “Tư Nam đã ký thỏa thuận hiến tạng.”
“Chuyện khi nào thế?” Đinh Huyên lập tức hỏi.
“Một hai tháng trước.” Tư Nam vuốt kỹ phần rìa của miếng băng dán, “Nói mới nhớ, tôi và chủ nhiệm Cầu cùng nhau ký thỏa thuận.” Anh ta nhớ ra gì đó, đầy hứng thú hỏi Đinh Huyên, “Cô nên biết chuyện này mới đúng, trang web chính thức của trường không có tin này sao? Bởi vì giáo sư Cổ từng nhận hiến tặng, cho nên mới kêu gọi những người có chí hướng cùng nhau ‘hiến tặng tình thương’ cá nhân cho ngành y học.”
“Do giáo sư Cổ đề nghị?” Đinh Huyên càng cảm thấy vượt khỏi sự dự đoán của mình, “Anh xác định là cùng ký thỏa thuận với chủ nhiệm Cầu?”
“Tôi lừa cô chuyện này làm gì.” Tư Nam kéo tay áo xuống, quay đầu hỏi Tiểu Lâm, “Có thuốc xịt giảm đau không?”
“Đợi tôi đi mua.”
“Hay là buổi tối rồi đi. Đã nói hôm nay mời mọi người ăn cơm.” Tư Nam nói.
Tiểu Lâm vốn định khuyên can, nhưng vẫn không nói gì.
Buổi tối, tại một nhà hàng Quảng Đông ở trung tâm thành phố.
Tư Nam ở trong toilet xịt thuốc dán băng cả buổi trời, rồi mới từ từ trở về phòng ăn chắp tay sau mông giống như cán bộ về hưu. Vừa tiến vào đã trông thấy nhân viên âm thanh lão Dương đang lần lượt kính rượu từng người. Hôm nay đến ăn uống gần như đều là thanh niên trẻ tuổi, Thái Nhung đương nhiên sẽ không tham gia, mà chú Kim có việc phải về nhà, thế nên lão Dương đầu bốn mươi là người già dặn nhất.
Lão Dương vừa lúc cầm ly rượu đi một vòng trở lại chỗ ngồi của mình quay sang Đinh Huyên ở bên cạnh.
“Làm một ly này, Đinh Huyên. Không uống chính là coi thường ông anh này.” Lão Dương cầm ly rượu nhét vào tay Đinh Huyên, “Dùng tấm lòng nói, ông anh cô không chiếu cố cô về công việc sao?”
Đinh Huyên cầm ly rượu, nụ cười trên mặt đã rất khó coi. Từ sau lần trước dùng cơm uống rượu với đạo diễn Khưu Bình, cô chưa từng chạm vào ly rượu nào nữa, càng khỏi nói đến “uống một hơi”. Có lẽ từ khi ấy mang ám ảnh tâm lý, cô nhìn khuôn mặt từ từ say ngà ngà của lão Dương, thấy giống như Khưu Bình hồi đó.
“Được, cô thật sự coi thường tôi sao?” Lão Dương hù dọa, tỏ ra khí thế Đinh Huyên không uống thì sẽ không bỏ qua.
Tư Nam đi vòng qua, trực tiếp cầm lấy ly rượu trong tay Đinh Huyên, ngửa cổ uống cạn, rồi đặt mạnh cái ly trên bàn: “Giờ thì nể mặt rồi.” Anh ta không hề quay đầu mà đi tới chỗ của mình ngồi xuống, chẳng liếc nhìn lão Dương một cái.
Bầu không khí nhất thời hơi gượng gạo. Những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời đều không nói chuyện.
“Đinh Huyên cô qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Tư Nam lấy chân đá cái ghế của Tiểu Lâm ngồi bên cạnh, “Cậu và Đinh Huyên đổi chỗ đi.”
Nhận căn dặn của ông chủ, Tiểu Lâm chỉ có thể đứng lên: “Đinh Huyên chúng ta đổi chỗ đi.” Cậu ta lại quay đầu nhắc nhở Tư Nam, “Anh đứng đắn chút đi, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy tiêu đề scandal của anh đâu.”
“Ăn củ cải mặn bớt quan tâm đi.” Tư Nam bĩu môi, hình như rất coi nhẹ.
Đinh Huyên vừa lúc mượn cơ hội tránh né lão Dương, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm ba lô và khăn quàng cổ ngồi xuống vị trí của Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm hét to mọi người tiếp tục ăn uống tiệc tùng, nhất thời không khí lại náo nhiệt lên. Chỉ là trước đó mọi người dám lấy Tư Nam ra nói đùa, bây giờ không ai nói đến anh ta.
“Cám ơn anh, Tư Nam.” Đinh Huyên nói.
“Chỉ một câu cám ơn đơn giản vậy thôi?” Tư Nam nhướn mày, nhất thời linh hoạt trở lại, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, “Cô không muốn dùng cách khác bày tỏ sao?”
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Đinh Huyên gắp một cái bánh sủi cảo nhân tôm, nhìn anh ta, “Nói đứng đắn, không được đùa giỡn. Anh cũng không phải loại người tình yêu dào dạt như vậy.”
“Không phải ư?” Tư Nam sờ cằm, kinh ngạc nói, “Cô còn cảm thấy tôi rất đứng đắn à?”
“Hôm trước có một fan chạy tới tìm anh, là cô gái rất xinh đẹp giống như con lai kia, mùa đông lại mặc váy trễ ngực, tôi thấy lúc chụp ảnh chung anh nóng lòng muốn chạy đi xa mấy trượng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy khi thần tượng chụp ảnh chung với fan đã nói rằng, ‘em gái à em kéo dây kéo áo khoác lên đi’. Người ta mặc như vậy là để cho anh xem mà.”
Tư Nam sửng sốt, không phát hiện Đinh Huyên vậy mà quan sát tỉ mỉ đến vậy, anh ta mau chóng cười nói: “Bởi vì cô ở đó thôi, tôi nhất định phải biểu hiện tốt rồi ——”
“Tư Nam, anh biết không?” Đinh Huyên đặt đũa xuống, “Khi anh thích một người, ánh mắt anh nhìn cô ấy rất khác biệt, tựa như trong mắt có vì sao, thấm thoát uốn cong tựa như ánh trăng.” Tuy rằng Tư Nam từng hỏi cô “Có rảnh hai ta nói chuyện yêu đương”, nhưng Đinh Huyên nhìn thấy được, tâm tình hiện ra từ trong mắt anh ta không hề giống như lời nói của anh ta.
“Lời thoại này của cô rất thích hợp với phim thần tượng.” Sau một lúc lâu, Tư Nam vừa cười vừa híp mắt nói.
“Tôi biết hình dung như vậy có vẻ khác người, nhưng mà anh đang trốn tránh.” Đinh Huyên nói, cô có thể cảm giác được mình hẳn là chạm đến thứ gì đó trong lòng anh ta.
Di động đột nhiên rung lên.
Đinh Huyên lấy khăn giấy chùi miệng, nhìn thấy là Đoàn Luật Minh gọi đến: “A lô?”
“Phương Cách…” Có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của Đoàn Luật Minh, âm thanh phiền muộn ngưng đọng, như là mới từ phòng cấp cứu đi ra, còn mang khẩu trang nói chuyện, “Tôi xin lỗi, tôi không thể bảo vệ cho cậu ta.” Bên kia loáng thoáng tiếng khóc của người đàn bà, như là mẹ của Phương Cách.
Cái thìa trong bàn tay còn lại của Đinh Huyên rớt vào trong bát.
“Sao thế Đinh Huyên?” Tư Nam thấy sắc mặt của cô là lạ, lấy khăn giấy đưa cho cô.
Đinh Huyên hé miệng, nhưng lại chẳng nói được câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.