2.
Ta rất vui mừng, nghĩ rằng chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn, chỉ cần đôi bên gặp mặt nói rõ ràng là ta có thể trở về quê.
Nhưng Long tam lang lại tỏ vẻ khó xử, nói theo quy củ, chàng phải về nhà xin phép cha mẹ trước, sau đó tìm trưởng tộc làm chứng, hai nhà viết văn thư ký kết làm chứng, rồi mỗi bên trả lại tín vật.
Toàn bộ quy trình này, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Ta chỉ biết rằng kinh thành quý nhân quy củ nhiều, đâu ngờ rằng việc từ hôn lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Long tam lang chỉ vào chiếc khóa đồng lớn của phòng giam, có chút áy náy nói:
"Ninh tiểu thư, không phải ta không muốn giúp, thực sự là bị giam cầm, lòng có thừa mà sức không đủ."
"Chuyện này hệ trọng, phải trực tiếp bẩm báo để cha mẹ quyết định. Nếu tiểu thư có thể giúp ta gửi một phong mật thư, ta đảm bảo chuyện này xong xuôi, lập tức về nhà bàn việc từ hôn."
Ta ngước nhìn trời, vẫn còn sớm.
Bây giờ đưa chàng về xin phép cha mẹ, trước hết bàn xong việc từ hôn, rồi đưa chàng trở lại nhà giam, cũng không muộn.
Đưa ra quyết định, ta cẩn thận quan sát một vòng thiên lao, phát hiện lối thoát chỉ có cánh cửa sắt lớn kia.
Ánh mắt của Long tam lang dõi theo ta, chàng hơi bối rối khi thấy ta giơ nắm đ.ấ.m lên.
Trước tiên ta đ.ấ.m vỡ khóa đồng lớn, rồi lại đ.ấ.m đổ cánh cửa sắt lớn.
Tiếng đổ sập vang dội khiến Long tam lang kinh ngạc đến há hốc miệng.
Chàng vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra lời đã bị ta nhấc lên vai, phóng qua cửa sổ, trèo lên tường cao, biến mất vào màn đêm dày đặc.
Gió đêm rít lên, ta nhảy vài cái đã bỏ xa đám binh lính truy đuổi.
Long tam lang khẽ rên, giọng nói yếu ớt vang lên sau tai ta: "Tiểu thư trông mảnh mai yếu ớt, không ngờ lại có mạnh mẽ oai hùng như vậy."
"Chỉ là ta cần nhắc nhở tiểu thư, vừa rồi nàng cướp ngục quan triều đình, phạm phải tội tày trời!"
Ta trấn an chàng: "Không sao, lát nữa ta sẽ đưa chàng trở lại."
Chỉ cần cha mẹ chàng đồng ý từ hôn, ta lập tức đưa chàng về nhà giam, đảm bảo toàn vẹn, như vậy không tính là phạm tội.
Nghe xong kế hoạch chu đáo của ta, Long tam lang trố mắt ngạc nhiên, trong mắt đầy vẻ kinh hãi và mơ hồ.
Người này thật kỳ lạ, ta làm vậy chỉ là để tiết kiệm thời gian.
Tiểu nhị ở trà lâu nói, những vụ án lớn ở kinh thành, kéo dài một hai tháng, thậm chí hai ba năm đã là chuyện thường gặp, chẳng lẽ muốn ta lãng phí thời gian ở đây sao?
Long tam lang há miệng, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Ánh trăng như nước, gương mặt chàng tựa ngọc sứ, đôi mắt đào hoa cố gắng nở một nụ cười:
"Tiểu thư, không giấu gì nàng, ta tạm thời không thể về Long gia."
Chàng nói lần này vào ngục là do bị người khác gài bẫy, kẻ chủ mưu phía sau không chỉ có đối thủ trong triều, mà còn có người trong nhà.
Hiện tại tự ý vượt ngục đã là tội thêm một bậc, nếu liều lĩnh quay về, chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê, cho kẻ xấu cơ hội.
Ta hiểu rồi, nghĩa là bây giờ không thể về nhà giam, cũng không thể về Long gia.
Vậy đi đâu được?
Long tam lang nhìn về phía đông nơi mặt trời đang lên, trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi:
"Tiểu thư ở kinh thành có chỗ nào dừng chân không?"
Ta đề phòng, nhìn chằm chằm chàng, chẳng lẽ chàng muốn ta cưu mang chàng?
Bốn mắt giao nhau, Long tam lang cười trước, chàng nói chàng cần một chỗ trú tạm, để người của chàng đến tìm, tiện điều tra kẻ đang nấp trong bóng tối hại chàng.
Để cảm tạ, chàng có thể tặng ta chút tài sản.
"Bao nhiêu?" Ta trợn tròn mắt.
Chàng giơ ba ngón tay lên, thong thả nói: "Ba ngàn lượng."
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!
3.
Ta có chút mơ màng, thầm tính toán trong đầu.
Lò rèn của nghĩa phụ, miệt mài một tháng tổng cộng cũng chỉ khoảng năm lượng bạc.
Ba ngàn lượng, phải làm bao nhiêu năm đây? Trong đầu ta rối tinh rối mù, tính tới tính lui, vẫn không tính ra được.
Ta rất phấn khích, đưa tay ra: "Tiền đâu?"
Long tam lang nhìn ta, nụ cười hơi cứng lại: "Hay là… trước mắt cứ nợ đã?"
Thấy sắc mặt ta không vui, chàng vội chữa lại: "Đợi người của ta đến, sẽ đưa ba ngàn lượng bạc đến tận tay tiểu thư."
Ta không chịu, làm ăn buôn bán, đâu có chuyện không nhận tiền trước rồi mới làm việc.
Ta bảo chàng đưa ngọc bội trên lưng cho ta, ít nhất cũng đem đi cầm đồ đổi chút tiền, làm tiền đặt cọc.
Long tam lang cũng không chịu, nói rằng mỗi thứ trên người chàng đều có lai lịch, vừa xuất hiện ở tiệm cầm đồ, kẻ thù lập tức sẽ tìm đến.
Ta cạn lời. Đến nước này, chỉ đành tạm tin chàng một lần.
Vắt óc suy nghĩ một hồi, ta quyết định trước hết sẽ đưa chàng về căn nhà ta mới thuê.
Long tam lang không phản đối, chỉ là việc để ta cõng chàng chạy, chàng vẫn chưa cách nào làm quen được.
Ta chỉ vào đám truy binh ở xa.
Long tam lang dừng lại nhìn, nghe theo, tự mình trèo lên vai ta.
Tối nay vận khí không tốt, sau có truy binh, trước có sát thủ không biết từ đâu xuất hiện, chiêu nào chiêu nấy đều là đòn chí mạng.
Ta phá vòng vây, lấy móc sắt trong người ra, vung tay ném, móc sắt bám chặt vào tường.
Long tam lang ngẩn người: "Khoan đã."
Chân điểm nhẹ, ta ôm chàng trèo qua tường, quay đầu hỏi chàng: "Sao?"
Long tam lang thở dài khẽ khàng: "Muộn rồi."
Ngay khoảnh khắc đó, chúng ta cùng rơi xuống sông.
Bơi một lát, ta mới phát hiện người trên lưng đã im lặng.
Gỡ chàng xuống xem, thấy đôi mắt Long tam lang nhắm chặt, mặt mày trắng bệch, đã bất tỉnh nhân sự.