Ta dở khóc dở cười, vội vàng từ chối:
"Thánh thượng, con vốn không muốn lấy phu quân, chỉ muốn từ hôn rồi trở về quê, kế thừa tiệm rèn của nghĩa phụ, mua một căn nhà nhỏ, sống cuộc đời hòa thuận hạnh phúc."
Lời vừa dứt, từ ngoài điện vang lên tiếng thông báo, Long Tam Lang đã tới.
Đã lâu không gặp, chàng vận triều phục màu đỏ thẫm, vẫn giữ vẻ thanh khiết và cao quý như xưa, chỉ là gầy đi nhiều.
Thất công chúa đôi má ửng hồng, khẽ gọi một tiếng: "Long ca ca."
Trong lòng ta liền hiểu rõ, Dung Thiệu trước đây nói Thánh thượng có ý chỉ hôn cho Long Tam Lang, chắc hẳn chính là Thất công chúa này.
Mắt ta bỗng chua xót, ta mím chặt môi, thậm chí không liếc nhìn chàng lấy một lần.
Long Tam Lang hành lễ xong vẫn không đứng lên, tiếp tục quỳ dưới đất, giọng nói trong trẻo vang khắp điện:
"Thần thầm mến Tiểu Diệu, ngưỡng mộ đã lâu, muốn cưới nàng làm vợ, thần cả gan cầu xin Thánh thượng ân chuẩn."
Cả điện như c.h.ế.t lặng.
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta ôm lấy ngực, cố gắng nói:
"Hắn muốn cưới là việc của hắn, ta không muốn gả."
Nói xong ta bổ sung thêm: "Thánh thượng, hắn chính là kẻ lòng lang dạ sói."
Thánh thượng phản ứng lại, ngẫm nghĩ nhìn Thất công chúa.
Thất công chúa sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ.
Long Tam Lang như bị sét đánh, kéo kéo tay áo ta.
Ta hừ một tiếng, không thèm để ý đến chàng.
Kinh thành này, ta vốn không muốn ở lại.
Tòa nhà Thánh thượng ban thưởng ta không cần, nhưng châu báu tiền tài ta nhận hết.
Long Tam Lang lừa dối ta, nhưng cũng giúp đỡ ta, xem như hòa nhau.
Ta chỉ muốn trở về, sống cuộc đời bình yên của mình.
Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!
13.
Ngày hôm sau, ta thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.
Chu Nhị Lang nhà bên cạnh chặn ta ở cửa, trong tay cầm một gói đồ.
Vừa thấy ta, mặt chàng đã đỏ bừng, nói là đến trả tiền.
Nhưng trả tiền xong cũng không đi, ấp úng mãi mới thốt ra một câu:
"Ninh tiểu thư có nguyện ý gả cho ta không?"
Ta tròn xoe mắt nhìn hắn.
Còn chưa kịp đáp lời, sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Ngươi biết rèn sắt, săn b.ắ.n hay canh tác?"
Chu Nhị Lang ngơ ngác lắc đầu.
Long Tam Lang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ninh tiểu thư không thích những người văn nhược như ngươi."
Câu nói ấy làm Chu Nhị Lang tức giận bỏ chạy.
Ta giận dữ: "Không thích loại người như hắn, càng không thích loại người như ngươi!"
Eo ta bỗng nhiên bị siết chặt bởi một bàn tay ấm áp, ta vốn mạnh mẽ vô cùng, giờ lại yếu đuối vô lực, không có đường lui.
Ánh mắt chàng rực cháy như ngọn lửa, nhìn ta đầy niềm vui và chân thành.
Ta bỗng nhiên không dám nhìn chàng.
Long Tam Lang lại không để ta trốn tránh, chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hỏi:
"Tiểu Diệu thật sự không muốn gả cho ta?"
Ta hất tay chàng ra: "Thánh thượng đã cho ta quyền tự do hôn nhân, ngươi không thể ép buộc ta."
Long Tam Lang hừ một tiếng, lảo đảo lùi lại nửa bước.
Lúc ấy ta mới nhận ra sắc mặt chàng tái nhợt, trán đẫm mồ hôi mỏng.
Không nói không rằng, ta xé toạc áo chàng, thấy trên vai phải có một vết thương mới, m.á.u còn đang rỉ.
Ta hít sâu, hỏi: "Sao lại bị thương nặng thế này?"
Long Tam Lang kéo áo lại, cười khẽ: "Không sao, vết thương nhỏ, vài ngày là lành."
"Trương Tư Viễn muốn tìm bản đồ khoáng mạch, phái sát thủ đến đào mộ nghĩa phụ nàng, đã bị ta ngăn lại."
Ta kinh hãi: "Mộ nghĩa phụ ta bị đào?"
Long Tam Lang vội phủ nhận: "Vẫn nguyên vẹn."
Ta lập tức bỏ chạy.
Long Tam Lang hốt hoảng: "Nàng đi đâu?"
Ta dừng bước, quay đầu vác chàng lên, vừa chạy vừa đáp: "Trước tiên về nhà chàng lấy bạc, rồi về quê giữ mộ nghĩa phụ."
Long Tam Lang im lặng một lát rồi hỏi: "Sổ nợ mang theo chưa?"
14.
Rốt cuộc cũng không thể trở về.
Long Tam Lang cứ bám riết lấy ta, mỗi ngày bãi triều, chàng lại đến trước cửa nhà ta đợi.
Khi thì mang vài hộp thức ăn tinh xảo, khi thì đem vài món vũ khí tinh xảo.
Mỗi thứ đều là những thứ ta ưa thích.
Ta bị bám đến phát bực.
Không chịu nổi nữa, ta nắm chặt chàng hỏi: "Song thân ngươi hôm nay có ở phủ không?"
Ta muốn đích thân đến hủy hôn.
Long Tam Lang lại hiểu lầm ý ta, mừng rỡ quá đỗi, vội kéo ta về nhà.
Đến nơi ta hối hận ngay.
Thật là cừu non sa vào hang hổ.
Song thân nhà họ Long lời nói ngọt ngào, khen ta đến mức trời đất đảo loạn, lại còn cam đoan rằng sau khi thành thân mọi thứ đều nghe theo ta.
Muốn trồng trọt thì trồng trọt, muốn săn b.ắ.n thì săn bắn, muốn mặt trăng trên trời cũng được.
Long Tam Lang không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn ta.
Ta xấu hổ vô cùng: "Ta hôm nay đến là để hủy hôn."
Long Tam Lang không còn cười nữa.
Chàng nhìn ta, nghiêm trang nói:
"Trước kia là ta không tốt, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Ta từ nhỏ đã sớm khai trí thông suốt, thấy quen sự đấu đá lừa lọc, đối với người và việc đều phòng bị ba phần."
"Cho đến khi gặp nàng, ta mới biết trên đời này vẫn còn người thuần phác chân thành đến vậy."
"Tiểu Diệu, ta ngưỡng mộ nàng, cả đời này chỉ mong cùng nàng chung sống, ta thề một lòng một dạ đối tốt với nàng, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"
Ánh mắt chàng lấp lánh, tình ý sâu đậm không chút che giấu.
Ta mềm lòng, không biết trời xui đất khiến thế nào lại gật đầu.
Song thân nhà họ Long thừa cơ nóng sốt, nói đã chọn ngày tốt từ lâu, chỉ chờ ta vào cửa.
Ta có chút mơ màng: "Ngày nào?"
Song thân nhà họ Long lấy ra cuốn lịch cũ: "Ngày mai, đã xem rồi, là ngày đại cát."
15.
Cho đến khi ngồi lên kiệu hoa, ta vẫn còn mơ màng.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột.
Một đường cỗ nhạc kèn trống vang rộn ràng đưa ta đến Long phủ.
Một bàn tay thon dài đưa ra, đỡ ta xuống kiệu.
Ta có chút hồi hộp, qua tấm khăn che mặt không thấy rõ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Long Tam Lang, bất giác dùng sức.
Chàng khẽ rên một tiếng, nắm lấy tay ta, dịu dàng xoa nắn tay ta an ủi rằng:
"Không sợ, mọi sự có ta."
Rõ ràng tay chàng cũng có chút run.
Bái thiên địa, bái phụ mẫu, giao bái xong, lễ thành, chuẩn bị đưa vào động phòng.
Có người tức giận xông đến, cao giọng quát:
"Long Tam Lang ngươi thật là to gan, tâm địa còn đen hơn mực!"
Khách khứa ai nấy đều xôn xao bàn tán.
Mắt ta giật giật, linh cảm có chuyện không hay.
Long Tam Lang nắm tay ta, cười lớn:
"Dung huynh ngày đêm lặn lội đến dự tiệc, Long mỗ cảm kích vô cùng, tối nay chúng ta không say không về!"
Dung Thiệu càng thêm phẫn nộ: "Ngươi cố ý đẩy ta đi điều tra án ngoài thành, lại cho người chặn thư của mẫu thân ta, chỉ vì sợ ta vạch trần ngươi!"
"Long Tam Lang, ngươi căn bản chưa từng định hôn ước với Tiểu Diệu."
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Ta ngẩn người, định giơ tay vén khăn che mặt.
Long Tam Lang giữ tay ta, ghé vào tai ta thì thầm: "Tiểu Diệu, mọi sự có ta."
Lại nghe Dung Thiệu nói: "Trong tay ta chính là vật chứng!"
Ta không kìm được nữa, vén khăn che mặt, liền thấy một chiếc vòng bạch ngọc.
Giống y hệt chiếc mà nghĩa phụ đã đưa cho ta!
Đầu óc ong ong, ta kinh ngạc nhìn về phía Dung Thiệu.
Dung Thiệu mặt đầy phẫn uất: "Tiểu Diệu, người định hôn ước với nàng là ta, Dung gia Tam Lang!"
Trời ạ, ta chợt nhớ ra, dưỡng phụ là người phương Nam, Dung và Long đều phát âm như nhau!
Long Tam Lang lắc đầu không ngừng:
"Tiểu Diệu, ta có thể giải thích mà."
Đúng là một hiểu lầm lớn.
Một màn tính toán quá kỹ càng.
Ta hung hăng lườm Long Tam Lang một cái.
Long Tam Lang vẫn đứng đó, tuấn tú như ngọc, trên mặt cười tươi rạng rỡ:
"Chiếm lòng là thượng sách, Tiểu Diệu là tự nguyện gả cho ta."
Nói xong không đợi ta đáp, chàng bế bổng ta lên, bước vào nội viện.
Sau lưng là tiếng Dung Thiệu giận dữ.
Ta cũng giận, cắn mạnh vào cổ chàng một cái:
"Chàng lại lừa ta!"
Long Tam Lang cúi đầu, in lên trán ta một nụ hôn, giọng đầy tình ý:
"Tiểu Diệu, đêm còn dài, ta dùng cả đêm để giải thích cho nàng nghe nhé."