Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 17: Chân tướng




Vương Hải Vân bật cười, cứ như Bạch Diệc Lăng thốt lên câu gì buồn cười lắm: "Bạch đại nhân, lời này cũng không nên thuận miệng nói lung tung. Xin hỏi ngươi có chứng cứ không?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Vừa nãy những gì mọi người nói ngươi cũng đã nghe được, có một vài chỗ ta cảm thấy rất kỳ quái. Mấy ngày trước lúc Phương Thảo bị ta thẩm tra, mẹ con các ngươi đã biết chuyện đường may trên y phục là một trong số chứng cứ xử án, như vậy nếu như Vương Thượng thư thật sự bị Vương phu nhân giết, tại sao sau khi bà ta trở về không cố gắng kiểm tra lại một lần, tiêu hủy triệt để vật chứng liên quan chứ?"
Hắn cầm cái khăn hồng nhạt lên quơ quơ rồi vứt trở lại vào khay: "Phần chứng cứ này, thời cơ xuất hiện quá tốt cũng quá cố tình, thật khiến người hoài nghi mà."
Vương Hải Vân hơi dừng lại một chút, nói: "Có lẽ là còn sót lại, mà điều này thì có liên quan gì đến ta chứ?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Việc may vá của hạ nhân quý phủ trước đó chúng ta đã tiến hành đối chiếu từng người, không có ai tương tự. Thân phận Vương phu nhân không bình thường, e là ngay cả cơ hội tự mình thiêu thùa may vá cũng không nhiều, có thể mô phỏng theo đường may của bà ta, ngoại trừ Vương tiểu thư, ta không thể nghĩ tới ai khác."
"Còn nữa." Mắt thấy Vương Hải Vân muốn nói chuyện, Bạch Diệc Lăng lấy từ trong tay áo ra một cái bọc giấy, sau khi mở ra thì đặt ở trên bàn, bên trong là một ít bột phấn màu đen.
Hắn chỉ vào bọc giấy kia, hỏi: "Vương phu nhân, ngươi dám lại đây sờ vật này một cái không?"
Ánh mắt Vương phu nhân do dự, trong lòng có chút sợ hãi: "Đây là cái gì?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi luôn miệng nói mình là hung thủ, vậy thì cần phải nhận biết hung khí chứ, những thứ này là bột phấn đổ ra từ bên trong nút buộc trên y phục Vương đại nhân. Mời phu nhân lại đây sờ một cái."
Những thứ đồ này chính là nguyên nhân lúc trước dẫn đến bén lửa, trong đó có không ít thành phần đều là bột than, cho nên nhìn đen thui.
Yêu cầu Bạch Diệc Lăng tuy rằng khó hiểu nhưng chẳng hề khó làm, Vương phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không động tay.
Tuy Diêm Dương không biết xảy ra chuyện gì, vẫn nhìn ra một chút manh mối, lập tức phối hợp nói: "Vương phu nhân, tội giết người lớn như vậy ngươi đã nhận, chút chuyện nhỏ này không khó chứ? Nếu ngươi không chịu làm, vậy cũng thứ cho bọn ta vô lễ."
Y vung tay lên, hai người đứng phía sau Vương phu nhân cấp tốc khống chế bà ta, Diêm Dương tự mình cầm lấy túi bột phấn kia, muốn đổ lên tay bà ta, Vương phu nhân liều mạng giằng co, giận dữ hét lên: "Buông ta ra!"
"Được rồi!"
Một giọng nói cất lên cùng lúc với bà ta, là của Vương Hải Vân nãy giờ vẫn luôn trầm mặc.
Diêm Dương liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, lệnh người ngừng tay.
Vương Hải Vân nhắm mắt thật chặt, nói: "Là ta giết người."
Bầu không khí tĩnh lặng trong nháy mắt, Vương phu nhân dường như bị rút khô toàn bộ sức lực, ngã phịch về phía sau, bụm mặt khóc lớn.
Bà ta muốn thay Vương Hải Vân chịu tội, nhưng bột than bên trong nút áo đã bán đứng bà ta —— lúc trước lần đầu tiên Bạch Diệc Lăng đến phủ Vương Thượng thư tra án, nha hoàn thiếp thân của Vương phu nhân đã nói, chủ nhân nàng dị ứng với than củi bình thường, không chỉ không ngửi được, cho dù ngón tay dính một chút cũng sẽ sưng tấy, hơn nửa tháng vẫn không tiêu sưng được.
Mẫu thân gào khóc, Vương Hải Vân lại không nhìn bà ta lấy một cái, nói: "Bộ đồ kia là ta làm, ta biết buổi tối hôm đó Vương Sướng sẽ gặp mặt Quách lão gia, lén lút đánh tráo với kiện y phục kia của Phương Thảo. Khăn là khi còn bé mẹ may cho ta, trước khi các ngươi đến điều tra ta đã giấu trong phòng của bà ấy. Bạch đại nhân, ngươi đoán rất đúng."
Nước mắt nàng luôn luôn giữ ở trong hốc mắt không rơi xuống. Theo như lời giải thích của nàng, nàng không chỉ hại chết phụ thân của mình, vừa nãy thậm chí còn muốn cho mẫu thân gánh tội thay.
Mà kỳ quái chính là, Vương phu nhân giống như không có bất kỳ bất mãn nào đối với hành vi của con gái, ngược lại trong cử chỉ ngữ khí của Vương Hải Vân rõ ràng mang theo oán khí.
Nàng lạnh lùng nói với mẫu thân: "Bây giờ mẹ khóc rồi? Sớm sao không khóc đi! Vì bị Vương Sướng nắm được nhược điểm nên không muốn triệt để cắt đứt với lão, mẹ bưng tai bịt mắt, chẳng quan tâm gì tới tình cảnh của con, tùy ý lão vì một vụ làm ăn mà đem bán con cho phế vật Quách gia!"
Người xung quanh đều là vẻ mặt bất ngờ, âm điệu Vương Hải Vân càng ngày càng cao: "Nếu như các người sinh con ra, nuôi con lớn lên chính là vì để con có một ngày giống như kỹ nữ, mặc người đùa bỡn mua vui, con thà rằng mình chưa từng được sinh ra trên đời này!"
Vương phu nhân khóc đến không đứng lên nổi, nghẹn ngào nói: "Lúc đầu mẹ cũng không biết..."
Vương Hải Vân ngắt lời bà ta: "Sau đó mẹ biết, lại cảm thấy nếu ta đã theo Quách Vĩ Hà, như vậy một lần hay hai lần cũng đều giống nhau, đến cuối cùng mẹ vẫn còn tình với lão, thà rằng hi sinh con cũng không chịu cắt đứt với Vương Sướng, mẹ làm mẹ kiểu gì vậy!"
Nàng nhắm mắt lại, rốt cục có một hàng nước mắt thuận theo gò má chảy xuống: "Nhiêu đó còn chưa đủ, thật vất vả Quách Vĩ Hà mới chết, con lại trở thành một lợi thế để leo lên Hầu phủ! Từ hôn, hoán hôn..."
Những câu nói này khiến mọi người vô cùng khiếp sợ, không ai nghĩ tới phủ Vương Thượng thư không có thê thiếp tranh sủng, không có con cái tranh đoạt gia sản, thoạt nhìn đơn giản vậy mà lại giấu giếm chuyện xấu xa đến thế.
"Bạch Lục ca, kỳ thực ngươi hẳn đã rõ ràng, chúng ta đều giống nhau. Mẫu thân coi trọng phụ thân hơn coi trọng ta, cha ngươi còn không phải là vì mẹ ngươi mà đem tặng ngươi cho người khác, chúng ta ở trong mắt bọn họ, xưa nay chỉ là công cụ..."
Vương Hải Vân không nói tiếp, xoay người nhìn Bạch Diệc Lăng: "Thực ra ta rất muốn biết, ngươi có cảm thấy ta là hạng kỹ nữ lẳng lơ không?"
Bạch Diệc Lăng thở dài, thật lòng nói: "Không có."
Vương Hải Vân rũ mắt, sau đó cười lạnh nói: "Ai mà không muốn được gả cho một vị hôn phu tốt, lẽ nào ta bị mù hay sao? Tên Quách Vĩ Hà kia tàn bạo háo sắc, tính tình quái dị, mãi cho đến 34 tuổi, cưới bốn thê tử, bởi vì không chịu đựng nổi đều tự sát hoặc đòi hòa ly hết!"
"Nếu không phải gia đình gã có mấy đồng tiền dơ bẩn thì làm sao có thể có nữ nhân nguyện ý ở cùng gã? Kỳ thực Vương Sướng vốn không hề bù đắp thiệt hại, ngược lại là lão háo sắc tham đánh cược, vì muốn lấy tiền từ chỗ Quách Vĩ Hà bù vào chỗ lão đã bòn rút nên mới đưa ta cho gã đùa bỡn, lão không đáng chết sao?"
Nàng chỉ vào Vương phu nhân, rít lên: "Con hỏi mẹ, sau khi mẹ biết nội tình nhưng chỉ ngồi yên ở một bên không để ý đến, chẳng lẽ lại không nên gánh tội thay con sao?! Đều là lỗi của các người, cuối cùng kẻ gánh chịu tất cả lại là con!"
Nàng nói đến mức kích động, lấy cái trâm bạc trên đầu xuống muốn đâm về phía cổ mình!
Ngay lúc này, Dương Chuẩn vốn đang quỳ trên mặt đất nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên nhảy dựng lên bắt lấy tay Vương Hải Vân, dù sao thì y cũng đã tập võ từ nhỏ, trên tay dùng lực vặn một cái, cây râm liền rơi xuống đất.
Dương Chuẩn lớn tiếng quát: "Rõ ràng không trách ngươi, ngươi cần gì phải làm vậy!"
Vương Hải Vân không nghĩ tới đã đến mức này còn có người nói với mình như vậy, nước mắt lưng tròng nhìn Dương Chuẩn, đôi môi run rẩy, suy sụp nói: "Xin lỗi... Ta, biết rõ ràng ngươi có ý với ta, còn cố ý lợi dụng ngươi..."
Nàng và Dương Chuẩn trong một lần ngẫu nhiên gặp nên quen biết nhau, sau đó Vương Hải Vân nhận ra Dương Chuẩn thích nàng, liền nổi lên tâm lợi dụng.
Nàng cố ý để Dương Chuẩn biết mình không phải tự nguyện ở cùng Quách Vĩ Hà, vốn là muốn muốn thông qua sự giúp đỡ của y chạy khỏi hố lửa, lại không nghĩ rằng Dương Chuẩn sẽ trong cơn tức giận mà giết chết Quách Vĩ Hà.
Nếu như sự tình chấm dứt ở đó, có lẽ chân tướng cũng thật sự có thể bị che giấu, nhưng trớ trêu thay Vương Sướng muốn tận dụng mọi thứ của đứa con gái duy nhất này, lên chủ ý đưa nàng gả vào Hầu phủ, tự ý đưa ra từ hôn hoán thân*.
(*) "Thân" ở đây là thân thích, ý là đổi hôn sự từ Bạch Diệc Lăng qua Tạ Tỉ
Vương Hải Vân đối với Bạch Diệc Lăng chưa từng gặp qua mấy lần cũng không có tình cảm quá sâu, lại bị hành động này triệt để kích phát phẫn nộ, lúc này mới nổi lên sát tâm.
Dương Chuẩn vội vã nói với Bạch Diệc Lăng: "Đại nhân, Vương Sướng làm những chuyện như vậy quả thực là súc sinh cũng không bằng, Vương tiểu thư chỉ là một nữ tử yếu đuối, nàng làm hết thảy cũng chỉ vì tự vệ, người ngoài còn muốn khoan dung, các ngươi dù sao cũng từng có hôn ước, đại nhân không thể bỏ qua cho nàng một lần sao?"
Sắc mặt Bạch Diệc Lăng vẫn luôn nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Nếu người người khi có oán hận đều tự mình động thủ báo thù, vậy pháp lý ở đâu?"
Dương Chuẩn im bặt.
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi tham gia giết người, sau đó lợi dụng chức quyền của bản thân, làm nhiễu loạn chứng cứ, tội danh cũng không nhẹ, không cần đi lo lắng cho người khác. Người đâu, đưa bọn họ đi."
Dương Chuẩn và Vương Hải Vân bị người giải đi, Vương phu nhân đã ngừng khóc, ngơ ngác ngồi dưới đất. Người xung quanh ra ra vào vào, đều đi vòng qua bà ta.
Bạch Diệc Lăng thấp giọng nói với Diêm Dương: "An bài cho Vương Hải Vân một phòng giam riêng đi."
Trong đại lao ngư long hỗn tạp, có tù nhân bị bắt vào vì các loại tội danh thì không nói, cho dù là ngục tốt trông coi cũng chưa chắc đều là người tốt gì, một đại tiểu thư yểu điệu như Vương Hải Vân bị nhốt vào, nếu không chăm sóc một phen e sẽ phải chịu sỉ nhục.
Diêm Dương đáp lời, lại nói: "Ầy, Lục ca, lời này của ngươi cần phải giáp mặt nói với người ta, cũng coi như bán một cái nhân tình, miễn cho bị Lưu gia ghi hận."
Vương phu nhân là nữ nhi Lưu gia, Vương Hải Vân là cháu ngoại Lưu gia, chuyện này từ đầu đến cuối một khi bị tấu đúng sự thật, phủ Lưu Đại tướng quân khó tránh khỏi mất hết thể diện. Tuy rằng Bạch Diệc Lăng không sai, nhưng đây đúng là đã đắc tội với người ta rồi.
Bạch Diệc Lăng và Diêm Dương cùng đi ra ngoài, đôi mắt nhìn về phía trước cười nói: "Ngươi cho rằng chút nhân tình như vậy sẽ hữu dụng? Đã đắc tội lớn rồi."
Diêm Dương ngẩn ra, theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước, Lưu Bột hung hăng nhanh chân bước đến, đi tới trước mặt hai người liền muốn nắm lấy cổ áo Bạch Diệc Lăng.
Diêm Dương cả giận quát: "Làm gì đó!"
Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng vung tay một cái kéo y sang một bên, khoát tay với y: "Không sao, lên đằng trước chờ ta."
Lúc này Lưu Bột mới ý thức được mình căn bản là đánh không lại người ta, đứng tại chỗ dậm chân mắng: "Bạch Diệc Lăng ngươi khinh người quá đáng! Đây mà là hung thủ cái gì? Ai mà tin chứ! Rõ ràng chính là ghi hận việc bị từ hôn, lấy công trả thù riêng —— "
Bạch Diệc Lăng nói: "Bản thân mình trước tiên nên hỏi rõ là chuyện gì xảy ra rồi hẵng đến nói chuyện. Lưu công tử, lúc chó điên cắn người nó sẽ rất sảng khoái, nhưng cắn người ta xong rồi nó sẽ bị đánh chết."
Lưu Bột tức giận hận không thể xông lên cắn hắn một cái, đang muốn nói tiếp, người phía sau cũng đi tới.
Gã cố nén lửa giận, thi lễ một cái, ủy khuất nói: "Vương gia, Bạch Chỉ huy sứ..."
Bạch Diệc Lăng nói: "Bái kiến Vương gia."
Lục Khải không chú ý tới Lưu Bột. Hắn ta làm một bộ như rất không thèm để ý, quét mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, lạnh nhạt nói: "Ngươi phá án như vậy, không sợ Lưu gia trách tội sao?"
Lưu Bột thấy khẩu khí này của hắn ta, vẫn là ra mặt cho mình, nhất thời trong lòng vui vẻ, đắc ý dạt dào đứng bên cạnh Lục Khải nhìn Bạch Diệc Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.