Vụ án có liên quan đến huyết mạch hoàng gia, dẫu là Bắc Tuần Kiểm Ti hay Hình bộ đều không thể định đoạt, nghi phạm muốn giết chết Hàn tiên sinh bị mang vào cung, Hoàng Thượng ngồi ở chủ vị. Làm người ta kinh ngạc chính là, ở đây ngoại trừ quan viên có liên quan thuộc Hình bộ và Trạch An vệ, còn có vài trọng thần trong triều.
Trừ số ít vài người biết thời biết thế ra, mọi người đều có chút mờ mịt, không biết đây là lại xảy ra chuyện gì —— Huệ Quý phi đang bị cấm túc cùng với Tứ hoàng tử bệnh điên chưa hết đều có mặt, Hàn quốc sư vốn dĩ bị nhốt trong nhà lao thì ăn mặc chỉnh tề, nghiêm nghị đứng ở dưới điện, tựa như người tốt.
Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là thế nào?!
Nghi phạm đầu bù tóc rối bị dẫn lên, quỳ trên mặt đất, không nói một lời.
Trong lúc đám Bạch Diệc Lăng tróc nã nghi phạm, Hình bộ cũng đồng thời xuất động nhân mã điều tra khắp Kinh đô, lúc này thấy mọi người đều là vẻ mặt kinh nghi, Hình bộ Thị lang Thịnh Tri tiến lên, hướng về Hoàng Thượng bẩm báo:
"Bệ hạ, người này nguyên danh Toàn Thuận, là một tiểu thái giám trốn ra khỏi cung lúc nghịch đảng tiền triều phát động cung biến, sau đó được một gánh hát trong Kinh đô thu làm học trò, sinh sống bằng việc lên sân khấu biểu diễn."
Nghe y giảng giải xong mọi người mới hiểu ra, gánh hát thu nhận Toàn Thuận chính là tiền thân của Duyệt Phương Ban được Lục Khải mời đến biểu diễn ở vườn mai lúc trước, thực chất là một sản nghiệp thuộc về Phong Thủy Tà Độ ở Kinh đô. Kịch biến diện mà bọn họ biểu diễn thực ra cũng là một loại thuật dịch dung, tuy rằng duy trì không được lâu, nhưng lại có thể tùy ý thay đổi thân phận.
Lúc ấy cai ngục trong thiên lao trơ mắt nhìn kẻ ám sát thay đổi tướng mạo, cùng với nội ứng đột nhiên xuất hiện ở vườn mai, đều là do bọn chúng giở trò.
Chuyện của Phong Thủy Tà Độ đã rõ, chuyện của Toàn Thuận thì lại còn băn khoăn, Hoàng Thượng vẫn luôn chăm chú nhìn vào Toàn Thuận đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, hầu như không hề nghe Thịnh Tri nói.
Ông âm trầm nói: "Toàn Thuận, ngươi ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem."
Toàn Thuận không biết là không nghe thấy hay không muốn để ý tới ông, vẫn duy trì tư thế quỳ sát đất, cái trán đụng vào sàn gạch vàng của cung điện, cả người vẫn không nhúc nhích.
Hai thị vệ đẩy mạnh hắn ta đến trước mặt Hoàng Thượng, nâng đầu Toàn Thuận lên, lộ ra một gương mặt gần như giống Tứ hoàng tử như đúc. Nhưng bây giờ hai người bọn họ đều cùng ở đây, nhìn kỹ thì cũng có thể phát hiện ra điểm khác.
Huệ Quý phi bỗng dưng thét chói tai, Hoàng Thượng thì sắc mặt xanh mét, lẳng lặng nhìn người trước mặt, Lục Hiệp bị dọa giật mình, "oa" một tiếng bật khóc.
Trong đại điện nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc lóc, tựa như tượng trưng cho tai hoạ nào đó, làm cho trong lòng mỗi người dâng lên bất an, Hoàng Thượng lại không quát Lục Hiệp, sau một lúc lâu mới nói: "Tứ hoàng tử tinh thần bất ổn, là bởi vì ngươi sao?"
Toàn Thuận cười lạnh một tiếng, nói: "Tên này thật quá vô dụng, chỉ hù dọa đôi chút đã phát điên rồi. Vốn dĩ ta muốn thừa dịp vây săn đến chỗ hoang vu trực tiếp giết chết nó, lại không ngờ mấy con báo kia ngửi được mùi của nó, canh giữ bên cạnh không chịu rời đi, mới để nó được các ngươi phát hiện, bằng không thì, ai có thể nghĩ tới ta?"
Toàn Thuận vừa nói như vậy, đám người lúc ấy ở khu vực săn bắn đều hiểu. Hóa ra Tứ hoàng tử bị phát hiện cũng không nằm trong dự liệu của đối phương, mà là sau khi hắn ta giả mạo Tứ hoàng tử, lại muốn đưa Lục Hiệp thật sự đã bị điên ra vùng ngoại ô hủy thi diệt tích, không ngờ vì mấy con báo quấy nhiễu mà thất bại trong gang tấc, để cho Lục Dữ mang Lục Hiệp về cung.
Cứ như vậy, Toàn Thuận cũng không có cách nào giả mạo Dịch Vương.
Tuy rằng trong lòng Hoàng Thượng đã có đáp án, nhưng ông vẫn nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Toàn Thuận ngước mắt, nhìn về phía Huệ Quý phi, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị, hỏi: "Mẫu phi, bà nói xem, ta là ai đây?"
Bắt đầu từ một khắc hắn ta xuất hiện kia, tâm tình Huệ Quý phi đã không có phút giây nào bình tĩnh. Cả đời này thị từng có hai đứa con, trong đó một đứa ăn sung mặc sướng lớn lên bên cạnh thị, cũng mang đến vinh sủng cho thị, một đứa khác lại bị thị nhẫn tâm vứt bỏ.
Sau khi xảy ra cung biến, rất nhiều cung nữ cùng thái giám ly tán khỏi cung, lưu lạc đến dân gian, Huệ Quý phi phát hiện đứa con thị vẫn luôn chú ý kia cũng mất tăm. Trong vô số buổi đêm về sau, thị đều suy nghĩ, đứa nhỏ đó ở đâu chứ? Là đã chết, hay là đang gian khổ kiếm miếng ăn?
Là thị có lỗi với đứa nhỏ này, thật ra thị rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi lớn của nó. Nhưng đời này có lẽ là không thể rồi, nếu có kiếp sau, hy vọng có thể tiếp tục mối duyên mẫu tử, để thị bồi thường cho sự nhẫn tâm và ích kỷ của mình.
Nhưng khi đó chắc chắn ý nghĩ như thế, hiện giờ gặp lại Toàn Thuận, nghe được một tiếng "Mẫu phi", trong lòng thị hoàn toàn không hề có mừng rỡ, chỉ còn lại sợ hãi.
Thị lắp ba lắp bắp: "Ngươi, ngươi thật sự là..."
Trên mặt Toàn Thuận hiện ra nét cười cay nghiệt, hỏi ngược lại: "Ta là ai? Quý phi nương nương à, bà muốn nói gì? Ta là một tiểu thái giám chạy khỏi cung, hay là đứa con mà nhiều năm trước bị một tên thầy tướng số phán là sao chổi của bà đây?!"
Tuy rằng nhìn thấy khuôn mặt hắn ta cùng với phản ứng của Hoàng Thượng và Quý phi, người chung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều có thể đoán được đôi chút về thân phận người này, nhưng khi nghe hắn ta thực sự nói ra, đám quần thần ở đây dù e ngại đang đứng trước mặt vua nên không dám phát ra âm thanh, nhưng trong lòng đều đang sóng cuộn biển gầm.
Người trước mắt đầu bù tóc rối, khuôn mặt dơ bẩn hết chỗ nói, trên cổ đeo gông, ai có thể tưởng tượng được, hắn ta cũng là huyết mạch hoàng thất?
Lại nhìn sang Dịch Vương, tuy rằng tinh thần thất thường, nhưng vải vóc thượng hạng, làn da được chăm sóc thoả đáng, cùng với dáng vẻ hoàng tử sống trong nhung lụa của gã, mỗi người đều không khỏi thầm nghĩ —— nếu đổi thành ta, ta nhất định cũng muốn không màng tất cả mà trả thù.
Có điều chuyện này rõ ràng chính là bí mật hoàng gia, mặc dù đám người như Trấn quốc công, Nhiếp thái sư ở đây cũng có chút quan hệ họ hàng với hoàng thất, nhưng dù sao những chuyện xảy ra trước mắt đều không có quá nhiều liên quan đến bọn họ, không biết vì sao Hoàng Thượng lại gọi bọn họ tới.
Toàn Thuận đè nén lửa giận trong lòng nhiều năm, nếu đã mở miệng cũng không cần người khác tra hỏi, một mạch nói hết chân tướng.
Lời của hắn ta không khác lắm với suy đoán lúc trước của đám Bạch Diệc Lăng, Toàn Thuận và Lục Hiệp đúng thật là một đôi song sinh, nhưng lại bởi vì song sinh là điềm gở, mẫu thân sợ thất sủng, nên lựa chọn hy sinh Toàn Thuận. Kẻ nói chắc chắn giữa hai huynh đệ thì Toàn Thuận mới là đứa trẻ mang điềm xấu chính là Hàn tiên sinh, bởi vậy Toàn Thuận làm ra những việc này, chính là vì báo thù.
Khi đó Huệ phi bất đắc dĩ biến hắn ta trở thành thái giám chính là hạ sách, dù sao thì Toàn Thuận và Dịch Vương rất giống nhau, khi còn nhỏ hai đứa bé một lớn nhanh một lớn chậm, đứa béo đứa gầy, còn không dễ nhìn ra, nhưng cũng không thể để hắn ta mãi lưu lại trong cung.
Thị vốn muốn chờ hài tử lớn hơn một chút rồi mới nghĩ cách đưa hắn ta ra ngoài, không ngờ tới trong cung phát sinh náo loạn, người của Phong Thủy Tà Độ phát hiện bí mật về thân thế Toàn Thuận, có tâm muốn lợi dụng, mới mang hắn ta đi.
Lần trước ở trên điện bị tố cáo tiến cử Hàn tiên sinh vì mục đích bất lương, Huệ phi còn vô cùng mạnh mẽ la lớn, có ý định biện giải cho chính mình. Nhưng lúc này, bên tai là giọng nói đầy áp lực của Toàn Thuận, ánh mắt Hoàng Thượng lạnh lẽo nhìn mình, Lục Hiệp cũng đã hoàn toàn điên rồi, ở một bên khóc khóc cười cười, Huệ phi chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mờ mịt.
Thị thật sự không hiểu, mình thì khổ sở giãy giụa đến mức sức cùng lực kiệt, đơn giản chỉ vì muốn sống tốt một chút giữa chốn hậu cung này, nhưng sao lại gặp phải kết cục này?
Thị nghe thấy Hoàng Thượng lạnh lùng chất vấn mình: "Quý phi, vừa rồi... Toàn Thuận, những lời hắn nói, đều là sự thật sao?!"
Cái tên "Toàn Thuận" thấp hèn này, bị dùng để gọi thiên gia huyết mạch, vốn dĩ đã có vẻ vớ vẩn mà lại buồn cười, ngay cả chính Hoàng Thượng lúc nói ra cũng cảm thấy đau lòng và lúng túng khôn kể.
Huệ Quý phi vào cung hơn hai mươi năm, vẫn luôn rất sợ Hoàng Thượng không thích thị, sợ Hoàng Thượng ghét bỏ thị, sợ Hoàng Thượng giáng tội, bởi vì đã từng trải qua cảm giác bị thất sủng, nên càng thêm sợ hãi những thứ này. Trong ấn tượng của thị, đây là lần đầu tiên thị nghe Vĩnh Bình Đế nghiêm khắc nói chuyện với mình như thế, nhưng không biết tại sao, Huệ phi lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Thị nở nụ cười chua chát, chậm rãi cất tiếng: "Khi xưa dù cho thần thiếp khiến người không vui thế nào, Bệ hạ đều luôn là dáng vẻ lạnh nhạt, tựa như trừ nữ nhân kia ra, trên đời này không còn có một ai có thể vào được mắt Bệ hạ, xứng đáng có được niềm vui nỗi buồn của người. Hôm nay thần thiếp thật vinh hạnh biết bao."
Hoàng Thượng không nói gì, Huệ Quý phi hơi nâng mắt lên, cuối cùng nhìn vào Toàn Thuận, trên mặt thị có ý cười thoáng qua, trong thanh âm cũng đã mang theo nghẹn ngào: "Ta thực sự rất hối hận."
Không biết hối hận do vào cung phụng dưỡng Hoàng Thượng, hay hối hận lúc trước vì tranh sủng mà vứt bỏ nhi tử, Huệ Quý phi quỳ trên mặt đất dịch hai bước, tới gần Toàn Thuận, duỗi tay sờ mặt hắn ta, nước mắt trượt xuống gò má thị.
Ánh mắt Toàn Thuận lạnh nhạt mà chán ghét, hắn ta hờ hững nhìn động tác của mẹ ruột mình, không phản kháng cũng không nói gì.
Huệ Quý phi thu tay về, khóc càng thêm dữ dội, lại định kéo hắn ta vào trong lòng.
Mà ngay trong nháy mắt này, trong mắt Lục Dữ chợt lóe, y quát lên: "Hắn muốn động thủ!"
Ngay lúc y nói ra, Toàn Thuận bỗng nhiên vùng lên, bóp lấy cổ Huệ Quý phi.
Tay hắn ta vốn bị đeo gông, nếu là tình huống bình thường tuyệt đối không thể nào đả thương người khác, nhưng lúc này là Huệ Quý phi tự tiến lại, khoảng cách vừa đủ để Toàn Thuận lấy tay bóp cổ thị.
Lục Dữ đứng gần nên mới thấy, vừa nhắc nhở xong, phản ứng đầu tiên của thị vệ là hộ giá, khi nhìn thấy Hoàng Thượng không bị sao, lại có mấy người vội vàng tới muốn bẻ tay Toàn Thuận.
Toàn Thuận nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười vặn vẹo dữ tợn, bóp chặt lấy cổ Huệ Quý phi không bỏ, thị vệ lại e ngại thân phận không dám làm hắn ta bị thương, nên cũng không dám bẻ gãy tay Toàn Thuận, chỉ dám đứng nhìn Huệ Quý phi đang trừng muốn rớt tròng mắt ra, mặt thì đỏ bừng lên, hàm răng vang lên kèn kẹt, sắp sửa bị nhi tử ruột bóp chết tươi.
Lục Hiệp không hiểu chi hết, cảm thấy tình cảnh này rất thú vị, ở một bên vỗ tay cười ha ha.
Lục Dữ đi qua, quát khẽ một tiếng: "Tránh ra!"
Bọn thị vệ vội vã né ra, Lục Dữ "cành cạch" hai tiếng, dứt khoát bẻ khớp cổ tay Toàn Thuận, Toàn Thuận bị đau nên thả tay ra, Huệ Quý phi mềm oặt ngã xuống đất ngất đi, trên cổ còn lưu lại dấu bàn tay màu xanh tím, Hoàng Thượng nhanh chóng ra hiệu cho người nâng đi.
Lục Dữ gắn khớp lại cho Toàn Thuận, Bạch Diệc Lăng đeo thêm một vòng xích lên tay hắn ta.
Toàn Thuận mặc kệ những chuyện khác, chỉ lôi tay áo Bạch Diệc Lăng, gấp giọng hỏi: "Đã chết chưa? Bà ta đã chết chưa?!"
Bạch Diệc Lăng rút tay áo mình ra, ăn ngay nói thật mà trả lời: "Chưa chết."
Toàn Thuận sửng sốt, tựa như không muốn tin đây là sự thật, nhưng ngay sau đó hắn ta lại nổi điên lên, giận dữ quát: "Đều là ngươi làm hư đại sự của ta! Bạch Diệc Lăng, chúng ta vốn là, ngươi ngăn cản ta làm cái gì? Chuyện của ngươi ta đều biết, chẳng lẽ ngươi không muốn giết chết cha mẹ ngươi sao? Ngươi hẳn phải hiểu ta chứ! Sao ngươi không nói gì vậy, ngươi thật sự cảm thấy ta làm sai sao? Cái đồ hèn nhát nhà ngươi!"
Hắn ta vốn là hoạn quan, lại hát hí khúc từ nhỏ, âm thanh vô cùng chói, đâm vào màng tai phát đau.
Cha con Vĩnh Định Hầu cũng có mặt, Tạ Tỉ nhíu mày, nhìn thoáng qua chỗ Toàn Thuận.
Lúc trước Tạ Phàn mạo nhận công lao cứu Tứ hoàng tử, kết quả bây giờ chuyện đến nông nỗi này, trong lòng Tạ Thái Phi vốn vô cùng lo lắng, lại đột nhiên nghe thấy mấy câu như vậy, giống như bị tát một bạt tai, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
Ông ta có thể cảm thấy nhóm đồng liêu bên cạnh đều đang lén lút nhìn mình, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nơi này lại không có chỗ cho ông ta xen vào, chỉ có thể sầm mặt cúi đầu xuống.
Bạch Diệc Lăng bị hắn ta chỉ thẳng mũi mà mắng, sắc mặt không có chút dao động, hơi khom người, nói: "Xin lỗi, lúc này là đang thẩm án."
Tuy rằng vụ án là do hắn phụ trách, nhưng sự tình phát triển đến nước này, trừ Hoàng Thượng ra thì không ai có thể định đoạt, Bạch Diệc Lăng rất rõ ràng khi nào nên nói, khi nào không nên nói, sau khi đáp một câu này xong liền lui qua bên cạnh.