Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 51: Mong nhớ




Nhìn thấy trượng phu, Lục Mạt trừng mắt hỏi ông: "Ngươi cũng tới, tại sao lại muốn gạt ta! Ngươi mau nói cho ta biết, người kia, hắn đến cùng nói thế nào!"
Giữa đôi phu thê này, hiển nhiên là trượng phu tính cách đôn hậu hơn chút, Thịnh Miện nhẹ nhàng vỗ lưng thê tử, thấp giọng nói: "Xin lỗi, hài tử... đúng là không còn nữa. Tiểu Mạt, là ta không bảo vệ tốt các ngươi."
Lục Mạt hung hăng đẩy ông, lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy!"
Trong mắt Thịnh Miện cũng chứa đầy khổ sở, nhưng ở trước mặt thê tử, ông lại không rơi nước mắt giống như vừa rồi khi đứng ở trên điện, chỉ tùy ý để Lục Mạt xô đẩy, cánh tay vẫn như cũ vững vàng đỡ người bà.
Lục Mạt đẩy mấy cái, sức lực trên tay càng ngày càng nhỏ, bà vừa nhấc mắt là có thể thấy tóc bạc bên tai trượng phu, trong lòng biết bọn họ vốn cũng đau thương như nhau, lại cảm thấy đau lòng —— từ sau khi xảy ra sự kiện kia, Thịnh Miện không thống khổ ít hơn bà là bao, thậm chí người nam nhân này vẫn luôn tự trách, cho rằng là do chính mình không bảo vệ được vợ con.
Bà bỗng nhiên vùi đầu trên vai Thịnh Miện, thất thanh gào khóc: "Tại sao lại là nhà chúng ta, tại sao lại là con chúng ta! Tại sao chứ..." Rõ ràng phu thê bọn họ đã làm việc thiện, lễ kính Phật Tổ nhiều năm như vậy, rõ ràng cả nhà bọn họ đều nhớ thương cốt nhục này nhiều đến thế, nhưng bao phen kỳ vọng bao phen giãy giụa, cuối cùng vẫn là công dã tràng!
Người trơ mắt nhìn đứa bé bị ôm đi là bà, người nhìn thấy đống máu thịt mơ hồ trên mặt đất cũng là bà, toàn bộ thôn dân trong thôn, cùng với thị vệ tìm được bà sau đó, tất cả đều nói rằng con của bà đã chết, thế nhưng Lục Mạt luôn cảm thấy không tin.
Biết đâu, biết đâu gã âm dương tiên sinh kia đang lừa bà thì sao?
Bà cứ cảm thấy, con mình còn sống trên thế giới này, nói không chừng đang ở đâu đó, chờ đợi người nhà tìm kiếm. Bà nói cho trượng phu và nhi nữ như thế, cho nên nhiều năm qua, bọn họ cũng không ngừng nỗ lực, vì một hy vọng xa vời. Mãi cho đến hôm nay...
Một đời này, cuối cùng rồi sẽ biến thành vô tận chờ đợi!
Lục Mạt khóc đến tan nát cõi lòng, làm người ta nhớ tới thú hoang than khóc trong rừng, Thịnh Miện cuối cùng vẫn không chịu nổi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi trên mái tóc thê tử. Nhưng ông là nam nhân, giờ phút này cũng là toàn bộ chỗ dựa của Lục Mạt, cho dù lại khổ sở đến thế nào, cũng phải đứng thẳng lưng, nhịn xuống nghẹn ngào.
Hai mươi năm qua đi, đôi cha mẹ này vẫn sẽ vì con của họ mà thương tâm rơi nước mắt. Có lẽ phần lớn người đều cho rằng, quên đi một người thì năm năm là đủ, nếu không được thì mười năm, nhưng mà vứt bỏ người mình yêu thương sâu đậm, thật sự dễ dàng như vậy sao?
Làm trượng phu, ông muốn thê tử quên đi quá khứ không vui, sống thật tốt, làm phụ thân, ông lại giống như Lục Mạt, không muốn tin tưởng con mình đã không còn trên thế gian này.
Thịnh Miện nhẹ nhàng vỗ về lưng Lục Mạt, tại một khắc này đã hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm —— chẳng phải Lỗ Thực cũng không tận mắt nhìn thấy coi sói kia ăn đứa bé sao!
Ngay vào lúc này, giao diện hệ thống đột nhiên hưng phấn bắn ra, tận hết sức lực mà phá hư bầu không khí sầu não ——
【 Chúc mừng kí chủ! Thành tựu - Tra ra ẩn tình trên người Hàn tiên sinh - get √ ╰(*°▽°*)╯】
【 Khen thưởng: Tích phân 500 điểm, có thể kéo dài sinh mệnh ba năm, moa moa! (*  ̄3)(ε ̄ *)】
Hệ thống: 【 Đưa tặng kí chủ: "Vạn năng giải độc hoàn" - một viên. Nhắc nhở: Vật phẩm từ hệ thống, công hiệu mãnh liệt, cẩn thận dùng. 】
Bạch Diệc Lăng nhớ tới vừa rồi ở trên điện đã quên phản ứng nó, lập tức lời ít ý nhiều: "Còn say không?"
Hệ thống ngượng ngùng: 【 Không ạ. Ngài xem tôi không còn nói lắp nữa rồi. 】
Bạch Diệc Lăng ôn nhu hỏi: "Mấy bình rượu làm ngươi xài hết tích phân ta cho ngươi rồi, vậy chính ngươi có còn không?"
Giọng điệu thương tiếc phối hợp gương mặt được xưng là thịnh thế mỹ nhan kia của hắn, rất có cái "Cảm giác mối tình đầu" thường được quảng cáo, hệ thống quả thực được yêu mà kinh sợ: 【 Còn còn còn, tích phân của nhiệm vụ trước vừa mới được kết toán đó! Tôi có 150! 】
Bạch Diệc Lăng vui vẻ nói: "Thật tốt quá, đưa đây đi."
Hệ thống: 【...】
【 Tại, tại sao? 】
Bạch Diệc Lăng lười biếng nói: "Vì giúp ngươi uống ít rượu giả, thống thể an khang, ta quyết định thay ngươi bảo quản tích phân. Nếu ngươi không chịu, ta sẽ khiếu nại lên cấp trên ngươi."
Hệ thống quả nhiên chột dạ lại sợ hãi, thật cẩn thận hỏi: 【 Ngài biết khiếu nại như thế nào sao? 】
Bạch Diệc Lăng đáp: "Ta không biết làm cách nào để đuổi đi người xuyên việt đến từ thế giới khác, ta cũng không biết khống chế hệ thống như thế nào, nhưng ta đều làm được."
【 Tích phân QAQ: +150. 】
Bạch Diệc Lăng không nhịn được thầm bật cười, hắn chỉ muốn hù dọa hệ thống một chút, qua mấy ngày rồi trả tích phân lại cho nó, bây giờ phát hiện đồ chơi nhỏ này còn rất thú vị.
Hệ thống lén lút uống rượu, còn vì tiết kiệm tiền mà đi mua hàng giả uống để thành ra nói lắp, tự nó ngẫm lại cũng thấy mất mặt, ủ rũ cụp đuôi tiếp tục giới thiệu nhiệm vụ phụ:
【 Mục tiêu nhiệm vụ phụ bí mật "Tình huynh đệ" —— cùng tri kỷ trung khuyển hồ tiến hành một lần thăng hoa tình cảm thân mật. 】
Bạch Diệc Lăng nói: "Đúng rồi, vừa nãy lúc ở trên điện ta đã muốn hỏi, cái gì là tri kỷ trung khuyển hồ? Thứ này có phải kém hơn bá đạo tổng hồ nhiều không?"
Hệ thống hiện ra phần giải nghĩa danh từ: 【 Tri kỷ trung khuyển hồ, một loại hồ ly sẽ ngoan ngoãn phục tùng, ân cần đầy đủ, sủng nịch có thừa đối với một đối tượng đặc biệt. Loại hồ ly này, mọi chuyện lấy đối phương làm đầu, đối phương làm cái gì đều coi là đúng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứng cùng một phe với đối phương, nguyên tắc sống: kẻ địch của đối phương chính là kẻ địch của mình. Nhưng bởi vì đặc tính này chỉ sinh ra với một đối tượng nào đó, cho nên dưới phần lớn tình huống, vẫn bảo trì đặc tính của bá đạo tổng hồ. 】
Bạch Diệc Lăng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Dữ một cái, Lục Dữ không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn ân cần cười cười với hắn.
Hệ thống không phải đang nói bậy.
Bạch Diệc Lăng: "... Thế nhưng, ta muốn kết bái huynh đệ với hắn, hắn từ chối."
Hệ thống: 【 Xã hội hài hòa, sửa văn hài hòa, bộ truyện này trước mắt có thể loại là: Cung đình quyền mưu văn. Trong bộ truyện này, toàn bộ tình cảm giữa các nam nhân gọi chung là tình thân, tình bạn, tình huynh đệ. Xin kí chủ không cần để ý xưng hô, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ "Thăng hoa tình cảm thân mật" là được. 】
Bạch Diệc Lăng: "..."
Hắn còn muốn hỏi cái thăng hoa tình cảm này rốt cuộc là thăng hoa kiểu gì, hệ thống cũng đã tiếp tục giới thiệu nửa câu sau của cốt truyện bí mật.
【 Mục tiêu nhiệm vụ phụ bí mật "Tình gia đình" —— tìm được thân nhân thất lạc của Thịnh gia. 】
Bạch Diệc Lăng nghe thế, lập tức không để ý tới nghi vấn vừa rồi nữa, kinh ngạc hỏi: "Có ý gì? Ngươi nói đứa bé kia thật sự còn sống? Không phải bị sói ăn?"
Đương nhiên, vì tránh cho trật tự thế giới bị rối loạn, hệ thống đều có chỉ quyền hạn nhất định. Chuyện của Thịnh gia trong nguyên tác không có đề cập cụ thể, ngoài việc tuyên bố nhiệm vụ ra, hệ thống cũng không biết nhiều hơn Bạch Diệc Lăng, chỉ có thể trả lời hắn chắc vậy.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Cho nên nhiệm vụ này xuất hiện, chính là vì để một nhà Trấn quốc công đoàn tụ sao?"
Lần này, hệ thống lại giải thích tường tận:
【 Trong nguyên tác, cốt truyện "Tình gia đình" xuất hiện ở phủ Vĩnh Định Hầu. Trừ pháo hôi Bạch Diệc Lăng ra, một nhà phủ Vĩnh Định Hầu đoàn viên mỹ mãn, thăng quan tiến tước. Hiện nay bởi vì "Pháo hôi" thăng cấp thành "Vai phụ cao cấp", cốt truyện của phủ Vĩnh Định Hầu bị thiếu hụt, cần lựa chọn gia tộc khác để tiến hành bổ sung. 】
【 Sau khi nhiệm vụ phụ bí mật hoàn thành, kí chủ có thể tiếp tục thăng cấp nhân vật, đạt được trải nghiệm cốt truyện phong phú hơn. 】
Bạch Diệc Lăng hơi trầm ngâm, cuối cùng tiếp nhận nhiệm vụ. Lúc này Lục Mạt đã được Thịnh Miện khuyên nhủ xong, đang được ông đỡ đứng dậy, sắc mặt phu thê hai người đều rất mệt mỏi, dự định ra khỏi hoàng cung.
Thịnh Miện tuy là một võ tướng, nhưng tính cách lại ôn hòa nho nhã, dù rằng lúc này tâm tình cực kì kém, ông vẫn quay về Bạch Diệc Lăng nói xin lỗi: "Bạch Chỉ huy sứ, thật ngại quá, nội tử vừa rồi gây cho ngươi thêm phiền toái."
Bạch Diệc Lăng đáp: "Quốc công nói quá lời."
Thịnh Miện thở dài, lắc lắc đầu, xoay người định rời đi.
Trong lòng Bạch Diệc Lăng đang do dự xem có nên nói cho ông rằng con ông có lẽ còn sống hay không. Nhưng mà phải lấy lí do gì, cũng không thể nói là suy đoán từ nhiệm vụ hệ thống ra đúng không?
Hắn còn chưa mở miệng, Thịnh Miện lại đột nhiên dừng bước, xoay người nói với Bạch Diệc Lăng: "Bạch Chỉ huy sứ, ta còn muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện."
Bạch Diệc Lăng trả lời: "Quốc công mời nói."
Thịnh Miện thành khẩn nói: "Nếu như thuận tiện, sau khi vụ án này được kết án, có thể đem chứng cứ liên quan mà bên Chỉ huy sứ điều tra ra được cho ta mượn sao chép một phần? Ta nghĩ, có lẽ có thể tìm được một ít manh mối có liên quan đến tung tích của hài tử từ trong đó."
Bạch Diệc Lăng hơi kinh ngạc, hỏi: "Các ngươi còn muốn tiếp tục tìm kiếm đứa bé kia?"
Thịnh Miện nói: "Nội tử nói nó còn trên đời, chúng ta cũng tình nguyện tin tưởng điều này, mặc kệ người khác nói gì... không phải đều từ đầu đến cuối không tận mắt nhìn thấy nó chết đi sao?"
Bạch Diệc Lăng không khỏi nói: "Hai vị từ ái thật khiến người khác cảm động, nhưng lo lắng cũng sẽ tổn thương thân thể..."
Thịnh Miện cười cười, cảm ơn hắn quan tâm, cũng không biết tại sao lại không nhịn được muốn nhiều lời vài câu: "Kỳ thực có thể có lo lắng thì rất tốt. Nếu một ngày nào đó tận mắt nhìn thấy thi thể, xác xác thực thực mà chứng minh kia là con trai ta, lúc đó mới sẽ là kết cục không cách nào tiếp nhận được. Nhưng trước khi kết cục đó đến, bọn ta sẽ tiếp tục tìm."
Có lẽ ở trong lòng bọn họ, bản thân việc tìm kiếm thế này đã là một phương thức để ký thác tưởng niệm, chỉ cần người nhà không từ bỏ, chỉ cần còn được mong nhớ, người ấy sẽ còn sống trên thế giới này.
Đạo lý này, suy nghĩ kỹ một chút, là bi thương, lại là ôn nhu.
Bạch Diệc Lăng trầm mặc, sau đó cũng cười cười, nói: "Được. Ta sẽ cho người sắp xếp lại những chứng cứ hữu dụng rồi đưa tới phủ Quốc công."
Thịnh Miện nói lời cảm ơn, Bạch Diệc Lăng lại hỏi: "Quốc công, ta muốn mạo muội hỏi nhiều một câu, trên người quý công tử có cái gì có thể phân biệt thân phận không, ví dụ như bớt chẳng hạn? Bằng không cho dù tìm được người, các ngươi sao có thể nhận ra hắn?"
Lục Mạt lúc này cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hai mắt đều sưng lên, vốn đang tựa vào trượng phu không muốn nói chuyện, nhưng Bạch Diệc Lăng hỏi vấn đề này, thật giống như cảm thấy nhi tử của bà chỉ là vô ý lạc đường, nhất định có thể tìm trở về. Đây vẫn là người đầu tiên nói như thế suốt nhiều năm qua.
Lục Mạt không nhịn được nhìn hắn một cái, đại khái là gặp được người có thể hiểu mình, bà lại cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng thân thuộc, vì thế nói: "Có. Trên vai trái của đứa nhỏ có một cái bớt hình cánh hoa màu rất nhạt, hơn nữa ngực nó còn có một nốt ruồi son."
Bởi vì phủ Trấn quốc công không phải dòng dõi bình thường, không khỏi sợ người có tâm trước họ một bước tìm được hài tử rồi lợi dụng, Lục Mạt chưa từng lộ cho người ngoài biết về hai dấu hiệu này, luôn chỉ phái thuộc hạ nhà mình âm thầm tìm kiếm, hôm nay lại nói hết cho Bạch Diệc Lăng.
Bà chỉ cảm thấy, người thanh niên này rất gần gũi, không phải là người xấu. Thịnh Miện cũng không ngăn cản, hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Lục Mạt.
Bạch Diệc Lăng gật đầu, nếu trên người có hai điểm đặc thù, như vậy sẽ dễ tìm hơn đôi chút.
Mấy người trò chuyện xong, Thịnh Miện và Lục Mạt lại chào Lục Dữ, lên xe ngựa nhà mình rời đi. Lục Dữ lúc này mới đứng phía sau Bạch Diệc Lăng, vỗ vỗ bờ vai hắn, lại cười nói: "Thật tốt bụng ha."
Bạch Diệc Lăng nói: "Nếu như ta nói, ta cũng có cảm giác, cho rằng vị tiểu công tử nhà Trấn quốc công kia chưa chết, ngươi có tin không?"
Lục Dữ làm bộ làm tịch suy tư một chốc rồi mới dò hỏi Bạch Diệc Lăng: "Ngươi thật sự biết bói toán sao? Hàn tiên sinh chân chính kia, là ngươi giả mạo?"
Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi đoán xem."
Lục Dữ khẽ cười nói: "Ta đoán nha... Nếu Hàn tiên sinh kia hành hiệp trượng nghĩa cướp của người giàu chia cho người nghèo thích làm việc thiện phong lưu tiêu sái, như vậy có tám phần khả năng là ngươi giả mạo. Nhưng bây giờ thấy hành động của hắn, đó tuyệt đối không phải là ngươi."
Bạch Diệc Lăng cứng cỏi mạnh mẽ, sống gần hai mươi năm đều chưa từng chấp nhận thua cuộc, rất đặt nặng hai chữ nguyên tắc, ai ngờ bị người xuyên việt xuyên tới, dùng danh nghĩa của hắn làm không ít việc vi phạm tâm ý hắn, lại còn không có cách nào giải thích, nói hắn không canh cánh trong lòng là không có khả năng.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người rõ ràng nói với hắn, không tin hắn sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Giải thích về "Tri kỷ trung khuyển hồ" lại một lần nữa hiện lên trong lòng, Bạch Diệc Lăng bật cười: "Ngươi cũng thật để mắt tới ta."
Lục Dữ chớp chớp mắt, nói: "Nhưng mà ta nghĩ, tuy rằng không phải, nhưng có lẽ giữa các ngươi đã từng xuất hiện một đoạn duyên phận rất kỳ diệu. Này, A Lăng, nói thật, ngươi có bói chỉ tay không, tính nhân duyên cho ta nhá?"
Lục Dữ thật sự là người thông minh, cái thông minh này không chỉ thể hiện ở việc y có thể đoán ra phần lớn sự thật từ đôi câu vài lời, mà còn ở chỗ hắn biết không nên truy tìm nguyên nhân, giả bộ hồ đồ đúng lúc, làm cho mọi người đều không đến nỗi xấu hổ.
Bạch Diệc Lăng kéo bàn tay thon dài đưa ra trước mặt mình của Lục Dữ tới cẩn thận quan sát, hệ thống đã cho hắn một quyển sách xem bói, nhưng mà mấy ngày nay bận tìm kiếm hung thủ nên không có thời gian đi xem, giờ phút này nhìn cả buổi trời cũng không nhìn ra được cái gì.
Lục Dữ cũng không nóng nảy, để Bạch Diệc Lăng nắm tay mình. Góc độ hiện tại của hai người vừa vặn cho y có thể chăm chú nhìn đối phương mà không bị phát hiện, hàng lông mi mảnh dài của Bạch Diệc Lăng được ánh mặt trời mạ lên một tầng màu vàng nhợt nhạt, hơi rủ xuống làm cho người ta có ảo giác dịu dàng.
Làm y cảm thấy, tựa như nếu mình cũng trở tay nắm lấy, là có thể có được thứ mình thương nhớ ngày đêm nào đó.
Chỉ là ngón tay hơi hơi cuộn lại, Lục Dữ cuối cùng không làm như vậy, y tự nhủ với chính mình, không nên nóng lòng.
Bạch Diệc Lăng thả tay Lục Dữ ra, hoàn toàn từ bỏ việc nhớ lại đống tri thức về đoán mệnh hữu hạn của mình, có lẽ so ra thì hắn am hiểu giết người phóng hỏa hơn.
Lục Dữ đưa bàn tay ra sau lưng, hỏi: "Sao rồi?"
Trong mắt y hình như còn có một ít chờ mong, nếu dựa theo truyện gốc, Lục Dữ hẳn là cô độc sống hết quãng đời còn lại, nhưng cốt truyện bây giờ đã thay đổi rất nhiều, Bạch Diệc Lăng cảm thấy, đường đường Hoài Vương Điện hạ, vợ y ắt hẳn không lo không tìm được.
Hắn áp xuống cảm giác quái dị mơ hồ trong lòng, nói: "Điện hạ nhất định có thể cưới được một tiểu thư dịu dàng hiền thục, ân ái mỹ mãn, răng long đầu bạc."
Lục Dữ cũng không thích đáp án này, trầm mặc một chốc, kì dị cười hai tiếng, cuối cùng chỉ thở dài, dùng tay chỉ chỉ Bạch Diệc Lăng, nói: "Ngươi đấy..."
Y bất đắc dĩ lắc đầu: "Quả nhiên không phải Hàn tiên sinh chân chính đúng không? Bói toán gì mà lệch hẳn tám trăm dặm."
Nếu để cho người khác nghe thấy nhìn thấy một màn này, chắc chắn sẽ hãi hùng vì vị Hoài Vương kiêu căng vậy mà sẽ nói chuyện với giọng điệu này.
Mà trên thực tế, cũng đúng là có người đến đây.
Đây gọi là không phải oan gia không gặp mặt, Lục Khải vừa lúc dẫn người đi ra khỏi cung của Thái hậu nương nương, lại gặp phải Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ.
Chỗ này trống trải, ngước mắt là có thể nhìn ra rất xa, Lục Khải đứng từ xa nhìn thấy Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ tươi cười với nhau, cử chỉ thân mật, không khỏi âm thầm nghiến răng.
Từ nhỏ nhìn Bạch Diệc Lăng lớn lên, hắn ta xem như tương đối hiểu tính cách đối phương, cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này mà ngay lập tức hoài nghi giữa Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ đã xảy ra cái gì, nhưng khi thấy hai người ở chung hài hòa như vậy, trong lòng vẫn không vui.
—— bởi vì Bạch Diệc Lăng rõ ràng biết, đứa con Hoàng Thượng yêu thương nhất này là tử địch lớn nhất của hắn ta, thế mà hắn còn quan hệ tốt với đối phương, không một chút nào suy xét đến cảm thụ của mình. Thật sự... rất tuyệt tình.
Lục Khải đã từng cố ý phái thuộc hạ giả mạo Bạch Diệc Lăng ám sát Lục Dữ, chỉ là không ngờ tới, hai người kia vậy mà còn có thể đi chung với nhau.
Rõ ràng ban đầu người từ bỏ đối phương trước là hắn ta, tại sao giờ phút này lại là hắn ta ở đây, phẫn uất khôn kể như thế?
Trong lòng hắn ta càng oán hận, nụ cười trên mặt lại càng ung dung hào phóng, ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đi tới chào hỏi hai người: "Dữ Nhi, Bạch Chỉ huy sứ, hai người các ngươi vẫn chưa rời cung sao?"
Cảm giác tùy ý thả lỏng trên người Lục Dữ và Bạch Diệc Lăng đồng thời biến mất, Lục Dữ cũng cười chào Lục Khải, nói: "Hoàng thúc đây không phải cũng chưa đi sao?"
Lục Khải đáp: "Vừa mới đi thăm Thái hậu và Thái phi."
Rồi liếc nhìn Bạch Diệc Lăng một cái, nói tiếp: "Hà Quang, Thái phi còn nhắc về ngươi với ta, nói là hôm trước Ngũ công chúa ở trong cung thấy ngươi một lần, đã nhiều ngày vẫn luôn quấn lấy bà, sống chết đòi gả cho ngươi đấy!"
Lục Khải nửa đùa nửa thật nói ra, bất kể xưng hô hay giọng điệu đều có vẻ vô cùng thân mật, sắc mặt Lục Dữ tức khắc có chút khó coi.
Có hơi ghen, dù sao y đã sớm biết Lục Khải quen biết Bạch Diệc Lăng sớm hơn y, gút mắt sâu đậm hơn so với y, nhưng cũng không chỉ ghen, Lục Dữ lưu ý hơn chính là y cảm thấy da mặt Lục Khải thật sự quá dày, trước kia đối xử không tốt với Bạch Diệc Lăng như vậy, bây giờ còn tới đây làm phiền hắn.
Điều này làm cho y cảm thấy rất phẫn nộ, rất đau lòng, đau lòng Bạch Diệc Lăng đã từng chịu những oan ức đó, lại bị người trước mặt này dùng một câu nhẹ như mây gió vạch trần.
So với Lục Dữ mà nói, Bạch Diệc Lăng đã tập mãi thành quen không cảm nhận thấy nhiều tâm tình đến vậy, dù sao Lục Khải đó giờ vẫn luôn như thế. Hắn nhàn nhạt trả lời: "Vương gia nói đùa, thần không xứng."
Lục Khải: "..."
Đương lúc quan sát và thể nghiệm được tâm ý của Bạch Diệc Lăng, hắn ta từng nói với đối phương "Ngươi không xứng", tiểu tử cứng đầu cứng cổ này cũng thù dai lắm.
Lục Khải làm bộ như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói: "Bổn vương cũng nói đùa với ngươi thôi. Nhớ khi ngươi còn nhỏ còn từng nói, về sau không cưới vợ, muốn mãi ở bên cạnh ta..."
Lục Dữ chen lời: "Cho nên hoàng thúc đã hứa với Bạch Chỉ huy sứ, về sau cũng không cưới vợ sao?"
Lục Khải: "..."
Lục Dữ mỉm cười nói: "A, hoàng thúc không nói. Cho nên ý của thúc là, thúc muốn cưới thế nào đều được, Bạch Chỉ huy sứ cứ phải đi theo thúc, không được để ý tới người khác sao? Hoàng thúc à..."
Y cười tủm tỉm hỏi: "Dựa vào đâu vậy?"
Sắc mặt Lục Khải hơi trầm xuống, hắn ta lạnh lùng nhìn Lục Dữ, Lục Dữ lại như cũ là dáng vẻ tươi cười kia, ánh mắt hai người tụ hợp, hình như còn có thể nghe thấy tiếng tia lửa "xẹt xẹt".
Các tùy tùng theo bên cạnh Lục Khải gần như sắp khóc, trước kia dù cho hai vị Vương gia này không thân quen, cũng không giương cung bạt kiếm đến mức này, bây giờ thì hay rồi, hai lần, tư thế như một giây sau sẽ nhào lên đánh nhau, hơn nữa tất cả đều là vì Bạch Chỉ huy sứ.
Mọi người thật cẩn thận lén nhìn Bạch Diệc Lăng, cảm thấy nếu bọn họ thật sự đánh một trận, tính ra cũng sẽ không thiệt.
Chẳng trách mọi người đều nói "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân", mà không phải "Anh hùng khó qua ải nữ nhân", mỹ nhân chẳng phân biệt nam nữ, đẹp là được!
Ánh mắt Lục Khải chuyển từ trên người Lục Dữ qua Bạch Diệc Lăng, trong khoảnh khắc đó, thần sắc đã hòa hoãn, hắn ta ung dung nói: "Vốn chỉ là lời nói bông đùa của trẻ con, có ai sẽ coi là thật? Bổn vương chỉ cảm thấy tính tình Ngũ công chúa và Hà Quang không quá hợp mà thôi —— cành vàng lá ngọc, bị nuông chiều quá mức, luôn không biết lựa lời, nếu ở cùng Hà Quang thì sợ là sớm muộn gì cũng sẽ có tranh chấp, đến lúc đó chẳng phải lương duyên biến thành oán ngẫu sao?"
Lục Dữ nói: "Giữa những người khác thế nào, đó chính là như cá uống nước, ấm lạnh tự biết, hoàng thúc đây cứ mãi nhọc lòng làm gì? Thúc còn chưa có Vương phi, vẫn nên quan tâm quan tâm chính mình đi đã!"
Đã là hai Vương gia thành thục mà còn đấu võ mồm như vậy —— có phải có chút ấu trĩ hay không? Bạch Diệc Lăng có hơi mệt tâm, cắt ngang lời bọn họ, nói với Lục Khải: "Vương gia, thần không tiện ở lâu trong cung, cáo lui trước."
Nói xong, hắn chắp tay xoay người đi luôn. Lục Khải nhíu mày, theo bản năng duỗi tay muốn kéo lại, ai ngờ cái tay kia còn chưa đụng tới cánh tay Bạch Diệc Lăng, Lục Dữ bỗng nhiên bước dài qua một bước, chắn giữa hai người.
Tay Lục Khải thiếu chút nữa ấn lên ngực y, liền vội vàng rút về.
Lục Dữ cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn Lục Khải, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Hoàng thúc, thúc chính là chú ruột của ta mà."
—— nói như thể Lục Khải cố ý muốn sàm sỡ y vậy.
Lục Khải nghe Lục Dữ nói mà cảm thấy hơi buồn nôn, dừng một chút, không đầu không đuôi hỏi: "Tại sao ngươi muốn tiếp cận hắn?"
Lục Dữ hơi híp mắt, nụ cười cũng đã biến mất, y lạnh nhạt nói: "Đó là chuyện giữa hai người bọn ta."
Lục Khải mắt điếc tai ngơ: "Thích hắn? Cháu à, người chú này nhắc nhở ngươi một câu, phụ hoàng ngươi hiện tại yêu thương ngươi như thế, ngươi hẳn biết đó đại diện cho điều gì. Nếu Hoàng Thượng biết được tâm ý của ngươi, chỉ làm cho hắn thêm phiền phức."
Lục Dữ nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nếu dám đi thích một người, thì cũng dám tin tưởng, bản thân mình có năng lực bảo vệ tốt hắn. Hoàng thúc cũng là đứa con Hoàng tổ phụ yêu thương nhất, thúc cũng chưa có thích ai mà, phải không..."
Câu nói kế tiếp Lục Dữ không nói, chỉ là nở nụ cười thâm sâu, hơi gật đầu với Lục Khải một cái rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.