Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 16: Cảm ơn!




“Thật sao?”
Long Cửu Thần cười lạnh, đột ngột kéo ngang con dao trong tay ra.
Xoẹt!
Bả vai của chị Hồng lập tức bị kéo ra một đường máu, thấu xương tận ba phần!
“A!”
Chị Hồng bụm chặt bờ vai bị cắt của mình, phát ra một tiếng thét thê lương khủng khiếp, cơ thế mềm mại lảo đảo lùi về phía sau.
Toàn bộ quán bar như bị thả một quả bom rất nặng, ngay lập tức kích nổ toàn bộ quán bar!
“Má ơi! Thằng cha này thế mà lại dám chém cả chị Hồng?”
“Anh ta không sợ là Bá Gia sẽ chém chết cả nhà mình sao?”
“Bá Gia yêu thương chị Hồng nhất, trước đó, có một phú thương từ nơi khác đến Dạ Vị Ương uống rượu, người đó muốn ngủ với chị Hồng, Bá Gia đã trực tiếp chém chết người đó, nếu Bá Gia biết chuyện người phụ nữ của mình bị chém, chắc chắn sẽ băm thằng cha này cho chó ăn!”
Nghe những tiếng thảo luận này, Dương Tử
Hi rất sợ hãi, là một người có xuất thân chính gốc từ Giang Châu, Hoàng Thiên Bá đáng sợ cỡ nào, trong lòng cô biết rất rõ ràng.
Lúc này, cô lập tức nắm lấy tay Long cửu Thần, thúc giục nói: “Mau đi theo tôi, nếu không đến khi Bá Gia tìm đến thì anh không thế rời đi được nữa!”
“Giữ chặt cửa cho tôi! Đừng để họ chạy!” Chị Hồng tức giận hét lên.
Đột nhiên, một nhóm nhân viên quán bar gắt gao chặn chặt cửa quán bar.
“Thằng nhóc, anh cứ chờ đó cho tôi, tôi nói cho anh biết, người đàn ông của tôi là Hoàng Thiên Bá, là một người đáng sợ đến cỡ nào!”
Vứt lại những lời này, chị Hồng oán khí ngút trời rời đi.
Lúc này, tại một phòng bao xa hoa dưới tầng hầm không được mở công khai.
“Cục trưởng Mã, ông phải tin tưởng tôi, chuyện Đại đô đốc, Lưu tống binh, Diệp Nguyên Khôn, Hình Hắc Hổ chết đi, thực sự không hề liên quan gì đến tôi, tôi không phải là người làm chuyện này!”
“Đúng vậy, tôi muốn giết chết Hình Hắc Hổ để lấy lại địa bàn của mình.”
“Nhưng cho dù ông có cho tôi mượn trăm lá
gan thì tôi cũng không dám làm thịt Đại đô đốc và Lưu tổng binh đâu!”
“Bây giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ tôi đã làm điều này, thực sự quá loan uống cho tôi!”
Một người đàn ông mặt mũi dữ tợn, vạm vỡ, đầu trọc, đầy hình xăm khóc không ta nước mắt tố khố với cục trưởng Mã thuộc cục tuần tra.
“Cho dù có là do ông làm hay không thì ông cũng không thể ở lại Giang Châu, tin đồn dữ dội như hổ, nếu ông không chạy trốn, sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm ông để đố tội.” Cục trưởng Mã nhấp một ngụm rượu nói.
“Hơn nữa.” Cục trưởng Mã bổ sung thêm một câu: “Thế giới ngầm ở Giang Châu, ỏng đừng nghĩ sẽ có thể thấy lấy lại, đã có người sẵn sàng tiếp quản, người đó còn kinh khủng hơn cả Hình Hắc Hổ rất nhiều, cho dù là Thang Lập Võ chủ nhân của Hình Hắc Hổ cũng phải cung kính gọi người đó một tiếng Tam gia, nếu ông dám tranh đoạt thế giới ngầm ở Giang Châu với người đó, người đó cũng không để ông chết một cách dễ dàng đâu.”
“Rít!”
Hoàng Thiên Bá hít một hơi thật sâu.
“Tam gia, chẳng lẽ là Tân…”
“Trong lòng biết là được rồi, đừng nói ra
ngoài, nếu không một khi Tam gia biết được thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Hoàng Thiên Bá gật gật đầu thở dài.
“Xem ra ở Giang Châu này, Hoàng Thiên Bá tôi thực sự không thế ở lại được nữa!”
“Không biết vì sao mà hai năm gần đây Giang châu lại đột nhiên trở nên sâu như vậy?”
Cục trưởng Mã thì thào nói: “Nghe nói có Long, có người muốn giết Long, cho nên nước sâu hơn.”
“Giết Long?”
Hoàng Thiên Bá sửng sốt: “Chẳng lẽ Đồ Long xã được thành lập chỉ là vì để giết Long sao?”
Cục trưởng Mã gật gật đầu, dặn dò: “Tất cả những gì tôi nói với ông tối nay, thối rữa ở trong bụng, không được phép đề cập với bất cứ ai, ông biết chưa?”
Hoàng Thiên Bá máy móc gật đầu.
Cổc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Vào đi.”
Hoàng Thiên Bá hô lên một tiếng.
Rất nhanh sau đó, cửa bị đấy ra, chị Hồng bụm lấy cánh tay đẫm máu của mình bước đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Thiên Bá đứng dậy hỏi.
Chị Hồng vừa khóc vừa kể cho Hoàng Thiên Bá nghe những chuyện đã xảy ra.
“Khốn kiếp!”
Hoàng Thiên Bá lập tức trở nên tức giận, ông ta nhìn sang cục trưởng Mã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước khi rời khỏi Giang Châu, tôi muốn…”
“Đi đi.”
Cục trưởng Mã phẩy phấy tay.
“Cảm ơn!”
Hoàng Thiên Bá ôm nắm đấm, bước ra khỏi phòng bao, hét lớn: “Bưu Tử, Sơn Kê, Độc Lang, Hạt Tử, chị dâu của mấy người đã bị người khác chém, dần theo các anh em cho tôi, tôi muốn chiến một trận cuối cùng ở Giang Châu!”
Rầm fâm!!!
Trong bốn phòng bao, hơn 100 người đàn ông xăm trố đổ ra, một vài gã cầm dao rựa, một vài gã cầm súng ngắn, mắng mỏ và đi theo Hoàng Thiên Bá xuống lầu.
Rất nhanh sau đó, tầng một của quán bar đã trở nên sôi sùng sục!
“Đến rồi đến rồi! Bá Gia đến rồi! Có trò hay để xem rồi!”
Tất cả mọi người nhìn qua, quả nhiên họ đã nhìn thấy Hoàng Thiên Bá dẫn theo hơn 100 người, hùng hùng hổ hổ đi từ tầng trên xuống.
“Ha ha!”
Hàn Gia Văn vui mừng khôn xiết.
“Con chó giả ngầu, Bá Gia đã đích thân xuất mã, mang theo nhiều người như vậy, ngay cả súng cũng mang theo, tao không tin lần này mày còn chưa chết!”
Cơ thế mềm mại của Dương Tử Hi trở nên run rấy, tim lập tức dâng lên cuống họng, cô hoảng sợ nói: “Long cửu Thần, họ có súng, làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.