Giờ khắc này, toàn trường im lặng!
Mọi người ngơ ngác nhìn đám người Hoàng Thiên Bá đang quỳ trước mặt Long cửu Thần.
Quả thực không thể tin được, một giây trước Hoàng Thiên Bá còn đang hét vào mặt Long cửu Thần, muốn đánh chết Long cửu Thần, một giây sau lại giống như một đứa cháu trai, quỳ xuống trước mặt Long cửu Thần, run lấy bấy.
Sự đảo ngược này đến quá đột ngột khiến mọi người đều không ngờ tới!
Mấu chốt là Long cửu Thần không nói chuyện, đám người Hoàng Thiên Bá quỳ ở đó không dám cử động, cũng không dám đứng dậy hay nói gì, giống như một đám đại thần quỳ trước mặt hoàng đế, nhưng hoàng đế không cho bọn họ đứng dậy, họ hoàn toàn không dám đứng dậy.
Thật sự chấn động!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao một giây trước Hoàng Thiên Bá còn muốn đánh tên này, một giây sau lại quỳ xuống đất gọi người này là Tống đà chủ?” Hàn Gia Văn vô cùng khó hiểu kêu lên.
“Gia Văn, có phải trước đó Bá gia không
nhận ra được, đến gần thì mới nhận ra không?” Cao Nhã Linh suy đoán.
“Không thể nào!” Hàn Gia Văn trực tiếp bác bỏ: “Hoàng Thiên Bá không phải mù, chỉ cách bốn, năm mét thì làm sao có thể không nhận ra người quen? Trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám!”
“Có lẽ Hoàng Thiên Bá đột nhiên nhận ra mình đánh không lại tên này, để không bị tên này đánh và không bị mất mặt nên mới quỳ xuống gọi tống đà chủ.”
“Thứ nhất là cầu xin tha thứ, thứ hai là để giữ thế diện.”
“Nhất định là như vậy!”
Nói đến đây, anh ta mắng: “Hoàng Thiên Bá, mẹ nó ông thật là hèn nhát! Không xứng với cái tên Thiên Bá, nên đối tên thành Thiên Túng mới phải!”
Hoàng Thiên Bá không khỏi mắng: “Con mẹ nó cậu biết cái gì! Chiếc nhẫn cậu ấy đeo là nhẫn của Tống đà chủ. Thấy nhẫn như thấy Tổng đà chủ. Mặc kệ cậu ấy nhặt được hay là người khác đưa cho, theo quy củ, nếu cậu ấy đeo chiếc nhẫn này thì chính là Tống đà chủ của chúng tôi, chúng tôi phải quỳ lạy cậu ấy, hiểu chưa, đồ ngốc?”
Hàn Gia Văn:”…”
Lúc này Dương Tử Hi mới biết hoá ra là do chiếc nhẫn, khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đứng lên đi.” Lúc này Long cửu Thần nhẹ giọng nói.
“Tạ Tống đà chủ!” Lúc này đám người Hoàng Thiên Bá mới dám đứng lên.
“Tổng đà chủ, chiếc nhẫn Tống đà chủ này là từ đâu đến thế?” Hoàng Thiên Bá yếu ớt hỏi.
“Bạn tù lão Trần đưa cho.” Long cửu Thần thành thật trả lời.
Hoàng Thiên Bá cười ha ha nói: “Thì ra Tống đà chủ và Trần Tổng đà chủ của chúng tôi là bạn tù à, chẳng trách có nhẫn tống đà chủ. Đúng rồi, Tống đà chủ, Trần Tổng đà chủ ở trong tù có tốt không? Tống đà và người của phân đà rất nhớ ông ấy. Cũng không biết ông ấy bị nhốt ở nhà tù nào, muốn thăm tù đưa tiền cho ông ấy tiêu cũng không được, haiz!”
Long Cửu Thần nói: “Lão Trần ở trong đó sống rất tốt, ngoại trừ nữ nhân, ông ta muốn ăn uống gì cũng có, các người không cần quá lo lắng.”
Long Cửu Thần vừa nói vậy, Hoàng Thiên Bá lập tức yên tâm.
“Còn không mau xin lỗi Tống đà chủ!” Hoàng Thiên Bá mắng chị Hồng.
Chị Hồng lại quỳ trước mặt Long cửu Thần.
“Tôi có mắt như mù, đã mạo phạm Tống đà chủ, vẫn xin Tống đà chủ thứ tội.”
“Người không biết không có tội, đứng dậy đi.” Long Cửu Thần thản nhiên nói.
“Tạ Tổng đà chủ!”
Chị Hồng như được ân xá, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào vài người mà quát: “Đưa hai người phụ nữ này và cả Hàn Gia Văn đến cho tôi!”
Chẳng mấy chốc, Hàn Gia Văn, Cao Nhã Linh và Trương Thiến Đình đều bị áp giải tới.
“Chị Hồng, chị muốn làm gì?” Hàn Gia Văn tức giận nói.
“Bốp bốp!“
Chị Hồng cho anh ta hai cái tát, tức giận nói: “Người phụ nữ của cậu vừa lên tiếng đã luôn miệng mắng người phụ nữ của Tống đà chủ chúng tôi là con khốn. Cậu còn muổn tôi đánh gãy chân của Tổng đà chủ chúng tôi.
Mọi chuyện ‘âm ĩ đến mức này đều là do ba người các cậu gây ra, các cậu phải chịu trách nhiệm!”
Nói đến đây, chị ta cung kính hỏi: “Tổng đà chủ phu nhân, cô muốn xử lý ba người này như thế nào?”
“Tôi…”