Anh vừa nói xong lời này đã ngay lập tức gây ra náo động.
“Tên này quá ngông cuồng rồi!”
“Sao anh ta dám gọi thẳng Tần lão tam được chứ?”
“Nếu để Tam gia biết anh ta ngang ngược như thế thì nhất định sẽ khiến anh ta chết rất thảm!”
Thậm chí có một ông chủ chạy đến trước mặt Long cửu Thần và chỉ vào mũi Long cửu Thần mắng: “Mày là ai mà dám giương oai ở đây, còn dám gọi thẳng tên của Tần tam gia?”
“Vậy còn mày là ai mà dám la to ở trước mặt tao? Cút!”
Long Cửu Thần tát ông chủ một cái.
“Nhóc con, mày nhất định phải tìm đường chết đúng không?” Lại có ông chủ khác tức giận đứng dậy.
Long Cửu Thần lạnh lùng nói: “Mày lại là ai nữa?”
“Tao là ai á?”
Ông chủ kia bị chọc cười, quát to một tiếng: “Tao là Ngô Kiện Hùng, chủ tịch Tập đoàn Xây
dựng Thiên Công, công ty xây dựng lớn nhất Giang Châu, đủ để hù chết mày chưa?”
Long Cửu Thần khinh thường: “Đồ rác rưởi, xách giày cho ông đây cũng không xứng!”
“Mày…”
Ngô Kiện Hùng tức giận đến đen mặt!
Lúc này, lại có một ông chủ khác nhảy ra: “Nhóc con, ai cho mày can đảm, dám hung hăng ngang ngược vô độ như vậy?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nhìn ông chủ này: “Mày là ai?”
Ông chủ kia tức giận nói: “Tao là Từ Vệ Quốc, vua dệt may của Giang Châu, tao có tài sản cá nhân hai mươi tỷ, có đủ hù chết mày hay chưa?!”
Long Cửu Thần vẫn khinh thường: “Cũng là rác rưởi, không xứng xách giày cho ông đây!”
“Còn Lưu Tố Đức, vua tàu thuyền Thông Châu thì sao?” Lại một ông chủ khác phẫn nộ đứng dậy hỏi.
Long Cửu Thần vần khinh thường: “vẫn là rác rưởi, không xứng xách giày cho tôi!”
Rầm rầm!!!
Một nhóm ông chủ phẫn nộ đứng dậy.
“Vậy Phan Nhạc Lân một ông trùm vật liệu xây dựng ở Hỗ Hải thì sao?”
“Lý Cấm Sơn ông trùm bất động sản Tích Châu nữa thì sao?”
“Triệu Khang Vĩnh ông trùm đầu tư lớn đến từ Giang Châu thì sao?”
Long Cửu Thần vẫn khinh thường: “Tất cả đều là rác rưởi, không xứng xách giày cho tôi!”
“Ngông cuồng!”
“Đúng là điên rồ!”
“Thật sự điên rồ mà!”
Cho dù là Tổng đốc Giang Nam, cũng không dám đắc tội với các ông chủ trong giới kinh doanh tam giác Trường Giang như vậy đúng không?
Rất nhiều ông chủ ở đây vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ hoàn toàn không thể tin được, trên đời lại có kẻ cuồng vọng như thế!
“Cái này… cửu Thần à, con chỉ giả vờ nhưng có phải hơi quá đáng rồi không?” Trương Ngọc Lan yếu ớt hỏi, e sợ Long cửu Thần bị lộ.
Long Cửu Thần nghiêm túc: “ở trong mắt con, bọn họ thật sự là rác rưởi.”
“Con mẹ nó!”
Ông trùm công trình Giang Châu Ngô Kiện Hùng bùng nổ ngay lập tức!
“Các ông chủ, để vệ sĩ của chúng ta cùng tiến lên cho tên này biết cái gì gọi là tinh tướng bị sét đánh!”
“Được!”
Các ông chủ ở đây đều rất căm tức, lập tức gọi toàn bộ vệ sĩ lên.
Chẳng mấy chốc, hơn trăm vệ sĩ như thủy triều xông về phía Long cửu Thần.
Thanh Loan Kim Cương lập tức nghênh chiến.
“Lên cho tôi! Hỗ trợ vệ sĩ của cha Long, giết chết bọn chúng!”
Lúc này Hàn Vĩnh Thành và Hoàng Thiên Bá vừa mới tiến vào hội trường đấu giá đều ra lệnh cho cấp dưới.
Hiện trường lập tức trở nên hổn loạn.
Hai nhóm người cùng đánh nhau.
Nhưng chẳng bao lâu, hàng trăm nhân viên bảo vệ đều bị Thanh Loan Kim Cương, cùng với đàn em của Hàn Vĩnh Thành, Hoàng Thiên Bá đánh ngã trên mặt đất, bọn họ kêu rên khắp nơi khiến cho cả hội trường phải chấn động!
“Hàn VTnh Thành, Hoàng Thiên Bá! Hai người chán sống rồi phải không? Dám giúp tên nhóc này gây rối ở cuộc đấu giá do Tân tam gia tổ chức?” Ngô Kiện Hùng tức giận nói.
“Mẹ kiếp!”
Hàn Vĩnh Thành đi lên tát vào mặt ông ta một cái, sau đó giả vờ lạnh lùng: “Có cha Long giúp đỡ nên tao không sợ Tần lão tam!”
Rồi sau đó, ông ta phân phó: “Mang tất cả những người đã bảo vệ sĩ ra tay, đưa đến trước mặt cha Long để cho cha Long xử trí!”
Ngay lập tức hơn mười ông chủ có tài sản hàng chục tỷ bị kéo đến trước mặt Long cửu Thần.
“Nhóc con, hôm nay tao không hề chuấn bị, chỉ hỏi mày có dám cho tao thời gian chuẩn bị để đánh một trận lớn với mày hay không?” Phan Nhạc Lân, ông trùm vật liệu xây dựng ở Hỗ Hải gào thét.
Long Cửu Thần lười trả lời ông ta, chỉ thản nhiên phân phó nói: “Trước tiên thưởng cho bọn họ mỗi người mười bạt tai, nếu ai còn dám uy hiếp thì cắt đứt đầu lưỡi, đánh gãy hai chân!”