Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 40: Để diệt được tên nhóc mày




“Vậy sau chuyện này thì sao?” Tần Tử Đình có phần sợ hãi.
Tân Diệu Hoa híp mắt: “Tên đã lên dây không thể không phóng, sau này cha sẽ cho ông nội một sự giải thích thỏa đáng, con chỉ cần làm theo lời cha là được.”
“Vâng ạ!”
Nhà họ Tần.
“ông cụ, Long Miêu gọi điện thoại nhờ con hỗ trợ anh ta phong tỏa thành phố, nói cửu Thần có hành động lớn, con đoán là Thang Lập Võ xuất hiện, có cần hợp tác không?”
Tần Vệ Quốc, tổng tư lệnh ba vạn quân nhà họ Tân báo cáo.
“Ngay lập tức hợp tác vô điều kiện!” Tần Chính Thanh không do dự trả lời.
“Rõ!”
Tần Vệ Quốc lập tức rời đi.
“Tử Khanh.”
“Vâng, ông nội.”
“Con gọi điện cho chú ba, bảo nó tối nay đừng đi đâu cả, ở nhà cho ông, nếu đang ở ngoài thì mau về nhà!”
“Vâng, ông nội!”
Tân Tử Khanh lập tức gọi điện cho Tần Diệu Hoa.
Điện thoại báo máy tắt.
Cô ấy lại gọi cho Tân Tử Đình và thím ba.
vẫn máy tắt.
“Ông nội, gia đình chú ba đều tắt máy rồi ạ.”
Chân mày Tân Chính Thanh nhíu lại, một dự cảm bất an bỗng dâng lên trong lòng.
Cũng trong lúc đó, chú hai Tần Vệ Quốc gọi điện đến, Tần Tử Khanh biết được một tin tức khiến cô ngay lập tức biến sắc.
“Ông nội, sợ rằng nhà họ Tần chúng ta sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì vậy? Nói mau!”
“Chú hai vừa được tin, chú ba đã mua chuộc một đội trưởng trong quân đội nhà họ Tân, lấy đi 50 tấn thuốc nổ TNT, 5 khấu pháo trái phá, 50 khấu súng máy… Nếu không tính toán sai, chắc chắn ông ta đã đưa những vũ khí này cho Thang Lập Võ đế đối đầu với Long cửu Thần!”
“Phụt!”
Nghe tin dữ này, Tần chính Thanh tức nố ruột, phun ra một ngụm máu già.
“Ông nội!!!”
Tân Chính Thanh đột nhiên ho ra máu khiến Tân Tử Khanh hoảng sợ.
“Ông nội làm sao vậy? Đừng làm con sợ.”
Người vốn rất mạnh mẽ như cô ấy lúc này cũng lộ vẻ bối rối.
“Ông chủ bị tức giận quá độ, chúng ta phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện!” Quản gia Lưu Phúc vội kêu lên, định cõng Tân Chính Thanh lên.
“Thằng ba khốn nạn này, thật sự là không hại
nhà họ Tần sụp đổ thì không chịu được mà!” Tần Chính Thanh tức giận liên tục ho khan, từng cơn ho đều có máu phun tóe ra khiến Tần Tử Khanh run sợ.
“Nhanh lên!”
Tần Chính Thanh gấp gáp thúc giục: “Mau đưa tôi đi tìm thằng ba! Phải tìm được chúng nó trước khi Thang Lập Võ hành động! Nhanh nhanh nhanh!!!”
Tại nhà máy luyện kim cũ ở ngoại ô phía Bắc.
Yên tĩnh vắng lặng.
Bỗng nhiên!
Bước chân dồn dập vang lên!!!
Tiếng bước chân nặng nề, giống tiếng trống chiến vang lên, làm rung động trái tim của mọi người.
Sau vài giây.
Long Cửu Thần bước vào sảnh, chắp tay sau lưng, bước chân dõng dạc, sát ý mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi!
Rầm!
Cánh cửa sắt dày cũng được đóng sập lại.
Xột xoạt!!!
Hai hàng bao cát xếp cao như núi ở hai bên, hàng trăm người nhô đầu ra, 50 khấu súng máy, hàng trăm khẩu súng lục đều chĩa về hướng Long Cửu Thần.
Phía trước, vài chục tên đàn ông mặc đồ luyện công, cũng xếp thành hàng dài, đối mặt với Long Cửu Thần mà tiến tới.
Tâng trên cũng có hàng trăm khấu súng chĩa về phía Long cửu Thần.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười ồ ạt vang lên từ tầng hai.
“Long Cửu Thần, hôm nay mày chết chắc rồi!”
“Cho mày điên cuồng! Cho mày cho người đánh tao! Hòm nay nếu mày không chết, tao cắt đầu cho mày làm bóng đá!”
“Để diệt được tên nhóc mày, bố mày đã cổ ý từ Hỗ Hải trở về, mất mười triệu mời một cao thủ võ đạo, cùng 50 xạ thủ, cho dù mày có đáu cánh cũng không thoát khỏi cái chết rồi!”
Đối mặt với vô số khẩu súng nhằm vào.
Ánh mắt cay độc của hàng chục võ giả.
Tiếng đe dọa ‘âm ‘âm.
Long Cửu Thân vẫn điềm tĩnh như không hề hấn gì.
Anh ngấng đầu nhìn lên tầng hai, ánh mắt quét qua đám đàn ông mặc đồ xa hoa, cuối cùng dừng lại trên thân hình gầy gò của một người đàn ông trung niên tóc cắt ngắn ở giữa.
“ônq là Thanq Lập Võ đúnq khônq?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.