Long Cửu Thần nhìn qua.
Anh nhìn thấy Tần lão tam xuất hiện ở cách đó không xa, ông ta còn dẫn theo một nhóm người.
Trong đó, còn có mấy khẩu súng trái phá, lúc này nòng cũng đang hướng chính diện về phía anh, còn có mấy người nạp đạn vào bên trong.
“Tần lão tam, mẹ nó, tại sao ỏng đã sớm biết được thân phận của Long cửu Thần mà lại không chịu nói cho tôi biết?”
“Nếu ông nói với tôi sớm hơn, tôi sẽ từ nước ngoài trở về Giang Châu và đích thân thực hiện kế hoạch Trảm Long?”
“Ông đã hại chết tôi rồi ông có biết không?”
Thang Lập Võ đỏ mắt nhìn Tần Diệu Hoa, tức giận gào thét về phía ông ta.
Tân Diệu Hoa cũng không hề tức giận mà chỉ cười cười nói: “Nếu tôi nói ra thân phận của Long Cửu Thần cho ông biết thì ông còn dám giét nó không?”
“Nếu như ông không dám giết nó thì tôi làm sao có thể kiếm tiền từ ông?”
“Nếu tôi không thể kiếm tiền từ ông thì làm
sao tôi có thể làm cho nhà họ Tần lớn mạnh hơn?”
“ông…”
Thang Lập Võ chỉ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận.
Long Cửu Thần nheo mắt lại: “Tân lão tam, là ông chỉ đạo Thang Lập Võ bày ra những chuyện này sao?”
“Không, không, không.”
Tần Diệu Hoa mỉm cười xua tay: “ông chủ của ông ta hoàn toàn là một người khác, tôi chẳng qua chỉ là một con tốt để người đó dò xét thân phận của cậu đế tiêu diệt cậu mà thôi.”
“Chỉ là tôi không chỉ đơn giản là một con tốt, ông ta lợi dụng tôi, đồng thời tôi cũng coi ông ta là công cụ để vơ vét của cải, chỉ có vậy thôi.”
“Đúng rồi.”
Tần Diệu Hoa bố sung thêm một câu: “sở dĩ tôi nguyện ý làm con tốt của ỏng ta vì tôi cũng có mục đích giống như ông ta, đó chính là đế tiêu diệt cậu.”
“Cha ông có biết chuyện này không?” Long Cửu Thần lạnh giọng hỏi.
Tần Diệu Hoa lắc đầu: “Nếu ông già nhà tôi biết chuyện thì tòi làm sao còn có thể đứng ở chỗ này?”
“Thả Thang Lập Võ ra đi cửu Thần, chú Hoa
sẽ cho cậu một cái chết thoải mái.”
“Hơn nữa tôi cam đoan với cậu, chỉ cần cậu chết đi, con của cậu sẽ mất đi giá trị lợi dụng và họ chắc chắn sẽ giết chết chúng nó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm con của cậu, đồng thời dàn xếp cho chúng ra nước ngoài, để chúng có thể bình an sống nổt phần đời còn lại.”
Long Cửu Thần thăm dò hỏi: “ông biết họ là ai sao?”
“Không biết.” Tân Diệu Hoa lắc đầu, bố sung thêm một câu: “Nhưng chỉ cần cậu chết đi, tôi sẽ có thể cạy miệng Thang Lập Võ đế tìm con của cậu.”
“Vì những đứa con của cậu, hãy hi sinh đi Cửu Thần, một mạng đổi lấy hai mạng, cậu không chịu thiệt đâu.”
Long Cửu Thần cười lạnh: “Tỏi đáng đứng ở chỗ này, ông dám tới lấy mạng tôi không?”
Tân Diệu Hoa mỉm cười: “Tôi không dám, nhưng mấy nòng súng trái phá thì dám.”
“Hơn nữa.”
Ông ta chỉ vào một ông lão tóc bạc trắng gù lưng bên cạnh, nói: “Vị võ hầu hóa cảnh tên Vương Bảo Quốc này cũng dám.”
Khi sau ông ta vừa dứt lời, Tần Tử Đình quát
lên: “Cái đồ đàn ông cặn bã này, còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết đi!”
“Cha con các người, quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Trong mắt Long cửu Thần lóe lên một tia tức giận.
Anh đặt Thang Lập Võ xuống, đánh gãy chân rồi ném sang một bên, sau đó kéo lão Trương lại rồi đạp một cước lên người ông ta, làm cho ông ta trọng thương.
Sau đó, khuôn mặt của anh rất lạnh lùng, anh đi về phía Tần Diệu Hoa.
“Đại sư Vương Bảo Quốc, lên cho tôi, giết chết thằng nhóc này, để lại cho nó toàn thây!”
Tần Diệu Hoa quát lên.
“Vâng, ông tam.”