Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 184: Vân Phàm trở về




Không lâu sau khi đôi tỷ muội nhà Lý Thuần Quân trở về thăm cha mẹ, Vân Phàm cũng theo đó mà trở về.
Chỉ là... Không còn tươi sáng như trước kia, Vân Phàm lúc này như được bao quanh bởi một bầu không khí u uất xám xịt, trông rất thiếu sức sống... Hoặc ít nhất thì Lý Thuần Quân đang nghĩ như vậy.
"Về rồi đấy à?" Lý Thuần Quân khẽ cười, chủ động lên tiếng trước.
Vân Phàm nghe thấy, trong vô thức quay ngoắt sang nhìn Lý Thuần Quân. Từ đó bầu không khí màu xám đáng sợ xung quanh hắn dần tan biến, và thay vào đó là một loại biểu cảm mừng rỡ, trông giống như... Mừng đến phát khóc?
"Khóc thật đấy ư!?" Lý Thuần Quân trợn to mắt, nhất thời không biết nói gì cho phải: "Mau lại đây kể ta nghe đi, nếu được thì ta sẽ làm chủ cho ngươi"
"Sư phụ... Ta không muốn ra ngoài nữa..."
Lý Thuần Quân: "..."
Hắn nghĩ mình đã lờ mờ đoán được nguyên nhân đằng sau chuyện này rồi.
Hốc xong một tách Thanh Tâm Trà, Vân Phàm như cố gắng giữ vững sự bình tĩnh mà nói tiếp: "Sư phụ, có một sự thật rất đáng sợ là... Đệ tử vừa bị Hợp Hoan Tông thánh nữ nhìn trúng..."
Lý Thuần Quân biến sắc: "Khụ khụ!"
Câu này của Vân Phàm doạ cho Lý Thuần Quân thiếu chút nữa sặc chết.
"Ngươi đã làm cái gì mà lại để hạng ma nữ đó nhìn trúng!?" Lý Thuần Quân một mặt thất kinh hỏi ngược lại.
Vân Phàm trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu: "Đệ tử không dám ở lại nên không có hỏi... Nhưng cơ bản là ngay sau khi nàng ta ngỏ ý muốn kết làm đạo lữ, ta đã lập tức xách dép bỏ chạy rồi. Có ngu mới ở lại!"
"Quyết định rất chính xác"
Vân Phàm gãi gãi đầu, thật ngượng ngùng cười một tiếng: "Sư phụ, hôm đó nhị sư muội cùng tam sư muội đã về trước ta rồi... Nên chắc là người cũng đã nghe qua về sự tích của ta rồi đi?"
Lý Thuần Quân hơi dừng lại, mí mắt giật một cái: "Đại khái"
Vân Phàm nhãn thần sáng lên, một mặt khẩn thiết quỳ xuống cầu xin: "Sư phụ, thật lòng xin người hãy giúp ta giải quyết vấn đề này... Vì nếu như chuyện này vẫn còn tiếp diễn, đại đệ tử của người có lẽ không bao giờ dám ra khỏi nhà nữa"
"..." Lý Thuần Quân thở dài: "Ngồi yên đó đi, ta xem số mệnh của ngươi một chút"
Vân Phàm nghe thế liền cả mừng, thật ngoan ngoãn ngồi vững trước mặt Lý Thuần Quân.
Tại phía đối diện, Lý Thuần Quân cũng chậm rãi buông tách trà xuống, ánh mắt loé lên linh quang, dường như là Thần Giác đã được kích hoạt. Có lẽ hắn đang muốn nhân cơ hội này xem thử rốt cục Thần Giác của hắn là mạnh đến đâu.
Thật ra hắn vẫn có thể để hệ thống xem giúp số mệnh của Vân Phàm... Nhưng vấn đề là những gì hệ thống cung cấp chỉ mang tính tham khảo, có nhiều chỗ không chính xác nên vào những thời điểm quan trọng, hắn sẽ không nhờ cậy vào hệ thống.
Tự mình xác thực sẽ đáng tin hơn nhiều!
Sau khi khai mở Thần Giác, Lý Thuần Quân đã sơ bộ nhìn thấy thứ khí vận ngập trời đang bao phủ xung quanh thân thể Vân Phàm. Và chiếu theo cách nói của thế giới này, hắn dám phỏng đoán Vân Phàm có khi là một Thiên Mệnh Giả dự bị!
Mà lại... Hồng phấn chi khí thật nhiều, nhiều đến không hợp lẽ thường!
"Hết cách, đây là mệnh của ngươi rồi, đành chịu thôi" Lý Thuần Quân xem xong, có chút vô lực nhún vai: "Ta nghĩ ngươi nên sớm lấy một người vợ thật đẹp đi. Như thế sẽ phần nào giúp cho số hồng phấn chi khi kia yên tĩnh lại một chút"
Vân Phàm nghe những lời này tựa như sét đánh ngang tai, triệt để chết trân ra đó.
"Mệt quá, quả nhiên Thần Giác này thật không dễ dùng, chỉ xem số mệnh có một tí thôi mà đã mệt đến vậy rồi..." Lý Thuần Quân có chút tái mặt thầm nghĩ: "Sau này tốt nhất là không nên lạm dụng nó, kẻo bị phản tác dụng thì nguy"
Cứ như thế, hai người dần lâm vào trạng thái im lặng, vì Lý Thuần Quân thì không tìm ra cách nào để an ủi Vân Phàm... Mà bản thân Vân Phàm thì đã hoàn toàn sụp đổ rồi, không muốn nói chuyện nữa.
Thấy đại đệ tử nhà mình như muốn trầm cảm, Lý Thuần Quân thật cố gắng xoay chuyển chủ đề nhằm đánh lạc hướng suy nghĩ của Vân Phàm: "Tạm quên mấy chuyện không vui kia đi. Trong năm mươi năm qua, ngươi có đụng phải sự kiện gì nổi bật hay không?"
Vân Phàm ngẩng đầu, ánh mắt dường như xuất hiện thêm đôi chút ánh sáng: "Có thì có, mười mấy năm trước đệ tử từng gặp qua một kẻ rất kì lạ... Hình như là một sát thủ đến từ Tử Lâu"
"Sát thủ? Ngươi bị sát thủ thuê bắt hay thuê giết?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Dĩ nhiên là bắt rồi, mấy người đó đều vô cùng thèm muốn cơ thể của đệ tử mà" Vân Phàm thở dài: "Nhưng kì lạ ở chỗ tên sát thủ đó chỉ truy đuổi đến nửa chừng thì đột nhiên lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ. Hắn nói ta không phải loại người mà hắn muốn hạ thủ, sau đó liền bỏ đi". Googl𝑒‎ nga𝐲‎ 𝐭𝐫ang‎ +‎ 𝐭𝐫ùm‎ 𝐭𝐫u𝐲ện.𝚅N‎ +
Lý Thuần Quân: "?"
"Sư phụ, bản thân ta cũng rất nghi hoặc nha! Ta nào biết trên thế gian này lại tồn tại một tên sát thủ kì quặc như vậy đâu?" Vân Phàm dở khóc dở cười: "Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như không có ngày hôm đó... Đệ tử và hắn ta lại chạm mặt nhau một lần nữa trong một khu tàn tích cổ đại thì phải"
"Ồ?" Lý Thuần Quân lộ vẻ hứng thú.
"Vì khi đó cả hai vị sư muội đều đang bận tu luyện nên không có đi theo, mà hắn ta thì lại không có đồng đội bên cạnh nên chúng ta đã lựa chọn hợp tác, cùng nhau khám phá di tích" Vân Phàm tiếp tục nói: "Từ đó đệ tử biết được thêm về lai lịch, thực lực, cũng như chí hướng của hắn"
"Các ngươi thân thiết đến vậy sao?" Lý Thuần Quân mỉm cười.
"Có lẽ vậy đi" Vân Phàm cười nhạt một tiếng: "Nhưng vấn đề chính khiến đệ tử lưu tâm lại không phải chuyện này. Cái mà đệ tử đang muốn nói ở đây là... Thứ huyết mạch kì lạ cùng tri thức của hắn"
"Huyết mạch của hắn có khả năng tái sinh cực kì thần tốc, coi như là chặt tay chặt chân cũng có thể tự mọc lại được! Mà lại, máu của hắn còn có công dụng thúc đẩy sinh trưởng cho thiên tài địa bảo nữa... Thật sự rất quỷ dị!" Vân Phàm cau mày: "Càng đáng sợ hơn là... Đệ tử cứ có cảm giác huyết mạch của hắn còn đáng sợ hơn những gì hắn đã thể hiện ra cho đệ tử xem rất rất nhiều"
"Vậy sao..." Lý Thuần Quân xoa cằm: "Ta có nghe qua về loại huyết mạch tương tự như những gì mà ngươi vừa miêu tả, chỉ là... Câu sau cùng của ngươi đã đánh gãy toàn bộ suy đoán của ta rồi"
Đúng lúc này, hệ thống đột ngột xuất hiện trước mặt Lý Thuần Quân với một màn hào quang sáng chói, thậm chí ngay cả ngữ điệu khi ra lệnh cũng trở nên bội phần gấp gáp: [Kích hoạt nhiệm vụ bắt buộc: Di Nguyện Thần Nông]
Khi nhìn thấy những dòng chữ này, Lý Thuần Quân không nhịn được trừng to mắt: "Di nguyện của Đại Đế!?"
[Nội dung nhiệm vụ: Thông qua lời kể của Vân Phàm, ngươi đã may mắn tìm ra tung tích của một trong số những hậu nhân ít ỏi còn sót lại của Thần Nông Đại Đế. Và với sứ mệnh của mình, ngươi nhất định phải bảo vệ người này, vì rất có thể hắn ta sẽ là tia huyết mạch cuối cùng của Đại Đế!]
Như phát sinh cộng hưởng với nhiệm vụ, những mảnh vỡ của Thần Nông Đỉnh cùng Thần Nông Kiếm đều đồng loạt run lên trong không gian hệ thống.
Mặc dù tất cả chúng đều đã không còn ý thức nữa, thế nhưng bản năng vẫn thôi thúc chúng tạo ra phản ứng với hi vọng Lý Thuần Quân sẽ giúp đỡ bọn chúng bảo hộ người này... Kẻ có thể là hậu nhân cuối cùng của cố chủ nhân của bọn chúng.
Lúc này, Vân Phàm thấy Lý Thuần Quân sắc mặt biến đổi nên cũng không nói gì thêm nữa, vì hắn biết sư phụ của mình đang tính toán cái gì đó.
Mãi một lúc sau, Lý Thuần Quân mới mở miệng hỏi: "Người bằng hữu đó của ngươi gì? Nhà ở đâu? Gia phả có mấy người?"
Vân Phàm đáp lời: "Hắn tên Lê Hải Thần, địa chỉ không rõ, còn về gia phả thì... Hắn từng nói mình đã bị diệt tộc nên ta cũng không rõ là còn lại bao nhiêu người"
"Họ Lê? Rất hiếm gặp đấy" Lý Thuần Quân thở dài: "Được rồi, giờ có vội vàng cũng không làm gì được, cứ thuận theo tự nhiên mà làm đi"
"Sư phụ muốn thu nhận hắn sao?"
Lý Thuần Quân: "Chưa chắc"
Những gì hệ thống đã yêu cầu là "bảo vệ". Và "bảo vệ" cùng "thu nhận" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cơ mà... Ít nhất thì hắn nghĩ hiện tại tên Lê Hải Thần đó sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, vì hắn ta vốn đâu phải loại người thường thường dễ ăn hiếp đâu?
Tạm thời có thể yên tâm.
"Kể thêm đi, ta có cảm giác chuyến hành trình này của ngươi rất thú vị" Lý Thuần Quân tươi cười nói.
"Thú vị ấy à..." Vân Phàm khoé miệng co giật.
Thật lòng mà nói thì việc gặp mặt Lê Hải Thần đã chính là sự kiện nổi bật nhất trong chuyến hành trình lần này của hắn rồi. Nên lẽ dĩ nhiên, những gì còn lại đều là... Ân, chuỗi ngày hỏng be bét của hắn.
...
...
Đến khi Vân Phàm kể xong toàn bộ những gì mình đã trải qua thì sắc trời cũng đã chợp tối. Thú thật, trong suốt thời gian này, Lý Thuần Quân không biết mình đã nghe câu "Vì đệ tử vô tình chụp trúng tú cầu" cùng "Vì đệ tử bị người ta nhìn trúng" bao nhiêu lần rồi nữa.
Sau khi bị cưỡng bức, ép hôn nhiều lần như vậy, Vân Phàm đáng thương của hắn đã sớm dưỡng thành một loại tâm bệnh... Đại khái gọi là bệnh "sợ nữ nhân".
Không, có khi là sợ xã hội ấy chứ!
Lý Thuần Quân như có thể thấy được chính mình trước kia ở Vân Phàm... Vì tiểu tử này bây giờ hẳn là chẳng còn ý định muốn ra ngoài lịch luyện hay gì nữa, trái lại chỉ muốn chui rúc một xó tu luyện cho an toàn mà thôi.
Lúc này, Vân Phàm đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: "Phải rồi sư phụ, sư muội cùng sư nương đâu hết rồi? Ta về đây đã lâu nhưng sao ta chẳng thấy ai cả?"
"Sư nương đã sớm dẫn các sư muội của ngươi đi nơi khác tu luyện rồi, hiện giờ chỉ có chúng ta ở đây thôi" Lý Thuần Quân cười nói: "Thế nên, ta cũng không ngại bồi ngươi một chút nếu ngươi muốn tâm sự về một chủ đề thầm kín nào đó đâu"
Vân Phàm ngây ngô cười khan: "Đệ tử không biết yêu, làm sư phụ chê cười rồi"
"Không biết yêu thì tốt, yêu vào rồi lại thấy phát mệt" Lý Thuần Quân vỗ vỗ vai Vân Phàm, ngữ trọng thâm trường nói ra: "Tỉ như sư nương của ngươi ấy, nàng luôn vòi vĩnh ta rất nhiều thứ, thành ra có đôi khi... Nàng trở nên thật sự phiền phức"
Vân Phàm: "..."
Nói xấu sau lưng nóc nhà là không ổn đâu, sư phụ của ta.
"Lại nói, trong mấy năm đồng hành cùng nhau, con gái ta có bị ai đó để ý hay không?" Lý Thuần Quân nghiêm mặt hỏi.
"Có, rất nhiều là đằng khác... Nhưng hầu hết những kẻ bám đuôi đó đều bị nhị sư muội đánh đến phụ mẫu nhìn không ra" Vân Phàm dở khóc dở cười nói: "Không những vậy nàng còn dám to tiếng tuyên bố cả đời này quyết không gả nam nhân, chỉ lấy nữ nhân mới sợ chứ!"
"Yo? Thì ra con gái ta có khuynh hướng bách hợp sao?" Lý Thuần Quân trợn trắng mắt cười gằn: "Thôi được rồi, đợi nó lớn khôn rồi tính tiếp đi vậy, tuổi trẻ xốc nổi nhất thời ấy mà"
Vân Phàm: "..."
Không không không, đệ tử không nghĩ vẻ mặt đó trông giống như một cô nàng trẻ tuổi xốc nổi đâu. Nàng thật sự rất ghét nam nhân đấy!
Bất quá, câu này Vân Phàm chỉ có thể nói ở trong lòng mà thôi.
"Trở lại vấn đề đi. Trong thời gian đó, con gái ta có vòi vĩnh cái gì quá đáng hay không? Nếu có thì đích thân người sư phụ này sẽ bù đắp cho ngươi" Lý Thuần Quân mỉm cười hiền hoà nói tiếp.
Vân Phàm một mặt suy tư, ngầm kiểm nghiệm lại một chút rồi thành thật lắc đầu: "Có thì cũng có, nhưng nó cũng không đến nỗi cần sư phụ phải đích thân bù đắp. Đệ tử nghĩ cứ tạm xem như đây là trách nhiệm của một vị đại sư huynh đi"
Lý Thuần Quân khẽ thở dài.
Lại một lần nữa, Lý Thuần Quân như thấy được chính mình ở Vân Phàm.
"Về thanh đao đó, dùng tốt không?"
"Rất tốt, cực kì tốt!" Vân Phàm đột nhiên biến hào hứng nói ra: "Đệ tử không ngờ đời này của mình lại may mắn vớ phải một thanh bảo đao tốt đến như vậy! Tất cả đều là nhờ sư phụ!"
"Thế thì tốt, mau giao nó ra, ta cần phải cải tạo lại một chút" Lý Thuần Quân cười nói: "Thần Ngân Tử Kim có tính âm tà, mang theo bên người lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của người sử dụng. Điểm này cần phải chú ý thêm một chút"
"Cũng đúng... Thứ này đã hấp thu quá nhiều khí tức âm hàn nên có đôi khi đệ tử cũng không làm chủ được nó"
Nói xong, Vân Phàm liền ngoan ngoãn giao bảo đao lại cho Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân nhíu mày, xem xét thanh đao một lượt rồi mỉm cười: "Nuôi dưỡng không tệ, đã bắt đầu có khuynh hướng sản sinh khí linh rồi đấy... Mà lại, nó có vẻ như rất thích ngươi, thậm chí còn cắn ta vài cái chỉ vì không muốn rời xa ngươi này"
"Cắn?"
Trong vô thức, Vân Phàm nhìn về phía đôi bàn tay đang bị đóng băng của Lý Thuần Quân, tức thì không nhịn được hoảng hồn.
"Không sao, ta cũng từng là chủ nên nó sẽ không hại ta đâu..." Lý Thuần Quân phủi phủi lớp băng trên tay, nhịn không được nói: "Nhóc con này bướng bỉnh thật đấy!"
"Sư phụ, nó là nữ sao?" Vân Phàm hỏi.
Lý Thuần Quân nhún vai: "Ai mà biết được? Khí linh vốn không phân giới tính, nó muốn thế nào liền thế đấy thôi, ngay cả chúng ta cũng không quản được đâu"
Vân Phàm: "..."
"Được rồi, trời cũng đã tối, mau về chọn phòng nghỉ ngơi đi" Lý Thuần Quân khẽ nhấp một ít trà rồi nói: "Mấy ngày nữa hãy đến tìm ta, việc sửa chữa thanh đao này có lẽ sẽ ngốn đi không ít thời gian đấy"
"Đệ tử tuân mệnh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.