Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 240: Một nhà đầy sự yêu thương




Nương theo kí ức của Vương Thăng, Lam Hồ Điệp giờ đây đã có thể đóng giả làm hắn ta một cách hoàn hảo về mọi mặt. Bản thân nàng trước kia đã từng làm qua chuyện này rất nhiều lần, thành ra kĩ năng diễn xuất đã sớm thông thạo đến mức tuyệt đỉnh, căn bản không có bất kì chỗ sơ hở nào.
Trở về phòng trong trạng thái loạng choạng say xỉn, Lam Hồ Điệp có thể nghe thấy mấy tên lính gác ngoài kia đang xì xầm bàn tán về mình, và phần lớn trong số đó đều chẳng phải những lời tốt đẹp gì cả.
Bất quá, đó lại không phải vấn đề mà nàng đang quan tâm.
"Đã lâu rồi không đóng giả ai đó, xem ra kĩ năng diễn xuất của ta vẫn chưa bị mài mòn đi quá nhiều, hoặc ít ra thì hiện tại ta vẫn chưa phải gặp vấn đề gì lớn" Lam Hồ Điệp trong bụng thầm nghĩ.
Nói cách khác, nàng đã đột nhập thành công!
Kiểm tra hết một vòng gian phòng của Vương Thăng, Lam Hồ Điệp thoáng có chút cảm khái, bởi vì trái với vẻ bề ngoài xộc xệch khó ưa, thì ra bên trong con người hắn ta lại rất ưa thích sự sạch sẽ.
Mọi đồ vật trong phòng đều được sắp xếp ngăn nắp đúng vị trí, hoàn toàn không có chỗ nào để chê cả!
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ? Ha ha...?"
Giữa lúc đang cười tự giễu, Lam Hồ Điệp đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó rất kì lạ.
"..."
Tiến đến đầu giường nơi mùi hương kì lạ đang phát ra, Lam Hồ Điệp có hơi nheo mắt lại, trong đầu không ngừng lục lọi kí ức của Vương Thăng... Nhưng mãi đến hơn một phút sau đó, nàng vẫn chẳng thể tìm ra bất kì manh mối nào cả.
Nói tóm lại, cái mùi kì lạ này hẳn là không phải do cái tên tuy bệnh hoạn nhưng lại ưa thích sạch sẽ kia tạo ra.
Mặc dù ban đầu nàng chẳng có ý định bận tâm về cỗ mùi hương này đâu... Nhưng mà cái gia tộc này thật sự rất kì lạ, ai nấy đều đầu óc không được bình thường, toàn làm ra những chuyện khó đoán.
Chính vì vậy, để thân phận không bị bại lộ, nàng thật không thể ngoảnh mặt làm ngơ dù chỉ là chi tiết nhỏ nhặt nhất.
"Quang Âm Hồi Tố"
Thi triển đạo thuật liên quan đến thời gian, Lam Hồ Điệp có thể hi sinh một chút tuổi thọ của mình để tái hiện lại hình ảnh trong quá khứ. Thời gian tái hiện cách thời điểm hiện tại càng xa, tuổi thọ cần phải tiêu hao cũng càng nhiều... Cơ mà, đối với một Tiên Nhân như nàng thì chút tuổi thọ vặt vãnh đó thật chẳng đáng là gì.
Một lúc sau, hình ảnh mà Lam Hồ Điệp đang vất vả tìm kiếm đã dần dần hiện ra. Ở đó nàng nhìn thấy ngay tại trên chiếc giường này, một nữ nhân thần bí nào đó đang từ từ cởi quần áo xuống, sau đó lại tự thoả mãn bản thân trong khi miệng liên tục gọi tên Vương Thăng một cách cực kì ngọt ngào.
Lam Hồ Điệp: "...?!"
Hả?
Ta ngất mất, đây chẳng phải muội muội ruột của hắn sao?
Huynh muội nhà này bị cái gì vậy?
Không hiểu vì sao, thân là một yêu nữ dày dặn kinh nghiệm trận mạc như Lam Hồ Điệp cũng bắt đầu có chút toát mồ hôi lạnh trước cảnh tượng này.
"Này này... Lẽ nào tối mai ta sẽ bị nữ nhân điên này đè xuống giường ma sát?" Lam Hồ Điệp có chút run chân lẩm bẩm.
Trong kí ức của Vương Thăng, cô muội muội này thật sự rất bám lấy hắn, mỗi khi gặp mặt là lưu luyến không rời, phải dỗ dành dữ lắm thì nàng ta mới chịu về. Nhưng mà, vấn đề ở đây là trong nhận thức của Vương Thăng, mối quan hệ giữa hai người họ chỉ được tính là vô cùng thân thiết mà thôi.
Trong khi đó, chính bản thân cô muội muội này lại đang ôm theo một bụng suy nghĩ đen tối đối với hắn ta. Thậm chí nàng ta còn dám nhân lúc Vương Thăng vắng mặt mà lẻn vào phòng hắn để... Khụ.
"Kinh khủng quá, ta nhất định phải làm nhanh rồi chuồn mới được" Lam Hồ Điệp âm thầm hạ quyết tâm.
Thân thể này của nàng chỉ dành cho Lý Thuần Quân mà thôi! Nếu hắn đã không muốn hưởng dụng thì trên đời này không ai có quyền hưởng dụng thân thể nàng!
Kể cả có là nữ nhân cũng không được!
"Trước tiên cứ dọn đống nước bẩn này đi đã, để đó không quản ngược lại sẽ khiến ta bị ám ảnh tâm lí" Lam Hồ Điệp khẽ thở dài một hơi: "Mà lại, thật không biết Lý Thuần Quân mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ lộ ra biểu cảm gì nhỉ? Chắc chắc là sẽ rất đặc sắc nha"
Đáng tiếc, hắn ta hiện tại đang bất tỉnh nhân sự nên dù có muốn nàng cũng không thể nhìn thấy được.
"Tạm thể lại một phân thân ở đây rồi ra ngoài thám thính tình hình đã"
...
...
Sáng hôm sau.
Sau một đêm thám thính vất vả, Lam Hồ Điệp đã quay trở về phòng rồi đẩy cửa ra ngoài vận động cơ thể, một bộ tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cách đó không xa, mấy hạ nhân trong nhà cũng không thấy có điểm gì kì lạ ở nàng, chỉ lên tiếng chào hỏi vài câu rồi tiếp tục sinh hoạt như thường ngày.
Phối hợp với kí ức của Vương Thăng cùng một đêm ra sức khảo sát địa thế, hiện giờ Lam Hồ Điệp đã nắm rõ mọi ngõ ngách của Vương gia trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, những gì nàng vừa thu thập được tối hôm qua chỉ là bề nổi mà thôi, còn những nơi bí mật được cất giấu kĩ lưỡng thì nàng vẫn chưa thể điều tra ra được.
Dọc đường đi dạo, Lam Hồ Điệp cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua chỉ đang cố gắng tìm cách lánh mặt cô muội muội mười phần quỷ dị kia mà thôi.
Đến giữa chừng, một hạ nhân đột nhiên xuất hiện với dáng vẻ hớt hải chạy tới chỗ nàng, sau đó tâu: "Bẩm thiếu gia, lão gia cùng phu nhân mời ngươi đến gặp"
"Được rồi, nói với họ lát nữa ta sẽ tới"
Mặc dù ngoài miệng thì vẫn nói năng bình thường, thế nhưng thật ra trong lòng nàng lại đang rất nghi ngờ về lí do khiến cho hai người kia đột nhiên muốn triệu kiến nàng đến gặp mặt.
Trong kí ức của Vương Thăng, ngay từ thời điểm hắn ta bắt đầu thay đổi tính tình, hai người đó dường như đã không còn quan tâm gì đến hắn nữa. Ngược lại, họ lại dành toàn bộ thời gian lẫn tâm tư của mình cho cô muội muội nhỏ tuổi hơn kia.
Có thể điều đó đã làm cho Vương Thăng nảy sinh lòng đố kỵ cùng tủi thân, thế nhưng chính bản thân hắn lúc đó cũng vô cùng yêu thương cô muội muội bé bỏng của mình... Chính vì vậy, bao nhiêu uất ức cùng oán hận tiếp theo đó hắn đều ném hết lên lưng phụ mẫu, thầm oán trách họ vì đã thiên vị muội muội hơn mình.
Kể cả khi muội muội là một trong những nguyên nhân chính khiến cho phụ mẫu lãng quên hắn, thế nhưng trong thâm tâm hắn lại chưa từng oán trách muội muội... Từ đó có thể thấy được hắn ta yêu thương muội muội mình đến mức độ nào.
....Và qua đó cũng có thể thấy được cặp phụ mẫu kia lãnh khốc đến mức độ nào.
Đã bỏ mặc con trai nhiều năm như vậy, bây giờ còn tìm đến nàng làm gì chứ? Lam Hồ Điệp thật có chút không đoán ra được trong đầu hai kẻ đó đang nghĩ gì.
Không lâu sau đó, Lam Hồ Điệp trong hình hài của Vương Thăng đã tìm đến sảnh điện chính, nơi mà "phụ thân", "mẫu thân" cùng các vị "huynh trưởng tốt bụng" đang ngồi lại bàn bạc cùng nhau.
Thấy nàng bước vào, trên mặt một số người ở đây ngay lập tức lộ ra vẻ chán ghét, thậm chí là không thèm nhìn. Duy chỉ có cô muội muội nhỏ tuổi nhất kia là nhảy cẫng lên, cực kì phấn khích chạy tới ôm lấy nàng: "Ca ca!"
Lam Hồ Điệp nội tâm thầm thở dài.
Tránh đông tránh tây, cuối cũng vẫn là không trách khỏi đòn tấn công trực diện.
"Phụ thân, mẫu thân, xin hỏi hai người gọi ta đến đây là có chuyện gì?" Lam Hồ Điệp tỏ ra cung kính lên tiếng hỏi.
"Gọi lão gia" Một vị huynh trưởng lập tức chen mồm vào: "Gây ra nhiều chuyện thương thiên hại lí như vậy, ngươi còn dám gọi người là phụ thân sao?"
Thương thiên hại lí? Nực cười, đây là lời mà một kẻ như ngươi có thể nói ra sao?
Cứ chờ đi, xem lão nương ta chơi chết ngươi như thế nào!
"Đừng gây chuyện nữa... Thăng Nhi đúng là đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn là người một nhà, không thể đối xử với nhau một cách xa lạ như vậy" Lão phụ thân lên tiếng giải vây.
Mỹ phụ trung niên không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô tiểu muội muội kia quay về chỗ ngồi của mình, trong khi Lam Hồ Điệp trong hình hài Vương Thăng thì không có đặc quyền được ngồi xuống ghế để nói chuyện như những người kia.
Lam Hồ Điệp tỏ ra không mấy bận tâm.
"Được rồi, nói đến vấn đề chính"
Lão gia chủ ho khan một tiếng rồi chậm rãi nói tiếp: "Vừa rồi ta đã đích thân ra tay thu phục một vài tiểu thế gia về dưới trướng Vương gia ta, nhưng mà một mình ta thì không thể quản lí được hết tất cả... Vì thế, ta đang muốn để các ngươi thay ta quản lí một thời gian"
Vừa mới dứt lời, vị đại ca tốt bụng của Vương Thăng đã lập tức ngồi bật dậy xung phong nhận việc: "Phụ thân, hài nhi tin tưởng mình sẽ làm tốt công việc này thay người, cho nên..."
Lão gia chủ giơ tay lên, ra hiệu cho hắn ta giữ im lặng rồi nói tiếp: "Một người quản lí tất cả sẽ rất dễ làm mất sự đoàn kết trong gia đình. Do vậy, ta sẽ chia đều lãnh địa cho các ngươi quản lí, miễn ý kiến"
"Mặc dù đấu tranh với nhau sẽ giúp các ngươi mau chóng trưởng thành, trở thành những trụ cột tiếp theo cho Vương gia... Tuy nhiên, thân là bậc cha mẹ, chúng ta thật không nỡ nhìn các ngươi chỉ vì vài mảnh đất mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Hi vọng các ngươi thông cảm cho chúng ta" Mỹ phụ lên tiếng tiếp lời.
Những người khác không nói gì, chỉ giữ trầm mặc cho đến tận khi phiên hội họp căng thẳng kết thúc.
Lam Hồ Điệp nhanh chóng quay trở về phòng vì nàng không muốn đụng mặt hai tên ca ca phiền phức kia, và dĩ nhiên là nàng càng không muốn dính dáng gì với muội muội của Vương Thăng.
Bất quá, chỉ riêng vế sau ấy à... Nàng có muốn tránh cũng tránh không được!
"Ca ca, cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi, Tư Tư nhớ ngươi đến chết đi được á!" Vương Tư Tư dùng sức ôm chặt lấy Lam Hồ Điệp, đồng thời còn dùng sức cọ má đầy "yêu thương" với đối phương.
Lam Hồ Điệp nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy tối hôm qua, trong thoáng chốc có hơi lặng người đi.
Mà, có lẽ tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ? Cùng lắm thì kiếm cớ chạy trốn thôi ha?
Khụ, nói trở lại...
"Lão gia chủ đó... Ngoài miệng thì nói không được đấu đá lẫn nhau nhưng xem ra trong lòng lão ta lại đang có ẩn ý khác"
Nghĩ đến đây, Lam Hồ Điệp hơi nhếch môi cười lạnh: "Nói cách khác, chỉ cần không trực tiếp ra tay là được... Và ngoài chuyện đó ra, mọi chiêu trò bẩn thỉu đều có thể dùng để đoạt lấy lãnh địa của đối phương! Đó mới chính là điều mà lão ta đang thực sự nhắm tới... Cho vị trí gia chủ"
"Mà hai tên kia cũng không ngu, dĩ nhiên đã nhận ra được ẩn ý của lão ta"
"Chà chà, xem ra hiện giờ ta đã được hai vị huynh trưởng tốt bụng kia ưu ái dành hết tình cảm cho rồi nhỉ? Vậy thì ta sẽ không khách khí tiếp nhận tất cả đâu nhá~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.