Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 92: Thần tộc công chúa




Sau khi đã vạch thông một kế hoạch hố Ma Hoàng trong đầu, Lý Thuần Quân tràn đầy phấn khởi tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong khu cảng này.
Tuy việc phát hiện ra nơi đây thực chất là sào huyệt của phản loạn thần tộc đã khiến cho đường lui của hắn bị đổ bể, nhưng quái lạ là hắn lại không để tâm cho lắm.
Hắn bây giờ chỉ muốn tìm thần tộc công chúa, còn không tìm được thì đi về. Cùng lắm thì chỉ bị cấp trên mắng cho một trận, chẳng có vấn đề gì cả.
"Từ từ đã..."
Đi được một quãng, Lý Thuần Quân đột nhiên nhận ra đang có gì đó không đúng ở đây. Hắn không biết mình có đang gặp ảo giác hay không, nhưng trong bầu không khí điêu tàn này, hắn lại cảm nhận được một cỗ tanh hôi rất mờ nhạt.
Tuy hương vị máu tanh là rất loãng, thế nhưng vẫn không qua mặt được hắn. Ban đầu hắn cứ nghĩ là do có xác chết còn sót lại ở đây đang bốc mùi... Nhưng khi càng đi vào sâu bên trong, hắn đã phải thay đổi suy nghĩ về vấn đề này.
"Bọn chúng muốn tiêu hủy xác chết của ma tộc... Hay là muốn làm gì đó khác?"
Suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu càng làm cho Lý Thuần Quân trở nên cảnh giác hơn. Hắn không biết nguồn gốc của hương vị đáng buồn nôn này là từ đâu mà ra, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Quên đi cả mục đích chính, Lý Thuần Quân thuận theo bản năng hướng phía mùi máu toả ra mà mà đi thẳng.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến chuyện này. Và nguyên nhân chủ yếu trong số đó là do hắn đang là ma tộc, vậy nên hắn rất có hứng thú với máu tươi và giết chóc.
Tác động từ huyết mạch rất khó khống chế. Kể cả Lý Thuần Quân cũng bị tác động đôi chút... Nhưng mà, ít nhất là hắn vẫn nhận thức ra được mình đang làm gì.
"Thân là con tin, công chúa hẳn là sẽ không bị làm hại trong khoảng thời gian này..." Lý Thuần Quân thầm nghĩ: Có lẽ, trước tiên ta nên làm rõ cỗ hương vị bất thường này đi đã..."
Lý trí vẫn rất thanh tỉnh, Lý Thuần Quân biết rõ mình nên làm gì trong thời điểm này. Và sở dĩ hắn quyết tâm truy tìm nơi phát ra mùi máu này như vậy là vì hắn đang rất bất an, cực kì bất an.
Hắn cảm thấy mùi máu này không giống như mùi máu thông thường... Mà dường như nó đã bị tác động, sinh ra những biến đổi gì đó rất kì lạ mà ngay cả hắn cũng không lí giải được.
Đi được thêm một quãng, hắn đột nhiên mất dấu mùi máu, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại ở khu vực này vậy. Và cũng chính điều này đã khiến cho hắn càng thêm nghi ngờ, cẩn thật lục soát kĩ từng ngóc ngách một.
Trước kia, nơi này có lẽ là một quảng trường rất đẹp đẽ, thế nhưng giờ đây nó lại nhuốm màu điêu tàn, hầu như chỉ còn lại mùi gỗ mục cùng nấm mốc, dây leo đang bám trên các toà nhà, tựa như đã rất lâu rồi không có ai đến đây.
Bước vào một căn nhà nhỏ nằm lẻ loi cách quãng trường cũ khoảng ba mươi trượng, Lý Thuần Quân vung tay phủi bụi, đồng thời nhổ lên từng khối rong rêu, xem xét rất kĩ những thứ được coi là có khả năng ngụy trang.
Sau một lúc tìm kiếm vất vả, rốt cục Lý Thuần Quân đã tìm được thứ mình đang tìm.
Ngay trên mặt đất là một cánh cửa sập bằng gỗ được giấu rất kín bởi rong rêu, cây cỏ và vải mục, thoạt trông không có gì nổi bật, rất dễ khiến người ta bỏ qua. Nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói, thứ gì càng bình thường thì lại càng khả nghi. Thế nên hắn mới kiên trì lùng sục mọi ngóc ngách trong căn nhà cũ này cho đến tận bây giờ.
Và đến khi nhìn thấy chiếc cửa sập nằm gọn trên mặt đất, hắn liền biết công sức của mình đã được đền đáp.
"Mật đạo sao? Quả nhiên nội tình của đám phản loạn này có vấn đề"
Toàn lực sử dụng đủ loại pháp môn che giấu hành tung, Lý Thuần Quân vươn tay tới nắm lấy chiếc cửa sập rồi kéo lên.
Và chỉ ngay khi mép cửa vừa được nâng lên, một cỗ mùi thối khủng khiếp từ bên trong lập tức tràn ra không khí, để Lý Thuần Quân phát choáng rất lâu mới lấy lại tinh thần.
"Chậc, hố xí chắc?" Lý Thuần Quân lập tức che mũi lại.
Cùng lúc đó, hắn lại nhanh chóng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Và không ngoài dự đoán, hắn liền nhìn thấy mấy toà pháp trận được bài trí sẵn ở đây đã được kích hoạt một cách tự động.
Bằng vào kỹ năng phân tích trận văn, Lý Thuần Quân nhận ra mấy pháp trận này đều có tác dụng áp chế hoặc xua tan uế khí... Và cái mùi thối kia chính là một ví dụ.
"Bảo sao đến đây liền mất dấu... Hoá ra phần lớn mùi hương đều đã bị xua đuổi ra bên ngoài... Thậm chí còn bị pha loãng đến mức khó mà nhận ra được"
Cơ mà...
Cái gì mà có thể thối đến như vậy?
Lý Thuần Quân biết rõ bên dưới có một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp đang đợi mình. Tuy vậy, hắn vẫn không chút do dự mà tiến vào trong thăm dò.
Mặc dù mùi thối là một trở ngại lớn, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi thì vẫn chẳng thể ngăn cản được quyết tâm của hắn.
Trên tay cầm một tiểu quang cầu, Lý Thuần Quân đã thi triển quang thuật soi sáng không gian xung quanh. Và trên con đường hắn đang đi, khắp nơi đều là đầu lâu cùng khô cốt...
Thậm chí, trong số đó còn có mấy bộ thi thể đang bị phân hủy, khiến người ta vừa nhìn thấy đã có thể nhịn ăn cơm tận mấy tháng liền.
Càng kinh khủng hơn nữa là phần lớn thi thể ở đây đều không toàn vẹn. Có người mất đầu, có kẻ mất tứ chi, lại có kẻ mất đi phần bụng... Nói chung là rất khó để tìm thấy một kẻ may mắn có thể chết trong trạng thái toàn thây ở nơi này.
Vết máu loang lổ trên mặt đất, khô lại thành từng mảng lớn khiến chỗ này không khác gì một ma địa đầy rẫy xác chết. Bầu không khí cũng vì đấy mà trở nên ngập tràn tử khí cùng âm khí lạnh lẽo quỷ dị, cho Lý Thuần Quân một cảm giác hệt như đang đi lại trong mười tám tầng địa ngục.
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, cái lò sát sinh gì thế này?" Lý Thuần Quân không nhịn được sợ run.
Hắn rất hiếm khi được chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như thế này nên việc hắn sợ cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Nên nhớ, Lý Thuần Quân tuy từng là đỉnh cấp cường giả nhưng hắn lại rất thiếu kinh nghiệm lịch luyện do chỉ biết lo chui rúc trong tiên động mà tu luyện.
Thế nên, hắn không chết ngất khi nhìn thấy cảnh tượng này đã là tốt lắm rồi, đừng có phàn nàn.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, mùi thối trong không khí dần dần biến mất, thay vào đó là một mùi tanh đến cực điểm tấn công vào thần kinh của Lý Thuần Quân.
Đồng thời, tại đây hắn chợt nhận ra hầu hết vết máu trên mặt đất đều đã biến mất... Trong khi những thi thể khác đang khô quắt lại, tựa như bị hút khô vậy.
"Bộ chiến giáp này là... Thần tộc?" Lý Thuần Quân có chút trợn tròn mắt vì ngạc nhiên khi kiểm tra một thi thể gần đó.
Ngay cả thần tộc cũng chết ở đây sao?
Khoan đã! Cái này không đúng... Phải sắp xếp lại thông tin mới được!
Trong lò sát sinh này, thi thể của cả ma tộc lẫn thần tộc đều có cả. Nhưng hầu hết những thi thể xấu số kia đều đã bị lột trần, máu thịt khô cạn, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đã có dấu hiệu mục rữa. Duy chỉ cá biệt có mấy cỗ thi thể là còn đang mặc chiến giáp che thân... Hẳn là họ mới chết cách đây không lâu.
Điều này cũng có nghĩa...
"Là dị giáo, hay là một kế hoạch tế sống động trời nào đó đi?" Lý Thuần Quân vẫn có chút sợ sệt khi nghĩ tới chuyện này.
Tuy là hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự khi đối mặt với Lam Hồ Điệp... Nhưng mà, chuyện kinh khủng như vậy... Hắn làm sao có thể thích ứng chỉ với hai lần chứng kiến?
Vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lý Thuần Quân lấy hết dũng khí tiếp tục tiến vào trong. Mãi đến khi trên mặt đất đã không còn xác chết, hắn mới nhìn thấy một viên huyết thạch to lớn được buộc dây xích đang treo trên một huyết đàm.
Huyết đàm sôi ùng ục như miệng núi lửa, và đồng thời còn tản ra mùi máu cùng tà khí ngập trời. Trong khi đó, huyết thạch lại không ngừng hấp thu huyết khí cùng tà khí do huyết đàm bốc lên... Nhằm bồi dưỡng cho thứ gì đó bên trong nó.
"Xong, quả này về phải nhịn cơm ba tháng" Lý Thuần Quân âm thầm than khổ một câu.
Bất quá, Lý Thuần Quân cũng không quên chính sự khi tiến vào đây. Sau khi đã quan sát huyết thạch một thời gian, hắn nhận ra đằng sau căn phòng này còn một lối đi khác dẫn đến một hầm ngục tối tăm.
Bên trong hầm ngục này đang giam giữ không ít người. Lý Thuần Quân không biết những người này có tội trạng gì hay không, nhưng khi nhìn đến vết thương đang loang lổ trên người họ, hắn vẫn không nhịn được có chút giật mình.
Là ai mà tra tấn họ dã man đến như vậy?
Mặc dù rất muốn cứu họ ra, nhưng trong tình cảnh hiện tại, đến hắn còn không biết mình có toàn mạng trở ra hay không thì tâm khí đâu mà nghĩ đến chuyện bao đồng như đi cứu những kẻ không quen biết này?
Đó là suy nghĩ của hắn cho đến khi hắn đến gần chỗ sâu nhất của ngục tối.
Ở đây, Lý Thuần Quân nhìn thấy một bé gái đang ngồi một mình trong góc tối, quần áo trên người rách tả tơi, lộ ra da thịt trắng nõn pha thêm không ít vết máu khô.
Nàng ngồi đó mà khóc trong vô lực, tựa hồ rất đau đớn cùng ủy khuất.
Từ trên người nàng, Lý Thuần Quân nhận ra một cỗ khí chất thánh khiết mà uy nghiêm quen thuộc. Tuy vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng nàng đã bắt đầu có một chút phong thái của một vương giả trẻ tuổi...
Không đâu khác, đứa bé này chính là công chúa thần tộc!
Cái loại áp lực đến từ huyết mạch này tuyệt đối không sai được!
"Ui, cô bé..."
Lý Thuần Quân hạ thấp giọng lên tiếng, nhưng cô bé dường như không nghe thấy... Lại hoặc là do cô bé đã sớm đắm chìm trong thế giới của mình, không còn để tâm gì tới thế giới bên ngoài nữa.
"Chậc"
Lý Thuần Quân có thuật thổ độn, nhưng mà cấm chế ở đây lại rất phiền phức, cần tốn một chút thời gian để phá giải... Và chìa khoá cho chuyện đó chính là sự phối hợp của người bên trong.
Nhưng mà... Nha đầu này thì có nghe hắn nói gì đâu?
Hết cách.
Mặc dù không muốn nhưng Lý Thuần Quân chỉ đành thức tỉnh nàng bằng thứ thanh âm nàng sợ hãi nhất: "Uy! Mau dậy! Bằng không ta sẽ đánh chết ngươi!"
Nghe thấy tiếng quát, cô bé phút chốc bừng tỉnh lại. Nàng một mặt sợ hãi nấp vào trong góc tường, hốc mắt đẫm lệ nhìn Lý Thuần Quân, dường như rất sợ hãi.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi nha... Mau lại đây giúp ta phá giải cấm chế, rồi ta sẽ cứu ngươi ra ngoài" Lý Thuần Quân lại chỉnh giọng, sao cho ôn nhu hết mức có thể.
"Ngươi... Ngươi là ai? Ta không biết ngươi!" Cô bé nhất quyết không phối hợp, ngược lại còn thận trọng truy hỏi danh tính của đối phương.
"Ta là ai không quan trọng... Quan trọng là ta chính là người duy nhất có thể cứu ngươi vào lúc này" Lý Thuần Quân bình tĩnh giải đáp: "Không muốn tiếp tục bị tra tấn thì ngoan ngoãn phối hợp đi, bằng không thì ngươi sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này"
"Mùi hương này... Ngươi là ma tộc?" Cô bé vẫn cảnh giác đáp trả: "Nếu đã là ma tộc thì còn cứu ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi ngốc đến mức không biết thân phận của ta?"
Lý Thuần Quân: "..."
"Lắm chuyện! Giờ ngươi có muốn sống hay không?" Lý Thuần Quân lộ vẻ bực mình nói: "Ta không kiên nhẫn với những kẻ không thức thời đâu"
Hắn không nổi giận thật, nhưng hắn biết mình không thể dùng lí lẽ bình thường để thuyết phục cô bé này, vậy nên hắn chỉ đành dùng hạ sách đe doạ... Dẫu có biết việc này sẽ trừ điểm hảo cảm.
Cô bé nghe hắn quát lạnh cũng bắt đầu lâm vào trầm ngâm. Và sau một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, nàng đã quyết định phối hợp với Lý Thuần Quân hoá giải cấm chế.
"Ta tin ngươi... Nếu như ngươi cứu được ta ra ngoài, ta sẽ dùng mọi cách để báo đáp cho ngươi" Cô bé nghiêm chỉnh nói.
Trông điệu bộ, có vẻ nàng không quan tâm đến việc hai bên đang xảy ra chiến tranh.
"Báo đáp thì không cần, chỉ cần ngươi giúp ta vài chuyện là được"
Cô bé nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Lý Thuần Quân một lát, rồi sau đó lại bĩu môi thầm thì: "Cha không có nói sai, nam nhân bên ngoài đều là lang sói, chỉ biết tính kế lên trên đầu ta..."
Lý Thuần Quân: "..."
Xin lỗi?
Ừ thì đúng là ta có làm vậy thật, nhưng tựa hồ việc đó cũng đâu có gây bất lợi gì cho ngươi đâu nha?
Ngược lại là đằng khác.
Mất khoảng vài khắc tập trung phá giải, cuối cùng, song sắt giam giữ cô công chúa kia bấy lâu đã được Lý Thuần Quân mở ra. Nhưng mà, sau khi được tự do, vẻ mặt của nàng lại không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại còn mười phần ngưng trọng.
"Tính toán thời gian, có lẽ người kia lại sắp xuống đây rồi" Cô công chúa có chút tuyệt vọng nói: "Lẽ ra ta nên nói cho ngươi sớm hơn... Nhưng ta nghĩ cho dù có cảnh báo cho ngươi đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ không chạy đi được"
"Người nào?" Lý Thuần Quân hỏi ngược lại.
"Ngươi nhìn thấy huyết đàm cùng khối ma thạch kia rồi đúng không?" Thần tộc công chúa vừa nói vừa nghiến chặt răng, thậm chí cả vầng trán lẫn tiểu thủ đều nổi gân xanh: "Là hắn ta đã thao túng tất cả, tạo ra ma ngục này... Cũng là người khiến ta trở thành cái dạng này"
"Hiểu rồi" Lý Thuần Quân gật đầu, trông không có bao nhiêu hoảng hốt.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta... Nhưng ta nghĩ ngươi nên đi trước đi, không nên bị ta làm liên lụy... Bằng không, ngươi sẽ giống như những kẻ xấu số ngoài kia, chết không toàn thây" Nàng lại nhắc nhở.
"Ha ha ha"
Nghe thấy Lý Thuần Quân đột nhiên bật cười, công chúa không nhịn được có chút hoài nghi nhìn hắn, ánh mắt tựa như đang nói: Lẽ nào bị doạ đến hỏng mất rồi?
"Này, nha đầu" Lý Thuần Quân trong vô thức đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô bé, đồng thời còn nở một nụ cười rất tự tin: "Đằng nào cũng chết, chi bằng ngươi cùng ta liều một phen đi?"
"A?"
Thần tộc công chúa nháy nháy mắt nhìn Lý Thuần Quân, nhãn thần dần sáng rực lên, trông rất đáng yêu.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có tin tưởng ta hay không?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Tin!" Công chúa dứt khoát gật đầu: "Đã là lúc nào rồi, ta không tin tưởng ngươi thì còn tin tưởng ai được nữa?"
"Tốt! Vậy thì chịu đựng một chút, ta giúp ngươi yểm phép che giấu tồn tại"
Theo tính toán của Lý Thuần Quân, nếu như đối phương đã thật sự tiến vào đây, hắn có thể chắc chắn rằng bản thân đã bị phát hiện.
Nguyên nhân là vì khi hắn lục lọi căn nhà kia, hắn vẫn chưa kịp xếp mọi thứ trở lại vị trí cũ... Và chỉ cần đối phương không phải kẻ đần, người đó chắc chắn nhận ra đã có kẻ nào đó đột nhập mật đạo.
Nói cách khác, Lý Thuần Quân đã quá sơ ý.
Nhưng mà...
Người đột nhập chỉ có một, ngươi làm sao bắt được ta?
Vả lại, cho dù hắn có ngụy trang mọi thứ ngoài kia thật hoàn hảo đi chăng nữa... Việc bọn chúng phát hiện ra công chúa đã bị người khác cứu đi cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lý Thuần Quân chỉ hi vọng tu vi giữa hắn và đối phương không chênh lệch quá lớn. Và cho dù có chênh lệch thật, hắn vẫn còn một hạ sách khác có thể dùng được.
Chỉ là... Rủi ro khi thực hiện là không hề nhỏ nên hắn thật sự không muốn dùng tới nếu không bị ép vào đường cùng.
"Này, ta còn chưa biết tên của ngươi đâu" Cô công chúa thay đồ lại chỉnh chỉnh tề tề rồi mở miệng hỏi: "Muốn hợp tác thì chút tín nhiệm này vẫn phải có nha?"
"Quân Thiên Tứ, còn ngươi?"
"Thái Linh" Thần tộc công chúa mỉm cười: "Năm nay ta 16 tuổi chưa chồng, hi vọng được ngươi giúp đỡ"
Lý Thuần Quân: "..."
Phần thông tin sau đó có cần thiết không? Nói cho ta làm gì?
Không hiểu nổi.
À khoan đã...
16?
"Ngươi bịp ta ư? Bé thế này mà đòi 16? Ai tin ngươi nổi?" Lý Thuần Quân có chút không dám tin nhìn nàng.
"Thô lỗ nha!" Thái Linh hừ lạnh một tiếng: "Thần tộc có tuổi thọ rất dài nên tốc độ phát dục cũng rất chậm. Người ta cũng đâu có muốn nhỏ đâu, người ta cũng muốn to lên chứ!"
Vừa nói, cô bé vừa nhìn ngực của mình một chút, sau đó lại chủ động lui ra xa khỏi Lý Thuần Quân hai mét.
Lý Thuần Quân: "..."
Trông mặt ta giống thèm ngươi lắm sao?
Tổ đội này không có cái gọi là lòng tín nhiệm đâu, thật đấy!
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.