Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 3:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chè Tuyết Bắc
Quả thật, tiền viện bên đó vẫn chưa ai qua xem thử.
Nhưng khi nghe Tạ Ấn Tuyết nói, mọi người đều đứng yên tại vị trí cũ, mãi cũng không có ý nghĩ muốn đi đến tiền viện.
Không có lý do nào khác, chủ yếu là do Tạ Ấn Tuyết với hình dạng ốm yếu, đôi môi nhợt nhạt cùng vẻ mặt ốm yếu rất giống kiểu mê hoặc trong những bộ phim ma, vẫy gọi mọi người rồi lôi xuống vực thẳm.
Sở Lệ - một trong bốn cô gái ở ký túc xá thận trọng lên tiếng: Ban nãy quản gia đã nói với chúng ta, nếu có việc lớn thì đến tiền viện phòng đối diện tìm ông ta."
Tạ Ấn Tuyết hỏi lại cô ta với ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Không tìm được nguyên liệu nấu ăn không được coi là việc lớn ư?"
Trong loại trò chơi sinh tồn này, NPC đã nói rõ quy định, tuy nhiên người bình thường sẽ không tưởng tượng ra được kết quả của việc không tuân theo quy tắc là như thế nào. Quản gia đã nói rằng trước giờ Dậu phải đem nguyên liệu đi giao nộp, vì vậy mọi người cần phải chuẩn bị nguyên liệu trước giờ Dậu.
Trần Vân nói đỡ cho bạn cùng phòng: "Vậy tại sao ngài biết phòng bếp nhất định ở tiền viện chứ?"
Tạ Ấn Tuyết cười một tiếng, gật đầu nói: "Nhà ta là tứ hợp viện 4 sân, tứ hợp viện 3 sân này tuy nhỏ hơn nhà ta không ít, tuy nhiên ta nghĩ bố cục sẽ không có gì khác biệt."
Sở Lệ nghe xong môi vẫn còn ngập ngừng, như muốn phản bác lại lời của Tạ Ấn Tuyết. Vệ Đao nghe đến đây liền lập tức ngắt lời cô ta, nói: "Bố cục của tứ hợp viện đều rất được xem trọng, thực sự sẽ không có nhiều khác biệt."
Mới đầu hắn còn cho rằng tố chất của những người mới này không tệ, dẫu sao lần đầu tiên hắn tham gia trò chơi đã gặp phải những người mới tâm lý quá kém, ồn ào thi nhau nói rằng đây nhất định là một tiết mục nào đó, còn nói phải đi báo cảnh sát. Mãi cho đến khi nhìn thấy người thực sự chết rồi mới quay về thực tại. Có điều hiện tại Vệ Đao lại cảm thấy rằng những người mới này lại quá cẩn thận rồi - điều này cũng không tốt.
Nếu tất cả người chơi mới đều thận trọng như vậy, vậy thì... bọn họ sẽ không thể làm bia đỡ đạn rồi.
Vệ Đao nói vậy lúc này đều là vì muốn xóa đi những ngờ vực của Trần Vân Sở Lệ bọn họ, khiến bọn họ an tâm, tốt nhất là khiến bọn họ đến tiền viện xem thế nào.
Đáng tiếc Trần Vân cũng không phải dạng vừa, cô ta đem cỏ bốn lá mà bản thân tìm được phân phát cho bạn cùng phòng, những người khác thì không có phần, bao gồm cả người phụ nữ trung niên Cao Xảo ở cùng phòng với bọn họ.
Cao Xảo có vẻ lúng túng, tuy nhiên cô ta cũng rõ, bản thân bị ép buộc ở chung với mấy cô gái này, vốn dĩ không quen biết. Hiện tại kêu bọn họ coi cô như người của bọn họ hiển nhiên là không thể.
Còn nội viện ở đây thực sự không tìm được nguyên liệu gì nữa rồi. Cao Xảo đi đến bước đường cùng, lại nhìn thấy ánh mắt Tạ Ấn Tuyết hòa nhã, liền đi tới phía thùy hoa môn nói: "Vậy thì đi thôi, chúng ta cùng đi tới tiền viện xem xem."
Sự thận trọng của Vệ Đao và bốn cô gái Tạ Ấn Tuyết đều nhìn thấy rõ mồn một. Thần sắc của hắn không đổi, đi đầu tiên qua thùy hoa môn, trực tiếp tiến vào tiền viện.
Tất cả mọi người khi đến đây đều là trực tiếp xuất hiện tại nội viện, chưa ai đi qua tiền viện. Bây giờ bước chân vào tiền viện, Tạ Ấn Tuyết mới phát hiện ra tiền viện và nội viện hệt như hai thế giới khác nhau. Nội viện u ám, mây đen dày đặc, giống như bất cứ khi nào cũng có thể mưa một trận như trút nước. Thế nhưng tiền viện thời tiết quang đãng, ánh nắng chói chang, đứng ở đây cảm giác cả cơ thể cũng giống như thời tiết phấn chấn hẳn lên.
Hơn nữa giống như Tạ Ấn Tuyết vừa nói, phòng bếp được đặt ở tiền viện, bên cạnh còn có một vườn rau rộng khoảng 50m vuông. Như thể gió thổi hiu hiu, trời xanh vô tận chỉ để muôn loài rau củ trong vườn sinh trưởng khỏe mạnh.
Những người còn lại khi nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa cũng Cao Xảo sau khi đi vào tiền viện thì chẳng có sự việc gì xảy ra liền đi theo. Nhìn thấy vườn rau lớn, Lữ Sóc không kìm được cảm xúc nói: "Trời đất, ở đây thực sự còn có cả vườn rau sao."
Trong vườn rau trồng dưa chuột, cà chua, gừng, hành, tỏi... những loại phụ liệu thường thấy. Ở phía nam còn có một cái rổ bằng cỏ đựng trứng gà vịt, thậm chí còn có trứng vịt bắc thảo. Ngoài ra còn có những giỏ rau treo bên hàng rào, như thể được chuẩn bị đặc biệt cho bọn họ sử dụng để chọn rau vậy.
Anh trai siêu xe Tiêu Tư Vũ không dám tin: "Trò chơi sinh tồn dễ như vậy sao?"
Lời nói vừa dứt, xuất hiện hơn mười người ăn mặc khác thường từ trong bếp đi ra. Bọn họ mặc đồ trắng loang lổ những vết dầu và máu, đeo mặt nạ đen che nửa khuôn mặt. Chỉ có đôi mắt là lộ ra bên ngoài, nhìn đám người vừa mới bước vào bằng đôi mắt hung ác. Có vài đầu bếp cầm con dao còn dính máu đang nhỏ giọt, khiến dưới chân họ xuất hiện những vũng màu đỏ sẫm.
Lữ Sóc với vẻ mặt buồn rầu tiếp lời Tiêu Tư Vũ nói: "Không, nhìn có vẻ thực sự không dễ dàng gì."
Tạ Ấn Tuyết đếm một lượt, phát hiện số lượng đầu bếp giống với bọn họ, đều là 14 người.
Cộng thêm việc bọn họ vừa từ trong bếp đi ra, lại còn cầm cả dao. Thân phận những người này đã rõ ràng: bọn họ chính là đầu bếp của bữa tiệc thịnh soạn lần này.
Ngụy Thu Vũ ôm cánh tay bạn cùng phòng Trần Vân sợ hãi hỏi: "Chúng ta muốn lấy nguyên liệu, không lẽ phải được đám người này đồng ý ư?"
"Bọn họ có lẽ là đầu bếp." Vệ Đao liền cho rằng rất có khả năng, không thì trò chơi lần này lại quá dễ dàng rồi. Hắn nhắc nhớ mọi người: "Mọi người cẩn thận một chút."
Nghe thấy mọi người bàn luận, một vị đầu bếp thấp giọng cười, hỏi mọi người bằng giọng nói khàn khàn như phát ra từ máy thông gió cũ: "Các vị khách đến để chọn nguyên liệu à?"
"Mời vào..."
Đầu bếp liền mở cổng vườn rau, khẽ cúi người, làm ra điệu bộ mời gọi mọi người tiến vào vườn rau.
Trong tình huống này, phản ứng đầu tiên của mọi người là tập trung hướng về Tạ Ấn Tuyết. Hóa ra đầu bếp này mới chính là kẻ giết người, Tạ Ấn Tuyết vẫn còn bình thường chán.
Tạ Ấn Tuyết thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình, còn tưởng rằng muốn đợi hắn đi trước thăm dò tình hình.
Tạ Ấn Tuyết thoáng suy nghĩ, cho rằng như vậy cũng được. Hắn thậm chí còn đang trông ngóng tốt nhất nên có tình huống nguy hiểm nào đó xảy ra, sau đó ra tay giải quyết gọn gàng, khiến mọi người có đều nhìn thấy bản lĩnh của hắn. Đợi sau đó bọn họ gặp phải tình huống không xử lý được sẽ nhờ hắn giúp đỡ. Đến lúc đó còn cần phải lo lắng làm ăn không thành sao?
"Đúng vậy."
Tạ Ấn Tuyết đáp một tiếng, khẽ ngẩng đầu, thẳng lưng đi về phía vườn rau. Sau đó đứng ở cửa vườn rau ngoảnh đầu lại nhìn một lượt các đầu bếp. Cuối cùng duỗi bàn tay trái ra như dáng điệu hoàng đế tuyển phi, dừng lại trước mặt một vị đầu bếp tay không mang dao.
Đầu bếp nhìn lòng bàn tay phớt hồng của Tạ Ấn Tuyết rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Ấn Tuyết cũng nhìn vào mắt hắn, chậm rãi chớp mắt rồi hé môi, rõ ràng là dáng điệu đang cười dịu dàng. Cách dùng từ nhã nhặn lịch sự, nhưng nghĩ khí lại mang sự ngạo mạn của cấp trên chỉ huy cấp dưới, như đã quen với việc này vậy. Bây giờ mới nói vài từ: "Làm phiền ngươi lấy giúp ta một cái giỏ."
Đám người thấy cảnh tượng này không khỏi hít vào một hơi dài.
Bộ dạng những đầu bếp này đều không bình thường lắm. Tuy nhiên dù là đám người hầu và quản gia nhìn trông giống người thì ban nãy bọn họ cũng không dám nhờ người hầu bê giúp hành lý, đều là bản thân tự làm.
Sự phấn khích Tạ Ấn Tuyết đem lại cho mọi người không chỉ có vậy.
Sau khi đầu bếp đã lấy giúp hắn cái giỏ khoác lên cổ tay xong, Tạ Ấn Tuyết nhìn vào mắt đầu bếp cười rồi bỗng nhiên khen đầu bếp: "Mắt ngươi thật đẹp."
Tạ Ấn Tuyết nói như vậy, mọi người mới để ý tới đôi mắt người đầu bếp này có màu xanh biếc. Giống như đám tro tàn còn sót lại sau khi đốt tờ giấy trắng, đồng tử thẳng đứng*, mỏng như loài bò sát như rắn các kiểu. Khi bị hắn nhìn phải thì giống như con mồi bị loài thú hoang dã nhốt lại, toàn thân là cảm giác bủn rủn và nặng nề khó mà trốn thoát.
*Đồng tử thẳng đứng

Kết quả Tạ Ấn Tuyết không chỉ khen hắn có đôi mắt đẹp, còn đề nghị với người đầu bếp: "Ta chưa chọn nguyên liệu bao giờ, có thể nhờ ngươi chọn nguyên liệu cùng ta, xem loại nguyên liệu nào thích hợp không?"
Đầu bếp nghe thế yên lặng vài giây, sau đó cười trầm một tiếng, nói: "Được."
Đám người chơi lão làng Vệ Đao nhìn thấy cảnh này càng cảm thấy Tạ Ấn Tuyết không giống bọn họ, hắn không phải là người tham gia trò chơi bình thường. Dẫu sao phần lớn người chơi khi nhìn thấy NPC có khí chất u ám, ngoại hình đáng sợ như vậy đều sẽ có suy nghĩ phải tránh càng xa càng tốt. Vậy mà Tạ Ấn Tuyết lại hành động khác hẳn.
Mà vài phút trước ở nội viện, Kỷ Đào đã cùng bọn họ nói rõ ràng về sự có mặt của NPC người đưa đò. Kỷ Đào nói điều này cho đám người mới chủ yếu muốn đám người đó đi thăm dò Tạ Ấn Tuyết, xem xem hắn có phải là NPC người lái đò không, có thể giao dịch với hắn hay không.
Nếu như Tạ Ấn Tuyết cũng là NPC, là "người bạn cũ của lão gia" như lời quản gia nói thì hắn sẽ không sợ đám đầu bếp, hành động tự nhiên bảo đám đầu bếp và người hầu thật hợp lý.
Tuy nhiên mọi người vẫn chưa biết "bối cảnh" của Tạ Ấn Tuyết, cũng không dám to gan như hắn. Huống hồ đến Liễu Bất Hoa luôn đi sau Tạ Ấn Tuyết còn chưa đi vào, bọn họ gấp cái gì? Vậy là mọi người đều đứng nguyên chỗ cũ, dự định đợi đến khi Tạ Ấn Tuyết bình an rời khỏi vườn rau xong mọi người mới đi vào để chọn nguyên liệu.
Vậy nên hiện tại trong vườn rau rộng lớn chỉ có Tạ Ấn Tuyết cùng vị đầu bếp vừa nãy được hắn mời bên trong.
Bọn họ đi một vòng quanh vườn rau xong thì không có việc gì xảy ra.
Đối mặt với tình cảnh an toàn như vậy, Tạ Ấn Tuyết lại có chút thất vọng. Hắn còn đặc biệt chọn trong đám đầu bếp người trông đặc biệt u ám, không dễ động vào nhất. Kết quả ai biết rằng tên đầu bếp này trông ấn tượng nhưng lại vô dụng, thế mà chỉ là cùng hắn đi chọn nguyên liệu?
"Chỉ cần là trong vườn rau thì bất kể thứ gì đều có thể làm nguyên liệu sao?" Tạ Ấn Tuyết cảm thấy chán nản, khẽ cúi xuống vuốt ve quả cà chua cạnh bắp chân. Quả cà chua này có màu xanh xen lẫn đỏ, còn chưa chín hắn. Đồng thời thản nhiên hỏi người đầu bếp với đồng tử thẳng đứng.
"Đúng vậy, dù là bùn trên đất, chỉ cần khách đã chọn thì chúng tôi đều có thể làm ra món ăn." Đầu bếp ngừng giọng, giống như đã ám chỉ, "Chỉ cần mọi người có thể ăn được."
"Dẫu sao Tần lão gia mời đám người bọn tôi qua chỉ để các vị khách ăn ngon miệng."
Tạ Ấn Tuyết luôn cảm thấy trong lời nói của đầu bếp có đồng tử thẳng đứng ẩn chứa điều gì đó. Tạ Ấn Tuyết nghiêm túc nhìn đầu bếp một lúc. Đầu bếp này cao hơn hắn nửa cái đầu khiến cho Tạ Ấn Tuyết phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đồng tử thẳng đứng của tên đầu bếp không thể phản chiếu bóng dáng của Tạ Ấn Tuyết, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng. Giọng nói của đầu bếp sau lớp mặt nạ rõ ràng là đang mỉm cười - giống như nụ cười của Tạ Ấn Tuyết trước giờ chưa chạm vào đáy mắt, không có chút thành tâm và ấm áp.
Tạ Ấn Tuyết cũng cười, có điều ngay sau đó liền hạ lông mi cau mày ho khan vài tiếng. Đôi má vốn dĩ không có chút máu của Tạ Ấn Tuyết càng trở nên trắng bệch cùng cơn ho dữ dội. Giống như cành tuyết rơi giữa mùa đông, mong manh dễ tan.
Tuy nhiên lưng hắn không cong xuống một tấc nào. Một lần nữa hướng mắt lên, vẫn nói với đầu bếp có đồng tử thẳng đứng bằng giọng khiêu khích: "Vậy nếu như ta cảm thấy đồ ăn mà đầu bếp làm không ngon, ăn không ngon miệng thì sao?"
Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng trả lời hắn: "Vậy đó là lỗi của đầu bếp rồi."
Tạ Ấn Tuyết chậm rãi nói: "Khiến khách ăn không hài lòng, Tần lão gia có lẽ nên trách phạt các ngươi đúng không?"
Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tạ Ấn Tuyết, chỉ cúi người chỉ quả cà chua vừa xanh vừa đỏ cạnh bắp chân Tạ Ấn Tuyết nói: "Tạ tiên sinh, ngài ở đây dừng chân cũng lâu rồi, ngài muốn chọn quả cà chua này làm nguyên liệu cho tối nay ư?"
"Không, quả cà chua này vẫn chưa chín hẳn." Tạ Ấn Tuyết khẽ lắc đầu, "Ngày mai ta sẽ quay lại, nếu ngày mai nó chín rồi thì ta sẽ chọn."
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết đem giỏ rau củ khoác trên cổ tay đưa cho đầu bếp có đồng tử thẳng đứng: "Nguyên liệu ngày hôm nay ta chọn."
Mọi người đứng ngoài vườn rau đều nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tạ Ấn Tuyết và đầu bếp có đồng tử thằng đứng. Mọi người nghe thấy Tạ Ấn Tuyết chọn nguyên liệu xong liền ngẩng cổ xem xem rốt cục Tạ Ấn Tuyết đã chọn những gì. Kết quả nhìn mãi, bọn họ cũng không thấy trong giỏ có bất cứ nguyên liệu nào.
Giỏ nguyên liệu trống không.
Tạ Ấn Tuyết rốt cuộc đã chọn gì làm nguyên liệu?
Chưa nói đến những người chơi khác, đến đầu bếp có đồng tử thẳng đứng nhìn rất lâu mới dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ cầm từ trong giỏ lên một hạt thóc nhỏ xíu. Đầu bếp nhìn rõ nguyên liệu mà Tạ Ấn Tuyết chọn xong liền nhướng mày: "Hạt thóc?"
"Đây là gạo tẻ, thường được gọi là gạo trân châu. Ta đi một vòng quanh vườn rau, phát hiện ở đây có gạo tiên, gạo tẻ gạo nếp. Ta thích ăn gạo tẻ." Tạ Ấn Tuyết nghe xong liền hơi cau mày, dùng ngữ khí "ngươi thật không có kiến thức" để giải thích cho đầu bếp xong, còn nghi ngờ nói: "Tại sao một đầu bếp đến gạo dùng để nấu cơm cũng không phân biệt rõ?"
Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng im lặng không nói, lại một lần nữa dùng sự im lặng để đáp lời.
Tạ Ấn Tuyết thấy cảnh này liền hơi nhướng mày, dặn dò đầu bếp như một vị khách quý dặn dò đầu bếp nấu ăn cho cẩn thận: "Nấu cẩn thận, độ cứng mềm của cơm ảnh hưởng rất lớn tới khẩu vị, nát quá hoặc cứng quá ta đều không thích. Chỉ có cơm nấu vừa phải mới có thể khiến ta ăn ngon miệng."
"Đừng làm ta thất vọng."
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết quay người rời vườn rau, không quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ kia (tỏ ý khinh thường): Ngu ngốc.
NPC:...
(:з」∠)_Mọi người bình luận ít ghê, ta cảm giác bộ này sẽ giống bộ trước, lì xì phát không hết. (Lời tác giả).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.