Bầu trời Đông Việt quốc, đêm nay phá lệ nhiều sao.
Bên trong gian phòng, một nam tử thần sắc nghiêm trọng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân hắn không biết vì nguyên nhân gì mà tản ra một cỗ bi thương cùng phẫn hận tột cùng.
Hắn nâng tay phải cẩn thận từng chút một đụng chạm cánh tay trái của chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác đều chạm vào một khối cứng ngắc không sức sống, giống như vật chết, không có cảm giác, không có cảm xúc, y như một khúc gỗ không có linh hồn.
Trong căn phòng rộng lớn như vậy mà không có bất cứ ngọn nến nào, không gian một mảnh tối đen, ánh trăng ánh sao lạnh lẽo thê lương chiếu xuống bao quanh người nam tử đó. Hắn cô linh đứng trước cửa sổ, hô hấp mỏng manh phiêu đãng như hòa với bóng đêm. Đôi con ngươi phức tạp chăm chú nhìn những vì sao đang không ngừng chiếu sáng trên bầu trời, hắn cứ đứng như vậy, mãi không nhúc nhích.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên một khuôn mặt làm cho hắn vô cùng sợ hãi, khuôn mặt này xấu xí bẩn thỉu vô cùng nhưng lại sở hữu một đôi phượng mâu đen láy, lạnh lẽo bức người.
Tê____
Nam tử đột nhiên không khống chế được run rẩy, hắn đột nhiên hít thở dồn dập si ngốc nhìn về phía trước, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hoảng sợ, thật giống như ở trước mặt hắn đang có một nữ tử tay cầm chủy thủ ngày một tiến lại gần hắn, nàng lại sắp xuống tay động thủ với hắn sao?
“Cút!” Nam tử đột nhiên hét lớn một tiếng, xua tan mọi sợ hãi trong lòng, cũng làm tan biến đi cái ảo ảnh vừa hiện lên trong đầu hắn.
Loảng xoảng___
Tiếng ghế dựa bị người đá gãy, tiếng chén sứ trên mặt bàn rơi xuống đất tan nát, ở giữa đêm khuya yên tĩnh, âm thanh vỡ vụn vang lên đặc biệt chói tai.
“Thiếu gia!” Gã sai vặt trực đêm nghe được động tĩnh liền từ xa chạy lại, tay chân cuống cuồng thắp lên ngọn nến, lúc này tình hình hỗn loạn bên trong căn phòng liền được sáng rõ.
Căn phòng bừa bộn, mảnh vỡ văng khắp nơi, bàn ghế cùng tràng kỉ cũng không tránh khỏi đổ ngổn ngang trên mặt đất, mà thiếu gia của hắn lúc này lại suy sụp đứng tựa ở một bên, cho đến khi hắn nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn của thiếu gia nhà mình là đôi mắt nhiễm sát khí đỏ bừng thì nhất thời bị dọa cho kinh tủng không dám lên tiếng nói gì nữa.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu quản gia vừa vào trong nhìn quanh tình huống liền nhíu mày quát lớn: “Còn thất thần ở đấy làm gì, còn không mau đi thu thập sạch sẽ cho ta!”
“Cút!” Nam tử đảo ánh mắt trống rỗng qua từng người trong phòng, hắn xoay người một lần nữa nhìn ra ngoài, cánh tay trái run run nhấc lên đặt lên bệ cửa, hiện tại hắn chỉ hận không thể chặt đứt luôn cánh tay tàn phế này đi mà thôi.
“Đều cút xéo hết ra ngoài cho ta.” Lời nói hắn lạnh như băng từng chữ từng chữ nhấn mạnh với bọn họ.
Động tác thu thập của gã sai vặt nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại, hắn đem những mảnh vỡ mình vừa thu thập được chạy nhanh rời đi.
“Thiếu gia, ngài tội vì phải hành hạ mình như vậy?” Lưu quản gia thở dài, hắn không rời đi như gã sai vặt kia mà lại từng chút bước lên phía trước, “Nếu ngài xảy ra chuyện gì không phải đã cô phụ nỗi khổ tâm bao năm qua của tiểu thư sao? Ta chỉ hi vọng ngài sẽ không cô phụ kì vọng của lão gia, cũng không làm lãng phí những hi sinh bao lâu này của tiểu thư! Ngài từ nhỏ đã là người nhất mực thông mình như vậy, ắt hẳn hiểu được ý này của lão nô.”
Dứt lời, Lưu quản gia liền phúc thân mình xoay người rời đi.
Nam tử không nghe những lời đó xong thì không phản ứng dù chỉ một chút, trong trí nhớ từ trước đến giờ của hắn, cuộc sống của hắn trải qua đều rất thê thảm, bị người đuổi đánh khi dễ chửi rủa bỡ cợt, hắn đều không có quyền được phản kháng mà đều phải chấp nhận. Tình thân sao?
“Tính là cái gì chứ?” Thanh âm khàn khàn từ cổ họng nam tử phát ra, hắn cười một cách vô cùng châm chọc, “Một người tàn phế như ta còn có thể làm cái gì, các ngươi cuối cùng vẫn sẽ lôi ta vào trong vòng xoáy này!”
Dưới ông tay áo chính là vết sẹo vô cùng dữ tợn xấu xí, đầu xương trắng bệch bên trong từ đó đến giờ vẫn vậy không lành lại được, vết sẹo này đã ghim sâu vào trong đầu óc hắn, đuổi đi thế nào cũng không được, nó giống sự sỉ nhục cả đời của hắn. Lúc trước cho dù bị người đười cười nhạo, bị đám trẻ thế gia trong Ngọc Ân tự cười đùa khi dễ hắn cũng không hân thù như bây giờ.
“Tiện nhân.” Nam tử nghiến răng kêu rang rắc, “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối không!” Nam tử tựa như hóa thân thành con sói cô độc trong đêm trên thảo nguyên, ở trong màn đêm điên cuồng gầm rú, cũng tựa như hắn đang lên án vì tất cả những đãi ngộ bất công mà hắn phải gánh chịu bấy lâu nay.
Ở rất xa nơi đó, Liễu Thần Phong đột nhiên rùng mình, nàng ngẩng đầu khỏi thư án thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của Nô Nhi đang nhìn mình. Liễu Thần Phong buông chén trong tay, khoác thêm áo rồi đứng dậy đi ra cửa phòng. Nàng tựa lưng lên cột nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thần bí của Đông Việt quốc, khóe môi không tự giác gợi lên một chút độ cong. Cảm giác hô hấp thông thuận thoải mái như vậy, Liễu Thần Phong quả thực có chút tham luyến.
Từ trong lòng lấy ra phong thư hoàn hảo không chút sứt mẻ, đầu ngón tay nghiền ngẫm vuốt ve tín thư, nương theo ánh trăng bàng bạc, tầm mắt Liễu Thần Phong dừng lại ở đồ án kì quái in trên mặt sáp phong ấn tín thư, nàng nhớ rất rõ, đồ án này với đồ án khắc trên cây phất trần của Linh trí đạo nhân giống nhau như đúc.
Nàng chạm lên đồ án kia, không khống chế thở dài một hơi.
Thân thể nàng vẫn suy nhược như trước, tuy có Linh Trí áp chế độc tố trong người, nàng không còn bị những cơn ho tê tâm liệt phế hành hạ nữa nhưng cổ họng cùng yết hầu vẫn khó chịu như cũ.
Ngay cả hiện tại nàng sở hữu mặc liên trong tay đều không thể sử dụng, với tình trạng thân thể này của nàng hiện tại, dùng bất cứ cái gì đều phải cẩn thận vạn phần.
Bồ đề tử! Bồ đề tử! Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Liễu Thần Phong cau mày, dưới ánh nến lờ mờ sắc mặt tái nhợt của nàng càng phát ra khó coi, nàng mân khởi cánh môi, phượng mâu lóe ra duệ quang vô cùng thâm thúy. Xem ra, nàng cần phải đi bái phỏng lão hòa thượng kia một lần nữa rồi!
--- ------ ------ ------ ------ ---
Sáng sớm hôm sau, Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi cải trang đi ra khỏi nhà. Liễu Thần Phong mặc nam trang trắng thuần, đầu đội mạng che, trong tay còn cầm thêm một cây chiết phiến. Nô Nhi đương nhiên một thân thường phục trong vai tiểu nô tài sai vặt, diện mạo có sửa sang khác đi một chút, bất quá được đi ra ngoài khiến Nô Nhi thật cáo hứng. Liễu Thần Phong nhận ra được, tuy khuôn mặt than của nàng ngàn năm không đổi nhưng dưới khóe mắt kia lại tràn đầy ý cười.
“Thiếu gia, trên núi hôm nay thực náo nhiệt a!” Nô Nhi nhìn đám người ở phía trước thản nhiên nói, “Xem ra là có quý nhân đến trước rồi!”
“Phiền phức!” Liễu Thần Phong nhìn phía trước đông nghịt toàn là đầu người, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu muốn lên núi, chen qua đám người này sợ là đến sáng mai mới tới nơi được đi. Suy nghĩ một hồi, Liễu Thần Phong liền xoay người mang theo Nô Nhi đi đến một bên sườn khác của ngọn núi, cũng chính là con đường lúc trước Ngộ Không cố ý tiết lộ cho nàng.
Thời điểm hai người vừa đặt chân đến nơi liền nghe được âm thanh không hờn không giận vang lên: “tỷ tỷ, ngươi quả thực rất chậm nga, ta chờ ngươi ở đây đã lâu lắm rồi đó!” Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay Ngộ Không đang thần người ngồi trên bờ tường, Nô Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình không có phản ứng đặc biệt gì thì liền không lên tiếng, chính là chỉ đứng phía sau quan sát con người này.
“Ngươi chờ ta?” Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Ngộ Không lưu loát nhảy xuống đi đến trước mặt Liễu Thần Phong, hắn móc từ bọc quần áo trong ngực thứ gì đó đưa cho Liễu Thần Phong, “Trái cây nga, ta để lại thật nhiều trái cây để cấp tỷ tỷ.”
Hắn lấy ra hai trái nữa đưa cho Nô Nhi đứng phía sau rồi cười, “Còn lại ta phải mang sang chỗ sư phó!” Ngộ Không xoay người ra vẻ phải đi ngay, trước khi đi còn quay lại cảnh báo Liễu Thần Phong: “Không cần đi loạn, hôm nay bên trong xuất hiện rất nhiều con ‘rệp’ xấu xí.”
Hắn lắc lắc cái đầu trọc lốc của mình, nghiêm trang thở dài, “Đáng tiếc, không khí tốt đẹp như vậy, còn chưa kịp thưởng thức đã sắp bị đám rệp này phá hư rồi…Haiz…”
Phốc xuy____
Nô Nhi phá thanh mà cười, còn đâu bóng dáng của một thần chết mặt than hàng ngày nữa, khóe miệng nàng run rẩy chỉ vào bóng lưng Ngộ Không đã biến mất ở phía ra nói: “Kẻ dở hơi này ở đâu ra vậy?”
Nô Nhi nhìn về phía Liễu Thần Phong, nhận thấy được trên mặt Liễu Thần Phong tràn đầy ấm áp thì liền cúi đầu nhìn trái cây trong tay, trong đầu rất nhanh suy nghĩ một chút…..