“Dương Thư Văn, thật không ngờ ngươi lại thích nam nhân!” Kim Lệ nhìn Dương Thư Văn cẩn thận che chở tên khất cái toàn thân ô bẩn, ghen tuông trong lòng không nhịn được phun trào.
Liễu Thần Phong phát hiện cánh tay Dương Thư Văn ôm chính mình càng ngày càng chặt, không có chút ý tứ buông tay nào, nàng bất mãn nhíu mày, “Buông ra!” Tiếng nói khàn khàn vô tình vang lên, sau đó nàng tránh ra khỏi vòng tay đối phương đè thấp tiếng nói của mình, “Ta với ngươi không quen biết!”
Ngôn ngoại ý toại, đối với ân cứu mạng của Dương Thư Văn, Liễu Thần Phong không có chút ý cảm kích nào.
Đáy mắt Dương Thư Văn không khỏi lộ ra một tia mất mát, nhưng khi ánh mắt dừng trên chiếc xe ngựa vỡ vụn kia trong lòng lại dâng lên một cỗ sợ hãi. Hắn tự nhiên có thể đoán được là ai động tay động chân, nhưng làm gì có chứng cớ, tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
“Đứng lại!” Kim Lệ nhìn Liễu Thần Phong đẩy Dương Thư Văn ra, nhân lúc Kim Kì không chú ý lập tức chạy ra ngăn cản đường đi của nàng, “Bản công chúa thật ra muốn nhìn một chút, người ti tiện như ngươi làm sao có thể làm Dương Thư Văn ưu ái!” Kim Lệ vừa nói vừa bật cười, lập tức xuất ra một chưởng bức thẳng đến trái tim Liễu Thần Phong.
Đối với hành vi của Kim Lệ, Kim Kì thế nhưng trực tiếp không để ý, hắn nếu muốn ngăn cản thì hoàn toàn có khả năng.
“Dừng tay!” Dương Thư Văn hoảng hốt, hắn lo lắng thân thể Liễu Thần Phong mang tật trong người, lập tức ra tay ngăn cản, nhưng dù sao đều chậm một bước.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Thần Phong đem phản ứng mọi người chung quanh thu hết vào trong đáy mắt, sâu trong phượng mâu hiện lên một tia sáng mờ mịt, khóe môi không nhanh không chậm giơ lên một cái độ cong nghiền ngẫm. Nàng chẳng những không lùi lại tránh đi mà trực tiếp tiến tới đón nhận công kích kia của Kim Lệ. Nhưng ở trong mắt thế nhân, Liễu Thần Phong là vì bị hành động này dọa cho khiếp sợ, lòng bàn chân không đứng vững mà ngã xuống.
Mắt thấy Kim Lệ có thể chạm vào người Liễu Thần Phong, Liễu Thần Phong thả lỏng yết hầu, một ngụm máu đen đè nén hồi lâu trực tiếp phun ra ngoài, vừa vặn bắn đến gương mặt âm ngoan của Kim Lệ. Máu tươi tanh nồng chảy dọc theo gương mặt Ki Lệ xuống, vừa vặn rơi đầy vào mu bàn tay.
“A__” Kim Lệ đột nhiên bộc phát thét chói tai, chân tay luống cuống vung vẩy, hoảng sợ nhìn người trước mặt.
Thần sắc Kim Kì lập tức trầm xuống, chạy nhanh đến mang Kim Lệ lui xuống, ánh mắt hắn thủy chung không rời khỏi người Liễu Thần Phong, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc từng bước tiến tới gần.
Dương Thư Văn lập tức vươn tay đỡ thấy thân thể lảo đảo của Liễu Thần Phong, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Chúng ta có phải từng gặp qua hay không?” Kim Kì đứng trước mặt Liễu Thần Phong, căn bản không tính cho hai người rời đi, “Các hạ là người nơi nào?” Kim Kì nheo lại ánh mắt, thẳng nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, quan sát thật kĩ.
“Ngươi nhận thức ta?” Liễu Thần Phong vốn muốn phủ định cự tuyệt, nhưng suy nghĩ vừa chuyển liền thay đổi quyết định, nàng có thể cảm nhận sát khí phóng ra từ trên người Kim Kì.
Dương Thư Văn là người của Kim Ngạn, Kim Kì cùng Kim Ngạn là tử địch đối đầu nhau, như nước với lửa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm đối phương suy sụp. Nàng chắc sẽ không trở thành vật dẫn lửa chứ!
“Ngươi thế nào còn sống!” Kim Kì nhìn người trước mặt bị bụi bẩn che lấp, nhưng một đôi mắt kia hắn sẽ không bao giờ quên.
Lời này vừa nói ra, hàn ý trong lòng Liễu Thần Phong dâng lên, thì ra con giun này quả thực vẫn nhớ thương chính mình!
“Ngươi, thực nhận thức ta?” Liễu Thần Phong giống như rất bức thiết truy vấn.
Kim Kì nheo lại ánh mắt nhìn về phía Dương Thư Văn: “Xem ra lần này Tam hoàng đệ sẽ được khen ngợi hết lời!” vừa nói vừa cười lạnh, “Thật không ngờ, tam hoàng đệ vẫn chưa từng dừng lại động tác tìm kiếm Tích công chúa, trời quả không phụ người có lòng!”
Kim Kì xoay người, sắc mặt như không có việc gì nhìn Kim Ngạn xuất hiện ở phía sau, còn làm ra vẻ mặt chúc mừng, “Chúc mừng ngươi!” Đáy mắt Kim Kì không ngừng tràn ra âm ngoan, vẫy tay mang theo người của mình rời đi.
Kim Ngạn nghe vậy lập tức giương mắt đánh giá Liễu Thần Phong, đuôi lông mày vừa động, thần sắc phức tạp nói, “Trở về rồi nói chuyện sau!”
Liễu Thần Phong cự tuyệt động tác quan tâm của Dương Thư Văn, một mình lảo đảo leo lên xe ngựa, vừa vặn nhìn trong xe xuất hiện thêm một người, Trử Hồng Giang. Trong mắt lóe ra chút ánh sáng, nàng không nói gì trực tiếp ngồi vào góc xe nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến ai.
Nhìn nàng hô hấp đều đều, giống như mệt mỏi ngủ say.
“Là thật sao?” Trử Hồng Giang vuốt cằm, hai mắt nghiên cứu biểu cảm của Dương Thư Văn, “Huynh đệ, một chuyến ra ngoài này của ngươi thật sự là gặp vận cức chó rồi!” Trử Hồng Giang không dám tin nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong.
Tuy rằng Liễu Thần Phong vẫn nhắm mắt, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng một đạo ánh mắt sắc bén đảo qua chính mình, chưa từng rời đi.
“Mặc kệ nàng có phải hay không, Thư Văn, người này ngươi đừng chạm vào!” Kim Nhạn nói lời cảnh báo, Trử Hồng Giang nguyên bản muốn nói mấy lời vui cười lập tức ngậm miệng.
Nhìn bộ dạng Dương Thư Văn muốn nói lại thôi, cứ ngẩn người nhìn Liễu Thần Phong, Trử Hồng Giang thế nhưng ai thán liên tục: “Tảng đá cũng có ngày nở hoa, tai quái tai quái! Việc lạ mỗi năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều!” Tuy rằng lời nói của hắn toàn là nói giỡn, nhưng là trên mặt Trử Hồng Giang không có một chút ý đùa.
Xe ngựa đi vào phủ đệ ngoài cung của Kim Ngạn, Dương Thư Văn lập tức đem Liễu Thần Phong vẫn đang hôn mê đi an trí thỏa đáng, rồi đi đến thư phòng của Kim Ngạn, đem toàn bộ sự việc mình làm sao gặp được Liễu Thần Phong kể lại một lần.
“Mặc kệ là có phải âm mưu gì hay không, nhưng Nhị điện hạ nói một câu rất đúng, các ngươi thế nào cũng không thể có kết quả!” Trử Hồng Giang nghiêm túc nói thẳng với bằng hữu lâu năm của mình.
…
Hắc y nam tử nhìn áo choàng rách nát của mình được thuộc hạ mang về, thật lâu không nói gì, ngón tay gõ gõ có tiết tấu trên mặt bàn, duệ quang trong phương mâu không ngừng lóe lóe. Trầm mặc một hồi, âm thanh gõ gõ trên mặt bàn cuối cùng dừng lại, “Đi thăm dò điều tra xem trong thành gần đây có động tĩnh gì đặc biệt hay không, đặc biệt lưu ý chỗ Kim Ngạn cùng Kim Kì!”
Hắn chậm rãi nheo lại phượng mâu, khóe môi không dễ nhận ra gợi lên một cái độ cong, nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất vẫn lưu lại một vòng dấu vết như ẩn như hiện, là dấu răng a.
Nữ nhân chết tiệt này nếu muốn báo thù, đương nhiên sẽ đi điều tra một chút hung thủ là ai, xem ai mới là người sở hữu hắc vũ tên kia, mà muốn điều tra hoàng gia con đường đi đơn giản nhất chính là khôi phục thân phận công chúa! Ba tháng làm nô còn chưa hết, chưa được chủ nhân cho phép dám tự ý rời đi, Liễu Thần Phong, ngươi cho là có thể chạy ra khỏi bàn tay của bản thiếu chủ!
Từ Đồ Lôi nhìn bóng dáng hắc y nam tử, cảm thụ được trong phòng nháy mắt tràn ngập hơi thở làm người ta tim đập nhanh, cả người lập tức cứng ngắc lạnh như băng.
Thượng Quan Lãnh Vũ cho Tư Đồ Lôi một cái ánh mắt, hai người liền lặng yên lui ra ngoài.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Vừa ra khỏi cửa, trái tim chói chặt nháy mắt thả lỏng ra, Từ Đồ Lôi nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ hỏi, lại nhìn đáy mắt Thượng Quan Lãnh Vũ cảm xúc không rõ thì giận tái mặt, “”Sao tự nhiên lại rơi xuống vách núi?”
Tư Đồ Lôi nghĩ đến cái gì, đột nhiên hoảng sợ nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ, “Ngươi không muốn sống nữa à!”
Thượng Quan Lãnh Vũ cho hắn một cái ánh mắt xem thường, lười quan tâm tên không não nào đó, cất bước rời đi.