Sắc mặt Liễu Thần Phong vàng như nến, hai gò má tái nhợt càng ngày càng tỏ ra gầy yếu, nàng yên tĩnh nằm ở trên giường lớn, hô hấp không thuận. Bên cạnh giường, ngồi một lão nam nhân mặc quan phục, lão nhân thăm dò mạch tương của Liễu Thần Phong, cau mày, đáy lòng nổi lên từng tầng từng tầng khiếp sợ.
Qua một lúc lâu, hắn đứng dậy làm một cái lễ với nam tử vẫn đang theo dõi ở bên cạnh: “Tại hạ theo nghề y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải chứng bệnh quái dị như vậy! Điện hạ thứ tội, hà thần vô năng không thể trị được chứng bệnh này của công chúa.”
“Trần ngự y không cần khiêm tốn, y thuật của ngươi đến Phụ hoàng chưa từng nghi ngờ qua, nếu ngươi đã nói như vậy bệnh của vị Tích công chúa này liền vô phương!” Một đạo thanh âm nam tử rõ ràng vang lên, trong giọng nói của hắn tràn đầy đáng tiếc, nhưng nếu nhìn một chút sắc mặt của hắn thì chỉ nhìn thấy lạnh lẽo thấu xương.
“Nghe nói vị công chúa này thất lạc từ nhỏ, sợ là gặp phải không ít khổ sở, bệnh này theo nàng từ nhỏ lớn lên, không cách nào trị tận gốc nữa rồi, hiện giờ chỉ còn cách hết sức tĩnh dưỡng mà thôi!” Trần ngự y thở dài nói, “ Thần hiện tại chỉ có thể kê một đơn thuốc bổ giúp nàng thoái mái hơn một chút, muốn khỏe lên còn cần điều dưỡng thật nhiều. Thần nghĩ nàng vừa mới trải qua kinh hách, rất có thể sẽ để lại di chứng.” Trần ngự y một lần nữa khom người đối với nam tử kia hành lễ.
“Bản điện hạ đã biết, ta sẽ bẩm báo lại đến Phụ hoàng, thân thể nàng suy nhược như vậy, vẫn là tĩnh dưỡng thật tốt, sẽ không cần diện kiến Phụ hoàng.” Vị điện hạ này xoay người, cùng với nô tài bên cạnh phân phó mấy câu rồi rời đi.
Trần ngự y quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Thần Phong, khẽ lắc đầu rồi lại mang theo tiếc hận rời đi.
Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng một mảnh an tĩnh, cũng tại giờ phút này thiên hạ còn đang hôn mê bỗng nhiên mở ra hai mắt, đôi mắt nàng sáng ngời có thần, không có một chút nào mê mang, nơi nào giống một người suy yếu sắp chết đâu?
Liễu Thần Phong hướng tới một bên giường của mình nhìn lại, nàng vừa mới cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng bỏng của người kia, vị điện hạ trong lời lão nhân kia, khóe môi nàng nhất câu, tựa hồ đối với kết quả việc vừa diễn ra thực vừa lòng. Liễu Thần Phong chậm rãi thở dài một hơi, lại nhắm hai mắt như cũ.
Cùng lúc đó, tin tức Tích công chúa của Thương quốc đến Đông Việt gặp ám sát liền nhanh chóng truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, lời đồn đãi muốn hình muôn trạng, dân chúng thế nhưng đều dành cho Tích công chúa này tất cả sự thương cảm sâu sắc của mình.
Ở trong một tiệm rượu ưu nhã thành Vĩnh Thịnh, hiện đang có vài vị nam tử diện mạo suất chúng nâng chén đối ẩm với nhau, mỗi người một thần sắc, mỗi người một tâm tư.
“Vị Tích công chúa này đến thật đúng lúc đi!” Một gã nam tử ở trong đó buông ra ly rượu mở miệng nói, “Thân phận chất nữ, ở Đông Việt nhanh chóng nổi tiếng như vậy, không phải chỉ là tạp chủng thấp kém thôi sao!” Hắn ta cười lạnh vài tiếng, ngẩng đầu nhìn nam tử khoác một thân áo dài vàng nhạt.
“Căn cứ vào một nguồn tin tức rất đáng tin cậy, nữ tử này không phải công chúa chân chính nha, nàng vốn không quen thuộc đối với Thương vương, chính là Lệ Phi nương nương Thương quốc dựa vào tín vật gì đó mà nhận thức nàng, dung mạo nàng cùng Lệ phi không sai biệt lắm đâu.” Một nam tử khác ở bàn đối diện bình tĩnh mở miệng.
“Nếu đây là sự thật, vậy vị Lệ Phi nương nương kia thật sự bỏ đi được nữ nhi của mình?” Nam tử nói chuyện đầu tiên châm chọc bĩu môi, lại quay về hướng một nam tử mặc trên người hoàng sam: “Nhị hoàng tử không phải trước giờ đều thương hương tiếc ngọc sao? Tại sao lần này làm rùa đen rút đầu đâu? Với tác phong làm việc trước giờ quả thực không giống!”
“Hồng Giang, chú ý một chút thái độ của ngươi.” Ở một bàn khác, nam tử mặc áo vàng nhạt có chút nhíu mi, “Bất luận ta với ngươi như thế nào, nhưng lễ tiết quân thần tuyệt không thể quên! Ngươi trước nay ăn nói đều không biết suy nghĩ, nếu không chính mình thu liễm một chút, đến khi chọc vào tai họa cũng đừng chạy đến tìm bản điện hạ.” Nam tử một thân vàng nhạt nghe vậy quát lớn.
“Ta là đang nói với Tam điện hạ cơ mà? Tam điện hạ, ngươi nói?” Nam tử bị quát ủy khuất nhìn về phía hoàng sam nam tử ngồi cùng với mình.
Hoàng sam nam tử rốt cục có phản ứng, dưới đáy mắt duệ quang chợt lóe, “Không có cách nào, bất quá là một người sắp chết!”
Hắn lập tức khoát tay, “ Vị ca ca này của bản điện hạ thường ngày vẫn nóng tính như vậy!” Ngữ điệu trào phúng làm cho người ta không rét mà run, chứng tỏ nam tử này vốn không đem Tích công chúa để trong mắt, quả thực là trực tiếp a, bất quá là một người sắp chết!
“Việc của ngươi đã có tiến triển?” Hắn không để ý đến những người xung quanh, trực tiếp hỏi người bên cạnh mình.
“Đừng có nhắc đến! Điều này làm ta tích một bụng oán khí rồi đây này!” Trử Hồng Giang trong lòng tràn đầy căm phẫn, “Ngươi giao cho ta một cái đầu trư như vậy làm sao dễ giải quyết, hắn ta cùng lão cha của hắn giống y hệt nhau, vừa thối vừa cứng, mềm rắn đều không ăn, hừ hừ!” Trử Hồng Giang kêu to, “Ta ngay cả tâm can chính mình đều đưa đến trước mặt hắn ta, vậy hắn ta dám không có phản ứng?”
Hoàng sam nam tử cười nhẹ: “Ngươi không cần nóng nảy, mọi việc phải từ từ mới tốt, vài ba con ruồi này tính làm uy hiếm cái gì đâu? Chỉ cần tìm, cuối cùng cũng sẽ phải thấy.” Hắn nhấp một ngụm rượu, “Theo tình hình này, một vị công chúa Tây Sở quốc cũng rất nhanh đến đây?”
Tam hoàng tử nhìn về phía nam tử vẫn trầm mặc không nói gì nãy giờ, “Thư Văn, lần này ngươi chính mình đi điều tra một chút!”
“Ta biết.” Dương Thư Văn lên tiếng, “Điện hạ hướng vào vị công chúa Tây Sở này sao?” Dương Thư Văn nhíu mày, “Thương quốc cùng Tây Sở quốc đồng thời gửi người đến, hoàng thượng bên kia chắc chắn không bỏ qua động tĩnh này đâu.”
Tam hoàng tử như cũ đùa nghịch ly rượu của mình: “Náo nhiệt như vậy mới có trò hay để xem! Đông Việt quốc chúng ta đã sớm trở thành miếng thịt béo hấp dẫn lũ chó tham ăn không biết cái gì là sợ, bất quá, cho dù chúng ta thực là thịt béo, cũng không dễ ăn như vậy!” Một tiếng ‘ba’ lớn vang lên, ly rượu vỡ tan trên mặt đất, tam hoàng tử sắc mặt đột nhiên dữ tợn, đáy mắt là tận cùng âm ngoan.
Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang ở đối diện không lên tiếng, trên mặt rõ ràng toát ra một tia hàm xúc không rõ.
***
Truyền khẩu dụ của thánh thượng, Tích công chúa nhiều này tàu xe mệt nhọc, thân thể suy yếu, hoàng thượng ân chuẩn tạm thời ở lại nơi này tĩnh dưỡng thật tốt, đến khi thân mình khỏe lại lại tiến cung yết kiến! Khâm thử.” Thanh âm vịt trời vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến tiếng hô vạn tuế rất to.
Liễu Thần Phong nghe tiếng động ồn ào ngoài cửa, ý cười trên mặt càng phát ra rõ ràng, khẩu dụ này đễn cũng quá đúng lúc đi!
Nhìn thấy Nô Nhi đẩy cửa đi vào, Liễu Thần Phong lúc này mới ngồi xuống: “Có để lại người sao?” Nàng nhìn Nô Nhi hỏi.
Nô Nhi gật đầu, trầm giọng nói: “Bất quá là hai bà tử thô sử thôi!” Nô Nhi không tiếng động tiến lên giúp Liễu Thần Phong kéo chăn, “Đông Việt quả thực quá keo kiệt.” Nô Nhi quan sát sắc mặt Liễu Thần Phong rồi thối lui sang một bên.
Nàng nhiều ngày nay đều nhân cơ hội ra bên ngoài vòng vo rất nhiều, nơi ở của hạt nhân các quốc gia khác, so với nơi này tốt hơn gấp trăm ngàn lần! Nhìn lại nơi này xem, thật giống nhà hoang không người ở.
“Như vậy cũng tốt!” Liễu Thần Phong mi tâm ngược lại tràn đầy ý cười,nàng nhìn sân viện không thừa thãi ra một bộ đồ dùng nào nói: “Xem ra bọn họ đối với ta thực sự yên tâm, ngay cả thị vệ giữ cửa cũng không cần lưu lại! Bất quá, Tích công chúa vô năng có thật sự vô năng hay không?” Liễu Thần Phong nhìn tình cảnh bày bố nơi ở chính mình, quả thực nàng không dám khén tặng bừa.
“Ngày mai ngươi tiếp tục đi ra bên ngoài, xem có thể nghe được tin tức gì hữu dụng hay không!” Liễu Thần Phong nói, đáy mắt lộ ra tinh quang, “ Nếu có thể thì nên đi đến trà lâu, nghe một chút người ở đó nghị luận cái gì!”
Liễu Thần Phong nhéo nhéo mặt mình: “Ta nằm dài mấy ngày nay, quả thực đau hết cả lưng rồi đấy. Ân…” Liễu Thần Phong trầm tư một lúc lâu rồi dặn dò quá cho Nô Nhi: “Ngươi lui xuống đi, nhớ tiếp đón hai bà tử kia chu đáo đấy!”
“Tiểu thư yên tâm.” Nô Nhi lĩnh mệnh lập tức rời đi.