Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 40:




Phải vất vả lắm ta mới dọn dẹp gọn gàng đám ma nhân kia, khoảng khắc con ma nhân vô diện cuối cùng ngã xuống, tất cả những thi thể khi nãy bị ta tiêu diệt cùng một lúc tan ra thành đất cát, dải đầy trên mặt đất. Ta vốn dĩ muốn tìm hiểu xem xem liệu những tên này có nguồn gốc như thế nào, bây giờ đám hình nhân ma quái đó lại chẳng khác nào một nắm đất vốc cát, dĩ nhiên chẳng thể điều tra tìm hiểu được cái gì, thật khiến người ta không khỏi hụt hẫng và thất vọng. Ta hiện tại cũng bị thương không hề nhẹ, trên người có vô số những vết thương do bị móng vuốt của đám ma nhân kia cào xé đến độ bật máu, trên bộ y phục màu trắng gần như đã bị nhuốm đỏ một màu huyết sẫm. Lê tấm thân đầy vết thương khó nhọc bước đến gần đạo môn, ta dùng chút sức lực ít ỏi để cầm máu và điều hòa chân khí.
Bước qua đại môn lớn này, bên trong là một không gian vô cùng tối, ánh sáng của viên minh châu ta cầm trên tay giống như bị bóng tối nơi đây nhuốt chửng, ngày một yếu ớt, không gian đặc quánh một luồng khí trạch vô cùng khó chịu. Trong ánh minh châu mập mờ sáng tối, ta nhìn thấy cơ man nào là xương xẩu xác chết của vô vàn những con vật kì quái dị thường, tiến càng sâu càng nhiều, mùi tanh hôi, ẩm ướt, rêu mốc, bốc lên nồng nặc. Ta đưa mắt nhìn quanh, từ từ quan sát không gian rộng lớn đen đặc xung quanh mình, tường đá rêu phong, dưới chân có một lối mòn, hẳn có người vẫn thường xuyên đến đây. Ta vừa đi vừa suy luận, vừa cảnh giác xem liệu có cái gì đó đang trực sẵn hòng tấn công mình hay không.
Đi càng sâu cơ thể càng trở nên khó chịu, có một mùi hôi thối không thể gọi tên ngày càng nồng đậm hơn, nó khiến ta buồn nôn, dạ dày nâng lên hạ xuống xộn xạo vô cùng khó chịu. Dường như có cái gì đó đang áp chế ta, vô thanh vô tức, không thể gọi tên.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lối ra, ta chậm chạp bước từng bước chân khó nhọc hướng về nơi có ánh sáng tù mù phía trước, một hang động lớn lại mở ra, ta còn chưa kịp nhìn thấy và nhận biết được xem đây là nơi nào, thì đột nhiên đầu óc tối sầm lại, không cẩn thận, ngã từ trên cao xuống phía dưới.
Ta ôm đầu, vết thương bị động lại cảm thấy đau đớn, lại ôm lấy cánh tay, thầm rủa mấy con ma nhân vừa rồi, sau đó mới phát hiện ra rằng, bản thân đang ngồi trong một đống những xác chết đại yêu quái. Xương thịt thối rữa hiện ra trước mắt, mùi hôi tanh không sạch sẽ hóa ra lại bắt nguồn từ đây ra. Tại sao nơi này lại có nhiều xác quỷ quái đến vậy?
- Ụa… - ta nôn khan, kì thực nơi này còn kinh dị hơn cả âm ti địa ngục tầng thứ mười tám. Ta lấy tay che mũi và miệng, sau đó đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh. Cái động to như thế này, có thể xây được cả một thành trấn cũng nên, lại chỉ đặc chứa những xác chết thối rữa. Người của Ma tộc chứa những thứ không sạch sẽ này ở đây nhằm mục đích gì đây?
Cứ đứng mãi như vậy thì cũng chẳng có ai đến và giải đáp những thắc mắc của ta, chi bằng cứ tự mình đi mà tìm hiểu manh mối, nghĩ là làm, ta bắt đầu cất bước, vừa đi vừa thăm dò. Những cái xác này vô cùng đa chủng loại, đa dạng loài yêu nghiệt, có cái đang phân hủy, có cái đã thối rữa, thịt rã ra còn lại một đống xương khô, đặc điểm chung duy nhất của chúng đó chính là, đều mất đi nội tạng.
Nội tạng đều bị ăn mất sao? Loài yêu quái chuyên đi ăn nội tạng của kẻ khác, ngoài Mộc Tinh Họa Bảo thì còn là ai vào đây, hóa ra cái động này là nơi giam giữ Mộc Tinh Họa Bảo, có thể đánh chén một bữa tiệc lớn thịnh soạn như vậy, hẳn con Mộc Tinh này phải vô cùng to lớn và lợi hại.
Tuy nói đây là nơi giam giữ Mộc Tinh Họa Bảo, nhưng ta không hề thấy con Mộc Tinh nào quanh đây, trong đầu loé lên một ý nghĩ, trong đây có bày trận pháp?!!
Đột nhiên có một làn sương mù không biết bắt nguồn từ đâu, tản ra nhanh chóng bao quanh lấy không gian rộng lớn, ta hơi ngẩn người ra, Mộc Tinh Họa Bảo thực sự hành động rồi. Cả căn động to lớn bỗng chốc trắng xóa một mảng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Ta đưa chiết phiến lên quạt một quạt, nhưng đám sương mù ấy thật là không biết điều, không những không tản ra mà còn nuốt cả ta vào bên trong.
Mộc Tinh Họa Bảo là một đại yêu quái vô cùng lợi hại, chân thân là cây Họa Bảo sống mấy vạn năm trên đất Phiến Diêu Ám Thuật của Yêu giới. Thích nhất là ăn nội tạng của kẻ khác, nội tạng của kẻ càng lợi hại ăn lại càng ngon, chúng thường dùng Nhiếp hồn thuật để đánh bẫy đối phương, đầu tiên sẽ làm cho con mồi hôn mê bất tỉnh, sau đó dẫn dắt những kí ức đau thương của đối phương tới, khiến con mồi đau khổ trong quá khứ thê lương, đau thương bất phục. Là ai trên thế gian này, dù hủy diệt thân xác, hay làm phi tán hồn phách, cũng chẳng bằng đánh thẳng một đòn đầy đau đớn vào trái tim của kẻ đó, con mồi chấp niệm càng sâu, càng dễ mắc bẫy. Dù là yêu quái hay thần tiên, tu luyện ngàn vạn năm không khỏi trải qua vô số sân si hỉ nộ, không những tu vi cao siêu, mà ngay cả vết thương lòng cũng sâu sắc và bi lụy vô cùng. Càng dễ dàng trở thành món mồi ngon béo bở của Họa Bảo. Mộc Tinh sau khi ăn sạch sẽ nội tạng của con mồi, đồng nghĩa với việc hấp thụ toàn bộ linh lực và tu vi của đối phương vào trong cơ thể, sức mạnh sẽ tăng lên, Mộc Tinh Họa Bảo dĩ nhiên là vô cùng lợi hại.
Khốn khiếp, không lẽ Mộc Tinh Họa bảo cũng muốn ăn nội tạng của ta đó chứ, thịt ta không béo, nội tạng cũng không ngon, vừa rồi có ăn được một chút ít thức ăn chỗ Miểu Miểu, chẳng lẽ bây giờ lại phải nôn hết ra hay là sao.
Quá khứ đau thương ư, tham sân si … ư? Thứ kịch độc có trong tâm mỗi người. Ta có sao?
Bị đám sương mù vây quanh, ta có cảm giác đầu mình như bị cái gì đó đè xuống nén chặt vô cùng nặng nề, không lâu sau dần mất đi ý thức, ngã xuống….
- Á á á aaaaaaaaaaaaaaaaa………- ta hét lên, hoang mang và hoảng sợ tột độ khi bản thân vừa bất cẩn rơi khỏi vách núi nọ.
- Tử Bạch. – thân người đang rơi xuống bỗng khựng lại lơ lửng trong không trung, tay của ta được ai đó nắm lấy, cảm thấy cổ tay đau nhói, mắt ta ứa nước, ngước lên nhìn.
- Chàng… - ta run run nói, nhìn thấy người đã cùng ta lao xuống vách núi, không màng hiểm nguy tính mạng, không chút đắn đo do dự mà lao xuống cùng với ta, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào chua xót.
Cả đời này ta chỉ cầu mong có như vậy, gặp được một người như chàng, Tử Bạch ta có chết cũng mãn nguyện lắm rồi. Ta yếu ớt kéo cong hai khóe môi, mỉn cười mãn nguyện vui sướng.
Mấy hôm trước ta có mò vào hang điểu yêu để lấy trộm trứng chim, thật may là ta đã có thể trộm được vài ba quả, liền háo hức đem về nhà chế biến thành món ăn, nhưng cảm thấy chỉ có trứng không thôi thì bữa ăn sẽ không hoàn chỉnh, liền ra ngoài hái thêm quả dại hoa lạ về chế thêm thành mấy món ăn nữa. Nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn trên bàn, ta không khỏi cảm thấy vô cùng hãnh diện và tự hào, liền không tiếc sức ăn lấy ăn để, cuối cùng không hiểu là do mấy quả trứng ta trộm được bị ung, hay là do mấy cây lá hoa dại trong rừng ta hái được khiến bản thân ta bị mất đi linh lực, làm ta cười không được mà khóc cũng không xong.
Cả tuần sau đó linh lực vẫn chưa quay về với chủ thể, điều đó vừa làm ta hoang mang vừa làm ta hoảng sợ. Ta hối hận, thực sự hối hận rồi, rõ là không nên ham ăn như vậy. Nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể cứ ngồi yên một chỗ mà chờ đợi vạn may như vậy được, ta liền quyết định đến hỏi một người quen làm cách nào để có thể lấy lại được những tầng linh lực của bản thân. Lão già Quy Tếu Úy liền chỉ cho ta một cách, đó là đi hái Liệu Phấn dược trên ngọn núi Khoái Khoa phía Tây về, sau đó lão sẽ giúp ta điều chế thuốc giải. Ta liền quyết tâm lên núi hái tiên dược, tuy nhiên trần gian đâu phải nơi đâu cũng dễ dàng có thể tìm hái được tiên dược, ta phải rất vất vả vén cây tìm kiếm mãi mới thấy được một cây Liệu Phấn bé xíu xíu có hoa màu trắng nhỏ li ti nằm ở ngoài vách núi, ta vì ham muốn quá cao độ, nhất thời quên rằng bản thân đã không còn có thể cưỡi mây đạp gió, đi xa quá đà thế là trượt chân ngã xuống luôn. Cũng may có Huyết Vương đi cùng, nếu không bây giờ ta đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Nhưng gặt một nỗi, con xà yêu ta mới nhặt được về này, khi bắt gặp nó đang bị thương nặng, ta nghĩ, nếu chàng ta không bị thương, nhất định chàng sẽ rất lợi hại, việc đem ta lên phía trên sẽ dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng đấy chỉ là nếu như, hận một nỗi đó chỉ là nếu như, hiện tại thương thế của Huyết Vương vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao. Dĩ nhiên không thể đưa ta lên trên được, nhưng cũng thật cảm động vì chàng đã nhảy xuống cùng ta, đây cũng được coi là một niềm an ủy nhỏ nhoi khiến ta vô cùng cảm động, rất rất cảm động.
- Nắm lấy tay ta, đừng buông ra, ta sẽ kéo nàng lên, chỉ cần nàng nắm lấy tay ta.- Huyết Vương nghiến răng nói từng chữ, tuy nhiên từng lời nói vẫn toát lên một sự kiên quyết và vô cùng đáng tin,, ta ngoài xúc động gật đầu mà làm theo lời hắn, thì còn biết làm thế nào nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.