"Em cũng không biết chuyện là như thế nào, miệng không ngứa cũng không đau, chỉ là sưng lên một chút." Trúc Tâm Nhã nắm tay Khuyết Hàn Phù cùng ngồi lên sofa, năm người ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Trúc Tâm Nhã hiếu kỳ nói: "Tấn lão sư, làm sao anh quen biết được tỷ tỷ?"
Tấn Sanh cảm khái nói: "Vợ tôi năm ngoái bị bệnh nhập viện, vốn dĩ là thuốc và châm cứu cũng không cứu được, chỉ có thể chờ chết, kết quả trùng hợp gặp được đoàn nghiên cứu của Khuyết giáo sư đang tiến hành thực nghiệm một loại thuốc tương ứng mới chế ra trên cơ thể người.
Tôi cùng vợ coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, báo danh làm thực nghiệm, vốn dĩ không ôm hi vọng gì, nào biết được thân thể vợ tôi sau khi dùng thuốc, bắt đầu từng chút từng chút tốt lên, dùng liên tục nửa năm sau, thân thể bây giờ trên cơ bản đã khỏi hẳn.
Khuyết giáo sư lúc ấy mỗi ngày đều tự mình giúp vợ tôi ghi lại bệnh tình, điều chỉnh lượng thuốc thích hợp, chúng tôi liền quen biết như vậy. Khuyết giáo sư có thể nói là ân nhân cứu mạng của vợ tôi.
Khuyết Hàn Phù thần sắc thanh lãnh, "Công việc mà thôi, Tấn tiên sinh đừng suy nghĩ quá nhiều."
Tấn Sanh cười nói: "Thuốc của Khuyết giáo sư nghiên cứu đã cứu được rất nhiều người, chính là công việc của cô đã cho vợ tôi cùng rất nhiều người một sinh mệnh, tôi thật sự không thể không suy nghĩ. Hôm nay có thể ở "Thấy Nam Sơn" gặp lại Khuyết giáo sư, tôi thập phần kinh hỉ, Khuyết giáo sư cái gì cũng không thiếu, nhưng tôi muốn cảm ơn, hôm nay cô muốn ăn cái gì, tôi nhất định làm ra cho cô."
Giang Hoài cùng Hồ Thải Thải đều đôi mắt lấp lánh nhìn Khuyết Hàn Phù.
Giang Hoài nói: "Không nghĩ tới Khuyết giáo sư lại lợi hại như vậy, ước mơ từ nhỏ của tôi chính là trở thành một bác sĩ chữa bệnh cứu người."
Trúc Tâm Nhã: ".......Giang Hoài, tỷ tỷ không phải bác sĩ, chị ấy là phụ trách nghiên cứu điều chế thuốc."
Giang Hoài một chút đều không xấu hổ mà thêm một câu: ".......Còn cả nghiên cứu viên!"
Hồ Thải Thải nói: "Công việc của Khuyết giáo sư thật sự rất vĩ đại, trên thế giới rất nhiều chứng bệnh khó chữa, đều nhờ đến các cô nỗ lực."
Khuyết Hàn Phù: "....... Cảm ơn."
Tấn Sanh nhìn ra Khuyết Hàn Phù không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn Trúc Tâm Nhã cười hỏi: "Đúng rồi, còn chưa biết Tâm Nhã và Khuyết giáo sư là quen biết như thế nào?"
"Tâm Nhã gọi Khuyết giáo sư là tỷ tỷ, chẳng lẽ hai người là chị em họ?" Giang Hoài tò mò hỏi.
Trúc Tâm Nhã xua tay nói: "Không đúng không đúng, chúng em không có quan hệ huyết thống, em gọi Khuyết giáo sư là tỷ tỷ, hoàn toàn bởi vì Khuyết giáo sư lớn hơn em, lại là giáo sư ở trường đại học của em, quan hệ chúng em tốt lên, em cũng không thể tiếp tục gọi tỷ tỷ là Khuyết giáo sư đi, liền nghĩ ra cái xưng hô như vậy."
Trúc Tâm Nhã nói xong, nhìn thời gian phát hiện sắp tới 12 giờ.
Nàng ôm bụng đáng thương hề hề nói với Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, chị mau nói cho Tấn lão sư chị muốn ăn cái gì, bây giờ em thật đói."
Một đám người chờ mong nhìn Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù ở sau lưng ngoắc lấy ngón tay Trúc Tâm Nhã, nói: "Tùy tiện nấu món gì đều được, tôi không kén ăn."
Khuyết Hàn Phù đã hiểu biết tính chất của chương trình, biết đồ ăn đều yêu cầu khách mời tự mình đi nấu, cô không nghĩ làm Trúc Tâm Nhã thêm mệt nhọc, tùy tiện ăn một ít là được.
Trúc Tâm Nhã nắm trở về, không ủng hộ nói: "Sao có thể như vậy được, chị chính là khách quý của chúng em, em cần phải cho chị ăn đồ tốt nhất."
"Tỷ tỷ chị không gọi món ăn, chúng em liền để cho tấn lão sư tự mình quyết định."
Tấn Sanh nhíu mày nói: "Vấn đề duy nhất chính là chúng ta trừ bỏ có cá trong hồ nước, không có loại thịt khác."
Lúc này người quay phim đưa cho Tấn Sanh một tờ giấy, Tấn Sanh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt viết "10 kg khoai tây đổi một ký thịt".
".........."
Giang Hoài nhấc tay nói: "Tôi đi đào khoai tây, nhất định phải để cho Khuyết giáo sư ăn thịt mới được!"
Hồ Thải Thải nói: "Tôi giúp em."
Trúc Tâm Nhã hỏi Tấn Sanh: "Tấn lão sư, anh mau chọn tốt thực đơn, em xuống ruộng kiếm các nguyên liệu nấu ăn khác."
Tấn Sanh nặng nề ngẫm một lát nói: "Chúng ta như vầy được không? Bây giờ không còn sớm, mọi người đều đã đói bụng, vừa rồi tôi ở phòng bếp thấy được một bịch bột mì, chúng ta ăn trưa đơn giản một bát mì, với canh đậu hũ, ăn trưa xong lại đi chuẩn bị nguyên liệu bữa tối, cơm tối chuẩn bị phong phú một chút, được không?"
Giang Hoài cùng Hồ Thải Thải đương nhiên không có ý kiến, bọn họ cùng nhìn qua Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù gật đầu: "Có thể."
Tấn Sanh vỗ tay một cái, từ sofa đứng lên, nói: "Tôi đi chuẩn bị cán bột, Giang Hoài đi chỗ trồng rau hái chút cây cải dầu về, Thải Thải tới giúp tôi chuẩn bị đậu hũ để nấu canh."
Trúc Tâm Nhã thấy Tấn Sanh không nhắc tới mình, nhanh chóng nói: "Tấn lão sư, còn em? Em làm cái gì?"
Tấn Sanh dùng đôi mắt hiểu thấu tất cả nhìn Trúc Tâm Nhã nói: "Nhiệm vụ Tâm Nhã nặng nhất, em phải chơi với Khuyết giáo sư thật tốt, không thể để Khuyết giáo sư cảm thấy nhàm chán."
Khuyết Hàn Phù nghe vậy, ngước mắt liếc nhìn Tấn Sanh một cái. . truyện teen hay
Tấn Sanh vờ như không phát hiện, trực tiếp đi phòng bếp, Hồ Thải Thải vội vàng đứng dậy, Giang Hoài trước khi ra cửa nói với Trúc Tâm Nhã: "Tâm Nhã cậu phải chiêu đãi Khuyết giáo sư thật tốt, tranh thủ giúp Khuyết giáo sư cảm thấy như đang ở nhà, cố lên!" Nói xong ném cho Trúc Tâm Nhã một cái ánh mắt quyến rũ.
Trúc Tâm Nhã: "......."
"Em không phải, em không có, tỷ tỷ chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm em!" Ý chí cầu sinh của Trúc Tâm Nhã cực mạnh, không màng đến camera, kinh hoảng đầy mặt bắt lấy tay Khuyết Hàn Phù giải thích.
Trong mắt Khuyết Hàn Phù hiện lên kinh ngạc: "Nhã Nhã, chị không có hiểu lầm em, sao em lại đột nhiên nghĩ như vậy."
Cô biết được Trúc Tâm Nhã có bao nhiêu yêu mình, hơn nữa nàng với Giang Hoài bất quá mới ở chung một buổi sáng, cho dù hiểu lầm cũng không đến lượt hắn.
Trúc Tâm Nhã dường như đổi sắc mặt, đoan chính ngồi thẳng thân thể, nói: "Em nói giỡn, em đang chọc cho tỷ tỷ cười a."
Khuyết Hàn Phù thấy đáy mắt Trúc Tâm Nhã giảo hoạt, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa.
Cô cầm tay Trúc Tâm Nhã, trên tay hơi hơi dùng sức, Trúc Tâm Nhã không khống chế được ngã vào lồng ngực cô.
Trúc Tâm Nhã đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cảm giác được hai tay Khuyết Hàn Phù ôm nàng, vội vàng che ngực có chút hoảng loạn nói với Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, người quay phim còn ở đây, vạn nhất phát sóng thì làm sao bây giờ?"
Khuyết Hàn Phù che lại lông mi đang run rẩy của Trúc Tâm Nhã, nhẹ nhàng hôn môi nàng một chút, "Không sao, nếu phát sóng, chị liền cùng em tổ chức hôn lễ."
Trúc Tâm Nhã nghe được Khuyết Hàn Phù nói, thực mau bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ, đúng rồi, các nàng chính là hợp pháp, đã lãnh chứng, mình làm gì lại hoảng loạn như vậy, căn bản không cần thiết.
Trúc Tâm Nhã nghĩ thông suốt bắt lấy tay Khuyết Hàn Phù từ trên mắt mình xuống, nhìn thoáng qua vị trí camera, duỗi tay ôm cổ Khuyết Hàn Phù.
Chậm rãi tới gần, hôn môi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người các nàng, cảnh tượng tốt đẹp giống như trong cổ tích.
"Bịch!" Rổ cải dầu Giang Hoài hái rơi trên mặt đất.
Hắn nhất định là hoa mắt!