(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up cuối tuần nha)
Từ kinh thành đến hành cung ở Hà Bắc, thiên lý mã chạy chỉ mất khoảng hai ngày.
Nhưng trong hai ngày này, ăn uống đều phải ăn ở trên lưng ngựa, ngủ cũng không thể ngày, ngày đêm đi vội, không thể nghỉ ngơi.
Cố Nguyên Bạch không thể chịu được.
Nhưng y cũng đã chuẩn bị tốt để đối phó với mọi khó khăn và trở ngại trên đường rồi, y nói với Tiết Viễn: "Không cần lo lắng cho ta."
Tiết Viễn gật đầu, nói: "Ta biết rồi."
Khi đi qua trạm dịch, Tiết Viễn lấy thêm nước và thịt khô, mua một cái chăn dày, rồi ôm ngang Cố Nguyên Bạch trên ngựa, tiếp tục phi ngựa ngày đêm, chạy tới hành cung không ngừng nghỉ.
Bởi vì không có hộ vệ, thời gian cũng rất eo hẹp. Vì để đảm bảo an toàn, cho nên Tiết Viễn đã chọn một con đường tắt rất ít ai biết. Hắn vòng qua vòng lại những đường lớn ngõ nhỏ, đề phòng khả năng bị người đuổi theo.
Ban đêm, trăng lạnh treo cao.
Cánh tay ôm Cố Nguyên Bạch của Tiết Viễn căng chặt, Cố Nguyên Bạch quấn chiếc chăn dày, dựa vào lồng ngực Tiết Viễn ngủ thiếp đi, mặt mày vẫn bất an nhíu chặt.
Lúc này, Tiết Viễn sẽ buông dây cương Huyết Vân ra một chút, nhanh chóng sửa sang lại áo choàng trên người Cố Nguyên Bạch, sau đó cúi đầu, dùng đôi môi khô ráp thả một nụ hôn xuống giữa mày người trong ngực, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi."
Mặc dù Huyết Vân là thiên lý mã ngàn vàng cũng khó có thể mua được, nhưng cũng cần phải ăn cỏ, uống nước, nghỉ ngơi. Tiết Viễn để những việc này làm vào ban đêm, sau khi Cố Nguyên Bạch ngủ rồi, hắn mới ôm Cố Nguyên Bạch trong ngực xuống ngựa, kéo Huyết Vân đi cho nó ăn uống nghỉ ngơi một lát.
Cố Nguyên Bạch ngủ cực kỳ bất an, thi thoảng lại giãy dụa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, mỗi lần như vậy, Tiết Viễn lại nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn y, ôn tồn đè thấp thanh âm: "Không sao rồi, không sao rồi."
Cố Nguyên Bạch được hắn trấn an, cứ thế vượt qua một đêm u ám.
Ban đêm Huyết Vân nghỉ ngơi tốt, ban ngày lại tinh thần sáng láng mà tiếp tục cuộc hành trình chạy đến hành cung, Cố Nguyên Bạch nhấp môi, y được người chăm sóc rất tốt, ngược lại Tiết Viễn thì rất mỏi mệt: "Ngươi dựa vào ta nghỉ ngơi một lát đi."
Tiết Viễn cười, dựa vào cẩn cổ y hít sâu một ngụm: "Đừng nhúc nhích, để ta ngửi một chút."
Đây là nghỉ ngơi.
Gió lạnh hay bụi đất, thiên lý mã cũng đạp bước mà phi qua, Tiết Viễn kéo dài hành trình đến ba ngày, vào lúc sáng sớm ngày thứ ba, thiên lý mã lao nhanh đến trước hành cung tránh nóng.
Nhóm thủ vệ hành cung bị Thánh Thượng đột nhiên phóng tới dọa hoảng sợ.
Cố Nguyên Bạch bọc một đường phong trần mệt mỏi, được Tiết Viễn đỡ chạy đến chỗ Uyển thái phi. Những cung nhân gặp trên đường, hoặc là vẻ mặt kinh ngạc, hoặc là đầy đau thương.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Uyển thái phi, những đứa nhỏ của tông thân được y đưa tới làm bạn với Uyển thái phi đều đang vây kín ngoài cửa, không biết là đứa nhỏ nào nhìn thấy y trước, mừng rỡ hô to: "Hoàng thúc tới!"
Lòng Cố Nguyên Bạch trầm xuống.
Bỗng nhiên y không bước nổi, từ đây nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy bên trong là một mảng tối đen sâu thẳm. Bóng tối này dường như có thực thể, nặng tựa ngàn vàng, toát lên cảm giác đau buồn. Cố Nguyên Bạch nhéo vào lòng bàn tay một cái, tự nói với mình, ngươi vào đi.
Y tự đẩy chính mình đi vào cửa.
Bên trong căn phòng tối tăm, chẳng có bao nhiêu người. Trên chiếc giường có một người đang nằm, hòa thân vương phi ngồi ngay cạng giường, không ngừng lau nước mắt.
Người trong chăn vươn cánh tay vẫn còn ấm áp ra, nhưng hơi thở lại ấp gáp đến không nói nên lời: "Nguyên... Bạch."
Hốc mắt Cố Nguyên Bạch tức khắc đỏ bừng, y tiến lên nắm lấy tay Uyển thái phi: "Mẫu phi, nhi tử ở đây."
"Con ta." Uyển thái phi đã được cung nhân thay một bộ xiêm y xinh đẹp và phức tạp, xiêm y trên người tầng tầng lớp lớp, hoa văn tinh xảo đầy sống động, nơi nào cũng cực kỳ tinh tế, khiến cho đôi mắt ôn nhu của Uyển thái phi tựa như có thêm vài phần khí sắc: "Sao ngươi lại không nghe lời mẫu phi nói, ngươi đi mất bao lâu, bao lâu thì tới đây?"
Cố Nguyên Bạch hơi há mồm, lại không có thanh âm phát ra, y dùng sức hắng giọng, rốt cuộc cũng có thể nói ra lời: "Rất nhiều ngày."
Uyển thái phi oán trách mà nhìn y, ngón tay chậm rãi vuốt ve trên mu bàn tay Cố Nguyên Bạch: "Mẫu phi phải đi rồi, không thể tiếp tục dặn dò ngươi, Nguyên Bạch, người nhất định phải ghi nhớ những lời mẫu phi đã nói......"
Nàng nói một câu lại một câu, cứ thế qua một hồi, không biết là người nào trong phòng vang lên một tiếng nức nở. Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy đôi mắt khô khốc, chỉ nhìn vài sợ tóc mai đã bạc trắng bên thái dương của Uyển thái phi, nhìn nếp nhăn khi trên mắt khi nàng cười rộ lên.
Uyển thái phi còn rất trẻ, thế nhưng thân thể nàng lại toát lên dáng vẻ già nua nặng nề. Dáng vẻ già nua mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ có thể viết bốn chữ —— dầu hết đèn tắt.
"Khi mẫu phi tới hoàng tuyền, có thể nói với tiên đế và tỷ tỷ." Đôi mắt Uyển thái phu cũng đỏ bừng, nước mắt chảy dọc theo sườn mặt, rơi xuống được gối mềm thấm đi: "Nguyên Bạch của chúng ta, là một hoàng đế tốt, là một đứa con ngoan."
Cố Nguyên Bạch nắm chặt tay nàng, cắn răng đè nén cảm giác muốn bật khóc trong cổ họng xuống.
Uyển thái phi nói xong mấy câu đó thì có chút mệt mỏi, nàng quay đầu nhìn Cố Nguyên Bạch, cố sức giơ tay lên, lau đi vết bụi bặm trên mặt Cố Nguyên Bạch: "Ngày hạ táng mẫu phi, không cho ngươi tới."
Cố Nguyên Bạch phun ra một chữ: "Không."
Uyển thái phi muốn nói với y, thế nhưng chữ lên đến miệng, rồi lại nuốt xuống, ánh mắt hiện lên vẻ nhớ nhung, mẫu tử hai người nắm chặt tay nhau, không biết qua bao lâu, tay Uyển thái phi đột nhiên mất không còn chút sức lực nào nữa.
Cố Nguyên Bạch đỡ tay nàng, chớp mắt thật chậm: "Mẫu phi."
Uyển thái phi không lên tiếng.
Cố Nguyên Bạch hé miệng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, tiếng hít thở cũng trở nên run rẩy. Y ngẩng đầu lên từ bàn tay Uyển thái phi, liền thấy được đôi mắt người nhắm nghiền, dường như đã ngủ say.
Đôi tay run lên, tay Uyển thái phi từ trong tay Cố Nguyên Bạch trượt xuống, đập thật mạnh xuống giường đệm.
Uyển thái phi qua đời.
Cố Nguyên Bạch chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Bên tai chợt vang lên tiếng khóc, lại xa xôi hệt như cách xa ngàn vạn dặm, hình như trước mặt có người tiến đến khuyên nhủ: "Thánh Thượng, buông tay đi."
Buông cái gì?
Ngực chợt đau đớn lên, cố nguyên bạch mồ hôi đầy đầu mà che lại ngực, chung quanh tiếng la đột nhiên vang dội, đinh tai nhức óc mà chui vào cố nguyên bạch lỗ tai. Cố nguyên bạch lại khó chịu, hô hấp thô nặng, trước mắt biến thành màu đen.
Tiết đường xa: "Thánh Thượng!"
Cố nguyên bạch cuối cùng liếc mắt một cái đó là hắn vặn vẹo dữ tợn khẩn trương thần sắc, kia lúc sau, hắc ám đánh úp lại.
Thánh Thượng té xỉu.
Toàn bộ hành cung bên trong ngự y tụ ở trong điện nhất nhất bắt mạch, mỗi người thần kinh đều gắt gao banh khởi, Tiết xa đứng ở giường đuôi, nhìn trên giường người hai mắt huyết hồng.
Đuổi theo Thánh Thượng bọn thị vệ rốt cuộc tới hành cung, bọn họ bước chân vội vàng mà vọt tiến vào, rất nhiều rất nhiều người lấp đầy toàn bộ cung điện, làm người liền thở dốc đều thấy khó khăn.
Bọn họ kỵ đến là lương mã, không đuổi kịp thiên lý mã tốc độ, lại đi chính là quan đạo, mặc dù là so Tiết xa còn muốn mỏi mệt ngày đêm lên đường, nhưng vẫn là chậm có hai cái canh giờ, liền này hai cái canh giờ nội, Thánh Thượng liền té xỉu.
Thị vệ trưởng nhìn đến Tiết xa liền muốn xông lên đi dương quyền, nhưng nắm tay còn chưa giơ lên, lại thất bại rơi xuống.
Tiết xa mang Thánh Thượng tới gặp uyển thái phi cuối cùng một mặt là sai sao?
Nếu không tới thấy uyển thái phi cuối cùng một mặt, nếu nghe được uyển thái phi thương tiếc hoăng tin tức, Thánh Thượng liền sẽ không như vậy sao?
Sẽ như vậy, thậm chí muốn so như vậy càng thêm khổ sở.
Thị vệ trưởng giọng mũi trầm trọng, "Tiết đại nhân, Thánh Thượng hôn mê mấy cái canh giờ?"
Tiết xa giống như không có hồn giống nhau, qua rất lâu sau đó, hắn mới từ độn đau trái tim trung lấy lại tinh thần, khàn khàn nói: "Một canh giờ rưỡi."
Thị vệ trưởng lại hỏi: "Ngự y có nói cái gì đó sao?"
Tiết xa lại không thấy trả lời, thị vệ trưởng ngẩng đầu vừa thấy, Tiết đại nhân con mắt mắt đỏ bừng, chớp cũng không chớp mà ở nhìn chằm chằm Thánh Thượng đang xem.
Các ngự y nguyên bản cho rằng Thánh Thượng nhiều nhất chỉ biết hôn mê một ngày, nhưng không có nghĩ đến, thẳng đến hai ngày sau Thánh Thượng cũng không có mở mắt ra.
Ngự y hoàn toàn hoảng loạn, hành cung bên trong không thích hợp trị liệu Thánh Thượng, cấm quân xuất chinh, một đường che chở Thánh Thượng về tới kinh thành bên trong. Thái Y Viện các ngự y ngày đêm không ngủ, cân nhắc Thánh Thượng vì sao hôn mê bất tỉnh nguyên do. Điền phúc sinh cùng giám sát ở vào cùng Thánh Thượng tâm phúc các đại thần thương nghị lúc sau, ngăn chặn Thánh Thượng hôn mê bất tỉnh tình huống, chỉ lấy Thánh Thượng dưỡng bệnh vì ngọn nguồn ứng phó đủ loại quan lại.
Tiền triều cùng cung vua cũng bởi vậy tạm thời an ổn như ngày thường.
Hòa thân vương phủ.
Vương tiên sinh thu được tin tức, đại hỉ! Hắn phái người ám sát cố liễm khi, lại không dự đoán được Tiết xa vì đi tắt mà mang theo cố nguyên uổng công mặt khác một cái nói. Thiên lý mã lao nhanh, cùng Vương tiên sinh người vừa lúc bỏ lỡ. Chờ hồi trình khi lại muốn ẩn núp, lại chờ tới hắc giáp cấm quân.
Ám sát cố liễm tuy rằng không có thành công, nhưng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, cố liễm hiện giờ hôn mê bất tỉnh, đây chẳng phải là một cái đại đại cơ hội tốt sao?
Uyển thái phi bên người này viên quân cờ chính là Vương tiên sinh trong tay lớn nhất quân cờ, thật sự là không uổng phí đại lượng tâm huyết, rốt cuộc là khởi tới rồi tác dụng.
Vương tiên sinh lập tức áp dụng động tác, quyết không thể lãng phí cái này thiên cơ.
Không đến mấy ngày, dân gian liền truyền lưu khởi Thánh Thượng bệnh tình nguy kịch, đã mệnh ở sớm tối tin tức.
Này lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, xôn xao. Kinh Triệu Phủ Doãn kịp thời làm ra phản ứng, tăng mạnh binh lính tuần tra, một khi phát hiện này chờ không thật lời đồn, lập tức bắt lấy ném vào lao ngục bên trong.
Nhưng sự thật bãi ở trước mắt, đủ loại quan lại đã mấy ngày chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng dưỡng bệnh, là dưỡng cái dạng gì bệnh? Vì sao cô đơn có thể thấy tham tri chính sự, Xu Mật Sử cùng vài vị Thượng Thư đại nhân, lại không thể thấy những người khác?
Trong cung điện tiền hầu hạ cung hầu trong giọng nói mơ hồ không rõ, điền tổng quản trên mặt dần dần gia tăng nôn nóng cùng tiều tụy. Khủng hoảng vẫn là tiệm khởi, đủ loại quan lại bên trong, bá tánh bên trong nhân tâm hoảng sợ, đều muốn biết Thánh Thượng hiện giờ thế nào.
Thánh Thượng hiện giờ còn ở hôn mê.
Đã hôn mê mười mấy ngày.
Người sẽ vì cái gì mà lâm vào như vậy lâu dài hôn mê đâu?
Thái Y Viện ngự y mờ mịt, bọn họ thử qua các loại biện pháp, nhưng vẫn là chân tay luống cuống, vô kế khả thi.
Mỗi một ngày đều phải so trước một ngày càng vì nôn nóng mà bất an. Bất an đủ loại quan lại nhóm cũng tụ tập đi tới Tuyên Chính Điện trước, hô to "Vạn tuế", thỉnh Thánh Thượng thấy bọn họ một mặt.
Trong điện mọi người sắc mặt ngưng trọng, lẫn nhau nhìn nhau liếc mắt một cái.
Hiện giờ đã mất pháp lại ngăn chặn.
Lại sao có thể chỉ là đủ loại quan lại, kinh thành các bá tánh hoảng loạn đâu? Này đó lấy Thánh Thượng vì trung tâm tâm phúc đại thần, giám sát chỗ cùng đông linh vệ, cung nữ bọn thái giám, mỗi một cái đều gấp đến độ ngoài miệng vết bỏng rộp lên, đều cảm thấy mưa gió sắp đến.
Bọn họ cũng bất an a, bọn họ càng cấp, gấp đến độ ngày ngày ở điện tiền chờ Thánh Thượng tỉnh lại. Thánh Thượng, ngài nhanh lên tỉnh đi, ngài ngọn núi này nếu là lại không tỉnh, chúng ta liền gánh không được.
Ngày đó, tham tri chính sự cùng Xu Mật Sử ra mặt, trở đủ loại quan lại nhóm gặp mặt. Nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba...... Rốt cuộc, Thánh Thượng hôn mê bất tỉnh tin tức chung quy vẫn là bất đắc dĩ mà bị tuyên cáo đi ra ngoài.
Triều đình ồ lên.
Mà một ngày này, Vương tiên sinh áo mũ chỉnh tề, cố ý sửa sang lại vài lần cổ tay áo cùng y quan, chậm rãi đi vào hòa thân vương trong phòng.
Hòa thân vương đang ngồi ở bàn sau, trên bàn sách mở ra một quyển chưa từng bị động quá thư. Hắn sắc mặt tiều tụy mà hôn mê, hai mắt vô thần.
"Vương gia," Vương tiên sinh hành lễ, nói thẳng nói, "Thánh Thượng bệnh nặng, hiện giờ đã là hơi thở thoi thóp."
Hòa thân vương chợt đứng dậy, mãnh đến hoàn hồn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vương tiên sinh, "Ngươi nói cái gì?!"
Vương tiên sinh từng dùng Tây Hạ sứ giả tới thử quá hòa thân vương, hòa thân vương tuy dễ giận dễ táo, nhưng ở đại sự thượng lại hết sức xách đến thanh. Hắn tuyệt không sẽ cùng Vương tiên sinh cái này dị quốc người tới hợp tác mưu đồ đại hằng ngôi vị hoàng đế, cho nên Vương tiên sinh căn bản là chưa từng tính toán làm vô dụng công.
Hắn chỉ là sầu lo nói: "Thánh Thượng đã hôn mê mấy ngày không tỉnh, trong cung ngự y cũng không hề biện pháp. Tại hạ nghĩ thầm, nếu là y không thể trị, kia đó là vu thuật. Nếu là có người dùng vu cổ chi thuật sử Thánh Thượng hôn mê không tỉnh, này làm sao có thể là ngự y nhưng trị?"
Hòa thân vương hoảng loạn mà từ án thư sau chạy ra, gắt gao nắm chặt Vương tiên sinh tay, "Tiên sinh có biện pháp?"
"Tại hạ vân du tứ hải khi từng nhận thức quá một vị tinh thông vu cổ chi thuật bạn tốt, vị này bạn tốt lúc này hẳn là liền ở kinh thành," Vương tiên sinh thở dài, "Chỉ là Vương gia, ta chờ bị câu với trong phủ, mặc dù là ta này bạn tốt chịu tương trợ, chúng ta cũng đến không được Thánh Thượng trước mặt a."
Hòa thân vương hô hấp thô nặng, hắn cắn răng, "Ta tới nghĩ cách."
Lời editor: Uyển thái phi quá đời rồi T^T Đau lòng quá T^T Đoạn Tiết Viễn với tiểu hoàng đế chạy đến hành cung soft xỉu luôn, cơ mà cứ nghĩ đến Uyển thái phi là không quắn quéo nổi luôn á T^T
Chuyện là vì chương tuần này làm tui quá rầu nên cũng không chắc đến cuối tuần tui sẽ edit xong đâu T^T