Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
Trong lòng Vương tiên sinh run lên.
Hắn nhìn hai mắt Cố Nguyên Bạch, nhìn hận ý cùng lửa giận ngập trời trong đó. Lửa giận của hoàng đế Đại Hằng đã hoàn toàn bị hắn kích thích, y muốn bắt toàn bộ Phù Tang, lấy Phù Tang bái tế linh hồn Uyển thái phi trên trời.
"Ngươi......" Vương tiên sinh siết chặt đôi tay, áp chế sự hối hận xuống: "Là ta hại chết Uyển thái phi, ngươi muốn giết thì cứ giết ta."
"Giết ngươi làm gì chứ." Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng cười: "Ngươi là cái thá gì?"
Lồng ngực y dần bình tĩnh, ngược lại Vương tiên sinh càng lúc càng kích động, hắn bị những lời của Cố Nguyên Bạch làm cho sợ hãi rồi, Vương tiên sinh không muốn thấy một ngày như vậy, hắn tự mình lừa mình đưa cổ đến trước đại đao, hy vọng cứ như vậy chết đi, hy vọng cái chết của bản thân có thể thay Phù Tang thừa nhận lửa giận của hoàng đế Đại Hằng.
Nhưng Cố Nguyên Bạch lại kịp thời thu đao lại.
Thánh Thượng từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vương tiên sinh không thể chết bây giờ được, nếu ngươi chết rồi, vậy ai có thể ăn mừng thắng lợi của Thủy Sư ở vùng duyên hải với trẫm đây."
Thị vệ tiến lên, kéo hai người Vương tiên sinh xuống, sắc mặt Vương tiên sinh nghẹn đến đỏ bừng, hắn dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân để giãy dụa, ý đồ muốn đánh tới chỗ Cố Nguyên Bạch: "Cố Liễm, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!"
Thị vệ bịt kín miệng Vương tiên sinh lại, cuối cùng trong điện cũng yên tĩnh.
Cố Nguyên Bạch che miệng ho khụ khụ, đưa thanh đao cho Tiết Viễn. Tiết Viễn tiến lên nhận lấy thanh đao từ trong tay y, sau đó lại nắm tay đỡ y đến ghế ngồi.
Mỗi một động tác của Tiết Viễn đều vô cùng cẩn thận, không thể trách được, đơn giản là vì tay của Cố Nguyên Bạch quá mức yếu ớt. Trắng đến mức mỗi một đường gân mạch máu đều hiện lên rõ ràng, tựa như chỉ cần thoáng dùng sức, là sẽ vỡ tan ngay.
Cố Nguyên Bạch cảm thấy có lẽ mình đã để lại bóng ma trong lòng Tiết Viễn rồi.
Thậm chí cho tới bây giờ, Tiết Viễn vẫn nhìn chằm chằm y từng giây từng phút một, thà không ăn không uống, cũng không muốn Cố Nguyên Bạch rời khỏi tầm mắt của hắn. Chỉ cần Cố Nguyên Bạch có chút biểu hiện không khỏe nào, thì tức khắc hắn sẽ lộ ra một loại... một loại vẻ mặt khiến Cố Nguyên Bạch nhìn vừa vào, hô hấp liền cứng lại.
Sau khi ngồi xuống, Cố Nguyên Bạch nghỉ ngơi một hồi lâu, rồi mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía hòa thân vương.
Khóe miệng hòa thân vương mím chặt thành một đường thẳng cứng nhắc, ngón tay buông thõng, lặng im không lên tiếng.
"Hòa thân vương." Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói: "Nhìn đi, đây chính là môn khách trong phủ ngươi đấy."
Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, Cố Nguyên Bạch bỗng nhiên nhớ ra, ngày ấy ở trong thư phòng của hòa thân vương đã từng ngửi thấy mùi của loại hương liệu kia.
Bên ngoài, hòa thân vương là nhi tử được tiên đế gửi nuôi ở nhà huynh đệ từ nhỏ, là trưởng tử của tiên đế, nếu ngoại địch muốn ra tay với Cố Nguyên Bạch, quả thật hòa thân vương chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Nguyên Bạch không giao binh quyền cho hòa thân vương.
Sau khi Cố Nguyên Bạch nghĩ thông suốt, lập tức phái người giám sát chặt chẽ hòa thân vương phủ, lấy hòa thân vương làm trung tâm, tiến hành điều tra bốn phía xung quanh. Thủ đoạn của Vương tiên sinh vô cùng cẩn thận, nhưng chung quy vẫn không thể nào tránh khỏi đôi mắt của Cố Nguyên Bạch.
Mỗi một hành động của hắn đều bày ra trước mắt, ngay khi hòa thân vương xin chỉ vào cung, người của Cố Nguyên Bạch liền âm thầm tìm tới hòa thân vương, cho hắn một cơ hội bù đắp lỗi lầm.
Cuối cùng, hòa thân vương đã tìm thấy một phương thuốc bí mật trong phòng Vương tiên sinh, cùng với chứng cứ các quan viên Đại Hằng âm thầm cấu kết với hắn.
Những chứng cứ này chính là nhược điểm của các quan viên do Vương tiên sinh phòng ngừa bị phản bội mà giữ lại, đến cuối cùng, vừa lúc trở thành chứng cứ định tội các quan viên của Cố Nguyên Bạch.
Còn phương thuốc bí mật kia, sau khi Uyển thái phi qua đời, một cung nhân ở bên cạnh làm bạn với nàng hơn hai mươi năm cũng tự sát bỏ mình ngay ngày hôm sau, tử trạng không khác gì với tử trạng sau khi dùng phương thuốc kia, Cố Nguyên Bạch còn không rõ cái gì nữa?
Mẫu phi của y, quả thật sức khỏe không tốt, quả thật không thể sống lâu.
Thế nhưng người không nên bị những thủ đoạn xấu xa này hại chết.
Giọng nói hòa thân vương nghẹn ngào: "Thần thỉnh tội."
"Là nên thỉnh tội." Cố Nguyên Bạch chậm rãi chớp mắt: "Vương thái úy vừa hành động, nếu trẫm làm gì ngươi, thì chẳng khác nào một kẻ lòng dạ hẹp hòi. Tuy rằng ngươi có chút lỗ mãng ngu ngốc, thế nhưng đứng trước chuyện lớn còn có thể phân rõ. Trẫm cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi ngoan ngoãn ở trong hòa thân vương phủ bị giam cầm đến chết, hoặc là ngươi đến Bắc Cương, làm một việc mà không một ai muốn làm, vĩnh viễn đóng quân tại Bắc Cương."
Cố Nguyên Bạch gần như gay gắt: "Trẫm sẽ không cho ngươi binh quyền, ngươi sẽ luôn phải ở dưới trướng của tướng quân, ở đó trải qua sinh lão bệnh tử, không có chiếu thư của trẫm, ngươi vĩnh viễn không được về kinh."
Trong miệng hòa thân vương chua xót cực kỳ, trên khuôn mặt thon gầy mà tiều tụy lộ ra vài phần mỏi mệt: "Thần muốn vì Thánh Thượng và Đại Hằng, tận chút sức lực cuối cùng."
Cố Nguyên Bạch phất tay áo: "Vậy trước tiên ngươi phải bỏ dùng hương liệu kia đi."
Cung hầu dẫn hòa thân vương ra cửa điện. Trong điện rốt cuộc không còn người nào khác nữa, Cố Nguyên Bạch ngồi trên ghế, một lúc lâu sau, mới cảm thấy bản thân hẳn nên tìm chút chuyện gì đó để làm.
Y tùy tiện rút một quyển tấu chương trên bàn ra, nâng bút chấm mực, thế nhưng một chữ trên tấu chương cũng không thể xem lọt, tay cầm bút một chữ cũng không thể viết ra.
Chuyện Uyển thái phi qua đời đã mang đến cho Cố Nguyên Bạch một sự đả kích vô cùng lớn, tuy không đến mức hủy diệt tinh thần, nhưng cũng tuyệt đối không phải nhỏ.
Y đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc Uyển thái phi qua đời, ít nhất thì người cũng đã sống lâu hơn nửa năm so với lời của thái y rồi. Thế nhưng khi ngày này thật sự đến, sau cùng, vẫn là cảm thấy có chút cô đơn.
Sau khi biết Uyển thái phi bị người hãm hại, Cố Nguyên Bạch gần như nổi cơn thịnh nộ. Đến khi tra ra được mọi chuyện đều do một tay môn khách ở vương phủ của hòa thân vương làm, thiếu chút nữa Cố Nguyên Bạch đã hận lây sang cả hòa thân vương.
Thế nhưng thù hận, là một thứ khiến người ta rất hao tổn tâm trí.
Rất nhanh Cố Nguyên Bạch đã bình bĩnh lại.
Lý trí lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, nhưng thỉnh thoảng khi nhớ tới Uyển thái phi, nhớ tới chuyện nàng đã qua đời, thì vẫn sẽ rơi vào tình trạng trống rỗng, lặp đi lặp lại tự trách chính mình vì sao không phát hiện ra sớm hơn.
Nếu như phát hiện, có phải Uyển thái phi sẽ sống thêm được một thời gian nữa không?
Tiết Viễn đột nhiên nói: "Thánh Thượng?"
Cố Nguyên Bạch hoàn hồn, giả vờ không có việc gì mà buông bút xuống: "Trẫm có chút mất tinh thần."
Tiết Viễn không vạch trần y: "Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, ngự y nói rồi, người không thể quá mệt mỏi.""
Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thuận tay khép tấu chương lại: "Bao giờ quan tài của Uyển thái phi tới kinh thành"?"
"Sau khi Uyển thái phi ra khỏi hành cung, trên đường có gặp một đội tăng nhân đang từ kinh thành trở về Hà Bắc." Điền Phúc Sinh cẩn thận nói: "Đội tăng nhân kia niệm kinh cho Uyển thái phi ba ngày, cũng đi theo một đường hướng về phía kinh thành, dựa theo lộ trình, hẳn là sáng hai hôm nữa sẽ tới."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, mệt mỏi nói: "Tăng nhân thiện tâm, lúc Uyển thái phi còn sống cũng thích thắp hương lễ Phật giống tiên đế, xem ra đội tăng nhân này rất có duyên với Uyển thái phi. Đợi khi nào bọn họ đến, ngươi hãy sắp xếp cho bọn họ một chút, ngày thái phi nhập linh cung, hãy mời bọn họ và tăng nhân của chùa Thành Bảo đến cùng tụng kinh."
Điền Phúc Sinh nói: "Tiểu nhân nhớ rồi."
Cố Nguyên Bạch còn có rất nhiều chuyện chưa làm, thời điểm y cầm bút lên thì đầu óc trống rỗng, nhưng buông bút xuống lại cảm thấy không ổn: "Chuẩn bị nghiên mực, trẫm muốn viết một phong thư cho hoàng đế Tây Hạ."
Tiết Viễn nhíu mày: "Thánh Thượng muốn viết thư gì?"
Khổng Dịch Lâm vừa xin chỉ vào cung, sau khi tiến vào vừa lúc nghe thấy Thánh Thượng nói vậy, hiếu kỳ nói: "Thần cũng muốn hỏi điều này."
"Nhị hoàng tử Tây Hạ đưa một phần lễ lớn như vậy đến cho trẫm, dù sao trẫm cũng phải đáp lại chứ." Cố Nguyên Bạch giơ giơ cằm lên: "Nếu ngươi đã đến rồi, vậy ngươi viết đi."
Khổng Dịch Lâm chắp tay đáp vâng, Điền Phúc Sinh phái người lấy cho hắn ghế dựa và công văn, giấy bút nghiêng mực khôn sót thứ gì, Khổng Dịch Lâm cầm bút lên, hỏi: "Thánh Thượng, thần nên viết thế nào đây?"
"Khen hắn." Cố Nguyên Bạch nhếch môi lên: "Khen chết Lý Ngang Dịch cho ta, sau đó khen chỗ tiền bồi thường nhiều hơn ba phần kia nữa. Cần phải khiến hoàng đế Tây Hạ nghĩ rằng, nếu Lý Ngang Dịch không đăng cơ, thì trẫm sẽ không hài lòng đâu."
Đầu óc Khổng Dịch Lâm xoay chuyển cực nhanh, không nhịn được cười rộ lên: "Thần hiểu rồi."
Hắn chấm chấm mực, suy tư một hồi, sau đó ngòi bút dưới tay bay múa, nước chảy mây trôi mà viết lên.
Cố Nguyên Bạch nhìn động tác của hắn, thở dài một hơi nói: "Khổng khanh, hôn sự của ngươi với nữ nhi nhà Mễ đại nhân, sợ là phải dời lại ba tháng rồi."
"Thần không vội." Động tác trên tay Khổng Dịch Lâm không ngừng, thuận miệng nói: "Mễ đại nhân cũng không vội."
Một khi cáo phó của Uyển thái phi được phát ra, chỉ cần là quan viên triều đình đều phải chịu tang một tháng, còn những gia đình có tước vị, trong vòng một năm không được tổ chức yến tiệc ca múa, quan viên không được phép cưới gả trong vòng một trăm ngày.
Chuyện hôn sự của Khổng Dịch Lâm với nữ nhi nhà Mễ đại nhân, tất nhiên cũng phải dời lại, không chỉ bọn họ, mà gia đình thứ dân cũng không được phép cưới gả trong vòng ba tháng.
Tinh thần Cố Nguyên Bạch có chút mệt mỏi, y đứng dậy nói: "Ngươi cứ thong thả viết đi, trẫm đi nghỉ ngơi một chút."
Khổng Dịch Lâm lên tiếng đáp, cung tiễn Thánh Thượng rời đi.
Bên trong tẩm cung, Cố Nguyên Bạch ngồi bên mép giường. Cung hầu đều đã lui ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình Tiết Viễn.
Tiết Viễn đang cởi giày vớ giúp Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch từ trên cao nhìn xuống hắn, cẩn thận nhìn dung nhan của hắn.
Từ khi tỉnh lại đến nay, Cố Nguyên Bạch chưa từng nhàn rỗi để nhìn hắn tỉ mỉ như thế này.
Trước kia mỗi lần chật vật, Tiết Viễn đều rất sợ Cố Nguyên Bạch nhìn hắn. Thế nhưng mấy ngày nay tuy rất nhếch nhác, hắn vẫn nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch không rời, ngay cả thời gian cạo râu cho mình cũng cảm thấy thật lãng phí.
Râu ria xồm xoàm, trên môi khô nứt đến tróc da, Cố Nguyên Bạch chợt vươn tay, tách cánh môi của Tiết Viễn ra nhìn thử, quả nhiên bên trong đã nổi mấy vết nhiệt sắp vỡ rồi.
Động tác trên tay Tiết Viễn dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch nhéo nhéo mặt hắn, nói: "Hôm qua lúc ngủ, ngươi bừng tỉnh hai lần. Mỗi lần tỉnh lại đều phải chạy đến bên cạnh ôm trẫm một cái, xoa bóp tay chân ta, cái này cũng thôi đi, ngươi còn cố chấp ở bên tai thấp giọng gọi ta mấy lần, mãi đến khi ta mơ mơ màng màng đáp lại, ngươi mới hài lòng thỏa mãn rời đi."
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Cố Nguyên Bạch cảm thấy bản thân đã để lại bóng ma cho Tiết Viễn.
Cố Nguyên Bạch vốn tưởng rằng mình ngủ không ngon, thế nhưng sức khỏe không tốt, trong lòng lại áp lực khó chịu, cho nên ngày ngày vẫn ngủ hơn năm sáu canh giờ, càng không thoải mái, ngủ càng nhiều. Còn Tiết Viễn thì ngược lại, hắn mới chính là người đêm nào cũng không ngừng thấp thỏm bừng tỉnh.
Chỉ cần không nhìn thấy Cố Nguyên Bạch, hoặc là một thời gian dài Cố Nguyên Bạch không phát ra bất cứ âm thanh nào, Tiết Viễn sẽ cảm thấy hoảng loạn, sẽ không tự chủ được mà nghĩ, Cố Nguyên Bạch còn sống hay không.
Một người chết là chuyện nhanh gọn dứt khoát cỡ nào, thế nhưng khi đặt trên người Cố Nguyên Bạch, lại hoàn toàn biết thành chuyện tra tấn người.
Tiết Viễn muốn chặn đường xuống hoàng tuyền của Cố Nguyên Bạch, thế nhưng phải chặn thế nào đây? Nếu nửa đêm trong lúc hắn ngủ, Cố Nguyên Bạch chết đi, vậy hắn phải làm cái gì đây? Thân thể đã ghi nhớ kỹ cảm giác bất an ngấm sâu vào tận xương tủy này, chỉ cần một hai canh giờ không nhìn thấy Cố Nguyên Bạch, bản năng của Tiết Viễn sẽ thúc giục hắn tỉnh dậy, sau đó thật cẩn thận thăm dò hơi thở của Cố Nguyên Bạch.
Thánh Thượng chỉ cho rằng nửa đêm Tiết Viễn tỉnh giấc hai lần, thật ra không phải, một đêm Tiết Viễn tỉnh lại rất nhiều lần. Hắn nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn lồng ngực phập phồng của y, mạch đập nhảy lên, có đôi khi hô hấp của Thánh Thượng quá yếu, hắn quá sợ hãi, cho nên mới không nhịn được mà thấp giọng gọi Cố Nguyên Bạch, nghe y thấp giọng mềm mại đáp mại một tiếng.
Đó cũng là hai lần yên tâm duy nhất trong một đêm.
Tiết Viễn cũng không nói những chuyện này ra, hắn nắm lấy ngón tay Cố Nguyên Bạch, yết hầu cuộn cuộn vài cái, rồi thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi cái gì?" Đầu ngón tay Cố Nguyên Bạch động vài cái, trong lòng thầm than một hơi: "Đừng cởi giày trẫm, lấy dao nhỏ tới đây, trẫm cạo râu cho ngươi."
Tiết Viễn ra khỏi điện, khi trở về có bưng theo một chậu nước ấm và khăn, trong tay còn cầm một chiếc dao nhỏ tinh xảo.
Cố Nguyên Bạch bảo hắn ngồi xuống, cầm khăn lên lau qua cằm hắn, rồi lướt theo quai hàm bắt đầu cạo râu.
"Đừng nói chuyện." Vẻ mặt Thánh Thượng nghiêm túc, mày nhăn lại, ngón tay trắng nõn lạnh lẽo di tới di lui trên mặt Tiết Viễn, giống như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng vậy: "Nếu không cẩn thận cắt trúng da ngươi, thì đừng trách trẫm đấy."
Tiết Viễn nghe vậy, tức khắc căng cứng người lại.
Hắn còn phải trông cậy vào lấy sắc hầu quân đấy.
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn như vậy, vui vẻ. Động tác trong tay thong thả, cả điện yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên Thánh Thượng trầm thấp nói: "Tiết Viễn, ta phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp ta gặp mặt Uyển thái phi lần cuối."
Lửa nóng trong lòng Tiết Viễn dâng lên, hắn nhịn không được muốn nhếch miệng bật cười, nhưng còn chưa kịp cười lên, thì đã "sh"* một tiếng, trên cằm chảy ra một giọt máu.
*cái này là cái tiếng kiểu xuýt xoa ý, mỗi lần mình bị đau là hay "shhhhhhhh" một tiếng á
Cố Nguyên Bạch giật mình, vội lau máu đi cho hắn, đen mặt nói: "Ta đã bảo ngươi đừng nhúc nhích mà!"
"Bạch gia, ta cũng không muốn động." Tiết Viễn đè thấp thanh âm, hắn dùng sức đè nặng khóe môi xuống, nhưng lại không thể nào nén xuống được: "Chỉ là không nhịn cười được."
Cố Nguyên Bạch lành lạnh nói: "Còn nhịn không được, đợi sau khi cạo râu xong, khuôn mặt tuấn tú này của ngươi cũng hủy luôn trong tay trẫm đấy."
Ý cười trên mặt Tiết Viễn cứng đờ, nghiêm mặt, chờ thêm một lúc, lại giả dối mà khiêm tốn nói: "Thánh Thượng tán thưởng, khuôn mặt này của thần không gánh nổi hai chữ tuấn tú đâu, khuôn mặt tuấn tú nhất trong kinh thành, phải thuộc về Chử Vệ Chử đại nhân mới đúng."
"Cũng phải." Cố Nguyên Bạch không chút để ý, đi tới bên trái Tiết Viễn, khom lưng: "Khuôn mặt của Chử khanh thật sự rất tuấn mỹ."
Khóe môi Tiết Viễn mím lại, cong thành một độ cong không vui.
Cố Nguyên Bạch tỉ mỉ cạo sạch râu trên mặt cho Tiết Viễn, đợi xong xuôi, Tiết tướng quân lại trở nên anh tuấn tiêu sái như xưa. Cố Nguyên Bạch buông dao xuống, nhúng ướt khăn lau qua mặt cho hắn, chậm rãi hỏi: "Tiết Viễn, tại sao ngươi cứ luôn nhắc đến Chử Vệ vậy."
Tiết Viễn thành thành thật thật nói: "Thần lớn lên không tuấn tú bằng hắn, lo lắng Thánh Thượng sẽ thích hắn."
Cố Nguyên Bạch chớp chớp mắt, một lúc lâu sau: "Vớ vẩn."
Một chút cũng không vớ vẩn, rõ ràng trong lòng Chử Vệ mang ý xấu với Thánh Thượng.
Nhưng lời này, Tiết Viễn lại không thể nói ra. Hắn bê đồ cạo râu ra ngoài đưa cho cung hầu, sau đó lại đi vào cởi giày vớ cho Thánh Thượng một lần nữa, Cố Nguyên Bạch nằm lên giường, đối mặt với tường đắp chăn lên.
Tiết Viễn ở phía sau sửa sang lại đệm chăn cho y, tiếng sột soạt đứt quãng vang lên. Thời tiết thế này, lửa than trong giường sưởi đã sớm dập tắt, Cố Nguyên Bạch chỉ cảm thấy bên trong đệm chăn thật lạnh lẽo, y nửa hạ mí mắt xuống: "Tiết Viễn, lên đây."
Những lời này vừa ra, chỉ trong chớp mắt, Tiết Viễn đã cởi sạch đai lưng và áo ngoài rồi leo lên long sàng, ấm áp từ phía sau dán lên người. Một đôi tay thử thăm dò chạm chạm bên bông, sau đó to gan lớn mật mà ôm Cố Nguyên Bạch vào trong lòng mình.
Cố Nguyên Bạch than nhẹ một tiếng, thoải mái nằm dựa ra phía sau, hoàn toàn giao bản thân cho Tiết Viễn, thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại.
Từ sau khi bị bệnh, thân thể y còn sợ lạnh hơn cả trước kia, rõ ràng đang là thời tiết cuối tháng sáu, còn muốn Tiết Viễn đắp chung một ổ chăn với mình, y không nhịn được lẩm bẩm: "Liên lụy ngươi."
"Không liên lụy." Tiết Viễn không khỏi thăm dò hôn sau cổ y, chỉ một chút thôi rồi nhịn lại, cứng rắn rời đi: "Nếu như là liên lụy, Thánh Thượng, ta xin người hãy liên lụy ta cả đời."
Cố Nguyên Bạch thấp giọng nở nụ cười, run rẩy.
Bởi vì đang trong thời gian chịu tang, cho nên ai cũng quy quy củ củ, không vượt quá giới hạn nửa phần. Cố Nguyên Bạch cười trong chốc lát, nói: "Cả đời này của trẫm, có lẽ hơi ngắn đấy."
Mặt mày Tiết Viễn nhíu lại, âm u mơ hồ hiện lên, biểu cảm lộ ra vẻ dữ tợn.
"Tiết tướng quân vẫn là đừng nói những lời này." Cố Nguyên Bạch đưa lưng về phía Tiết Viễn, không nhìn thấy vẻ mặt hắn: "Lúc trước trẫm đã nói với ngươi một lần rồi, nên dừng lại thôi. Trẫm không muốn hại ngươi, Tiết Cửu Dao, ngươi cũng biết vì sao mấy năm nay, Uyển thái phi lại cố ý giảm bớt thời gian gặp mặt ta mà?"
Y nói xong, lại nhớ tới lá thư Uyển thái phi viết cho y lúc ăn tết, khi ấy, mỗi một câu trong thư đều cảm thấy thật bình thường, thế nhưng hiện tại nhớ tới, lại có thể khiến ngươi ta đỏ ửng đôi mắt, "Trời càng lúc càng lạnh, con ta đừng quên khoác thêm áo ấm.", "Hôm nay nghe đứa nhỏ nói mấy câu nghịch ngợm, mẫu phi viết phía sau, con ta xem xem có thấy buồn cười không?"
Đôi mắt Cố Nguyên Bạch đỏ lên, y nắm chặt tay, hít sâu mấy hơi, mới bình tĩnh lại: "Cái chết của Uyển thái phi đối với ta còn như thế, những lời lúc trước ta nói với ngươi, ngươi cho rằng ta nói chơi sao?"
"Vậy Thánh Thượng cho rằng những lời thần nói trước kia chỉ là thuận miệng đối phó thôi sao?" Gân xanh trên cổ Tiết Viễn nổi đầy lên, hắn phun từng chữ từng chữ qua kẽ răng: "Ta nói những lời đó, người quên dễ dàng vậy sao?"
Cố Nguyên Bạch bỗng quay đầu lại nhìn hắn.
Vẻ dữ tợn trên mặt Tiết Viễn còn chưa biến mất, dường như Cố Nguyên Bạch còn có thể nghe thấy tiếng cắn răng của hắn, thanh âm hung ác, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống y vào bụng:"Thánh Thượng, nói chuyện a."
Cố Nguyên Bạch: "Ta chỉ là muốn cảnh báo ngươi một lần cuối cùng, tránh cho sau này ngươi lại đau khổ."
Y thoáng lui về phía sau, nhìn thật kỹ Tiết Viễn. Tiết Viễn cao to, mày kiếm kéo dài tới tận thái dương, các đường nét trên khuôn mặt ẩn chứa sự sắc bén, lúc bình thường giả vờ đến nhã nhặn, lúc cười như không cười lại tràn đầy khí chất thổ phỉ, đúng là có vốn liếng để khiến người ta mê mẩn. Huống chi Tiết Viễn không chỉ có như vậy, hắn còn có dáng người tuyệt vời, tiền đồ rộng mở, một người như vậy, nếu muốn tìm tri kỷ để cùng nhau đi đến cuối đời, sao có thể không tìm thấy chứ?
Vẻ mặt Tiết Viễn hơi dịu lại, nhưng vẫn dữ tợn đến dọa người, hắn ấn đầu Cố Nguyên Bạch vào ngực mình, hung thần ác sát nói: "Ngủ."
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, được rồi, ngủ.
Đôi mắt y vừa mới nhắm lại, Tiết Viễn trên đỉnh đầu lại rầu rĩ hỏi: "Cố Nguyên Bạch, ngươi thật sự không thích ta sao?"
Cố Nguyên Bạch buột miệng thốt ra: "Ta muốn ngủ với ngươi." Nhưng không muốn chịu trách nhiệm.
Những lời này vừa ra, sắc mặt y chợt biến.
Tiết Viễn giật mình, ngay sau đó, đuôi lông mày cũng không thể nén nổi mà hiện lên ý cười, trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, lồng ngực không ngừng run bần bật, khóe miệng nhếch thật cao. Cuôi cùng còn giả vờ đoan chính mà vỗ vỗ lưng Cố Nguyên Bạch, làm như cái gì cũng chưa từng nghe thấy: "Ngủ ngủ."
Cố Nguyên Bạch chìm vào giấc ngủ với sắc mặt đầy khó coi.
Trước khi ngủ, hình như y còn nghe thấy Tiết Viễn nghẹn cười mà phát ra mấy âm thanh kỳ quái nữa.
Nắm tay Tiết Viễn đấm thật mạnh xuống đệm chăn, hưng phấn đến mức chỉ muốn nhảy xuống giường hung hăng chạy đi luyện đao mấy lượt.
Tim đập càng lúc càng nhanh, cả người đều kích động đến phát run. Cố Nguyên Bạch muốn ngủ với hắn, y thế mà lại muốn ngủ với hắn? Hắn thật sự lấy sắc hầu quân rồi!
Đôi mắt hắn tỏa sáng, ôm chặt lấy Cố Nguyên Bạch, cố nén kích động chờ Thánh Thượng tỉnh dậy. Một lát sau, kích động được ép xuống, khủng hoảng lại bắt đầu dâng lên, Tiết Viễn thật cẩn thận kiểm tra hơi thở của Thánh Thượng, hô hấp nhợt nhạt, không có việc gì.
Tiết Viễn há to miệng thở dốc một chút, sau đó tựa lên đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, cũng nhắm mắt lại.
Lời editor: Tra Cố, quả nhiên là tra Cố, muốn ngủ mà không muốn phụ trách, tiểu hoàng đế sao ngươi có thể sa đọa đến mức này chớ =)))