Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 130:




Tiết Viễn không nên lộ ra vẻ mặt như vậy.
Bất luận là tàn nhẫn hay là kiêu ngạo, Tiết Viễn đều không nên có vẻ mặt như vậy.
Đáng thương, chua xót, hệt như sắp chết vậy, khiến người xem hô hấp cứng lại, những lời nặng nề không cách nào nói ra được.
Cố Nguyên Bạch nhắm hai mắt lại, trong lòng phiền muộn không thôi, ngủ một giấc không yên ổn.
Ngày hôm sau, y tiếp kiến tăng nhân đến từ chùa Kim Thiền ở Hà Bắc.
Tiết Viễn nhìn thấy tăng nhân đã từng gặp trước sân viện Thánh Thượng ngày ấy trong đoàn người, hắn thoáng chỉ tay một cái, Thánh Thượng liền ngước mắt nhìn theo, khiến cho tăng nhân trẻ tuổi kia cả người cứng đờ, lo lắng đến mức không dám nhúc nhích.
Thánh Thượng hơi hơi mỉm cười: "Chớ câu nệ, tiến lên đây nói chuyện."
Tăng nhân trẻ tuổi nuốt nuốt nước miếng, bước đến kêu một tiếng phật hiệu, hành lễ nói: "Tiểu tăng Tuệ Lễ, bái kiến Thánh Thượng."
"Không cần đa lễ." Cố Nguyên Bạch cười thật ôn hòa, hoàn toàn không giống với bộ dạng uy nghiêm nói một không hai mà tăng nhân nhìn thấy lần trước: "Trông ngươi không lớn tuổi lắm, đã hai mươi chưa?"
Tăng nhân có nề nếp nói: "Tiểu tăng đã hai mươi mốt rồi ạ."
Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng, thuận miệng hỏi một câu: "Lúc ngươi ở chùa Tịnh Trần, từng đứng ở trước sân viện trẫm ngó nghiêng mà không vào, là nhận nhầm thành ai sao?"
"Tiểu nhân cũng mới biết được người hành hương hôm đó là người." Tuệ Lễ do dự nói: "Mong Thánh Thượng chớ tránh, khi ấy tiểu nhân hoàn toàn không biết. Thật ra tiểu nhân cũng không nhận nhầm ai cả, chỉ là... tiểu nhân nghe thấy vài vị nữ thí chủ có nhắc đến một cái tên, cái tên kia, hình như khá giống với tên của người nhà sư phụ ta thời niên thiếu, tiểu nhân nhất thời dao động, cho nên mới đứng trước sân nhìn mà không vào."
Cố Nguyên Bạch nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm trà ấm: "Thật trùng hợp. Là tên ai vậy?"
"Khương Bát Giác." Tuệ Lễ thấp thỏm cười cười: "Trước khi sư phụ ta quy y, có mang họ Khương, trên sư phụ còn có một vị huynh trưởng, huynh trưởng của sư phụ từng nói nói hắn, nếu sau này sinh nữ nhi, đứa nhỏ sẽ lấy tên là Bát Giác, tự Nhi Trà."
Tay nâng tách trà của Cố Nguyên Bạch bỗng chốc run lên, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía tăng nhân. Chỉ nghe "xoảng"một tiếng vang lớn, ấm trà trong tay Điền Phúc Sinh đột nhiên rơi xuống, nước trà văng tung tóe đầy đất, đôi mắt lão thái giám lộ ra vẻ kinh ngạc, miệng khép mở, run rẩy không thôi.
Gần trưa, Đông Linh Vệ phi ngựa rời hoàng cung, sau khi ra khỏi kinh thành lập tức ra sức vung roi, vó ngựa hất tung bùn đất, cấp tốc hướng thẳng về phía Hà Bắc.
Đây là hy vọng lớn nhất để cứu trị cho Thánh Thượng, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Bên trong hoàng cung, sau khi tăng nhân chùa Kim Thiền ngơ ngác được Điền Phúc Sinh dẫn đến chỗ nghỉ ngơi trong hoàng cung, mọi người lập tức vây quanh Tuệ Lễ: "Tuệ Lễ, sư phụ ngươi là chuyện thế nào vậy?"
"Vì sao Thánh Thượng lại ưu đãi chúng ta như thế?"
Các tăng nhân trẻ tuổi xấp xỉ nhau cứ một câu nối tiếp một câu, Tuệ Lễ gãi gãi đầu, thành thành thật thật lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tăng nhân chùa Kim Thiền không biết, thế nhưng những người biết lý do đều bắt đầu trở nên kích động.
Đôi tay rót trà cho Thánh Thượng của Điền Phúc Sinh run run rẩy rẩy, Cố Nguyên Bạch thấy hắn như thế, không nhịn được trêu chọc nói: "Ngươi kích động như vậy, nếu tăng nhân kia không phải là thúc tổ của Khương nữ y, hoặc hắn đã sớm đánh mất y thư hoặc y thuật của bản thân, vậy chẳng phải ngươi mừng hụt một phen rồi sao?"
Hô hấp Điền Phúc Sinh cứng lại: "Thánh Thượng, người đừng lấy loại chuyện này ra để trêu ghẹo tiểu nhân!"
Cố Nguyên Bạch bật cười lắc lắc đầu.
Lúc y vừa nghe nói cũng cảm thấy rất mừng rỡ, nhưng rất nhanh, Cố Nguyên Bạch đã đè ép vui mừng xuống. Y bắt đầu nghĩ đến kết quả xấu nhất, chuẩn bị sẵn tinh thần cho nó, chỉ có như vậy, khi hiện thực phát triển theo chiều hướng không tốt, Cố Nguyên Bạch mới có thể duy trì phong độ của mình.
Chùa Kim Thiền ở sâu trong Hà Bắc, so với hành cung tránh nóng còn xa hơn nhiều, cả đi cả về cũng phải mất nửa tháng.
Trong nửa tháng này, thị vệ giúp hòa thân vương cai nghiện hương liệu từng tới báo cáo, khi mới dừng hương liệu, phản ứng của hòa thân vương rất dữ dội, thế nhưng hòa thân vương đã cắn răng kiên trì chịu đựng, với ý chí của hắn, có lẽ một năm là có thể cai nghiện hoàn toàn rồi.
Cố Nguyên Bạch trầm mặc thật lâu, nói: "Trước khi cai nghiện thành công, không cần báo chuyện này với ta nữa."
Thị vệ đáp vâng.
Toàn bộ tâm trí của Cố Nguyên Bạch, ngoại trừ chính vụ, còn lại đều đặt hết lên chùa Kim Thiền ở Hà Bắc, ngay cả Tiết Viễn đứng trước mặt y thản nhiên lộ ngực lộ chân cũng không thể thu hút được một chút sự chú ý nào của y.
Tiết Viễn nghẹn đến sắc mặt khó coi, thầm nghĩ, đây con mẹ nó chính là muốn ngủ với ta?
Ngoại trừ Thánh Thượng, Khương nữ y cũng nhận được tin tức, mỗi ngày đều tha thiết hy vọng vị tăng nhân trong chùa Kim Thiền nọ là thúc tổ của mình, lại càng hy vọng trong tay thúc tổ có biện pháp cứu trị cho Thánh Thượng.
Đoàn tăng nhân của chùa Kim Thiền ở trong cung, cũng có trưởng lão trong chùa dẫn đội. Những lão giả này biết nhiều chuyện hơn các tăng nhân trẻ tuổi, Điền Phúc Sinh đã nhiều lần tự mình đến chỗ bọn họ tìm hiểu, càng tìm hiểu, trong lòng hắn càng khẳng định, cảm thấy thúc tổ của Khương nữ y nhất định đã vào chùa Kim Thiền làm hòa thượng!
Khó trách bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy người ở Hà Bắc!
Hồi chạy nạn, xác người chết đói la liệt khắp nơi. Khi đó, chùa Kim Thiền đã cho các tăng nhân ra ngoài, dùng đồ ăn trong chùa, có thể cứu được người nào hay người đấy. Chùa Kim Thiền là một chùa nhỏ, xây dựa vào núi, vị trí hẻo lánh, chính vì nguyên nhân này nên mới có thể giữ được một chút lương thực. Đợi sau khi loạn lạc kết thúc, chùa Kim Thiền cũng nhờ vậy mà trở thành một ngôi chùa nổi tiếng ở Hà Bắc, người người đều vô cùng kính nể.
Trưởng lão trong chùa nói với Điền Phúc Sinh, sư phụ của Tuệ Lễ, Không Tính, chính là nạn dân nhập chùa khi đó.
Thì ra lòng đầy lạnh lẽo, gió lạnh đều có thể gào thét ở trong lòng, hiện tại đã có tin tức chính xác, Điền Phúc Sinh còn chưa thấy người, đã kích động đến mức nửa đêm siết chặt góc áo khóc trộm vài lần, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Đợi sáng hôm sau tỉnh dậy, đôi mặt với Trương đại nhân cũng là đôi mắt đỏ bừng.
Cứ chờ đợi trong sự nôn nóng như vậy, cuối cùng, Đông Linh Vệ dẫn theo một tăng nhân trung niên và một vài tay nải y thư, cũng phong trần mệt mỏi trở về kinh.
Chuyện tới trước mắt, Cố Nguyên Bạch ngược lại không vội.
Y chỉ cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đi ngày đi đêm vất vả như vậy, sao có thể bắt người ta xem mạch cho trẫm ngay chứ? Đông Linh Vệ vất vả, tăng nhân kia cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi nghỉ ngơi xong hãy dẫn vào cung gặp trẫm."
"Ai da, Thánh Thượng." Điền Phúc Sinh vội muốn chết: "Người cứ để người ta xem một cái trước đi?"
Thật đúng là hoàng đế không vội thái giám gấp, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn hắn: "Không xem, hai ngày nữa nói sau."
Mặc kệ ai gấp thì gấp, Cố Nguyên Bạch cũng không vội một hai ngày này. Y ăn một bữa tối ngon lành, ngủ một giấc đã đời, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, ngoài dự kiến của Cố Nguyên Bạch, tăng nhân Không Tính được Đông Linh Vệ ngày đêm dẫn về kia lại chủ động cầu chỉ diện thánh.
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, từ từ nói: "Mời!"
Một lúc sau, một vị tăng nhân trung niên có dáng người mảnh khảnh và khuôn mặt kiên nghị tiến đến, quỳ sát đất hành lễ nói: "Tiểu tăng Không Tính, bái kiến Thánh Thượng."
Thánh Thượng ngồi sau bàn, thanh âm trong trẻo: "Đứng lên đi."
Không Tính đứng dậy, chắp tay cúi đầu, hắn mặc một chiếc áo cà sa, tuy chỉ là một tăng nhân nho nhỏ, nhưng trên người lại rất có khí chất, có vài phần phong phạm của một thế ngoại cao tăng.
"Tiểu tăng đã biết nguyên do Thánh Thượng tìm đến tiểu tăng." Không Tính thản nhiên nói: "Từ lúc chia cắt với huynh trưởng, tiểu tăng vẫn luôn xem y thư như chí bảo, chưa từng chậm trễ về phương diện này. Chỉ có điều vị trí của chùa Kim Thiền hẻo lánh, ngoại trừ chữa một vài bệnh như phong hàn, nóng dạ dày cho chúng tăng trong chùa, thì tiểu tăng chưa từng bắt mạch chữa bệnh cho ai khác cả."
Cố Nguyên Bạch cười, phong độ nhẹ nhàng: "Bất luận trị được hay không, trẫm đều không giáng tội ngươi."
Sắc mặt Không Tính ngưng lại một chút, nghiêm nghị nói: "Tiểu tăng sẽ cố gắng hết sức."
Từ đầu đến giờ vẻ mặt Cố Nguyên Bạch vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến khi Không Tính bắt mạch, y vẫn không nhịn được mà nín thở. Sau khi nhận ra, trong lòng y không khỏi buồn cười, chậm rãi thả lỏng thân thể, xoay người nhìn một vòng xung quanh, thì thấy những người bên cạnh mình đều đang trợn mắt nhìn chằm chằm Không Tính không chớp mắt, nín thở tập trung, lo lắng đến hơi phát run, sắc mặt đỏ bừng.
Tiết Cửu Dao sẽ thế nào nhỉ?
Cố Nguyên Bạch lại nghiêng đầu về một hướng khác, Tiết Viễn cũng đang nhìn Không Tính, dường như hắn nhận ra tầm mắt của Cố Nguyên Bạch, quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Thánh Thượng, trên khuôn mặt cứng đờ cố nở một nụ cười, âm thầm trấn an Cố Nguyên Bạch: "Đừng lo lắng."
Người lo lắng là ngươi mới đúng, Tiết Cửu Dao.
Tiếng mạch đập chậm rãi nhảy lên, dường như mới qua chớp mắt, lại dường như đã qua thật lâu, Không Tính đứng dậy: "Thánh Thượng, tiểu tăng mạo phạm."
Hắn vươn tay ấn mẫy chỗ huyệt đạo trên người Cố Nguyên Bạch, có chỗ hơi đau, có chỗ lại chẳng hề có cảm giác. Sau một hồi chẩn đoán, trong lòng Không Tính đã có kết quả, sắc mặt hắn hơi thả lỏng, lại không dám nói quá chắc chắn: "Trong y thư của tiểu tăng, hình như có phương thuốc có thể chữa trị cho Thánh Thượng, nhưng tiểu tăng không dám tin tưởng y thư hoàn toàn. Nếu có ngự y trong cung ở đây, vậy để tiểu tăng lấy y thư ra, cùng nghiên cứu thảo luận với mọi người một phen."
Những lời này vừa ra, không khí căng thẳng trong điện lập tức biến đổi, tức khắc vui sướng lên.
Đồng tử Cố Nguyên Bạch co chặt trong chốc lát, cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh: "Một khi đã như vậy, làm phiền ngươi."
"Đây sao có thể gọi là làm phiền chứ?" Không Tính cười khổ:"Người không biết đấy thôi. Từ lúc tiểu tăng nghe nói sức khỏe người không tốt, trong lòng đã rất lo lắng, ngày đêm đều muốn chạy đến kinh thành. Một năm trước, tiểu tăng có soạn ra một cuốn y thư, muốn nhờ người đưa tới kinh thành hiến cho Thánh Thượng, thế nhưng hai tháng sau, người được tiểu tăng nhờ lại trả toàn bộ y thư cho tiểu tăng, khi đó tiểu tăng mới biết bản thân nghĩ quá đơn giản rồi, đâu phải thứ gì cũng có thể đưa đến trước mặt Thánh Thượng được?"
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, truy hỏi: "Năm ngoái? Là lúc nào?"
"Vào đầu tháng sáu năm ngoái." Không Tính thở dài lắc đầu: "Quan viên trong kinh không chịu nhận lễ của bá tánh, thật sự là liêm khiết làm theo việc công, ngay thẳng chính trực."
Cố Nguyên Bạch đã hiểu, khi đó đang là thời điểm chống tham nhũng, các quan viên đều bị dọa cho tái mặt, không một ai dám nhận lễ vật lung tung dưới mí mắt y cả.
Nhất thời dở khóc dở cười, hoạt động chống tham nhũng đã thúc đẩy ưu thế cho việc nạn châu chấu, nhưng đồng thời cũng đẩy cơ hội cứu chữa cho chính mình đi.
Nhưng chung quy, ông trời vẫn rất quan tâm đến y.
Cố Nguyên Bạch gọi viện sử của Thái Y Viện đến gặp Không Tính, để mọi người của Thái Y Viện cùng nhau nghiên cứu ra liệu trình chữa bệnh cho y.
Mãi cho đến cuối tháng, Cố Nguyên Bạch chưa từng thúc giục Thái Y Viện nửa phần, nhưng ngự y và Không Tính lại rất sốt ruột, bọn họ cân nhắc phương thuốc trăm ngàn lần, bởi vì thân thể Thánh Thượng quá suy yếu, hằng năm lại dùng đủ các loại dược liệu, cho nên phải kiêng rất nhiều thứ. Phải làm sao để cân bằng phương thuốc nhưng không ảnh hưởng đến tác dụng của dược liệu, cứ thế bận bận rộn rộn cho đến tận tháng tám, Thái Y Viện mới đề ra một liệu trình hoàn hảo.
Cố Nguyên Bạch cảm thấy tốc độ này cũng tính là nhanh rồi.
Mà lúc này, Cố Nguyên Bạch đã giữ đạo hiếu vì Uyển thái phi được hơn hai tháng.
Thời gian trôi nhanh, Uyển thái phi đã ra đi hồi lâu. Thỉnh thoảng Cố Nguyên Bạch nhớ tới nàng, đau thương đã nguôi ngoai, chỉ còn lại ôn nhu đọng trong tim. Khi cầm liệu trình của Thái Y Viện trong tay, y đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù Uyển thái phi đi rồi, thế nhưng vẫn tặng cho Cố Nguyên Bạch một phần lễ lớn, đó chính là tìm được một đường sống, cứu trị cho Cố Nguyên Bạch trong đoàn tăng nhân đưa người đến kinh thành.
Giữa hè, tiếng ve kêu chim hót không ngừng vang lên, hơi lạnh từ tảng băng lượn lờ tản ra khắp điện. Thánh Thượng nghe thấy tiếng Tiết Viễn nôn nóng gọi mình, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, trên mặt y đã ướt đẫm nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.