Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 136:




Nửa canh giờ sau, xe ngựa của Hoàng Thượng dừng trước cửa Tiết phủ.
Thánh Thượng từ trên xe ngựa bước xuống, sắc mặt có chút lạnh lẽo. Y nhận lễ của Tiết tướng quân, rồi mới nhếch khóe môi lên, hỏi: "Tiết khanh, hôm nay trẫm làm phiền rồi."
Tiết lão tướng quân thụ sủng nhược kinh*: "Thánh Thượng giá lâm chính là vinh hạnh của thần, thần vô cùng vui sướng."
*được sủng mà kinh ngạc, kinh hãi
Cố Nguyên Bạch cười cười, lướt qua hắn đi vào trong Tiết phủ, Tiết tướng quân vội vàng đuổi theo, đám người đông đúc phía sau cũng vội vàng nối gót, Cố Nguyên Bạch bước nhanh như bay, trong giọng nói không nghe ra vui giận: "Tiết khanh, tại sao Tiết Cửu Dao không ra gặp trẫm?"
Sắc mặt Tiết tướng quân cứng đờ, ấp a ấp úng: "Cái này, hắn......"
Bước chân Cố Nguyên Bạch chợt khựng lại.
Tiết lão tướng quân cũng vội vàng dừng theo, quay đầu nhìn Thánh Thượng phía trước, sườn mặt dưới ánh nắng không thể thấy rõ biểu cảm, khuôn mặt bị bóng đen che khuất, mái tóc mềm mại tung bay, Tiết lão tướng quân cứ cảm thấy ánh mắt Thánh Thượng nhìn hắn có vẻ nặng nề, ép tới lòng hắn cảm thấy có chút không chịu được.
Một lát sau, khóe môi Thánh Thượng cong lên, ôn nhu nói: "Khi Tiết khanh còn ở Bắc Cương, Tiết Cửu Dao ở trong kinh thành đã tự mình lo liệu mọi việc trong Tiết phủ. Mấy tháng trước, khi Uyển thái phi qua đời, sức khỏe trẫm không tốt, cũng là hắn tự xin vào tiền điện hầu hạ, mọi chuyện cũng tự tay làm lấy. Hắn đường đường là một tướng quân, mấy tháng vừa rồi lại cần cù thật thà, không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng là khó có được."
Tiết tướng quân dĩ nhiên nói: "Thánh Thượng tán thưởng, khuyển tử làm những việc này cũng là chuyện đương nhiên."
"Là chuyện đương nhiên?" Cố Nguyên Bạch vẫn đang cười, chỉ là ý cười có chút lạnh: "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao làm việc hợp ý trẫm, là một hạt giống hành quân đánh giặc tốt, có tài làm tướng. Hắn ở tiền điện làm những viêc nhỏ nhặt như vậy, Tiết khanh sẽ không cảm thấy trẫm thiệt thòi hắn chứ?"
Tiết tướng quân làm sao có thể nghĩ như vậy? Hắn vội vàng lắc đầu: "Có thể hầu hạ trước mặt Thánh Thượng là phúc phận của khuyển tử, nếu hắn làm sai quy củ gì, Thánh Thượng cứ trực tiếp trừng phạt hắn là được, không cần nghĩ đến lão thần."
Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn Tiết lão tướng quân một cái thật sâu, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Tiết khanh, nghe ngươi nói thế trẫm cũng yên tâm rồi. Trẫm nói thật, Tiết Cửu Dao làm việc thật sự rất hợp ý trẫm, một khi đã như vậy, hai ngày nữa để hắn quay lại tiền điện đi."
Tiết lão tướng quân cứng người: "Thánh Thượng, cái này ——"
Cố Nguyên Bạch làm như không nghe thấy, lại hỏi một lần nữa: "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao đâu."
"Bảo hắn tới gặp ta đi." Thánh Thượng giống như đã biết cái gì đó, đôi mắt ngăm đen cố định trên người Tiết lão tướng quân, ý cười chậm rãi: "Nếu không thể gặp, vậy thì Tiết khanh, ngươi cũng phải cho trẫm một lý do chính đáng."
*
Tiết Viễn còn đang bị nhốt trong từ đường, Tiết lão tướng quân dẫn Thánh Thượng đến bên cửa sổ, vừa nhìn vào bên trong, là có thể thấy được bóng người mơ hồ đang quỳ dưới đất trong không gian tối tăm nặng nề.
Cái mũi của Cố Nguyên Bạch nhạy bén, một khắc khi cửa sổ vừa mở ra, y đã có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Cười lạnh.
A.
Tiết Cửu Dao bị người đánh.
Người mà Cố Nguyên Bạch muốn ngủ, người mà nửa tháng sau sẽ lên giường, vậy mà lại bị Tiết Bình lão tướng quân dùng gia pháp, còn đổ máu.
"Tiết tướng quân." Giọng điệu Cố Nguyên Bạch thay đổi, y nhìn bóng người trong phòng tối kia, thấp giọng nói: "Tiết Cửu Dao đã làm chuyện gì, mà lại khiến ngươi tức giận đến như thế?"
Trên mặt Tiết tướng quân hiện lên vẻ xấu hổ, cảm giác đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của Tiết Viễn trong giây lát lại biến thành lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng: "Thánh Thượng, tiểu tử không tốt, là trừng phạt đúng tội."
"Trừng phạt đúng tội?" Cố Nguyên Bạch nghiền ngẫm bốn chữ nơi đầu lưỡi.
Điền Phúc Sinh nghe giọng điệu này của Thánh Thượng, cả người đều trở nên căng thẳng, thật cẩn thận lui về sau một bước.
Còn Tiết lão tướng quân chung quy cũng không phải người hầu hạ bên cạnh Thánh Thượng lâu, không hề phát hiện mà gật gật đầu, lời nói ẩn chứa lửa giận: "Nếu hắn không chịu thay đổi, ngày nào còn chưa nhận sai, vậy ngày ấy đừng hòng ra khỏi từ đường."
Cố Nguyên Bạch hạ giọng cười.
Tiếng cười đột ngột này, làm Tiết lão tướng quân không nhịn được ghé mắt sang nhìn.
"Tiết tướng quân." Thánh Thượng chậm rãi nói: "Thiên hạ này đều là của trẫm."
Đầu ngón tay nâng lên, bàn tay ẩn trong ống tay áo nhẹ nhàng chỉ vào Tiết Viễn trong từ đường: "Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, người cũng là người của trẫm. Tiết Cửu Dao, tất nhiên cũng là người của trẫm."
Thánh Thượng cười cười, quay đầu nhìn Tiết lão tướng quân, ánh mắt nhu hòa: "Tiết khanh, không có sự cho phép của trẫm, sao ngươi có thể đánh hắn thành thế này chứ?"
Tiết lão tướng quân sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới vội vàng giải thích: "Thánh Thượng, thần làm vậy là có nguyên nhân."
"Tiết khanh." Thánh Thượng sâu kín nói: "Cho dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa, ngươi cũng không thể xuống tay nặng như vậy."
"Trên trời dưới đất do vua làm chủ." Cố Nguyên Bạch quay đầu lại, từ cửa sổ nhìn vào từ đường: "Lần này niệm tình ngươi là phụ thân của Tiết Cửu Dao, trẫm không so đo với ngươi. Nhưng Tiết tướng quân." Thanh âm của Thánh Thượng trầm hẳn xuống: "Một cái tát, một sợi tóc, không có sự đồng ý của trẫm, ngươi không thể động vào hắn. Đồ vật của trẫm, tốt hay xấu thì cũng phải do trẫm tự tay dạy dỗ, nếu người khác nhúng tay vào một chút, trẫm sẽ không vui, sẽ tức giận đấy."
Y nói tiếp: "Nghe hiểu chưa?"
*
Cửa từ đường mở ra từ bên ngoài.
Miệng lưỡi Tiết Viễn khát khô, trên môi còn nứt nẻ tróc da. Hắn nâng mí mắt lên nhìn về phía ánh sáng, thầm nghĩ là người đưa cơm nước tới sao?
Tiếng nước trong ấm trà vang lên, hương trà nồng đậm xen lẫn với mùi đồ ăn. Đôi măt Tiết Viễn hơi trợn to, nhìn Thánh Thượng đạp sáng bước tới, áo choàng phần phật tung bay, chỉ trong giây lát Thánh Thượng đã đứng trước mặt hắn.
Vạt áo choàng đỏ rực chậm rãi rơi xuống, Cố Nguyên Bạch ngồi xổm xuống: "Choáng váng rồi?"
Tiết Viễn: "Thánh Thượng......"
Cố Nguyên Bạch cong môi lên, đánh giá Tiết Viễn từ trên xuống dưới.
Thân thể Tiết Viễn vốn cường tráng, cho dù bị nhốt trong từ đường một ngày một đêm, trên mặt cũng không nhìn ra chỗ nào khác thường. Bộ dạng của hắn so với trong tưởng tượng của Cố Nguyên Bạch còn tốt hơn nhiều, Cố Nguyên Bạch yên tâm, vỗ nhẹ lòng bàn tay mấy cái. Cung hầu lập tức mang một cái bàn thấp tinh xảo đến trước mặt Tiết Viễn, hộp đựng đồ ăn có giữ nhiệt nên thức ăn vẫn còn ấm nóng, món ngon mỹ thực với canh nóng được bày lên, ngự y tiến vào, kiểm tra vết thương trên người Tiết Viễn.
Tiết Viễn được người đưa cho một đôi đũa ngọc mới hoàn hồn lại, hắn nhìn Thánh Thượng ngồi trên đệm mềm dưới đất, nhìn một hồi lâu, mới mở miệng nói chuyện: "Sao Thánh Thượng lại tới đây?"
Cố Nguyên Bạch lời ít mà ý nhiều: "Ngươi dùng bữa trước đi."
Tiết Viễn muốn cười, nhưng tiếng cười vừa đến yết hầu rồi lại biết thành một trận ho khan, ngự y phía sau vội vàng nói: "Tiết đại nhân, từ từ thôi, động tác cẩn thận một chút, ta đang bôi thuốc cho ngươi, chớ có động đến miệng vết thương."
"Ta biết rồi." Tiết Viễn uống một ngụm trà nén cơn ho khan xuống, đôi mắt không rời Cố Nguyên Bạch, lại muốn cười: "Ăn, ăn ngay đây."
Hắn gắp một miếng thịt nóng hôi hổi từ trong hộp đồ ăn lên rồi đặt vào chén Thánh Thượng: "Thánh Thượng cũng ăn đi."
Cố Nguyên Bạch cầm đũa, tùy ý ăn một ngụm.
Thời điểm ngự y đang chữa thương cho Tiết Viễn, Tiết Viễn vẫn luôn gắp đồ ăn cho Thánh Thượng, đời này hắn thích ăn nhất là thịt, những thứ gắp cho Cố Nguyên Bạch cũng là thịt mà hắn yêu tha thiết. Những món thịt này làm cực kỳ nhạt nhẽo, Cố Nguyên Bạch cảm thấy hơi chán, đang muốn bảo Tiết Viễn đừng gắp đồ ăn cho y nữa, vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy Tiết Viễn đang nhai rau cải, cười ngây ngô nhìn mình.
Lời nói lên đến miệng lại nuốt xuống, Cố Nguyên Bạch cúi đầu tiếp tục ăn thịt.
Đợi sau khi ăn uống no đủ, một vài vết thương nhỏ cũng được ngự y băng bó xong. Cung nhân sửa sang lại đệm chăn trong từ đường, Tiết Viễn được người đỡ nằm xuống, ngự y cầm một con dao nhỏ cắt y phục sau lưng hắn ra, xử lý vết thương nghiêm trọng ở bên trong.
Gậy gỗ đánh ra tầng tầng vết thượng trải rộng khắp lưng, nhẹ thì là máu bầm dưới da, nặng thì da tróc thịt bong. Cố Nguyên Bạch đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt dần trầm xuống.
Sau khi hai ngự y bận rộn xong, y mới cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên sống lưng Tiết Viễn.
Lưng Tiết Viễn chợt cứng đờ.
Cố Nguyên Bạch chỉ cho rằng hắn đau, nhấc ngón tay lên, nặng nề nói: "Hắn đánh ngươi, ngươi còn không biết chạy sao?"
Tiết Viễn vùi đầu vào cánh tay, cơ bắp căng chặt, thanh âm hắn nặng nề, nghe qua giống như thật sự rất đau: "Dù sao cũng phải để Tiết tướng quân xả giận."
Mặt Cố Nguyên Bạch không chút biểu cảm: "Thật đúng là hiếu thuận."
"Không phải hiếu thuận." Tiết Viễn nghiêng đầu, cầm ngón tay Cố Nguyên Bạch, thấp giọng: "Thánh Thượng, bảo mọi người lui ra hết đi, thần có lời trong lòng muốn nói với người."
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn trong chốc lát, theo lời bảo mọi người ra ngoài hết.
Cửa từ đường đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn cung hầu thắp lên. Tiết Viễn chống tay trườn về phía trước, nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch, kéo y lên giường, rồi ôm vào lòng mình.
Than thở một tiếng thật sâu: "Thánh Thượng, người biết vì sao Tiết tướng quân tức giận không?"
Tầng tầng lớp lớp y phục của Cố Nguyên Bạch che lấp thân thể Tiết Viễn, y chú ý không nằm đè lên vết thương của Tiết Viễn, không chút để ý nói: "Không biết."
Tiết Viễn ở bên tai y cười cười, cố ý đè thấp thanh âm, giống như đang nói một bí mật vô cùng lớn: "Bởi vì ta nói với lão nhân là......"
Hắn thì thầm: "Trong lòng ta thích một nam tử, đời này chỉ có thể cứng lên với một mình y, vừa thấy y cả người liền khô nóng, còn với những người khác, ai cũng không thể."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, lỗ tai bắt đầu nóng lên.
"Tiết tướng quân không tin, muốn ta với người trong lòng ta sinh cho hắn một tôn nhi." Tiết Viễn nhẹ nhàng sờ lên bụng Cố Nguyên Bạch, trêu đùa: "Người nói xem, người trong lòng ta có thể sinh cho hắn một tôn nhi không?"
Cố Nguyên Bạch đẩy tay hắn ra, lãnh khốc vô tình: "Cút đi."
"Cút vào lòng Thánh Thượng sao." Tiết Viễn hôn lên thùy tai của Thánh Thượng: "Người trong lòng ta khó tính thật sự, nếu Tiết tướng quân đã nhắc đến, ta cảm thấy phải nói cho rõ ràng, kẻo sau này không biết từ đâu chui ra mấy tên trộm cướp, ấm đầu mà động đến người trong lòng ta."
Đuôi mắt Cố Nguyên Bạch ẩn ẩn hiện lên vẻ không ngờ được: "Tiết Cửu Dao, ai khó tính hả?"
Tiết Viễn buồn cười vài tiếng: "Ta, là ta khó tính."
Hắn cúi đầu, cánh môi khô ráp lướt trên sườn mặt Cố Nguyên Bạch: "Thần chọc giận Tiết tướng quân, không chắc Tiết phủ chịu chứa chấp thần, hiện tại ta chỉ có thể đi theo Thánh Thượng người, người đi chỗ nào, ta sẽ đi chỗ ấy."
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, ta tin chuyện ma quỷ của ngươi chắc?
"Tin cũng thế, không tin cũng thế." Dường như Tiết Viễn nghe được lời trong lòng y, thấp giọng: "Không ngăn được ta sủng ngươi, ngươi muốn cái gì ta sẽ đi tìm cái đó. Ta đã nói thẳng với cha nương rồi, bọn họ có nghe hay không là chuyện của bọn họ, so với cái này, ta càng muốn biết, Thánh Thượng, thần ôm người nằm có thoải mái không?"
Hắn vòng tay ôm Cố Nguyên Bạch thật chặt.
Mùi máu tươi trên chóp mũi càng lúc càng đậm, Cố Nguyên Bạch ngẩng cổ hít chút không khí trong lành, cần cổ thon dài trắng nõn căng thành một vòng cung xinh đẹp.
Trán Tiết Viễn chống lên y, hai chân có lực đè nặng y, gọi từng tiếng: "Cố Liễm, Cố Liễm......"
Quá dính người.
Hắn phát sốt rồi.
Cố Nguyên Bạch hô nhỏ một tiếng: "Buông ra."
Cánh tay Tiết Viễn tê rần, vẻ mặt chôn phía sau chợt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, đáng sợ hệt như ác quỷ.
Năm ngón tay hắn từ từ tách ra, vẻ mặt đáng sợ từng chút một áp xuống. Cố Nguyên Bạch đứng dậy, lập tức ra ngoài gọi ngự y.
Khi y sắp đi đến cạnh cửa, đột nhiên hỏi: "Nửa tháng sau, vết thương trên người ngươi có thể lành chưa?"
Vẻ mặt ẩn ẩn huyết sắc của Tiết Viễn chợt ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt sáng rực lên: "Có thể!"
"Trên lưng sẽ để lại sẹo sao?"
Tiết Viễn hít sâu một hơi: "Tuyệt đối sẽ không."
"Vậy đến lúc đó lại nói." Cố Nguyên Bạch thấp giọng khụ mấy tiếng: "Dưỡng thương cho tốt, nếu ngươi có thể lành, vậy chúng ta sẽ ngủ, vừa lúc xem xem cảm giác như thế nào."
"Còn nếu ngươi không thể lành." Thánh Thượng quay đầu lại nhìn hắn, khẽ nhướng mày: "Vậy thì đại tướng quân Tiết Cửu Dao, ngươi cứ nằm trên giường một mình mà dưỡng thương đi."
Cố Nguyên Bạch nhịn không được cười một tiếng: "Miệng cọp gan thỏ, sợ là ngươi không chịu nổi trẫm đâu."
Sóng mắt y mỉm cười, hệt như nước mà đảo qua Tiết Viễn trên mặt đất, Tiết Viễn ở trong sóng mắt của y cảm thấy cả người đều tê dại. Ngây người nhìn Thánh Thượng đẩy cửa rời từ đường, ra ngoài gọi ngự y đến.
Chịu không nổi?
Yếu ớt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.