Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 143:




Người đến là hoàng đế Tây Hạ
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới cong khóe môi lên, lộ ra một nụ cười nhạt. Lý Ngang Dịch lau máu tươi trên đỉnh đầu, khẽ thở dài: "Còn mong người nể tình ta bị thương mà phái quân y đến trị liệu cho ta."
Cố Nguyên Bạch nói: "Người tới."
Ba mươi phút sau, vết thương trên đầu Lý Ngang Dịch đã được băng bó đơn giản. Đông Linh Vệ phát hiện Lý Ngang Dịch ở trên chiến trường, lúc đó, hắn đang bị đè dưới thi thể của một con tuấn mã, chỉ cách khe vực sâu khoảng một cánh tay.
Ánh nến bên trong doanh trướng bị gió lạnh thổi khẽ đong đưa, ánh vàng âm u không rõ chiếu lên mặt hoàng đế hai nước.
Lý Ngang Dịch không cần suy nghĩ nhiều, đã có thể đoán được trước cửa doanh trướng này có bao nhiêu binh mã canh giữ, ngàn vạn người canh chừng một mình hắn, cho dù Lý Ngang Dịch có ba đầu sáu tay, cũng không thể chạy thoát khỏi quân doanh của Đại Hằng.
Hắn lại thở dài, bình thản thả lỏng người ra, dựa vào lưng ghế, nhìn Cố Nguyên Bạch giống như nhìn một người bạn đã lâu chưa gặp: "Thoạt nhìn, hình như người chẳng bị thương gì."
Cố Nguyên Bạch sửa sang lại y phục, nghe vậy nhướng mày, cười như không cười: "Quả thật so với ngươi tốt hơn một chút."
"Ý trời khó dò." Ánh mắt Lý Ngang Dịch lộ ra chút bất lực, hắn thất thần một lát, đột nhiên nói: "Tối nay ánh trăng không tồi, không bằng cùng ra ngoài dạo một lát?"
Tinh thần hộ vệ trong doanh trướng căng chặt, nắm lấy bội đao bên hông.
Cố Nguyên Bạch trực tiếp đứng dậy, "Đi thôi."
*
Ánh trăng trên cao, quân doanh Đại Hằng còn chưa chìm vào giấc ngủ say, binh lính cầm cây đuốc trên tay đi khắp nơi tuần tra, việc cứu trợ thiên tai ngay ngắn trật tự.
Lý Ngang Dịch ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên cao, từ từ nói: "Sau thiên tai, ánh trăng lại còn sáng tỏ như thế, thật đúng là vô tình. Địa long xoay người cũng quá mức đột ngột, cố tình giáng xuống ngay lúc ta ngự giá thân chinh, nghe qua thật giống như bị quỷ thần trừng phạt."
Cố Nguyên Bạch bước qua đá vụn, giọng điệu chậm rãi: "Ngươi không tin."
"Ta tin." Lý Ngang Dịch quay đầu đi, nhìn Cố Nguyên Bạch thật sâu: "Ta cực kỳ tin."
Hai mắt Cố Nguyên Bạch nhíu lại.
"Trước khi ta đến Đại Hằng, có lẽ người đã từng nghe nói ta "mạng cứng"." Lý Ngang Dịch hơi hơi mỉm cười, lộ ra vài phần mỉa mai, hắn thưởng thức hai chữ này giữa môi lưỡi: "Mạng cứng, thật khiến ta khó chịu."
Cố Nguyên Bạch không nói gì, Lý Ngang Dịch cũng không cần y đáp lời, hắn chỉ như lẩm bẩm tự nói: "Có lẽ người không biết, ta sinh ra ở trong một nhà xí. Mẫu thân ta thân phận đê tiện, lại cố tình may mắn một lần đã mang thai long chủng. Nàng sợ có người hủy hoại nấc thang lên trời của nàng, cho nên mỗi ngày đều trốn trong nhà xí để ăn, trốn trong nhà xí để uống, cứ như vậy, trong lòng nàng run sợ không ngừng trốn tránh, những thứ rắn rết trong hậu cung kia hoàn toàn không phát hiện ra nàng."
"Thế nhưng một cung nữ đê tiện trốn tránh cung tần trong cung sinh ra một nhị hoàng tử đê tiện, khiến người người đều cảm thấy nàng không hiểu chuyện đến đáng chết." Lý Ngang Dịch thổn thức, bộ dạng bạc tình lạnh lẽo, giống như người trong lời nói của hắn không phải là mẹ đẻ của hắn: "Dã tâm lớn hơn năng lực, hành vi lại ghê tởm như vậy, nàng không chết thì ai chết đây?"
"Nhị hoàng tử sinh ra giữa máu tanh và mùi hôi thối trong nhà xí, cũng thật đáng chết."
"Bởi vì hắn quá bẩn." Lý Ngang Dịch nói.
Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Hiện giờ mẫu phi ngươi đã được ngươi phong làm thái hậu rồi."
Lý Ngang Dịch cười: "Bởi vì nàng có một." Nghiền ngẫm nói tiếp: "Nhi tử mạng cứng."
"Người đừng nóng vội, ta nói còn chưa nói xong." Đôi tay Lý Ngang Dịch đặt trước người, tóc đen hơi uốn bị máu bết thành một đống: "Từ nhỏ đến lớn, những ngày tháng của ta thật sự quá gian nan. Bá tánh buồn rầu lo lắng một ngày ba bữa cơm, lo lắng làm sao để con cháu được ấm no, còn ta thì sầu lo từng bữa ăn, lo lắng cho mạng sống của mình. Chỉ nói đôi tay này thôi." Hắn nâng tay lên giơ trước mặt Cố Nguyên Bạch: "Đôi tay này, đã từng bị nương nương trong cung dẫm đạp dưới lòng bàn chân. Bởi vì nàng cảm thấy đất đá bên dưới quá cộm, cho nên nàng bắt ta phải lót đường cho nàng. Ta còn nhớ rất rõ quang cảnh khi ấy, ta quỳ rạp trên mặt đất, hệt như một con chó, đợi nương nương trong cung nhấc chân lên, ta phải nhanh chóng đưa bàn tay vừa bị dẫm kia lên phía trước, để nương nương kịp thời dẫm lên tay ta, cứ thế lặp đi lặp lại."
"Người có biết vì sao nương nương kia lại đối xử với ta như vậy không? Bởi vì mạng của ta thật sự rất cứng, cũng rất may mắn, có thể được sinh ra từ bụng của mẫu phi đê tiện trước nhi tử nàng ta năm ngày, vượt qua nhi tử của nàng trở thành nhị hoàng tử Tây Hạ."
Lý Ngang Dịch lầm bầm lầu bầu: "Cũng nên nàng nhìn ta không vừa mắt."
"Con người, hoặc là vì mạng sống, hoặc là vì quyền thế, mà sẽ phải làm một số chuyện mình không muốn." Lý Ngang Dịch dừng bước, gió lạnh nổi lên, thổi qua y phục của mọi người: "Những việc này có tốt có xấu, buộc người phải tiến lên phía trước một bước. Không ai là không muốn sống, chẳng lẽ người không muốn sống sao? Người đương nhiên muốn sống, từ khi sinh ra đến khi quyền thần giáng thế, hình như người không phải chịu bao nhiêu trắc trở. Điều khiến người phiền não nhất cuộc đời này có lẽ là quyền thế không ở trong tay cùng với thân thể ốm yếu, người có thể phát hiện hương liệu có vấn đề nhanh như vậy, có thể phát hiện ra thân thể không khỏe nhanh như vậy, có lẽ người cũng hiểu được suy nghĩ muốn sống ấy mãnh liệt như thế nào."
Cố Nguyên Bạch không lên tiếng.
Gió lạnh thổi bay sợi tóc bên thái dương y, sườn mặt y còn có một vết thương nho nhỏ bị đá quẹt trúng.
Lý Ngang Dịch theo gió cười khổ, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta muốn sống, muốn được tồn tại như một con người."
"Ta muốn mặc y phục phù hợp với thân phận hoàng tử, muốn được ngồi vào bàn ăn cơm, muốn người khác không nhạo báng mà ném một cái màn thầu vào nhà xí rồi bắt ta nhặt lên ăn." Lý Ngang Dịch ngẩng đầu: "À, ta phải thành thật nói một câu, đồ ăn đã lăn một vòng trong nhà xí, thật khiến người ta khó có thể nuốt trôi."
Cố Nguyên Bạch nhìn thẳng vào hắn, hắn đứng trước đống đổ nát hoang tàn, trong mắt giống như phát ra tia sáng âm u, hoàng đế bệ hạ hai nước lẳng lặng đứng đối diện nhìn nhau.
Ý cười trên mặt Lý Ngang Dịch dần tan biến, trở nên không chút biểu cảm.
Thất hoàng tử Tây Hạ tuấn mỹ, Lý Ngang Dịch giống Lý Ngang Thuận ba phần, thế nhưng tướng mạo của hắn bình thường hơn rất nhiều. Sau khi ý cười biến mất, khuôn mặt bình thường liền hiện ra vẻ tối tăm lạnh lẽo: "Lúc trước ta học thành một con súc sinh, mới có thể sống sót trong hoàng cung Tây Hạ đến bây giờ. Con đường đầy sỏi đá kia, đôi tay của ta bị nương nương hậu cung dẫm đến máu tươi chảy ròng ròng, nàng hận không thể phế luôn bàn tay của ta. Mà cung nữ bên cạnh nàng, còn quát lớn ta làm dơ đường đá, trước mặt mọi người tát ta năm cái bạt tai. Khi ta dùng y phục trước ngực sau lưng lau hết máu tươi đi, ta đã quyết định, nhất định phải làm một con người."
"Làm một con người chân chính, làm một con người có thể trả thù tất cả những kẻ đã đánh ta, hại ta." Lý Ngang Dịch trầm mặt: "Người trong hậu cung sợ ai trở thành hoàng đế nhất? Bọn chúng sợ nhất là ta. Bởi vì chỉ có ta, mới từng nhận hết tất cả khinh nhục của mọi người, bởi vì bọn chúng biết, chỉ cần ta xuất đầu, tất cả bọn chúng đều không thể sống nổi."
"Đại hoàng tử kiêu căng ngạo mạn, xem ta là trâu là ngựa, hắn đáng chết. Tam hoàng tử ôn hòa, nhưng lại lén bắt ta ăn tro hương nóng rực, hắn và mẫu thân hắn đều đáng chết. Tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử cùng một mẹ, hai huynh đệ bọn chúng có giúp đỡ, cũng nên...... Ngay cả Thất hoàng tử, hừ, một tên ngu xuẩn, nhưng được cái rất có mắt nhìn."
Lý Ngang Dịch: "Người đoán xem, sau khi ta đăng cơ, bọn chúng đều có vẻ mặt như thế nào?"
Cố Nguyên Bạch: "Ta đoán, bọn họ sợ hãi."
Lý Ngang Dịch không nhịn được cười ra tiếng, lồng ngực hắn phập phồng, cười đến cong sống lưng: "Người nói đúng."
Dầu trên cây đuốc nổ tí tách, tia lửa tóe ra, bùng cháy dữ dội.
Lý Ngang Dịch ngồi dậy, thanh âm lạnh xuống: "Nhưng ta vất vả lắm mới được làm người, bây giờ lại thua rồi."
"Ta đương nhiên tin vào ông trời, nhưng ông trời lại không chiếu cố ta!" Huyết sắc trong mắt Lý Ngang Dịch dần dâng lên: "Hắn không cho ta sống tốt! Toàn bộ tâm huyết của ta, mấy vạn đại quân của ta, trăm ngàn vạn lượng bạc của ta, toàn bộ Tây Hạ dưới sự không chế của ta cũng đang chậm rãi sống lại, nhưng ông trời lại không cho ta làm như vậy!"
Hắn mạnh mẽ chỉ vào Cố Nguyên Bạch, quát: "Ông trời chiếu cố chính là ngươi! Ngươi đã từng phải chịu cái gì chứ! Vạn dân và các quan viên đều kính yêu ngươi, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đó! Thậm chí ngươi muốn mạng của ta, ta cũng phải dùng một chân để đổi lại!"
Thị vệ, Đông Linh Vệ và nhóm tướng sĩ lập tức rút đại đao trường mâu ra, vây quanh Cố Nguyên Bạch, mũi nhọn nhắm thẳng về phía Lý Ngang Dịch.
Ánh sáng lạnh lóe lên, ánh lửa thoáng hiện lên sự nguy hiểm.
Lý Ngang Dịch dâng trào cảm xúc trong giây lát rồi bình tĩnh lại, hắn vẫn cười khổ: "Trời giáng đại nạn, ngươi không có việc gì, còn ta lại rơi vào tay địch. Đây chính là ý trời, là số mệnh của ta. Cố Liễm." Hắn nhẹ nhàng gằn từng chữ: "Ta không bại bởi ngươi, mà ta bại bởi ông trời."
"Trời muốn ta chết, ta không thể không chết."
Mãi cho đến giờ phút này, Cố Nguyên Bạch mới đột nhiên nở nụ cười, không rõ vui giận nói: "Ngươi cảm thấy ngươi thất bại không phải vì ta, mà là vì ông trời?"
Lý Ngang Dịch thản nhiên nói: "Đúng."
"Vậy để ta cho ngươi thấy rốt cuộc ngươi thất bại bởi ai." Cố Nguyên Bạch xoay người, y phục tung bay theo bước đi nhanh: "Kéo hắn theo."
*
Ngày thứ hai sau động đất, Cố Nguyên Bạch cùng đại quân giá lâm tới bên ngoài nơi dừng chân của quân Tây Hạ.
Người Tây Hạ lo sợ không yên, cửa thành đóng chặt lại, trên tường thành, binh lính Tây Hạ đứng chật kín.
Tây Hạ không có đủ thuốc trị thương, bởi vì bọn họ mai phục phía sau, cho nên thương binh có đến tận hai ba vạn người. Hơn nữa hoàng đế Tây Hạ không rõ tung tích, tướng lĩnh Tây Hạ hoảng loạn, suốt đêm dẫn theo người đi tìm hoàng đế, lương thực còn chưa kịp thu gom, các binh lính chưa bị thương cũng bị mang đi hết, vì vậy trong tòa thành này, chỉ còn lại người Tây Hạ bị thương mà thôi.
Nhìn đại quân Đại Hằng ở phía xa, đám người từ sau động đất đến giờ, một giọt nước cũng chưa được uống liền cảm thấy tuyệt vọng.
Tại sao chỉ mới ngắn ngủi ngày thứ nhất sau động đất, người Đại Hằng đã có thể cử binh đến trước thành Tây Hạ rồi?
Trên người Cố Nguyên Bạch khoác khôi giáp, y nhìn cửa thành trước mắt, bình tĩnh nói: "Trương tướng quân, hãy truyền lời của trẫm."
Tướng quân Trương Hổ Thành lĩnh mệnh: "Vâng!"
Cố Nguyên Bạch nói: "Người trong thành, trẫm biết các ngươi đều là những thương binh."
Trương Hổ Thành nâng cao giọng, dùng tiếng Tây Hạ truyền lời nói lên phía trên tường thành.
"Bị thương bị bệnh không có thuốc chữa chỉ có thể chờ chết, các ngươi trải qua tuyết lớn và thiên tai mấy ngày liền, đến bây giờ, có lẽ đã không còn đủ lương thực để cầm cự mấy ngày nữa. " Cố Nguyên Bạch nói tiếp: "Binh lính trên chiến trường, một khi bị thương, hậu quả là cái gì, hẳn các ngươi không thể không biết. Đồ ăn sẽ được cung cấp cho các binh lính chưa bị thương trước, còn các ngươi, những người thiếu tay thiếu chân, chỉ có thể bị vứt bỏ, trở thành thi thể không tên không tuổi trong chiến tranh mà thôi. Quay người lại nhìn đống đổ nát phía sau các ngươi đi, nơi đó vẫn còn rất nhiều chiến hữu của các ngươi bị thương đang chờ chữa trị, nhưng các ngươi lại không có cách nào cứu bọn họ, bởi vì ngay cả bản thân các ngươi còn chưa thể lo được."
"Hoàng đế của các ngươi, tướng lĩnh của các ngươi không cách nào bảo vệ các ngươi bình an." Cố Nguyên Bạch cười một chút: "Bọn họ không phải là một hoàng đế tốt, cũng không phải là một tướng lĩnh tốt."
Sắc mặt của Lý Ngang Dịch bị các binh lính giữ chặt bên trong hơi đổi.
Binh lính Đại Hằng cũng nghe lời Thánh Thượng nói, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn những binh lính phe đối địch trên tường thành, nhìn những vết bẩn trên mặt bọn họ thậm chí còn chưa lau đi, tường thành dưới chân bọn họ, đổ nát vỡ vụn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.
Hiển nhiên trải qua một đêm, bọn họ chỉ vội vội vàng vàng chắp vá dựng tường thành lên mà thôi.
Hoàn toàn không thể so với Đại Hằng được.
Binh lính Tây Hạ biết rõ không nên nghe lời hoàng đế Đại Hằng nói, hẳn là nên phản bác, thế nhưng bọn họ lại im lặng, âm thầm đặt từng câu nói kia vào trong lòng.
"Người đâu." Cố Nguyên Bạch đột nhiên nói.
Các binh lính phía sau đẩy chiếc xe lên, vừa buông tay, những đồ vật chất đống trên xe liền đổ xuống mặt đất.
Các binh lính cởi từng tầng vải bố ra, toàn bộ bên trong đều là lương thực và thảo dược.
Cố Nguyên Bạch lấy hơi, cao giọng nói: "Người đầu hàng, cứu! Người không đầu hàng, giết!"
Đại quân chấn động, mấy vạn người quát: "Người đầu hàng, cứu! Người không đầu hàng, giết!"
Thanh âm vang vọng làm cho mặt đất và tường thành đều run rẩy.
Toàn bộ người Tây Hạ trong thành trì đều nghe thấy tiếng kêu gọi vang tận trời xanh này, bọn họ chịu đựng đau đớn trên người, tốp ba tốp năm đồng bạn liếc nhìn nhau.
Trong đống đổ nát nơi góc tường, rất nhiều người đều đang rên rỉ đau đớn muốn chết, mạng sống của bọn họ đang xói mòn nhanh chóng, máu nhiễm đỏ cả một vùng.
Rất nhiều người bị vùi lấp dưới những bức tường, đang tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Bên trong tường thành u ám, nơi nơi đều là cảnh tượng cô độc bất lực.
Không ai quản bọn họ, không ai cứu bọn họ.
Dược liệu và lương thực, chính là mệnh của binh lính.
"Loảng xoảng" một tiếng, không biết vũ khí trong tay ai rơi xuống mặt đất. Một tiếng này giống như làm bừng tỉnh cả tòa thành, tiếng ném vũ khí liên tiếp vang lên.
Cố Nguyên Bạch cùng đại quân, nhìn cửa thành Tây Hạ trước mắt bọn họ chậm rãi mở ra.
Cố Nguyên Bạch thở hắt một hơi, y nhìn những người Tây Hạ đang thấp thỏm bất an, xoay người nói ngắn gọn với chư vị tướng lĩnh: "Cứu người."
Rất nhiều nhân mã phi vào trong thành Tây Hạ, ánh mắt người Tây Hạ đầy đề phòng sợ hãi mà nâng người bị thương rên rỉ đau đớn trên mặt đất đến trước mặt quân y. Đống đổ nát từng chút từng chút được dọn sạch, thỉnh thoảng lại phát hiện người bị thương nhưng không nặng bên dưới, binh lính Đại Hằng trực tiếp tháo túi vải bên hông xuống, đưa thảo dược cầm máu cho bọn họ.
Nơi chốn trật tự rõ ràng, không nhanh không chậm.
Cố Nguyên Bạch cưỡi thiên lý mã, quay đầu nhìn Lý Ngang Dịch bên trong đám người.
"Thả hắn ra."
Lý Ngang Dịch bị đám người đẩy lên, đứng trước mặt đội quân Đại Hằng.
Cố Nguyên Bạch từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Thiên tai vô tình, nó cũng không bỏ qua cho ta. Nhìn cảnh tượng trong thành của ngươi đi, có khác gì trong thành của ta chứ? Đại Hằng ta tuyệt đối không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta sẽ thả ngươi đi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem, đến tột cùng lại ngươi bại bởi ai."
"Những binh lính ngươi không cứu được, ta cứu, những người ngươi không bảo vệ được." Cố Nguyên Bạch cúi người, mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng Lý Ngang Dịch: "Ta bảo vệ."
Cố Nguyên Bạch ngồi dậy, lớn tiếng có lực: "Ngươi tin ý trời, còn ta đạp Lăng Tiêu."
Lời editor: Nhị hoàng tử Tây Hạ này, ừm... tội thì thấy tội thiệt đó, cơ mà lại giống hệt như mẫu phi hắn, có dã tâm lại không đủ năng lực, nếu lúc trước hắn trả thù đám hoàng tử và nương nương trong hậu cung, cho dù là dùng hương liệu để tiêu diệt bọn họ cũng được, sau đó đăng cơ làm một hoàng đế an phận thì đã không sao rồi. Nhưng hắn lại dã tâm bừng bừng tính toán lên đầu Đại Hằng, đã từng đến Đại Hằng, thế mà lại không nhìn ra sự chênh lệch giữa hai nước, Đại Hằng binh khỏe lính mạnh, nhân tài vô số, thế nhưng Tây Hạ thì sao, người tài lại chẳng có bao nhiêu, thế mà vẫn ham hố. Tính nuốt trọn Phù Tang thì còn được chứ Đại Hằng... nói chung vẫn là không đủ năng lực a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.