Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyên Bạch khiếm tốn ăn sáng trong phòng Tiết Viễn. Sau khi Tiết lão tướng quân nghe nói, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cứ cảm thấy làm như vậy là bất kính, cho nên mới sáng sớm đã chạy tới sân Tiết Viễn, đứng trước cửa chờ diện thánh.
Một lát sau, gã sai vặt phụng mệnh dẫn Tiết lão tướng quân vào trong viện. Tiết lão tướng quân còn chưa đi được mấy bước, liếc mắt một cái đã thấy thiên lý mã mà người hầu trong phủ nhắc đến.
Tuấn mã bị buộc vào cây, toàn thân không một sợi lông khác màu. Đây là một con ngựa tốt, nhưng không phải là con ngựa Tiết Viễn mua lúc trước, trên bốn chân của con ngựa Tiết Viễn mua có một vòng lông đậm màu, giống như một cái vòng đen bắt mắt, oai hùng hiên ngang đến cực điểm. Tiết lão tướng quân nhìn con ngựa thêm vài lần, rồi đi tới trước cửa phòng.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, mùi đồ ăn thơm phức từ bên trong truyền ra. Cố Nguyên Bạch đang ngồi sau bàn, chỉ chỉ vị trí trước mặt: "Tiết khanh, ngồi đi."
Tiết lão tướng quân cung kính tiến lên ngồi xuống, Tiết Viễn lấy thêm một bộ chén đũa cho lão phụ thân nhà mình. Tiết lão tướng quân vừa thấy hắn là lại phiền lòng ngứa tay, nhưng ở trước mặt Thánh Thượng, cũng chỉ đành nhịn xuống.
Tiết Viễn khẽ liếc mắt nhìn lão tử nhà hắn một cái, rồi lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người Thánh Thượng, cánh tay từ phía sau lặng lẽ đỡ lấy eo Thánh Thượng, giúp Thánh Thượng ngồi thẳng người lên.
Cố Nguyên Bạch cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đồ ăn sáng hẳn là nên thanh đạm, thế nhưng đồ ăn của Thánh Thượng cũng quá thanh đạm rồi. Tiết tướng quân nếm thử hai miếng, thật sự là ăn không vô, lo lắng hỏi: "Người hầu trong phủ quá lười biếng rồi, sao có thể để Thánh Thượng ăn những thứ này chứ?"
Cố Nguyên Bạch uống một miếng canh suông không mùi không vị, cười cười: "Tiết khanh, thỉnh thoảng nếm thử cháo trắng rau xào cũng thấy không tồi. Không nói cái này nữa, vừa lúc ngươi tới đây, vậy đi cùng với trẫm đi, trẫm có một số việc muốn giao cho ngươi."
Tiết lão tướng quân lập tức nói: "Thần lĩnh chỉ."
*
Sau khi ăn xong, Tiết Viễn cẩn thận nâng Thánh Thượng dậy đi ra bên ngoài.
Ngoài phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Tiết Viễn đi lên nhìn nhìn, nhíu mày nhảy xuống chạy vào trong phủ: "Thánh Thượng chờ thần một lát."
Không bao lâu sau, hắn ôm theo ba cái chăn bông trở lại, bận bận rộn rộn trải trong xe ngựa.
Mặt Cố Nguyên Bạch không chút đổi sắc mà đứng bên cạnh xe ngựa, dáng người thẳng tưng, kỳ thật bên trong đã sớm bủn rủn vô lực, ngay cả cẳng chân cũng có chút không thẳng.
Tiết Viễn không ở bên cạnh, không có ai dám tiến lên tới gần vị Thánh Thượng vô cùng uy nghiêm này. Dưới y phục chỉnh tề, toàn bộ sự vô lực đều đã bị che lấp kỹ càng.
Tiết tướng quân đứng một bên khó hiểu lẩm bẩm tự hỏi: "Làm gì mà cần tới ba cái chăn bông vậy?"
Cảm giác xấu hổ trong lòng Cố Nguyên Bạch ập tới, còn chưa được bao lâu, Tiết Viễn đã sắp xếp chăn xong, xuống xe cầm lấy tay Thánh Thượng: "Thánh Thượng, thần đỡ người lên xe."
Hắn thật cẩn thận, bước chân thong thả, thỉnh thoảng hỏi một câu: "Thần có đi nhanh quá không? Trước hết người xem có thoải mái không. Thánh Thượng có khát không? Có mỏi chân hay không?"
Thanh âm dần thấp xuống, Thánh Thượng quát: "Câm miệng."
Tiết lão tướng quân sửng sốt tại chỗ một lúc lâu, rồi mới cưỡi ngựa đi theo.
*
Nơi Cố Nguyên Bạch đến, chính là phủ của Lý Bảo, thái phó của thái tử.
Lý phủ.
Trong đình có bày một cây đàn cổ, mọi người ngồi trong đình, nha hoàn pha ấm trà mang lên, Lý Bảo run run rẩy rẩy vươn tay, muốn rót một tách trà ấm cho Thánh Thượng.
Thánh Thượng ôn hòa ngăn cản hắn: "Thái phó lớn tuổi rồi, những việc nhỏ nhặt này, sao có thể làm phiền thái phó chứ?"
Thánh Thượng vừa dứt lời, Tiết Viễn đã kịp thời đứng dậy, cầm ấm trà nhanh chóng rót bốn tách.
Dáng vẻ châm trà của hắn cũng giống hệt như trâu nhai mẫu đơn, một chút trà đạo cũng không hiểu, Cố Nguyên Bạch nhìn đến mí mắt giật giật, nhưng vẫn cười cười như cũ nhận lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm.
Cả một bàn người, không ai để ý đến động tác châm trà của Tiết Viễn cả.
Lý Bảo cảm thấy có chút bất an, cũng có chút vội vàng. Thánh Thượng lại chậm rãi từ tốn nói về cảnh sắc trong đình với hắn, rồi niệm hai câu thơ: "Bài thơ này từ Giang Nam truyền đi khắp đại giang nam bắc, nếu trẫm nhớ không lầm, người làm ra bài thơ này đã từng là đệ tử của thái phó."
Lý Bảo nói: "Phải, đứa nhỏ này rất thông minh, quả thật có chút thiên phú với thơ ca."
Cố Nguyên Bạch cười: "Thái phó dạy dọc và giáo dục mấy chục năm, nổi danh khắp thiên hạ, học thức bất phàm. Người được thái phó khen ngợi, trẫm tin tưởng nhất định là một nhân tài."
"Thánh Thượng." Lý Bảo nghe Thánh Thượng nói mà cảm động: "Thần hổ thẹn, đứa con út của thần...... Thánh Thượng, người tin tưởng thần như vậy, thần thật sự xấu hổ không dám nhận."
"Thái phó chớ có khiêm tốn." Thánh Thượng cười tủm tỉm: "Nhi tử của ngươi còn nhỏ, không biết gì nên mới phạm phải sai lầm, chỉ cần hắn biết sửa đổi, trẫm sẽ không so đo nữa."
Tiết Viễn như suy tư gì đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thánh Thượng cùng thái phó.
Con út của thái phó từng đắc tội với Thánh Thượng ư?
Lý Bảo vui mừng quá đỗi, lập tức muốn quỳ xuống tạ ơn. Cố Nguyên Bạch ngăn cản hắn, rồi rút một phong thư từ trong ống tay áo ra, cười nói: "Thái phó, trước tiên ngươi xem cái này đã."
Trên giấy viết thư, là một bài《Tào Quế Luận Chiến》dùng dấu chấm câu để ngắt câu.
Lý Bảo mới nhìn câu đầu tiên, đã chú ý tới dấu nho nho giữa những văn tự hỗn loạn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thánh Thượng, Thánh Thượng gật đầu nói: "Xem tiếp đi."
Vị đại nho đương triều thu tâm tình lại, cúi đầu xem tiếp.
Chờ Lý Bảo xem xong, im lặng thật lâu không nói gì, Cố Nguyên Bạch không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, rồi hỏi: "Thái phó cảm thấy áng văn chương này như thế nào?"
Lý Bảo bối rối, phức tạp vạn phần: "Cái này......"
"Cái này gọi là dấu chấm câu." Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Sau khi thái phó xem xong bài văn này, hẳn đã biết được tác dụng của nó."
Tối hôm qua sau khi Cố Nguyên Bạch viết xong áng văn chương này, có đưa cho Tiết Viễn xem, "người có văn hóa" Tiết Viễn còn có thể nhìn ra tác dụng của dấu chấm câu, càng khỏi phải nói đến đế sư Lý Bảo nổi danh khắp thiên hạ.
Lý Bảo mấp máy miệng mấy lần: "Thánh Thượng, thần ——"
Cố Nguyên Bạch lắc đầu, chỉ cười hỏi: "Thái phó, ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết, cái này có phải là thứ tốt hay không?"
Trên mặt Lý Bảo run rẩy, thật lâu sau, hắn mới gian nan nói: "Đây là thứ tốt."
Cố Nguyên Bạch lấy bài văn lại: "Trẫm sợ thái phó xem không hiểu, cho nên giảng cho thái phó nghe một lần. Ký hiệu cong cong này gọi là "dấu phẩy", dùng để phân tách câu đơn chưa kết thúc......"
Từ từ giảng từng cái, tay nắm gậy của Lý Bảo dần run rẩy lên, Cố Nguyên Bạch lại giả vờ như không thấy, nói xong còn cười với Lý Bảo: "Thái phó giống trẫm, đều cho rằng đây là thứ tốt. Nếu đã là thứ tốt, vậy trẫm phải thi hành khắp thiên hạ, ban ơn cho bá tánh, thái phó nói xem có đúng hay không?"
Lý Bảo: "......"
Hắn chợt trợn to mắt.
Trên đời này, người có quyền lựcvà tiền tài, sợ nhất chính là phải chia tiền, chia quyền cho người khác.
Khoa cử, chính là một con đường để thay đổi xuất thân của một người, giúp họ leo lên thượng tầng. Con đường này, người đã làm quan không cách nào chặt đứt được, cũng không cách nào ngăn cản biện pháp có thể phân tán quyền lực của mình này, vậy nên chỉ có thể tìm một cách khác, chính là dùng thứ cơ bản nhất của khoa cử—— ngắt câu, để chặt đứt một bộ phận người đặt chân lên con đường thông thiên.
Cách ngắt câu, chính là mấu chốt để đọc sách, không rõ cách ngắt câu thì sẽ không thể nào đọc sách được. Môn sinh, học phái, là những bè phái dùng cách ngắt câu của riêng mình để từng bước phát triển lớn mạnh. Ban đầu người đọc sách sẽ học tập theo một cách ngắt câu nào đó, sau này khi vào triều làm quan, sẽ tạo thành một phe với những người cùng học phái với mình. Giống đế sư và đại nho như Lý Bảo vậy, phía sau hắn chính là học phái "Thượng học" nổi tiếng.
Thánh Thượng đưa ra cách sử dụng dấu chấm câu thế này, cơ bản là đã đụng vào miếng bánh kem của tất cả những người đã vào triều làm quan của học phái.
Mọi người đều tuân theo quy tắc bất thành văn này, cho dù quyền lực có phân chia như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng đều khiến cho học phái phát triển lớn mạnh hơn, ta đồng ý chia quyền lực cho ngươi, bởi vì ngươi là người của ta. Các quan viên không còn bài xích khoa cử nữa, bởi vì tiền tài cuối cùng cũng sẽ trở lại tay mình thôi, thế nhưng kết quả như vậy, về lâu về dài sẽ trở thành mối nguy hiểm cho hoàng đế.
Kết bè kết cánh, cấu kết với nhau, những chuyện như vậy cho dù là ở hiện đại cũng nhiều vô kể. Từ những cái nhỏ như học sinh trong lớp, đến cái lớn như quốc tế thiên hạ, nơi nào cũng không thể tránh khỏi những chuyện thế này.
Lý Bảo không đáp được, Cố Nguyên Bạch liền dời mắt đến trên người Tiết lão tướng quân, cười hỏi: "Tiết khanh, ngươi nói xem, thứ có ích đối với đất nước và bá tánh, trẫm có nên phổ biến rộng rãi khắp thiên hạ không?"
Tiết lão tướng quân không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu mạnh mẽ có lực: "Thần cho rằng nên như vậy!"
Trên cái trán già nua của Lý Bảo, lại có một giọt mồ hôi theo nếp nhăn chảy xuống thái dương.
"Thánh Thượng, thứ này là thứ tốt." Hắn muốn nói lại thôi, hàm súc nói: "Chỉ là sợ các nhân sĩ có tài...... Không thể tiếp thu được thứ mới lạ này."
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một cái thật sâu, buông tách trà xuống: "Thái phó nghĩ cũng phải, một khi đã như vậy, phải gọi thêm một vài nhân sĩ có tài đến, để trẫm đích thân hỏi bọn họ xem bọn họ cảm thấy có thể tiếp thu thứ này hay không."
"Người đâu." Không đợi Lý Bảo ngăn cản, Cố Nguyên Bạch đã nói: "Gọi Chử Vệ và Thường Ngọc Ngôn đến đây."
*
Hai người Chử Vệ và Thường Ngọc Ngôn, một người dựa vào tài năng văn chương của mình để gây dựng danh tiếng, một người là được Thánh Thượng nâng lên, tài năng và danh tiếng đều vang dội tận Tây Hạ.Khi hai người bọn họ đứng trước mặt Lý Bảo, trong lòng Lý Bảo liền cảm thấy không ổn, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Hai thanh niên tuấn tài cao ráo đẹp trai lần lượt truyền tay nhau xem bài văn chương, trên mặt hoặc là nghi hoặc, hoặc là chợt bừng tỉnh, sau đó chìm vào trầm tư.
Hai người này là nhân tài Cố Nguyên Bạch xem trọng, sau lưng đương nhiên sạch sẽ. Chờ đến khi Cố Nguyên Bạch hỏi hai người cái nhìn về dấu chấm câu, Chử Vệ đẫn dầu nói thẳng: "Đối với học trò nghèo trong thiên hạ mà nói, đây chính là ân điển trời ban."
Hắn nói xong, lại nhịn không được nói: "Ngắt câu phân rõ thế này, đây là một chuyện vô cùng tốt."
Thường Ngọc Ngôn cũng đặt bài văn xuống, hiếm khi chung một chiến tuyến với Chử Vệ, vội vàng nói theo: "Thánh Thượng, thần cũng cho là như thế."
Cố Nguyên Bạch quay đầu nhìn về phía Lý Bảo, tuy đang cười, nhưng trong mắt lại giống như ẩn giấu đao kiếm: "Thái phó, những nhân tài của Đại Hằng ta, cũng cho rằng đây là thứ tốt đấy."
Lý Bảo suy sút mà thở dài, thấp giọng nói: "Thánh Thượng, thần không ngại nói thẳng với người, thứ này quả thật là thứ tốt, thế nhưng không thể dùng."
"Trẫm nói có thể dùng là có thể dùng." Cố Nguyên Bạch nói tiếp: "Thái phó nổi danh khắp thiên hạ, chỉ cần thái phó cảm thấy tốt, vậy thì nó thật sự rất tốt."
Lý Bảo lập tức hiểu ra, lời này có nghĩa là Thánh Thượng muốn đẩy hắn lên làm chim đầu đàn.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, theo bản năng muốn từ chối. Thế nhưng ngay khi hắn vừa nâng tay lên, liền đối diện với đôi mắt của Thánh Thượng.
Đôi mắt Thánh Thượng ngăm đen, lẳng lặng nhìn hắn.
Trong đầu Lý Bảo chợt lóe, bỗng chốc nghĩ tới những lời Thánh Thượng nói trước khi nói những điều này, nghĩ tới đứa con út của hắn.
Con út của hắn tự tiện vào cung, đây chính là tội chết, cho dù xét nhà cũng không quá đáng. Nhưng Thánh Thượng lại gióng trống khua chiêng thả nó về, làm người trong thiên hạ đều biết Thánh Thượng khoan dung nhân nghĩa đối với hắn, hắn thật sự có thể từ chối Thánh Thượng sao?
Hay là nói bắt đầu từ ngày đó, Thánh Thượng đã tính trước cho ngày hôm nay rồi?
Lý Bảo càng nghĩ càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm thấy sợ hãi. Thánh Thượng quan tâm hỏi: "Thái phó làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Sắc mặt Lý Bảo tái nhợt mà lắc đầu, môi cũng run rẩy theo: "Thần không có việc gì."
Những người trẻ tuổi kia, bao gồm cả Tiết lão tướng quân đều bị Cố Nguyên Bạch cho lui ra ngoài, bọn họ đứng ngoài đình nói chuyện, bên trong đình, cũng chỉ còn lại hai người Cố Nguyên Bạch và Lý Bảo.
Cố Nguyên Bạch cười khẽ: "Thái phó sợ cái gì? Thứ này rất tiện lợi cho người dân và người đời sau, với địa vị của ngươi, chắc chắn công trạng sẽ được ghi lại vào sử sách, được người đời kính ngưỡng."
"Lý khanh, ngươi là đại nho mà người người trong thiên hạ đều biết." Thanh âm Cố Nguyên Bạch hạ xuống: "Thứ ngươi học chính là lời của Khổng Tử, là lời của thánh nhân, nhưng ngươi đã làm được như lời thánh nhân nói chưa? Ngươi được xưng là đại nho, là thái phó của ta, ngươi có xứng với cái danh đế sư không?"
Lý Bảo chống gậy, muốn quỳ xuống.
Cố Nguyên Bạch: "Ngồi yên."
Lý Bảo chỉ có thể dừng lại.
Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng: "Học trò nghèo trong thiên hạ này, muốn đọc sách lại không biết cách ngắt câu, bọn họ muốn học được phương pháp ngắt câu, ngươi biết khó khăn cỡ nào không? Một khi phương pháp dấu chấm câu này được phổ biến, học trò nghèo sẽ không phải khổ cực học tập phương pháp ngắt câu nữa, tuấn tài trong thiên hạ sẽ ngày càng nhiều hơn, Đại Hằng cũng sẽ ngày càng tốt hơn. Trẫm biết ngươi sợ cái gì, vậy trẫm nói cho ngươi biết, nếu trong lòng ngươi có bá tánh thiên hạ, trẫm sẽ ở phía sau che chở cho ngươi, mấy đứa con tầm thường vô vị của ngươi, trẫm cũng có thể bảo vệ ba đời Lý phủ. Nhưng nếu ngươi xem lời thánh nhân là thủ đoạn để kiếm lợi......"
Cưỡng bức, lợi dụ.
Đầu óc Lý Bảo vội xoay chuyển, thật ra kết quả hắn lựa chọn cũng có một. Trong lòng người thiên hạ, là người Lý phủ bọn họ thiếu nợ Thánh Thượng, là Thánh Thượng vì Lý Bảo mà tha cho Lý phủ, nguyên nhân chính là vì như vậy, cho dù chết cũng không có gì để nói.
Quan viên triều đình, các học phái lớn...... Cuối cùng Lý Bảo vẫn phải cúi đầu: "Lời của Thánh Thượng, thần đã hiểu rồi. Hơn nửa đời thần đều học tập theo lời thánh nhân, đương nhiên...... đương nhiên là phải tạo phúc cho dân."
Cố Nguyên Bạch cười: "Được, đây mới là thái phó tốt của trẫm."