Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 150:




Hộ Bộ thượng thư vừa nói xong, lập tức có không ít người thầm mắng trong lòng, Thang Tráo Vận, ngươi được lắm.
Nhưng theo sau Hộ Bộ thượng thư, Xu Mật Sử và Tham Tri Chính Sự cũng đồng thời đứng ra, cùng Công Bộ, Hình Bộ thượng thư lớn tiếng có lực quả quyết nói, phương pháp này dùng được, bọn họ nhất định sẽ dốc sức ủng hộ.
Quần thần chấn động khó hiểu, Lý Bảo cũng vô cùng nghi hoặc.
Vì sao những vị đại thần này lại làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cái lợi và cái hại phía sau sao?
Nhưng chỉ ngay sau đó, Lý Bảo đã hiểu ra. Đây đều là làm bè vì Thánh Thượng, những đại thần này, chỉ sợ cũng giống hắn, đều bị Thánh Thượng thu nạp về phía mình hết rồi.
Lý Bảo đột nhiên có chút sợ hãi.
Hiện giờ vị hoàng đế bệ hạ này uy nghiêm ngập trời, lòng dân đều hướng về phía y, các quan văn quan võ trên triều cũng hết lòng tin tưởng y, đều biểu lộ sự trung thành và tận tâm.
Binh lính ở trong tay Thánh Thượng, đương nhiên người có tiếng nói.
Nếu lần này bệ hạ thành công, liệu sau này y có đi quá mức hơn, lấn áp điểm mấu chốt của quần thần hơn không?
Cả người Lý Bảo run lên, không dám nghĩ tiếp.
Bên trong đám đại thần, người hoảng loạn nhất chính là Lại Bộ thượng thư.
Lại Bộ thượng thư là một nhân vật đại biểu cho "Song Thành học phái", từng vì xin xỏ cho tri châu Lợi Châu mà bị trị tội, Thánh Thượng tha cho hắn một lần, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm cái gì.
Ngắt câu là nền tảng mấu chốt để học phái lớn mạnh, là ưu thế của các quan viên, nếu sau này thật sự sử dụng dấu chấm câu để ngắt câu, vậy học phái còn có ưu thế gì nữa? Vậy bọn hắn còn có ưu thế gì nữa?
Lại Bộ thượng thư mấp máy miệng hồi lâu, không ít người của "Song Thành học phái" âm thầm dùng khẩu hình miệng gọi hắn: "An đại nhân, An đại nhân."
Nói đi, ngươi mau ngăn cản Thánh Thượng đi a!
Lại Bộ thượng thư cúi đầu, cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
"Sao thế." Cố Nguyên Bạch cười lạnh: "Bây giờ không dám nói nữa?"
Đại điện ầm ỹ vừa rồi hệt như một giấc mộng, lúc này yên tĩnh, phảng phất như một hồi ồn ào náo động vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Nếu không ai phản đối, vậy cứ quyết định thế đi." Cố Nguyên Bạch xoay người, đi về phía long ỷ: "Biện pháp của Lý thái phó vô cùng tốt, một thứ tốt như vậy, trẫm muốn toàn bộ bá tánh Đại Hằng đều được hưởng ơn huệ này."
"Từ tứ thư ngũ kinh, cho đến《 Thiên Tự Văn 》của trẻ con đều phải dùng loại ký hiệu này." Cố Nguyên Bạch từng câu từng câu nâng cao thanh âm: "Bắt đầu từ hôm nay cho đến ba tháng sau, mời tất cả đại nho trong thiên hạ tới kinh thành, trẫm sẽ để bọn họ đánh dấu chấm câu cho mỗi quyển sách. Nếu có câu nào cần tranh luận, mọi người sẽ cùng nhau thảo luận rồi thống nhất một phương pháp đặt dấu cuối cùng."
"Trẫm muốn các học sinh của Đại Hằng, trong đợt khoa cử năm sau đều có thể áp dụng phương pháp dấu chấm câu trong bài làm của mình." Thánh Thượng đi tới bậc thang cao nhất, y quay đầu lại nhìn vẻ mặt không thể tin được trước những gì Thánh Thượng nói của các quan viên, cho dù đang quỳ, cũng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, có kinh sợ, cũng có phức tạp. Dã tâm cất giấu dưới lửa giận của Thánh Thượng cuối cùng cũng hiện lên: "Tham Tri Chính Sự nghe lệnh, trong ngày hôm nay hãy cùng Hàn Lâm Viên tìm tất cả sách trong thư viện hoàng cung ra, thống nhất dấu chấm chấm câu trên mỗi quyển sách rồi sao chép lại một lần nữa, không được sai sót."
"Vâng!"
Thánh Thượng biểu lộ sự bất mãn đối với học phái rất rõ ràng, thậm chí còn chẳng thèm che giấu.
Mãi cho đến lúc này, các quan viên mới tỉnh ngộ, Thánh Thượng của bọn họ làm vậy không phải là vì muốn mọi nhà đều được học lời của thánh nhân, mà là người muốn sở hữu sách vở, chuẩn bị tước đoạt quyền lực trong tay học phái.
Thánh Thượng tính toán thống nhất cách ngắt câu, thống nhất cách giải thích, như vậy sẽ khiến cho giai cấp lũng đoạn bị phá vỡ, hoàng quyền thống trị sẽ đứng ở vị trí cao.
Y không sợ làm như vậy, học phái sẽ trở mặt với y sao?
Các quan viên hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thử, thì thấy các tướng lĩnh đang cung kính cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của Thánh Thượng, chợt tỉnh táo lại. Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ của bọn họ không giống tiên hoàng, từ sau khi thâu tóm Tây Hạ, uy nghiêm của người đã ngập trời, đã đủ lớn mạnh rồi, thậm chí còn lớn mạnh đến mức bọn họ không thể nào phản kháng được.
Hơn nữa còn những đại thần kia, các quan viên ngẩng đầu nhìn về phía thượng thư và Cửu khanh, ánh mắt hận rèn sắt không thể thành thép, những người này, thế mà cũng đứng ở phía đối lập với bọn họ.
Bọn họ hận không thể mở đầu óc của những người đó ra xem, xem thử rốt cuộc các đại thần kia đang nghĩ cái gì? Đến lúc này rồi, không lo bảo vệ lợi ích của mình, mà còn đứng phía sau Thánh Thượng chĩa mũi kiếm về phía bọn họ?
Đầu óc có bệnh sao?
Cho dù hoàng đế có lớn mạnh hơn nữa, nếu bọn họ tập trung lại một chỗ, cũng có khả năng khiến bệ hạ thỏa hiệp a!
Sắc mặt của nhóm trọng thần bị người người chú ý vẫn không chút thay đổi, cung cung kính kính. Mệnh lệnh của Cố Nguyên Bạch dồn dập như mưa, khi quần thần còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bãi triều rồi.
Lâm triều rất thành công.
Nhưng Cố Nguyên Bạch biết, nếu chỉ dùng một buổi lâm triều đã muốn giải quyết xong chuyện dấu châm câu, đây quả thực là ở si tâm vọng tưởng.
*
Ngày hôm đó, bố cáo có chứa dấu chấm câu được dán trước cửa thành. Hai nơi Thái Học, Quốc Tử Học cũng vậy, tầng tầng lớp lớp học sinh vây quanh bố cáo, kịch liệt nghị luận ký hiệu chưa từng xuất hiện này.
Trong số các học sinh chưa vào triều làm quan, có vài người thông minh đã nhìn ra dấu chấm câu đại biểu cho cái gì, còn những người khác thì lại quan tâm đến tác dụng của thứ này, oán trách tại sao khoa cử năm sau lại phải sử dụng nó.
Nhưng đây là chuyện hoàng đế Đại Hằng yêu cầu, chỉ bằng cái này, cho dù các học sinh không muốn tiếp thu cũng phải tiếp thu, huống chi trong đó có không ít học sinh nhà nghèo đã từng nếm đủ sự khó khăn của việc ngắt câu, phần lớn bọn họ đều không thể bái sư gia nhập phe phái, vì vậy trong mắt càng lộ ra vẻ vui mừng, mừng rỡ như điên.
Trong bố cáo có một câu: "Chỉ cần là thư tịch sau này, toàn bộ đều phải dùng dấu chấm câu để ngắt câu.
Các học sinh lặp đi lặp lại câu này, trong mắt hoặc là trầm tư, hoặc là mừng rỡ như điên, bọn họ loáng thoáng cảm nhận được, bọn họ đang trải qua một sự thay đổi vô cùng to lớn trong lịch sử.
Mà sự thay đổi này, đã chú định sẽ được lưu lại trong sử sách.
*
Cùng lúc đó, chuyện triều đình mời đại nho trong thiên hạ vào triều để đánh dấu chấm câu trong sách cũng được thông báo rộng rãi. Thời gian chỉ có ba tháng, đương nhiên, vì vấn đề lưu thông tin tức, cho nên rất nhiều đại nho sau khi nghe được tin này thì đã bỏ lỡ thời gian rồi.
Nhưng Cố Nguyên Bạch không để bụng, y chỉ biểu hiện thái độ, để mọi người chú ý từ "Có thể sử dụng dấu chấm câu hay không" sang "Dấu chấm câu nên thống nhất theo phương pháp của phái nào" mà thôi.
Những đại nho nghe được tin tức này, vì muốn giữ nguyên phương pháp ngắt câu đúng như ý mình nên đã thu thập hành lý chạy nhanh về kinh thành. Trong Kinh thành, đã có một vài học phái bắt đầu ngồi không yên.
Vào buổi lâm triều tiếp theo, có không ít quan viên lấy cớ bệnh nặng không thể lên triều.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch bình tĩnh lên triều như bình thường. Sang ngày kế, càng nhiều thần tử lấy cớ bệnh nặng, không thể nào xử lý chính vụ.
Bọn họ không dám làm gì hoàng đế, chỉ có thể dùng phương pháp này để ép hoàng thượng lui về phía sau.
Mà những thần thử cáo bệnh này, phần lớn đều là người của trung tầng.
Cố Nguyên Bạch không muốn dùng vũ lực ép buộc, cũng không muốn đánh mất lòng người. Năm ngày trước buổi lên triều hôm ấy, y đã sớm triệu tập trọng thần trong triều, lấy tình lấy lý để dao động mọi người, quan trọng nhất, chính là đưa ra đủ lợi ích.
Những trọng thần của Đại Hằng này đều nhìn ra thái độ kiên định của Thánh Thượng đối với việc cải cách học phái, bọn họ hiểu rõ không thể nào ngăn cản Thánh Thượng, một khi đã như vậy, không bằng đứng về phía Thánh Thượng, dùng viêc tiêu diệt các học phái khác để đổi lấy đặc quyền của mình.
Đúng vậy, Thánh Thượng đã cho bọn hắn đặc quyền.
Để lôi kéo các thần tử về phía mình, Cố Nguyên Bạch đã cho phép bọn họ giữ lại năm quyển sách.
Năm quyển sách này, Cố Nguyên Bạch sẽ không đưa dấu chấm câu vào. Nếu học sinh muốn học tập năm quyển sách này, cũng có thể gia nhập học phái của bọn họ như trước.
Năm quyển, không ít.
So với những học phái khác, đây là một cám dỗ vô cùng lớn. Bọn họ lựa chọn nắm lấy cánh tay Thánh Thượng vươn ra, trong lúc cải cách học phái, kiên định đứng ở phía sau Thánh Thượng.
Mà bọn họ kiên định, triều đình liền vững như bàn thạch.
Nhưng về sau càng lúc càng có nhiều quan viên trung tầng cáo ốm ở nhà, cơ cấu vận hành của của các bộ dần trở nên khó khăn. Bên trong triều định hơi hơi bất an, buổi tối khi đi ngủ, Tiết Viễn cũng có chút lo lắng cho y.
Cố Nguyên Bạch túm đầu hắn lại hôn một cái, đầu lưỡi liếm nhẹ, ở trong nụ hôn kịch liệt mơ hồ nói: "Không có việc gì."
Tiết Viễn nhiệt tình đáp lại y.
Hơi thở cực nóng như trái cây xanh non dần trở nên chín mọng, nụ hôn không chứa tình dục cũng dần chuyển thành quả chín mọng nước, sống lưng hơi ngửa ra sau, hơi thở của Cố Nguyên Bạch dần dồn dập, cánh tay trắng nõn hướng về phía đầu giường tìm kiếm, lụa mỏng lập tức phủ xuống.
Cố Nguyên Bạch bận rộn chính vụ không cách nào đáp lại sự cầu hoan liên tục của Tiết Viễn, bởi vì sau khi làm, thân thể sẽ mềm nhũn, sẽ chậm trễ công việc.
Nhưng có đôi khi nước miếng sắp cạn khô, hương thơm xộc ra, nước trái cây hòa quyện với thanh dịch, cũng có thể ngẫu nhiên làm càn một hồi, tìm đến nơi ngứa ngáy sâu bên trong.
Màn giường rơi xuống, che đi ánh mắt bốc lửa của Tiết Viễn.
*
《 Đại Hằng quốc báo 》nằm trong tay Thánh Thượng, những bài viết khen ngợi Thánh Thượng và Lý thái phó không ngừng được đăng lên, khiến bá tánh đều tin tưởng dấu chấm câu là thứ tốt, không chút hoài nghi, điều này khiến cho văn chương của các học phái đều biến thành cục đá rơi xuống nước, chỉ có thể làm nổi lên một ít gợn nước.
Tốc độ lan truyền văn chương của bọn họ hoàn toàn không bắt kịp《 Đại Hằng quốc báo 》.
Vốn dĩ dư luận nằm trong tay những người cầm bút, thế nhưng những năm gần đây quốc báo được phổ cập rộng rãi, tiếng nói của bá tánh dần có thể ảnh hưởng lên dư luận, cũng càng ngày càng quan trọng.
Nhìn hành động ca tụng Thánh Thượng của các bá tánh, trong lòng những quan viên cáo ốm ở nhà vô cùng thấp thỏm.
Bọn họ ỷ vào số người cáo ốm đông đúc, mặc dù tiềm thức cảm thấy Thánh Thượng sẽ không làm gì bọn họ, thế nhưng trong lòng vẫn lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Cuối cùng, Thánh Thượng cũng hành động.
Các thái giám trong triều đình lần lượt ra cửa, thái độ khách khí mà dò hỏi những quan viên cáo ốm, hỏi khi nào bệnh của bọn hắn mới khỏi, khi nào mới có thể lên triều. Những người này sau khi ứng phó với thái giám trong triều xong, nói chuyện với nhau, đều mừng rỡ phát hiện, đây có phải là dấu hiệu Thánh Thượng muốn lui bước không?
Qua nhiên triều đình thiếu bọn họ là khong thể làm việc được.
Tảng đá lớn trong lòng đám quan viên trung tầng rốt cuộc cũng được thả xuống, hiếm khi yên ổn mà ngủ một giấc ngon lành. Nhưng chờ đến ngày hôm sau khi bọn họ rời giường, lại nghe được tin trong triều đã có người thế chỗ của bọn họ rồi.
Bọn họ ngơ ngác, các nha môn của triều đình cũng ngơ ngác.
Mới sáng sớm, các nha môn đã nghênh đón một đám quan viên không biết từ đâu tới, những quan viên này tiếp nhận chính vụ của các quan viên cáo ốm vô cùng thành thạo, lịch sự kết bạn với từng đồng liêu mới.
Những quan viên này có năng lực xuất chúng, làm việc cực nhanh, vừa chăm chỉ lại nhiệt tình. Các đại thần ở nha môn tới hỏi Thánh Thượng rất nhiều lần, Thánh Thượng chỉ cười nói: "Trước khi bệnh tình của các quan viên cáo ốm khỏi hẳn, các ngươi cứ tùy ý dùng bọn họ là được."
Những quan viên này, chính là quan viên của Giám Sát Xứ.
Lần này rất nhiều quan viên lấy cớ không lên triều, đối với quan viên ở Giám Sát Xứ mà nói chính là một cơ hội vô cùng tốt, có thể quang minh chính đại mà dời từ chỗ tối sang chỗ sáng, Thánh Thượng từng ám chỉ với bọn họ: "Có thể được làm lâu dài hay không, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Những quan viên của Giám Sát Xứ được sắp xếp ở các vị trí hệt như tiêm máu gà, không quá mấy ngày, các đại thần đã tới chỗ Thánh Thượng khen ngợi, nói thẳng những quan viên này dùng vô cùng thuận tay, hiệu suất làm viêc của các bộ phận cũng được nâng cao hơn trước không ít.
Những các quan viên của học phái cáo ốm ở nhà lại trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ quả thực là vác đá đập vào chân mình, có vài quan viên sốt ruột, vừa nhận được tin tức liền chuẩn bị trở lại nha môn, nhưng cấm quân lại mời bọn họ trở về, lý do chính là bệnh tình của bọn họ không thể tốt nhanh như vậy được.
Người người trong triều tỏ vẻ, nếu ngươi đã đổ bệnh, vậy thì phải về nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hành động này vừa ra, kinh thành loạn thành một đống. Đám quan viên lấy cớ cáo ốm hận ngược lại học phái, hai bên tranh chấp càng lúc càng kịch liệt, chờ đến khi các đại nho vào kinh, liền nhìn thấy học phái và các quan viên đang tranh chấp với nhau.
Kỳ lạ, tại sao hai bên tranh chấp lại là bọn họ!
Các đại nho bị một màn này làm cho bối rối được mời vào cung, Lý Bảo dựa theo lời Thánh Thượng nói, lệ rơi đầy mặt bảo bọn họ chớ có vì lợi ích của bản thân mà quên mất lời dạy của thánh nhân, quên mất Khổng thánh nhân chống đỡ muôn vàn khó khăn để thành lập tư học như thế nào.
Nói những lời như vậy nhiều lần, ngay cả Lý Bảo cũng sắp cho rằng mình vì quốc gia vì bá tánh luôn rồi, mà biểu hiệu của hắn, lại khiến phần lớn các đại nho vô cùng xúc động.
Ba tháng thoáng cái đã trôi qua, đến khi giường sưởi trong kinh thành đều được đốt lên, học phái cuối cùng cũng sa sút chịu thua. Mà những quan viên dùng thủ đoạn mềm mỏng để ép buộc Thánh Thượng, cũng không thể trở lại triều đình.
Quan trọng nhất chính là, dấu chấm câu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại tiến vào khoa cử.
*
Trong ba tháng này, Cố Nguyên Bạch chưa từng nghỉ ngơi, y không ngừng thuyết phục và dụ dỗ, chỉ riêng Thái Học và Quốc Tử Học, cũng đã nghênh đón hai lần y giá lâm rồi.
Dấu chấm câu bắt đầu được đưa vào sử dụng, Cố Nguyên Bạch phải biểu hiện đủ coi trọng việc này. Chỉ có được y coi trọng, các quan viên mới có thể coi trọng, học sinh trong thiên hạ mới có thể coi trọng.
Mà theo dấu chấm câu phổ cập, học sinh và tiên sinh mới nhìn ra sức mạnh to lớn của nó. Chỉ một ký hiệu nho nhỏ, đã giúp bọn họ tiết kiệm không ít thời gian công sức để ngắt câu, không cần Thánh Thượng phái người viết văn chương khen ngợi, những người có học thức ở các nơi đã đề cao dấu chấm câu, không ngừng tuyên dương.
Khi tuyết đầu mùa rơi xuống, cuối cùng Cố Nguyên Bạch cũng kết thúc chính vụ bận rộn, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ tuần trăng mật.
Tiết Viễn không danh không phận, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch hệt như một chú chó nhỏ rơi xuống nước, cực kỳ đáng thương.Thời điểm Cố Nguyên Bạch bận rộn, thậm chí có lúc mấy ngày liền không thể nói mấy câu với hắn, nói thật, có chút đau lòng.
Y biết nam nữ trẻ tuổi yêu đương nhiệt tình cỡ nào, huống chi Tiết Viễn còn là người xuất sắc hàng đầu trong số đó. Ngày ấy trong cung tuyết rơi, y lôi kéo Tiết Viễn đến rừng hoa mai, ngậm lấy một cánh mai hồng phủ tuyết trắng lặng lẽ hôn lên hắn.
Tiết Viễn đáng thương, hoàn toàn bị Thánh Thượng chủ động dọa cho choáng váng, ngây ngẩn một hồi mới hoàn hồn lại.
Ở trong mắt Cố Nguyên Bạch, chính là có chút...... Có chút đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.