Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 159:




Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ biết sẽ có một ngày, mình lại vì một người mà mất khống chế thế này.
Y là một người bình tĩnh, hiện tại lại chỉ có thể phát tiết nỗi buồn của mình, chật vật như cơn lũ tràn bờ đê, mạnh mẽ từ trên cao đổ xuống.
Tiết Viễn cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng rực rơi xuống mặt mình, trong bóng tối, dường như lòng hắn cũng được những giọt nước mắt lặng lẽ ấm áp này trấn an lại.
Cố Nguyên Bạch vẫn luôn rất lý trí, nhưng đây là lần đầu tiên y đánh mất cái sự lý trí khiến Tiết Viễn vừa yêu vừa hận đó.
Tiết Viễn lẩm bẩm: "Nguyên Bạch, đừng khóc."
Cố Nguyên Bạch kìm nén khống chế bản thân: "Ngủ đi."
Có Cố Nguyên Bạch ở đây, đã lâu Tiết Viễn chưa cảm thấy an tâm như thế, hắn nghe lời nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hắn vừa ngủ, tiếng ngáy đã vang lên. Cảm xúc đang trào dâng của Cố Nguyên Bạch từ từ bị tiếng ngáy siết chặt lại, y thu tay, mí mắt sưng lên, cúi đầu nhìn thử thì thấy mặt Tiết Viễn giống như bị nước mắt của y rửa qua một lần vậy.
"Điền Phúc Sinh." Thanh âm khàn khàn: "Mang nước tới đây."
Đại thái giám đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy động tĩnh bên trong từ lâu, lo lắng đề phòng mà bưng nước vào, lúc hầu hạ Thánh Thượng rửa mặt, không quênhạ mắt xuống, tránh nhìn mặt rồng đã khóc của Thánh Thượng.
Khi Cố Nguyên Bạch lên tiếng lần nữa, tâm trạng đã bình tĩnh lại: "Ngươi nói, trẫm có nên để hắn đi hay không?"
Điền Phúc Sinh cẩn thận nói: "Chính Sự Đường đã ghi tên Tiết đại nhân vào danh sách rồi."
Cô Nguyên Bạch lặng im thật lâu, sau đó áp chiếc khăn đã được ngâm nước ấm lên mắt mình, mệt mỏi thở dài: "Ta cũng không muốn hắn ở lại."
Cố Nguyên Bạch là một người có dã tâm bừng bừng, Tiết Viễn cũng vậy, bọn họ đều là những người kiêu ngạo. Cố Nguyên Bạch hiểu hắn, không phải là Tiết Viễn không muốn đến con đường tơ lụa, mà hắn chỉ không muốn rời xa Cố Nguyên Bạch thôi.
Tiết Viễn sợ bản thân sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời Cố Nguyên Bạch, cho nên hắn liều mạng lập công, muốn trở thành một thần tử có năng lực xứng đôi với Cố Nguyên Bạch, trở thành người để Cố Nguyên Bạch có thể dựa vào.
Công trạng của Cố Nguyên Bạch đã nhiều đến mức không thể đếm bằng đầu ngón tay, từ khi y lập quan diệt trừ gian thần Lư Phong đến giờ, thành tựu về văn hóa giáo dục võ công cái nào cũng lớn như nhau. Hiện giờ đang là thái bình thịnh thế, trong hai năm qua, tất cả những việc có thể lập công, Tiết Viễn đều đã làm hết rồi, nhưng tất cả đều chỉ là công trạng nhỏ, còn lâu mới đủ.
Ngoại trừ chuyển đi, hoặc là chờ đủ thâm niên, thì con đường tơ lụa chính là con đường lập công lớn nhất hiện giờ. Nếu có thể xây dựng lại con đường tơ lụa, vậy đó chính là công lao có thể lưu danh sử sách, có thể làm cho tên tuổi của Tiết Viễn được ghi tạc bên cạnh Cố Nguyên Bạch. Chính vì nguyên nhân này, cho nên mới có nhiều quan viên không ngại hiểm trở mà muốn tham gia như vậy.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cho dù là lần thứ hai đi xây dựng, công lao cũng không còn lớn như lần này nữa.
Nếu ở lại kinh thành chờ đủ thâm niên, như vậy, việc Tiết Viễn ngủ lại trong cung sẽ bị người buộc tội, chờ mười mấy năm trôi qua, chờ đến khi có đủ thâm niên để không bị ngự sử buộc tội nữa, thì bọn họ đã bao nhiêu rồi?
Sợ là đều đã già rồi.
Tuổi trẻ là thời điểm tình yêu cháy bỏng nhất, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều phải cẩn thận sợ người ngoài biết, đây không phải là phong cách cư xử của Cố Nguyên Bạch, cũng không phải là phong cách cư xử của Tiết Viễn. Nói đi nói lại, vẫn là cần phải có công lao, có công lao rồi, như vậy Tiết Viễn sẽ có đủ tự tin, cho dù ngự sử có nói "không hợp phép tắc" nhiều lần hơn nữa thì cũng không tính là gì, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng Thánh Thượng yêu thương thần tử có năng lực, là Tiết Viễn xứng đôi quân thần.
Nếu hắn có thể trở thành một thần tử có năng lực để hỗ trở Cố Nguyên Bạch, đó mới là tốt nhất.
Cố Nguyên Bạch đặt bản thân vào vị trí của Tiết Viễn, hiểu rõ suy nghĩ của hắn đến tám chín mười phần. Từng câu từng chữ Tiết Viễn từng nói với y hiện ra trước mắt, khóe miệng y cong lên một nụ cười, lấy khăn xuống nhìn dáng vẻ thoải mái ngủ say của Tiết Viễn, hận không thể túm hắn lên để hắn cùng khóc nhiều như vậy với y.
Trước khi khóc, hẳn nên hung hăng đánh Tiết Viễn một trận, buộc hắn phải ăn cơm, buộc hắn phải ngủ nghỉ, người dù thế nào cũng không nên tra tấn thân thể của mình như thế chứ.
Chờ đến khi Tiết Viễn tỉnh dậy, y phải nói chuyện đàng hoàng với Tiết Viễn mới được.
"Lấy thêm một chậu nước nữa đi."
Điền Phúc Sinh cung kính đáp, lại bưng một chậu nước mới tới, Cố Nguyên Bạch giặt sạch khăn, rồi tự mình lau mặt cho Tiết Viễn.
Tiết Viễn đã mệt đến mức dưới mắt thâm đen một mảng, khuôn mặt cũng gầy đi rất nhiều, tâm bệnh dẫn đến gầy đi như vậy, cũng không biết thân thể có chịu nổi hay không.
Cố Nguyên Bạch chăm chú lau mặt, Điền Phúc Sinh đứng một bên nhìn, do dự hồi lâu, vẫn là thấp giọng nói: "Nếu Thánh Thượng không nỡ để Tiết đại nhân đi xa, có thể để hắn đến Ninh Hạ Cam Túc cũng được mà."
"Đại tướng Tây Bắc Trương Hổ Thành đã canh giữ Tây Bắc được hai năm rồi." Cố Nguyên Bạch đáp: "Ở Ninh Hạ Cam Túc còn có không ít đảng phái đang âm thầm muốn phục quốc, động tác nhỏ của bọn chúng vẫn luôn không ngừng, Trương Hổ Thành ở Tây Bắc, khiến bọn chúng không dám ra tay làm bừa, đây là công lao của Trương Hổ Thành, cho dù là trẫm cũng không thể không chú ý mà phái người nhúng tay vào được. Hiện giờ thiên hạ thái bình, quân công nên phong thưởng lúc trước đều đã phong thưởng, nếu muốn lập công, nào có chỗ dễ lập công như vậy chứ?"
"Ngoại trừ Trương Hổ Thành, những quan viên vừa được điều đến hai chỗ này cũng đang gấp gáp ổn định hỗn loạn để tranh công với trẫm, bọn bọ vừa mới bước chân lên đất Tây Hạ, đều nhiệt tình mười phần, tranh đoạt công trạng. Tham quan hủ bại bên trong Đại Hằng, hiện giờ không ai dám xuất đầu, Ngự Sử Đài cũng đang làm rất tốt, đâu dễ điều động đi như vậy a."
Điền Phúc Sinh mấp máy môi mấy lần, hối hận nói: "Là tiểu nhân ngu dốt, nói sai rồi."
Cố Nguyên Bạch lắc đầu, bảo hắn tiến lên lấy khăn đi thay một chậu nước mới: "Hắn vội, trẫm cũng vội. Muốn tri kỷ luôn ở bên cạnh thật không dễ dàng, một khi hắn bắt đầu tranh đoạt trên triều đình, ngủ một đêm cũng có người theo dõi không phải là chuyện lạ gì. Nhưng nếu trẫm để hắn yên lặng bên cạnh, làm một ngự tiền thị vệ nho nhỏ, đường đường là một nhân tài, sao ta có thể làm như vậy chứ?"
Phải buông tay.
Thích là phải tôn trọng, phải để hắn rời đi, bất kể là vì công hay vì tư. Tiết Viễn là một người có năng lực, nếu không để hắn làm việc thì thật sự rất đáng tiếc, một người yêu thích người tài như Cố Nguyên Bạch thật sự không thể làm chuyện phí phạm của trời như vậy được.
Chóp mũi Điền Phúc Sinh chua xót, bắt đầu lau nước mắt: "Người và Tiết đại nhân thật khổ a"
Cố Nguyên Bạch không khỏi nở nụ cười, nhận lấy khăn tiếp tục lau tay cho Tiết Viễn, từ đầu ngón tay xuyên qua những kẽ ngón tay, rồi lau đến vết thương trong lòng bàn tay: "...... Không khổ. Có áo mặc, có cơm ăn, giang sơn thái bình trời yên biển lặng, khổ chỗ nào chứ? Trăm triệu con dân thiên hạ đều đang đè nặng trên vai trẫm, trẫm rất chờ mong, chờ một ngày hắn có thể vì ta mà gánh vác gánh nặng này."
Bàn tay to lớn trong tay đột nhiên giật một cái.
Mặt trời chuyển về phía Tây, bóng đêm dần bao trùm xuống.
Không biết Cố Nguyên Bạch ngủ bên cạnh Tiết Viễn từ bao giờ, chờ đến khi tỉnh lại, chỉ thấy y đang được Tiết Viễn ôm vào lòng ngồi trên ghế quý phi trước cửa sổ.
Trước người đắp một chiếc chăn mỏng, ánh trăng ngoài cửa sổ cong cong, hệt như một chiếc thuyền xa xa.
Lọn tóc của Tiết Viễn xõa xuống trước ngực Cố Nguyên Bạch, ánh trăng trắng sáng đong đưa theo gợn nước. Cố Nguyên Bạch tựa vào ngực Tiết Viễn, lắng nghe tiếng ếch kêu bên ngoài, thanh thản hưởng thụ không gian tĩnh lặng.
Tiết Viễn gác cằm lên đỉnh đầu y, ôm chặt lấy Thánh Thượng vào lòng: "Ta hiểu được tâm ý của Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch từ từ hỏi: "Bây giờ mới hiểu được à?"
Tiết Viễn không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên mái tóc y, đột nhiên nói: "Ta cam tâm tình nguyện mà đi, cũng muốn sớm ngày trở về. Tra tấn bản thân cũng chỉ làm Thánh Thượng khó chịu thêm mà thôi, thật sự không nên. Ta sẽ không như vậy nữa, Thánh Thượng, chỉ là trước khi ta đi, còn có một chuyện muốn cầu xin người."
Cố Nguyên Bạch hỏi: "Chuyện gì?"
Tiết Viễn kéo đai lưng trên hông ra, y phục từ từ rơi xuống lộ ra lồng ngực rắn chắc, hắn nhặt thanh chủy thủ bên cạnh ghế quý phi lên, rút đao khỏi vỏ, cầm lưỡi đao rồi đưa đầu kia cho Cố Nguyên Bạch, ánh mắt thông suốt: "Ta muốn người để lại dấu vết trên người ta."
Cố Nguyên Bạch cầm chủy thủ kinh ngạc, Tiết Viễn cong môi lên, kiên định nói: "Mong Thánh Thượng ban ân cho thần."
Thật lâu sau, mũi đao chạm lên lồng ngực, Cố Nguyên Bạch nói: "Chịu một chút."
Tiết Viễn cười: "Khắc đi."
Cố Nguyên Bạch hạ quyết tâm, theo tâm ý múa đao khắc một chữ "Bạch" lên làn da trước mắt này. Cũng may chữ này khá đơn giản, máu vừa chảy ra, Cố Nguyên Bạch đã thu đao lại rồi.
Tiết Viễn lẳng lặng nhìn y, Cố Nguyên Bạch lấy khăn tay lau vết máu đi, còn có một ít dọc theo bụng hắn chảy vào lưng quần, Cố Nguyên Bạch bảo người mang thuốc mỡ tới, cẩn thận bôi lên, nói: "Quan viên trẻ tuổi trong triều đều muốn lập công lần này, ta thật sự không muốn ngươi cứ như vậy mà bỏ lỡ. Ta biết nguyên nhân ngươi muốn lập công, cũng biết vì sao ngươi không muốn đi, đơn giản là vì không nỡ...... Xu Mật Sử đã tiến cử ngươi với ta mấy lần rồi, hắn tiến cử chuyển ngươi đi, chuyển đi ba năm rồi quay trở lại kinh thành, khi đó thăng quan tiến chức sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng chuyển đi ba năm so với xây dựng con đường tơ lụa ba năm, công lao của cái sau lớn hơn đúng không?"
Tiết Viễn dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Máu dần ngưng chảy, Cố Nguyên Bạch cực kỳ thích chữ trước ngực hắn này, thật giống như cả người Tiết Viễn đều được y đánh dấu vậy, y chậm rãi cười nói: "Nếu tình cảm lâu dài, cũng không cần phải sớm tối ở bên nhau."
Tay Tiết Viễn run lên.
"Ta hỏi ngươi, ngươi đừng nghĩ tới ta, nếu chỉ nghĩ đến con đường tơ lụa thôi thì ngươi sẽ đi chứ?"
Tiết Viễn thở ra một hơi, không chút do dự: "Ta sẽ đi."
Phong cảnh ở những quốc gia kia, Tiết Viễn đã muốn đi mở mang tầm mắt từ lâu rồi.
Cố Nguyên Bạch vui mừng gật đầu: "Vậy cứ yên tâm đi đi, trẫm sẽ ở kinh thành chờ ngươi trở về."
"Thánh Thượng biết vì sao ta phải đi không?" Tiết Viễn chậm rãi mở miệng: "Lúc trước ta vẫn luôn suy nghĩ có đáng giá hay không. Rời xa ngươi ba đến năm năm, biết đâu tâm ý đã thay đổi."
Còn có một chuyện Tiết Viễn chưa nói cho Cố Nguyên Bạch, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn vội vã lập công như vậy, chính là vì sợ sau này Cố Nguyên Bạch sẽ chán hắn, vì vậy Tiết Viễn phải nghĩ biện pháp khiến cho Cố Nguyên Bạch không thể nào rời xa hắn, cho dù không thích hắn cũng không thể nào đuổi hắn đi được, sẽ không có chuyện điều đi bất thình lình nữa.
Cố Nguyên Bạch cười cười: "Nam tử hán chí tại bốn phương, Tiết Viễn, trẫm không phải là một nam tử tầm thường, trẫm là hoàng đế. Thiên hạ ở trong lòng trẫm chiếm một vị trí rất lớn, xa nhau sẽ đau lòng, trẫm nói thật, ta thật sự không nỡ để ngươi rời đi. Thế nhưng chuyện ngươi sắp làm là một chuyện tốt vì nước vì dân, chỉ khi ngươi làm xong, mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ta, mới có thể làm ta không cách nào vứt bỏ ngươi, ngươi cũng cảm thấy tự tin hơn."
"Ngươi không muốn khiến ta để lại tiếng xấu." Cố Nguyên Bạch thật lòng nói: "Nhưng muốn làm vậy, ngươi và ta không thể công khai ở bên ngoài. Như vậy nếu sau này ta không thích ngươi, chán ghét ngươi, khi đó ngươi cũng không thể nói lời nào hết, chỉ có thể nuốt oan ức khổ sở vào lại trong bụng thôi."
Bọn họ gần như nghĩ tới cùng một điểm.
Tiết Viễn sửng sốt.
Nói một hồi, trên mặt Cố Nguyên Bạch hiện rõ lên sự lo lắng: "Nếu sau này ta thật sự không còn thích ngươi nữa, ngươi cũng phải để lại cho mình một đường lui. Làm ta không thể nào đụng tới ngươi được, khi đó nếu ngươi muốn rời đi thì có thể rời đi, nếu không muốn đi thì cũng có thể ở lại triều đình, làm một thần tử tốt."
Tham vọng của một người có khả năng biến người đó trở thành một con người khác, ý chí của Cố Nguyên Bạch có thể áp chế cám dỗ do quyền lực mang lại, thế nhưng y không dám đảm bảo tương lai mình sẽ biến thành cái dạng gì. Nếu như y thật sự có mới nới cũ, vậy Tiết Viễn phải làm sao đây?
Chỉ mới nghĩ như thế, đã cảm thấy không khỏe rồi.
Giọng mũi của Tiết Viễn bỗng dày lên: "Nguyên Bạch, đừng không thích ta."
"Ta chỉ nói là có khả năng thôi." Cố Nguyên Bạch nghiêm túc trả lời.
Biểu cảm của Tiết Viễn chậm rãi thay đổi, khóe miệng ép xuống, là vẻ mặt mà mỗi khi Cố Nguyên Bạch trông thấy, lồng ngực lại cảm thấy đau nhói.
Cố Nguyên Bạch bình tĩnh nhìn hắn một lát, rồi tiến tới đặt một nụ hôn lên giữa mày Tiết Viễn, thấp giọng: "Tiết Cửu Dao, ta đã từng nói với ngươi một câu. Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, ngươi cũng là người của trẫm, chuyện ngươi làm không phải là vì bản thân, mà là vì trẫm. Những người khác, trẫm không yên tâm, quốc gia trong mắt những người đó, cũng không phải là quốc gia trong mắt ngươi."
Thanh âm của y giống như bị ánh trăng cơn gió làm lay động: "Yên tâm đi, bình an trở về. Kinh thành mỗi ngày đều có khoái mã truyền tin, ta sẽ chờ ngươi kể lại phong cảnh bên ngoài, gửi những món đồ nhỏ của những quốc gia khác cho ta."
"Đi đi, đến khi trở về, sẽ không còn ai dám buộc tội ngươi vì ngươi ở lại trong cung nữa." Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng: "Sau này ta cũng không cần phải lo lắng cho ngươi nữa, vì ngươi sẽ có biện pháp để ở lại bên cạnh ta, đúng không?"
Tiết Viễn: "Đúng."
Ta luôn có biện pháp để ở lại bên cạnh ngươi.
Cố Nguyên Bạch yêu thương hôn hôn hắn: "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của thiên tử. Ở trên đất này, có người dân nào mà không phải là dân của thiên tử. Đại Hằng còn ở đây, trẫm cũng sẽ còn ở đây. Yên tâm đi đi, mang thành công trở về, trẫm sẽ vĩnh viễn ở đây chờ ngươi."
Tiết Viễn ôm lấy y, hôn lại.
*
Tháng hai năm kế tiếp, cỏ cây tươi tốt, việc xuất phát đến con đường tơ lụa trên biển và con đường tơ lụa trên đất liền, hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thỏa. Ngày hôm đó, biển người tấp nập tập trung hai bên đường, hoành tráng chưa từng có.
Quân đội năm ngàn người, vạn con ngựa tốt, những chiếc xe chở đủ các món đồ đang chờ để bán cho các quốc gia khác nối dài không dứt, còn có ba ngàn thương hộ tự phát đi theo. Chiêng trống vang trời, người tiễn đưa đội ngũ đi đến con đường tơ lụa khí thế ngất trời, cảm xúc trào dâng.
Cố Nguyên Bạch cũng đứng ở chỗ này tiễn đưa Tiết Viễn.
Lời editor: Càng cuối càng thấy soft xỉu, cơ mà không hiểu sao tự dưng muốn khóc ghê T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.