Đây là bởi vì đói sợ.
Khi nạn châu chấu tàn sát bừa bãi và xác chết đói ở khắp nơi, lương thực chính là thứ quý giá nhất, cũng là ngọn núi vững chãi để trấn an lòng người. Tiết tướng quân nhìn thấy nạn dân như thế, nhìn thấy binh lính Bắc Cương như thế, trong lòng vừa chua xót lại vừa khó chịu.
Hai tháng trước, hắn vừa mang theo binh lương bước vào khu vực thiên tai, ngẩng đầu là châu chấu che trời, cúi đầu là thi thể nạn dân đói đến gầy trơ cả xương. Như thế nào là địa ngục? Không tận mắt nhìn thấy một lần, cho dù người khác có tưởng tượng cỡ nào, cũng không thể tưởng tượng ra khung cảnh luyện ngục nhân gian là thế nào.
Khi con người đói đến cực điểm sẽ không còn lý trí, cái gì cũng có thể ăn, cây, cỏ, thậm chí là mặt đất dưới chân, trộn với nước cũng có thể bỏ vào miệng, thế nhưng đất này, người ăn nhiều sẽ chết, đến lúc không còn gì để ăn nữa, cuối cùng chính là người ăn người.
Tình cảnh thê thảm cỡ này không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để thuật lại, bên trong sổ con mà Tiết tướng quân gửi cho Thánh Thượng, cũng chỉ viết bốn chữ "Xác chết đói khắp nơi".
Địa phương có nạn châu chấu bùng nổ sớm nhất, nghiêm trọng nhất, nữ nhân và hài tử, còn có nam nhân nhỏ gầy, bọn họ không chỉ đói bụng, mà lúc nào cũng hoảng sợ lo lắng bản thân có bị người khác ăn không, thê tử của mình, hài tử chỉ biết khóc thút thít của mình có khi nào sẽ trở thành đồ ăn của người khác hay không.
Trường hợp như vậy, cho dù là người thư sinh tài giỏi nhất cũng sẽ sửng sốt không nhấc bút nổi, Tiết tướng quân nghĩ thầm muốn thuật lại toàn bộ tình huống nghiêm trọng ở khu vực thiên tai, thế nhưng thuật lại cái gì đây? Nơi nào cũng nghiêm trọng, không thể chỉ lấy ra một cái để viết được.
Thời điểm phái người ra roi thúc ngựa đưa tám trăm dặn cấp báo về kinh thành, Tiết tướng quân còn lo lắng những gì hắn viết không thể nào nói rõ nạn châu chấu nghiêm trọng ở Bắc Bộ, lo lắng triều đình sẽ không coi trọng, hoặc là sẽ không vận chuyện lượng gạo thóc lớn tới.
Thẳng đến khi nhìn thấy hàng xe lương dài không thấy điểm cuối, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Chuyện khiến một vị tướng quân cảm thấy cảm kích nhất, chính là khi đánh giặc ở tiền tuyến, hoàng đế phía sau có thể tin tưởng hắn và dùng hết toàn lực để ủng hộ hắn, điều này rất khó, không chỉ đơn giản như lời đã nói, thế nhưng đương kim Thánh Thượng lại làm được.
Lão tướng rất kích động, sau khi nhìn thấy Tiết Viễn đi đầu lại càng vui sướng cười to: "Nhi tử của ta, ngươi tới hơi chậm đấy!"
Khuôn mặt của Tiết Viễn vừa hiện ra, các binh lính đóng tại Bắc Cương hằng năm đều kinh ngạc gọi một tiếng: "Tiết Cửu Dao!"
"Tiết Cửu Dao vậy mà trở lại?!"
Tiết Viễn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Tiết tướng quân một cái, khóe miệng phun một câu: "Tiết tướng quân, mấy tháng không gặp, thế mà tiều tụy đi không ít a."
Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tiết tướng quân hành lễ, cất cao giọng nói: "Hạ quan Tiết Viễn, phụng mệnh Thánh Thượng đưa lương thảo đến, mời tướng quân kiểm tra."
Tiết tướng quân không ngăn được tươi cười: "Được được được."
Hắn vỗ bả vai Tiết Viễn, trong phút chốc khóe mắt cũng có chút ướt át: "Thế mà Thánh Thượng lại phái ngươi đến đưa lương thảo, Thánh Thượng đây là để mắt tới ngươi a."
Tiết Viễn nhếch miệng cười: "Đó là đương nhiên."
Tiết tướng quân và vài vị tướng lãnh lôi kéo Tiết Viễn nói nói mấy câu, sau đó cùng nhau kiểm tra số lượng lương thực. Mặc dù người dẫn đội là Tiết Viễn, thế nhưng Tiết tướng quân vẫn công tư phân minh, chờ sau khi kiểm tra xong, bọn họ cũng bị số lượng lương thực này làm hoảng sợ.
"Từng này có thể ăn đến năm sau luôn phải không?"
Nhiều lương thực như vậy, lại còn mấy vạn đại binh đưa lương tới, Tiết tướng quân phải cân nhắc thật kỹ, hắn đang muốn gọi Tiết Viễn đến hỏi mấy câu, lại nghe người báo Tiết Viễn đã dẫn các tướng lãnh đi tắm rửa rồi.
Tiết tướng quân trừng mắt, tức giận mắng một tiếng nhãi ranh, cũng không để ý nữa: "Dỡ lương thực xuống, những chuyện khác mặc kệ, phải để mọi người ăn một bữa no nê trước đã!"
Đợi sau khi Tiết Viễn tắm rửa xong ra khỏi phòng, đã ngửi thấy khắp nơi đều là mùi đồ ăn thơm nức.
Hắn lau nước trên mặt, giương mắt nhìn khói trắng lượn lờ khắp nơi, thong thả ung dung nhìn một vòng trong quân. Những binh lính mới tới đã từng nghe danh tiếng diệt phỉ của Tiết Viễn, những binh lính cũ ở đây biết tiếng tăm của Tiết Viễn đóng quân ở Bắc Cương, lần này hắn ra ngoài đi dạo một vòng, không ít người trong quân đều biết Tiết Cửu Dao đã trở lại.
Tên tuổi của Tiết Viễn đối với binh lính Bắc Cương phải nói là thật sự vang dội, bên trong có không ít người từng theo hắn lên chiến trường, thỉnh thoảng khi Tiết Viễn đi ngang qua bọn họ, bọn họ sẽ cung kính gọi một tiếng: "Thiếu tướng quân."
Lúc trước trong thời kỳ Lư Phong cầm quyền, công danh của Tiết Viễn đều bị Tiết tướng quân đè ép xuống, mặc dù sau này Thánh Thượng cầm quyền, bởi vì Tiết tướng quân cẩn thận và lo lắng, cũng không hiểu rõ tính nết của đương kim Thánh Thượng, cho nên cũng không khoe khoang thành tích của hắn. Khi Tiết Viễn ở biên quan, đương nhiên không có chỗ đứng trong hàng tướng quân, chỉ là trước kia hắn ngang ngược, người khác gọi hắn như vậy, hắn cũng quang minh chính đại, theo lẽ thường tình mà chấp nhận.
Hiện tại nghe xưng hô quen thuộc như vậy, Tiết Viễn lại nghĩ tới Cố Nguyên Bạch đầu tiên, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn là Cố Nguyên Bạch không biết việc này.
Nếu không tiểu vô lương tâm này, chắc chắn sẽ hoài nghi hắn có ý đồ xấu xa.
Tiết Viễn cố ý phớt lờ dã tâm bừng bừng và mưu tính leo lên địa vị cao lúc trước của mình, chậm rãi đi tới doanh trướng của Tiết tướng quân. Vừa lúc đồ ăn tới, Tiết tướng quân ngừng trao đổi với các vị tướng lãnh, bảo hắn ngồi xuống dùng bữa chung.
Trên bàn ăn, tấm lòng trung quân của Tiết tướng quân không có chỗ nào để trút, chỉ có thể không ngừng hỏi Tiết Viễn: "Hiện giờ Thánh Thượng thế nào rồi?"
Tiết Viễn vừa nghe thấy lời này, trên mặt liền nhiễm vẻ âm u: "Đã hơn một tháng ta chưa gặp y, làm sao ta biết được."
Tiết tướng quân không rõ tại sao tâm tình hắn đột nhiên xấu đi: "Vậy trước khi ngươi đi, Thánh Thượng thế nào?"
"Khuôn mặt mềm mại hệt như đám mây trên trời." Tiết Viễn dừng đũa lại, không biết nghĩ tới cái gì: "Vẫn rất gầy, bàn tay toàn là xương."
Tiết tướng quân nghe không hiểu nửa câu đầu: "Cái gì mà mặt mềm mại như đám mây trên trời?"
Tiết Viễn không nghe thấy thanh âm của Tiết tướng quân, bởi vì hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, xương cốt đều có chút ngứa ngáy: "Hôm sinh nhật y, ta đã không còn ở đó. Trước đây khi y đổ bệnh, bước trên thềm ngọc trắng bên cạnh hồ suối nước nóng cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ có thể để người cõng. Ta đi rồi, ai có thể cõng y đây?"
"Cũng không nhất định." Bỗng nhiên hắn nở nụ cười: "Lão tử đi nam Kinh Hồ một tháng, khi về còn phát hiện khí sắc của y tốt lên."
"Bên cạnh y có nhiều người như vậy, kêu ai cõng mà chả được?"
Tiết tướng quân nghe đến mơ hồ, mây tới sương mù đi: "Tiết Viễn, ta đang hỏi sức khỏe Thánh Thượng thế nào?"
Tiết Viễn lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn mà đè thấp mày kiếm: "Vẫn tốt, không cần ngươi quan tâm."
"Sao ta có thể không quan tâm?" Tiết tướng quân giận tím mặt: "Thánh Thượng yêu quý quan tâm ta như thế, tin tưởng ta với ngươi như thế, làm sao ta có thể vô tình vô nghĩa, ngay cả long thể của Thánh Thượng cũng không quan tâm?"
Tiết Viễn: "Có ta quan tâm là được rồi."
Tiết tướng quân sửng sốt, tức giận chỉ thoáng một cái đã rút đi, trở nên vui vẻ: "Tốt tốt tốt, nhi tử của ta đừng bao giờ quên trái tim trung quân này, ngươi và ta đều là thần tử của người, phải như vậy mới đúng."
Tiết Viễn sờ sờ ngực, cong môi cười, trong mắt lóe lên ý cười nặng nề trong giây lát: "Trái tim trung quân này còn đập rất nhanh a.
Trong thời gian này, dân du mục vẫn luôn giằng co với các tướng sĩ biên quan là một trong tám bộ của Khiết Đan, thủ lĩnh đứng đầu tên là Nhật Liên Na.
Thời điểm Tiết Viễn mang theo binh mã và lương thảo đến biên cương đã tạo thế trận rất lớn, ngày ấy, lính canh giác do Nhật Liên Na phái đi nhìn thấy việc này lập tức vội vàng chạy về bộ lạc, thuật lại chuyện binh lính Đại Hằng đưa lương đến biên cương cho thủ lĩnh.
Nhật Liên Na nghe tin, thịt bò khô trong khăn cũng không còn thơm nữa, hắn nhíu mày hỏi: "Hoàng đế Đại Hằng phái tới bao nhiêu người?"
Lính canh gác nghiêm túc nói: "Ước chừng hơn vạn!"
"Tê ——*" Nhật Liên Na hít sâu một hơi, truy hỏi: "Các ngươi có thấy người lãnh binh là ai không?"
*cái này là tiếng hít sâu á, mà tui không biết nên để từ nào cho hay =)))
"Bọn họ cũng có lính canh gác dò đường, bọn ta không thể đến quá gần." Lính canh gác nói: "Tuy rằng không thấy rõ là ai mang binh, thế nhưng có nhìn ra hình như chủ tướng dẫn đầu là một người trẻ tuổi."
Nhật Liên Na nhẹ nhàng thở ra, cười to: "Chẳng lẽ Đại Hằng chỉ còn lại binh lính, ngay cả một tướng lãnh có thể sử dụng cũng không có? Ha ha ha ha, cái lão khốn kiếp Tiết Bình lớn tuổi rồi, có phải triều đình cho rằng chỉ cần phái một người trẻ tuổi đến là được không? Không cần lo lắng, tướng lãnh chưa đủ lông đủ cánh như vậy, tới một người ta liền giết một người! Giết đến khi nào đám tiểu tử này nhìn thấy ta thì sợ tới mức tè ra quần mới thôi!"
Đám thuộn hạ xung quanh cũng phụ họa cười to theo.
Sau khi cười xong, nghĩ tới hàng xe lương dài không thấy điểm cuối trong lời lính canh giác, trên mặt Nhật Liên Na hiện lên vẻ tham lam: "Ngựa của chúng ta đã lâu chưa được ăn một bữa no nê. Đã thật lâu, chiến sĩ của chúng ta chỉ có thể ăn thịt bò khô, thịt dê khô, các ngươi còn nhớ hương vị của nữ nhân Đại Hằng và lương thực Đại Hằng không?"
Trên mặt bọn thuộc hạ đầy hung hãn: "Thủ lĩnh, chúng ta bị lão khốn Tiết Bình kia đánh trả mấy lần rồi, lần này người tới một người trẻ tuổi, nói không chừng là người chưa từng lên chiến trường giao đấu với chúng ta bao giờ, chúng ta có thể đột phá từ chỗ của hắn, nhất định có thể giáng cho lão khốn kia một đòn nghiêm trọng!"
Nhật Liên Na sát khí nặng nề: "Nói không sai, lần này chúng ta nhất định phải đòi cả vốn lẫn lãi."
Bên trong bọn thuộc hạ có kẻ mở miệng: "Không chỉ vậy, thủ lĩnh, hiện giờ đại thủ lĩnh của tám bộ Khiết Đan sắp chết rồi, nếu chúng ta có thể làm nên chuyện lớn trước khi đại thủ lĩnh chết, vậy đại thủ lĩnh kế tiếp của Khiết Đan chỉ có thể là người a."
Lời vừa nói ra, Nhật Liên Na động tâm.
Đúng vậy, lúc này đại thủ lĩnh chính trực đã hấp hối lắm rồi, nếu chuyện triều đình phái một người trẻ tuổi đến bị thủ lĩnh của các bộ còn lại biết, bọn chúng nhất định sẽ khai chiến cướp bóc Đại Hằng để giành lấy công lao, bây giờ Nhật Liên Na là người đầu tiên biết tin, cũng là người cách binh lính Đại Hằng gần nhất, đây chẳng phải là công lao mà trời cao muốn ban cho hắn sao?
Lão khốn Tiết Bình kia canh phòng nghiêm ngặt, thế nhưng hiện tại, cái ván sắt này đã xuất hiện một lỗ hổng lớn. Nếu còn không đá một chân vào lỗ hổng này, hắn cho dù đã chết cũng sẽ hối hận a.
Giết, cần phải giết!
Muốn cho những tân binh này biết cái gì là nhân thế hiểm ác, muốn cho cái tên tiểu tử tướng quân kia biết cái gì gọi là ác mộng!